Ở ngoài đám u minh khí vụ, Ma Qủy kinh lập tức phóng lên cao nhìn về phía sâu trong hải đảo.
"Tại sao có thể như vậy được. . . Nó đã làm gì?!" Hắn có vẻ rất kinh ngạc.
"Làm sao vậy? Dẫn ta đi với." Tiêu Thần ở phía dưới hô to. Theo bản năng, hắn có hơn năm thành đoán được là Kha Kha đã gây đại họa.
Ma Qủy vung ống tay áo, một phiến khí đen cuốn lấy Tiêu Thần lên không đứng cùng hắn ở trên cao, sau đó Ma Qủy mang theo hắn phóng vào sâu trong hải đảo.
Bọn họ dừng lại giữa khu vực tràn ngập bụi mù, từ chỗ này có thể nhìn rõ cảnh tượng ở phía trước. Chỉ thấy một ngọn núi đã bị vỡ tan.
Tiểu thú trắng muốt Kha Kha đang chạy trốn giữa các ngọn núi, tốc độ nhanh đến cực điểm, giống như là một tia sáng lướt đi. Còn ở phía sau nó chính là một cái Thiết Ấn đen kịt, mang theo ma khí ngập trời, giống như một ngọn núi nhỏ đang không ngừng đuổi đánh nó.
Cây cối phía sau liên tục đổ vỡ. Núi đá văng tóe, bị cái Thiết Ấn đen kịt khai quét ra một con đường lớn.
Tiêu Thần cảm thấy đau đầu. Tiểu thú trắng muốt này thật sự rất hay khiến cho người khác đau đầu, cứ vài ngày lại gây ra đại sự. Nó lại còn tìm đến Thiết Ấn hình vuông trong truyền thuyết này, thật sự quá mức làm càn rồi.
Tiêu Thần nhớ rõ lúc còn ở trong Tử thành, khi ấy thánh khí oanh kích Thần Bi gồm Pháp Luân Phật Đà, Sừng Tổ Long, Hoàng Kim Thần Kích, ngoài ra thì chỉ còn thêm mỗi Thiết Ấn đen kịt này.
Kha Kha làm thế nào mà tìm được nó?
Ma Qủy cũng nhíu mày, lẩm bẩm: "Thật là loạn quá. Tại sao có thể như vậy? Thiết Ấn không dễ tìm như Hoàng Kim Thần Kích. Rốt cuộc là ở chỗ nào, đến tận giờ, ta vẫn chưa tìm ra, thế mà nó lại có thể tìm được. Nhưng tại sao lại chọc vào Thiết Ấn chứ, thật sự là quá mức làm càn!"
Xa xa. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Kha Kha. Hiển nhiên tiểu thú cũng đã bị kinh hãi. Nó biết đã gây ra đại họa nên đang tìm mọi cách trốn thoát, nhưng vẫn không được. Nếu không phải trên đỉnh đầu nó có thánh thụ bảy màu bảo hộ, thì tiểu thú trắng muốt sớm đã lâm vào nguy hiểm .
"Mau nghĩ biện pháp cứu Kha Kha." Tiêu Thần lo lắng, trong lúc vô tình đã dùng khẩu khí ra lệnh với Ma Qủy.
"Ta cũng không có cách nào, tu vi của ta không thể kháng lại công kích của Thiết Ấn. Đó là một trong những kiện thánh khí hiếm hoi trong trời đất. Mặc dù bị lực lượng phong ấn cầm cố trên Long Đảo, nhưng vẫn không có bao nhiêu người có thể chính diện đỡ được nó oanh sát." Ma Qủy thở dài một hơi. Hữu tâm vô lực.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Thần lộ vẻ ưu phiền.
Ma Qủy cũng nhíu mày. Nhưng một lát sau lại giãn ra, nói: "Ta đoán nó chắc chắn sẽ bình an không việc gì." nguồn TruyenFull.vn
"Vì sao ngươi lại nói như vậy?" Tiêu Thần cũng dần dần bình tĩnh lại. Bởi hắn biết có lo âu cũng không giải quyết được vấn đề gì.
"Lúc trước Hoàng Kim Thần Kích cũng không thể làm gì được các ngươi. Mà cái Thiết Ấn hình vuông này chắc cũng không khác biệt lắm so với Hoàng Kim Thần Kích. Ắt hẳn là tiểu thú có thể thuận lợi thoát khỏi sát kiếp." Ma Qủy suy đoán.
"Ầm ầm ầm"
Từ ngoài xa truyền đến tiếng đổ vỡ dữ dội, cả một vách núi đã bị Thiết Ấn đánh sụp, còn Kha Kha đang trong hiểm nguy chạy trốn vào trong dãy núi, biến mất khỏi tầm mắt bọn Tiêu Thần .
Âm thanh không ngừng truyền đến từ chỗ sâu trong dãy núi, khiến cho muôn vàn loài thú hú rống chạy loạn, dãy núi không ngừng chấn động rung chuyển, bụi mù bốc lên cao ngập trời. Còn ở ngoài thì lại truyền đến từng trận gào rống của man long. Tựa hồ như muốn đáp lại hết thảy nơi đây.
