Trường Sinh Đảo

Chương 87: Chương 86





Chương 86

Hỏa Long và Phi Kiếm.



Tiên giới.

Tam thập tam thiên.

Vùng trờnCi thứZo 22.

“Này bà xã, chúng ta còn đjịjnh đri bao lâu nữZxba đBpZây !?” Một giọng nam lườhwi nhác, uểykj oảHoi vang lên.

“Nếu anh không than vãn nữwa thì tốc đWộ của chúng ta sẽ nhanh hơn đxtấNRGy.” Một giọng nữHUX lạkHlnh băng đjáp lạUvXi.

Vùng trờykji thứj hai mươi hai đWược cho là nơi thanh bình nhấUvXt tiên giới, khí hậu ôn hòa, cỏ cây tươi tốt, linh khí nồng đowjậm.

GiữkJa vùng trờkJi bao la, bát ngát gió thôi, hai luồng ánh sáng, một xanh lam, một đWWoỏ thẫm bay qua như hai vì sao băng. Ở phía dưới, từng đCrGàn linh thú, tiên cầDoNm như cảrwBm nhận đxtược khí thế vội vã của hai ngườoji, bỏ chạwony toán loạHUXn.

Không may có một tiên hạGjc trắpjng muốt, cảGr ngườoxi lớn như một con trâu mộng, vì không kịWWop tránh né, bịkHl luồng sáng màu đjỏ thẫm bay sượt qua, không ngờPs hóa thành tro bụi ngay lập tứbWc.

“Đừng có lạjm sát.” Giọng nữo lạGkDi vang lên, có ý khiểHon trách.

“Không có cách nào, bay nhanh như vậy, cái gì cũng phảGri chú ý thì rấcCct mệt, anh đDoNã né nó rồi đojấvZYy chứjo.” Giọng nam bấvZYt đWuắbWc dĩXAP nói.

Đột nhiên, hai luồng ánh sáng giảvZYm tốc đGjộ, vì không khí phía trước trở nên đvZYậm đrặc hơn rấHUXt nhiều, có lẽ họ đoxã bịoj phát hiện:

“Yêu nghiệt phương nào, dám xâm nhập nhịrwB thập nhịGj thiên, không biết sống chết.”

Một giọng nói hùng hậu, như sấWum đljộng bên tai truyền đwonến chỗ hai ngườoji, mang theo một trận cuồng phong quét tới.


Gió lớn thổi mạGkDnh, dườkHlng như cũng tán đoji lớp ánh sáng bao phủ thân thểPs hai ngườLTi lạox nơi chân trờvZYi, đNRGểnnH lộ ra hình dạNRGng thật của họ.

NgườPsi thanh niên có dáng ngườvZYi vừa chuẩojn, mái tóc màu đkHlỏ chói, đLTểo dựng lởm chởm, chĩvZYa ra như mấxty con nhím, tai đcCceo đkHlôi khuyên tai bằwng bạrwBc, một bên là thánh giá, một bên lạNRGi là tượng phật. MắUvXt màu hổ phách, vẻ mặt lườoi nhác, nhưng phong thái ung dung, có chút kiêu ngạjXo bấwt cầrn. HắDoNn mặc áo khoáng màu đhwỏ, chân đWui ủng da màu đcCcen, bộ quầCrGn áo bên trong bó sát, nhìn qua rấGkDt hợp thờoxi trang ở trái đXAPấWt. TấCrGt nhiên, ăn mặc như vậy ở tiên giới đNRGược coi là dịowj hợm, và đWWoương nhiên hợp với từ ”tà ma ngoạnnHi đRWạhwo.”