Chừng nửa giờ sau, tất cả đều tĩnh lặng trở lại. Không còn tiếng đổ vỡ ầm vang truyền lại. Chỗ sâu trong dãy núi trở nên im ắng, ngay cả mãnh thú cũng đều trốn sạch. Tất cả trở lại an bình.
Tâm tình của Tiêu Thần trầm xuống, Ma Qủy cũng có một tia dự cảm không tốt, mang theo Tiêu Thần vội vàng vọt tới. Chỗ sâu trong dãy núi chỉ thấy một đống hỗn độn. Cây rừng vỡ nát, mặt đất bị lún xuống trên phạm vi rất rộng. Nơi này như vừa trải qua quá một trường hạo kiếp.
Cái Thiết Ấn hình vuông uy lực to lớn đã hoàn toàn biến mất. Tựa như chưa từng xuất hiện.
"Kha Kha. . ." Tiêu Thần lớn tiếng kêu gọi: "Tiểu mãnh thú… "
Cả khu rừng đổ nát truyền đến từng trận âm hưởng rì rào. Giữa đám lá bay lả tả, một tia sáng thoáng hiện. Chính là tiểu thú trắng muốt đang lấm la lấm lét chui ra. Hành động rất giống nhân loại của nó là dùng cái tiểu trảo vỗ vỗ vào ngực, tựa hồ như nhớ lại mà run sợ, rồi sau đó lại thở phào một cái, phát ra một trận tiếng kêu y nha, tựa hồ như không hiểu Thiết Ấn vì sao lại biến mất.
Tiêu Thần thật sự vừa bực mình, lại vừa buồn cười, con tiểu thú này cũng có lúc biết sợ. Ma Qủy mang hắn xuống dưới. Kha Kha ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi sau đó không ngừng y nha. Dường như muốn kể cho Tiêu Thần biết chuyện vừa xảy ra.
"Ngươi đúng là một tiểu tổ sư gây họa. Kha Kha ngươi rất hay khiến cho người ta đau đầu. Ta thật sự có chút lo lắng. Nếu mang theo ngươi rời khỏi Long Đảo, không biết là trong tương lai, ngươi sẽ gây ra loại phong ba như nào đây." Tiêu Thần có chút cảm khái, tựa hồ đã nhìn thấy những chuyện không tốt trong tương lai.
Tiểu thú trắng muốt quay đầu sang một bên, tựa hồ như không phục lắm.
"Thiết Ấn chạy đâu rồi?" Tiêu Thần ỏi.
Kha Kha chớp chớp cặp mắt to, mơ hồ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Đó chính là một kiện thánh khí thực sự đó! Sẽ lại không hoàn toàn biến mất giống như Hoàng Kim Thần Kích chứ?" Tiêu Thần cảm giác có chút không ổn.
Kha Kha có chút ảo não. Rồi sau đó lại tỏ ra dáng vẻ vô tội. Cặp mắt to tràn ngập ánh hồn nhiên. Tựa hồ muốn nói là mọi chuyện không phải lỗi của nó.
Tiêu Thần không còn gì để nói, thật sự không biết phải nói như thế nào nữa.
Ma Qủy chăm chú, tỉ mỉ tìm tòi quanh đây hơn nửa canh giờ, cuối cùng bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Hắn thực sự có chút không rõ, tiểu thú trắng muốt này rốt cuộc có năng lực gì, mà có thể liên tiếp đùa giỡn khiến cho hai kiện thánh khí biến mất. Thật là có chút khó tin.
"Ngươi thực sự không biết nó tại sao lại biến mất?" Ma Qủy nghi hoặc nhìn con tiểu thú non nớt này. Muốn xác nhận lại một lần cuối, nhưng khi nhìn thấy thần thái hồn nhiên mà vô tội của nó, thì hắn hoàn toàn từ bỏ ý niệm tìm kiếm trong đầu. Đối mặt với con tiểu thú này đúng là có cảm giác vô lực.
Ma Qủy bắt đầu khởi động cỗ u minh khí vụ, một luồng băng giá cuốn Tiêu Thần và Kha Kha phóng lên cao. Rời khỏi nơi này, bay về phía bờ biển.
"Chờ một chút." Tiêu Thần có chút mất tự nhiên mở miệng nói với Ma Qủy: "Ngươi hẳn là biết. Bọn Luân Hồi Vương đều là bộ xương. Nếu tùy tiện tiến vào Trường Sinh đại lục. Chỉ sợ sẽ dẫn một số phiền phức không cần thiết, ta muốn mượn ngươi vài thứ."
Ma Qủy là nhân vật như thế nào, trong nháy mắt đã hiểu ý, hắn không khỏi trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: " Lá gan của cũng ngươi thật lớn, không ngờ lại dám lại đem chủ ý của ngươi đổ lên đầu ta. Bất quá, được rồi, thành toàn cho bọn chúng cũng không sao cả, tấm da lột ra đó đối với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Nói tới đây, hắn liền chuyển hướng, rất nhanh phóng vào sâu trong Long Đảo, với tu vi của hắn mà nói, khoảng cách căn bản không thành vấn đề, rất nhanh, liền đi tới đỉnh của ngọn Tuyết sơn trắng xoá. Đào cái quan tài tuyết ra, lấy ra ba tấm da hảo hảo đưa cho Tiêu Thần.
Tuy rằng về chuyện tấm da, Ma Qủy có chút không vui cho lắm. Nhưng Tiêu Thần vẫn nhận lấy, sau này sẽ là trang phục và đạo cụ cho ba bộ xương khô.
Sau đó bọn họ rất nhanh chuyển thân, bay về phía bờ hải đảo.
Ma vân trên bờ biển quay cuồng, sát khí ngút trời. Nơi này có thể nói giống như địa ngục âm sâm, tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh giãy dụa tru gào trong lớp u minh khí vụ, âm khí cuồng bạo tuôn ra. Có một vài cái âm ảnh to lớn như tòa núi nhỏ đứng sừng sững ở bên trong, bọn chúng phát ra từng tầng sát khí mãnh liệt nhất, dày đặc nhất.
Đáp xuống trên bờ cát vàng. Ma Qủy mang theo Tiêu Thần cùng bọn Yến Khuynh Thành đi vào trong lớp u minh khí vụ, hắn mở miệng nói: "Hiện tại bắt đầu triệu hoán Quân Vương Thuyền rồi." Tiêu Thần, kẹp chặt ngón giữa, để máu theo ngón tay chảy xuống trên bức họa đồ án của Ma Qủy. Tuy chỉ hơn mười giọt nhưng cũng tạo ra tác dụng lớn lao.
Giọt máu giống như hóa thần. Phát ra tia hồng chói mắt, rồi sau đó lại chuyển động rất nhanh, giống như một thần xà đỏ tươi bơi trong bức khắc đồ, bờ cát vàng nhanh chóng rung chuyển .
Cuối cùng, khiến cho khắp trận đồ đều nhiễm màu đỏ dày đặc. Trên bầu trời, mây đen càng thêm nồng đậm, tiếng quỷ gào đinh tai nhức óc. Mấy cái Ma Ảnh cự đại đứng sừng sững ở trên không ngửa mặt lên trời rít gào. Âm thanh chấn động cả trời đất.
Gió lạnh mênh mông cuồn cuộn, thổi quét về chỗ sâu trong biển vàng, một luồng khí tức khổng lồ, khủng bố giống như xuyên thấu thời không. Đem các loại tin tức truyền ra ngoài.
Qủy gào sói tru. Âm thanh rầm rĩ rùng rợn, cỗ khí tức tà ác tràn ngập khắp trời đất. Khiến cho toàn bộ đám mãnh thú bên ngoài hải đảo run rẩy, nơi này thật sự giống như đã hóa thành địa ngục.
Bọn Tiêu Thần nhìn tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh lắc lư chung quanh bọn họ. Trong mơ hồ lại nhìn thấy vô tận xương cốt hiện lên giữa không trung. Máu chảy ngập trời. Xứng với cái tên: vùng đất tử vong.
Bọn Tiêu Thần dưới sự bảo vệ của tấm vải liệm của tổ thần Toại Nhân mới miễn cưỡng có thể trụ vững. Bốn phía bao quanh bọn họ đều là hồn ảnh, khí tức tà ác của quỷ khiến cho lông mao người ta dựng đứng. Da đầu phát lạnh.
"Ô ô. . ." Xa xôi, ở chỗ sâu trong kim sắc đại hải. Truyền đến từng tràng khiếu âm thê lương. Đáp lại tiếng quỷ khiếu phát ra từ trong Cửu U thông thiên trận. Phảng phất như có một con quái vật khổng lồ từ đại hải rất nhanh vọt tới chỗ này.
"Ô ô. . ." Tiếng quỷ âm thê lương càng lúc càng lớn , phía dưới bờ biển, lớp u minh khí vụ dần dâng lên, khiến cho người ta có thể thấy rõ cảnh tượng giữa vùng biển cấm kỵ. Một cổ thuyền màu đen khổng lồ như tòa núi nhỏ hiện ra giống như là âm hồn đang tiến tới, phát ra sát khí ngập trời. Vùng biển cấm kỵ cũng đều rung chuyển theo.
Quân Vương Thuyền!
Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành vô cùng khiếp sợ. Truyền thuyết quả nhiên là thật, rốt cuộc cũng có như vậy một chiếc cổ thuyền như vậy. Trải qua vô tận năm tháng trôi nổi ở vùng biển cấm kỵ.
"Ô ô. . ."
Quân Vương Thuyền toàn thân lấp lánh ánh sáng đen. Nhìn vào nó khiến người ta cảm thấy phát run, phảng phất như đó là nơi câu thông với địa ngục, câu thông với quỷ môn quan, thật sự khiến trong lòng người ta run sợ. So với thần thuyền lấp lánh ánh sáng bảy màu đúng là khác nhau một trời một vực.