Cô gái đWi cùng hắWn, nhìn qua khoảBpZng hai mươi tuổi, tóc đhwen, cắXAPt nhắXAPn đoến ngang vai, cũng mặc một bộ quầkHln áo như của chàng trai kia, nhưng đowjổi lạGri áo khoác màu xanh. Bộ quầHon áo màu đXyWen bó sát tôn lên nhữWWong đLTườBpZng cong hoàn mỹ và cặp chân dài thon thảvZY. Nhìn qua cũng biết, họ mặc áo đGrôi. Khác biệt ở màu áo và đZxbôi găng tay trắcCcng cô gái đDoNang đDoNeo mà thôi. Khuôn mặt cô gái này có thểbW nói là khá xinh đCẹp, nhưng luôn nhíu mày với vẻ khó chịRWu, chỉlj thiếu viết tám chữwon lên mặt: “ChịNRG đCrGây đjang bực, đhwừng có làm phiền.”

“Uây... họ gọi chúng ta là yêu nghiệt kìa. Anh thì chuẩjn không cầrwBn chỉGjnh, nhưng em là ngườCi ở tiên giới chính gốc đBpZấCrGy nhé.” Chàng trai nghe tiếng sấUvXm đljộng kia thì cườcCci khoái trá.

“TạCi gia tòng phụ, xuấHot giá tòng phu, lấACy ma thì theo ma.” Cô gái thở dài cảXAPm thán.

Hai ngườkHli cũng chỉo nói đrwBược có vậy, vì trước mặt, gió lạri thổi mạYLGnh, chỉkJ trong cái chớp mắZot, đwã có 7 ông già đwonứPsng ở đhwó. NhữBpZng ngườGri này ăn mặc theo kiểru tiên giới truyền thống, áo bào cổ lỗ sĩWWo, cổ áo vắhwt chép, tay áo rộng thùng thình, ông nào cũng cố đPsểbW chòm râu và lông mi dài cho nó có vẻ “tiên phong đbWạoo cốt”. Dù chẳng biết họ tu đoến năm nào tháng nào mới thành tiên chân chính đCược. Hai ngườACi chỉj liếc mắpjt nhìn qua cũng biết, bảoxy ông già này mới đoạot đhwến kim đYLGan kỳ (15% cube), già như vậy mà chỉZo đykjược có thế, đCrGờcCci này họ đGrã hết hi vọng rồi. Có lẽ vì vậy họ mới bịHUX đGrẩnCy đowji làm lính tuầBpZn tra thế này.

Nhìn đACôi nam nữnC ăn mặc “quái dịnnH” này, ngườykji già nhấbWt trong cảXAP đWám hét lớn:

“Yêu nghiệt, các ngườbWi là...”

Chưa dứxtt câu thì trước mặt hắGkDn tối xầCrGm, tầXyWm nhìn chỉNRG còn hẹp bằBpZng cái bàn chân.

Đúng là bàn chân. Ông lão chỉhw cảom thấbWy cảHo ngườji mấHot thăng bằYLGng, đrwBấwont trờoi âm u, thiên đrwBịja tù mù, đcCcạLTi não chấkJn đrwBộng, sống mũi và răng cửa đrwBau đCiếng, sau đWuó đZxbến xương gáy cũng phát ra một tiếng trầGjm đHoục rồi vỡ nát thê thảPsm.

Nếu còn sống thì chắHoc ông ta có thểjo nhìn ra đUvXược, mình không ngờXAP đoã bịpj dẵYLGm xuống mặt đWWoấjt từ lúc nào, tên “yêu nghiệt” này chỉxt dùng một chân, dẵBpZm mình từ trên trờnCi xuống dưới đrwBấZot, sau đoxó tiếp tục dẵrm nát đUvXầZxbu mình. HắvZYn nhổ một ngụm nước bọt, ngoáy ngoáy tai rồi lẩowjm bẩykjm:

“Lão có thểHUX thôi lảowji nhảji cái yêu nghiệt đGkDó đbWi đXyWược không !? Vợ ta nghe rấCt khó chịju.”

“Ờm mà... lão cũng không nói đZxbược nữHUXa rồi nhỉnC !?”

...

CảkJ đNRGám “tiên nhân” rởm ở trên không trung giờpj này mới kịvZYp phảoxn ứLTng, khuôn mặt tái mét, lắpjp bắop hô lớn.

“Các ngườrwBi là ai !? Chúng ta là ngoạLTi vi đNRGệ tử của không linh kiếm phái, bọn ta mà chết thì sinh mệnh đGkDăng sẽ tắowjt, truy binh đGkDến ngay bây giờjX đWây, khôn hồn thì mau...”

“Ồ, không linh kiếm phái, đLTúng hàng rồi.” Chàng trai cườDoNi tươi như hoa.

“Ừm.” Cô gái cũng gật đGjầjXu tán đoxồng, hoàn toàn coi đZxbám ngườcCci đoxang gào thét bán nước miếng kia là không khí. Lang thang trong tiên giới mấjy năm nay, họ cũng bắRWt đrwBầZou thấljy mệt mỏi rồi.

Thấjy vẻ lạZonh nhạWut của hai ngườZoi, mấXAPy ông già đykjều thấpjy cổ họng có chút vịPs đljắXAPng, mặt già đcCcỏ lên, không biết vì ngạjoi ngùng khi báo tên mà vẫn bịo đljối phương xem thườBpZng, hay vì tứxtc giận. Tuy thế, cảYLG đoám vẫn sáng suấCt nắjXm bắhwt tình hình, liếc nhìn nhau một cái, gật đkJầGru hiểou ý, rồi nhanh chóng tách ra 6 hướng, bắRWn vọt đji như tên lửa.

Hai ngườWui kia cũng chẳng ngăn cảjn, chỉowj thảykjn nhiên đkHlứYLGng đoó. MấHUXy ông già mới đxtầju còn thấBpZy kỳ quái, nhưng rấrt nhanh bọn họ đHoã hiểju ra.

ChỉZo trong chớp mắjXt, năm ngườwoni phóng đri năm hướng đCrGều bịCrG cắWt nát thành từng mảCnh thịrwBt vương vãi, chỉj còn ngườjoi bay chậm nhấwt khá hơn, chỉhw bịW cắjXt thành hai nửa. Trước khi chết, mắjXt vẫn trợn trừng không thểHUX tin nổi, ông ta lẩxtm bẩoxm:

“BảPsy mươi hai tiểLTu kiếm hình thành diệt tiên trận !!!!!!!!! Các ngườpji là Phi Kiếm và Hỏa Long của ma giớ....”

Đôi nam nữLT ăn mặc thờHoi thượng này không ngờPs lạowji là hai trong bốn ma tướng – cũng là bạCrGn thân của Lục Vân Tiên. Hỏa Long và Phi Kiếm. Ngườoi của ma giới đCrGã bịW phong tỏa hoàn toàn, nhưng tứW đojạCrGi ma tướng đZoều có thực lực mạljnh mẽ, ít nhấGjt cũng tương đCrGương với 40% sứGjc mạkHlnh cube, hoàn toàn có thểUvX xé rách bứcCcc màn chắRWn giữwona các thế giới, tự do đNRGi lạUvXi. Hai ngườDoNi đLTột nhiên xuấNRGt hiện ở tiên giới, muốn tìm Không Linh kiếm phái đGkDểlj làm gì đvZYó đPsã mấDoNy năm nay, cuối cùng cũng có thành quảC.

Hỏa Long nghe thấXAPy vậy, gật đvZYầXyWu tán thưởng một cái, sau đGjó đHoưa tay lên gãi gãi mái tóc đnCỏ thẩXyWm rối bờpji vì gió lớn, nháy mắACt với Phi Kiếm:

“Bố trí từ lúc nào vậy !?”

“Từ lúc “yêu nghiệt phương nào.” !!!” Cô gái nhạnCt giọng nói.

“Đôi khi anh cảBpZm thấZxby em rấhwt hợp với một câu !!” Hỏa Long tủm tỉpjm.

“Câu gì vậy !?” Phi Kiếm nghiêng đBpZầZou hỏi.

“Khẩju phật tâm xà.”

“Anh không thích à !?”

“Yêu chết đBpZi đvZYược ấGry chứrwB !!” Hỏa Long làm một đoộng tác hôn gió sến súa làm Phi Kiếm thấoxy lạBpZnh ngườCrGi nói.

Đột nhiên, vẻ mặt Hỏa Long thay đZxbổi, nhíu mày nhìn thảDoNm cỏ xanh mượt dưới chân mình. Từng luồng sinh khí bốc lên dào dạGjt. NhữGjng nhánh cỏ thẳng tắGrp như có sinh mệnh sống, bỗng nằGjm rạHop ra, chỉLT đnCểj lạji một số nhánh ở giữYLGa, xếp thành nhữowjng ký tự riêng biệt.

Dòng chữcCc viết: “Vân Tiên đGrã giảji ấUvXn – trở về gấbWp.”

“Là tin nhắLTn của Mộc.” Phi Kiếm hạcCc xuống, đWuứXAPng sóng vai với Hỏa Long, nhìn chăm chú vào hàng chữkJ nói.

“Cái thằjXng này, đZxbã bảLTo chờCrG ở đwó đji mà, gấGjp cái gì chứj.” Hỏa Long nghiến răng càu nhàu.

“Đó mới là Vân Tiên chúng ta biết.” Phi Kiếm thở dài.

“Vậy chuyện của Không Linh kiếm phái và thứj đNRGó giảWWoi quyết sao đDoNây !?”

“ĐểWWo cho ngườGkDi của ThầDoNn Giới làm đGji, họ gấHUXp hơn chúng ta.” Phi Kiếm ngẫm nghĩbW một chút rồi nói.

“Hazz, vấGjt vảAC bao năm, cuối cùng lạpji thành cu li cho ngườykji khác.” Hỏa Long chán nảCn nói. Sau đljó như chợt nhớ ra đjiều gì, hắojn mới cổ quái hỏi:

“Mà sao Mộc biết chúng ta ở đnCây !?”

“Chỗ nào có thực vật đjều nằom dưới sự giám sát của cô ấoy.” Phi Kiếm lạYLGnh giọng trảNRG lờji, sau đjXó nhún nhân một cái, cảXAP ngườxti đljã như mũi tên, phóng đGkDi trong chớp mắZxbt.

“Vẫn biết cô ấkHly lợi hạji, nhưng thế này thì hơi quá rồi nha. Không hổ danh là con gái đbWẻ muộn của Long ThầACn.” Hỏa Long lẩjm bẩZxbm nói. Sau đbWó hắYLGn chỉoj tay vào thảnCm cỏ, hét lớn:

“Nghe đrwBây, nếu còn tùy tiện giám sát bọn anh, nhấbWt là lúc anh chịjo muốn đHoánh dã chiến, đwonừng có trách anh đwonộc ác đGjấjy. Trở về sẽ đxtánh mông em.”

Sau đnnHó chẳng cầnCn biết bên kia có nghe đbWược không, hắWn hậm hực hóa thành một luồng sáng đbWỏ thẩhwm, vội vã đXAPuổi theo Phi Kiếm.

...

“Athena đjoạoji nhân, đYLGã có tin tứjc về Yggdrasil.”

“Ồ, vậy là hắxtn không có lừa ta, xem ra cao tầHong của ma giới cũng khá đnCược việc.”


Ngồi giữowja cung đoxiện kiểjou la mã cổ đoạGji, mái vòm hình tam giác, đcCcược chống trụ bởi hàng loạUvXt cột đZxbá bạZoch ngọc, Athena nhếch môi cườGri nói.

“Em gái, vậy bao giờBpZ chúng ta có thểj ra tay đNRGây !?” Trên chiếc ngai đvZYược bọc kín bằDoNng da ngườbWi. Một vịAC Thầjn đZxbầXAPu đHoội mũ trụ, mình mặc áo giáp, kiếm đXAPeo bên sườZxbn, khiên che trước ngực, hồ hởi nói.

“Bình tĩkHlnh nào Ares, anh lúc nào cũng như con trâu đHoiên vậy, nghe em gái bé nhỏ của chúng ta nói đDoNã chứo.” Một vĩHo nữo thầCrGn quyến rũ vô cùng, dung nhan đhwẹp đkJẽ lạUvXi có một mịGkD lực đUvXặc biệt, làm ngườoi ta dù nhìn vào cảj trăm ngàn lầrn, thậm chí cảGj vạhwn năm cũng phảBpZi thấjy mê mẩon, che miệng cườGji duyên nói.

“Aphrodite, phụ nữHo như các ngườwoni không thểj hiểoxu đpjược đowjâu, là một ngườGri đxtàn ông, nếu không đkJược tắjXm máu tươi của kẻ đRWịowjch, xiên mũi giáo của ta qua lồng ngực bọn chúng, lắnnHng nghe từng tiếng rít gào, nhữLTng hơi thở hấACp hối, không thểC là đPsàn ông chân chính đUvXược.” Ares cườXAPi lớn nói.

“Nói bậy, tôi có vậy đljâu.” Một chàng trai trẻ lên tiếng phảWn bác.

“Hesmes, vậy cậu không phảoi đcCcàn ông đPsich thực rồi.” Aphrodite cườcCci giễu.

“Mọi ngườwoni, đxtủ rồi.” Athena chán nảCn, xua tay nói.

ĐạWui đWuiện nhấnCt thờoi im lặng.

“Mới xác đLTịHUXnh đGjược vùng trờDoNi có Yggdrasil, còn chưa thực sự nhìn thấZxby nó. ĐểGr tiếp cận Yggdrasil vẫn còn chút khó khăn, đpjây là vấXyWn đACề của ma giới, không cầNRGn phảZoi vội.” Athena cầXAPm báo cáo, đCọc kỹ một lượt rồi nói.

“Vậy cụ thểZo cầykjn bao nhiêu thờHoi gian !? TạGri sao không thành công rồi hẵjXng báo !? Làm ta tụt hết cảCrG cảWWom xúc.” Ares mấhwt kiên nhẫn nói. Sau đnCó hắcCcn xoay ngườCi đoi thẳng, chẳng buồn ngoái lạBpZi lấjy một cái.

“Vì họ cầwn ngườNRGi giúp. Ai tình nguyện đXAPi nào !?”

“TA.” Ares không biết từ lúc nào đWã quay lạri, đhwứHong giữowja chính đXAPiện, hiên ngang khí thế nói.

“Không đZxbược, anh đWWoi chỉjo có hỏng chuyện, khi nào có nhiệm vụ đDoNập phá với giết chóc em sẽ đGrểWWo anh đjXi.” Athena bấWt đCrGắXAPc dĩGj nói. Còn Ares nghe xong, như bong bóng xì hơi, lạoi một bước đjoi thẳng, không ai muốn ngăn hắowjn lạvZYi.

“NgườRWi thì ai đGri cũng đowjược thôi, đjám ngườji tiên giới giờo này chắCc đkJều đojã thành mấZxby khối xương già hết rồi, chỉDoN cầkJn một chủ thầvZYn của chúng ta cũng có thểw quét ngang một “thiên” của bọn họ.” Hesmes cườji khẩBpZy, nhún vai nói.

“Quan trọng là nếu có tìm đbWược Yggdrasil, sau đDoNó kết nối với thầjn giới, chúng ta cầkHln bao nhiêu thờjXi gian trước chiến tranh.”

Athena ngẫm nghĩnC một chút rồi nghiêm giọng nói:

“3 năm. Mọi ngườowji hãy cố gắkJng, kiên nhẫn chờWWo đoợi. 3 năm sau, chắnnHc chắDoNn chúng ta sẽ có chiến tranh.”

Chín vịjX chủ thầxtn ngồi quanh đjoạPsi đACiện đBpZồng loạDoNi cườXyWi lạhwnh, khí thế mãnh liệt tỏa ra làm đowjỉljnh Olympus vốn đojã đoược trùng tu từ đZxbống đACổ nát một lầbWn nữwona run rẩowjy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.