Trường Sinh Đảo

Chương 112: Chương 111





Chương 111
Khối lập phương nhỏ

Căn phòng trống vắvWIng không một bóng ngườDi.
Không một bóng ngườRi không phảRRi vì không có ngườRPi, mà là do cảYqx hai ngườFoi trong căn phòng di chuyểwsn với vận tốc quá nhanh, gây ra hiệu ứYqxng biến mấVYNt.
Sau lưng Richard, đRPôi cánh dơi trảQEi rộng, nhìn qua giống một chiếc áo choàng đRen sang trọng, mạQnh mẽ vung đoộng, mỗi lầOLn như thế, cơ thểDD hắcn đqzược đRPẩJBy đIDMi với lực bạNo phát đccáng nểjNj, dễ dàng vượt qua tốc đRộ âm thanh. Nếu như không phảxmi trên thực nghiệm đWqwảcco sứYdGc mạqQnh và tốc đJYVộ bịws giới hạjNjn đqRi nhiều, hắOLn còn có thểxm nhanh hơn thế gấtZp vài chục lầYdGn.
Nhưng tốc đURhộ cao cũng không đFoem lạDi cho hắwrvn chút ưu thế nào cảkN. Trong tình trang sứvWIc mạFonh cùng đYdGạDt tới mứwsc cực hạon thực nghiệm đtZảQo có thểqQ chấRp nhận, cảqz hắQn và đURhối thủ phảYqxi so sánh chính là kỹ năng công kích, đRộ thuầRRn thục, linh hoạYdGt của chiêu thứLc, làm sao cho đqQối thủ biết mà cũng không thểRR phảQEn ứWqwng kịSDp. Làm đwrvược đDYuiều này vô cùng khó, nhưng Richard vẫn tin tưởng mình có cơ hội chiến thắBng khá cao.
Đơn giảccn vì hắjNjn khỏe hơn, bền bỉB hơn một cô gái rấRPt nhiều.
Shaorin vẫn luôn theo sát Richard, sứqzc mạwsnh và tốc đSDộ bịDD giới hạFon dườIDMng như không mấOLy ảNtqnh hưởng đRến cô, phượng hoàng kiếm mỗi nhát chém xuống đRều đfnược xoay vòng 3 lầvWIn, gia tăng lực chém mạDYunh xuống. NhấIDMt thờOLi, lực chém của cảMf hai ngang ngửa.
Richard là đYqxứqOa trẻ lớn đFoã ngàn năm, chinh chiến không thểdkF nói là ít, nhưng hắwrvn thườvWIng lấccy tốc đJBộ và sứrDUc mạMfnh đSDểdkF áp chế đdkFối thủ, thành ra đrDUộ linh hoạqzt của chiêu thứGOQc kém đYdGi rấIDMt nhiều, đkNây lạEi là ưu thế của Shaorin.
Hơn nữxma với phượng hoàng kiếm trên tay, cô chỉNYJ cầVYNn chém trúng Richard một lầqQn là đOLược. Nếu như không có lớp ma khí quái dịYqx của quỷ kiếm Orochi cảRPn trở, trận chiến có lẽ đJYVã kết thúc từ nãy.
CảL hai giao chiến liên tục, dườMfng như không hề biết mệt mỏi, mỗi chiêu mỗi thứfnc đtZều đDDảNm bảQEo nhanh, đqQộc chuẩRn cực kỳ, nhưng đVYNều vô hiệu trước khảN năng dự đYJSoán và né tránh của đRPối phương.

Nghiêng ngườdkFi né tráng một cú chém ngang của Richard, khiến vùng không gian phía sau xui xẻo bịZ cắVYNt vụn, Shaorin đqzâm thẳng mũi kiếm lên từ góc hẹp chưa tới 30 đYqxộ, nhằYJSm thẳng vào cổ họng Richard. Nào ngờJB một chiếc cánh của hắMfn như chớp vung lên, cơ thểhY Richard bịkN lực đOLẩGOQy thổi hẳn sang một bên, dễ dàng né một cú đxmâm này. Hai cánh lạci cùng đqOập, hắDYun tiếp tục lao vào như một con dã thú đhYói khát.
ĐiểNtqm nhẹ chân, Shaorin cũng chỉD đQEểDD lạGOQi một bóng ảVYNnh, còn cảxm ngườGOQi đQEã cách xa vài chục mét. Ba luồng kiếm khí thay nhay bắWqwn tới vừa đtZủ một hình tam giác bao vây Richard vào giữvWIa.
Quỷ kiếm Orochi vung lên, vùng khói đOLen tỏa rộng, vừa hay đxmỡ lấEy ba đWqwoạDn kiếm khí kia, khiến chúng bay thêm vài mét đhYã chỉJB còn là một đNYJoạGOQn gió nhu hòa, thổi bay bay mái tóc của Richard một cách yếu ớt.
“Công kích năng lượng không có tác dụng với ta đRPâu !” Richard cườRPi gằMfn.
“Ta biết.” Giọng nói của Shaorin phiêu hốt, lúc Richard đqQịMfnh thầEn lạxmi thì lưỡi kiếm phượng hoàng đRã trực tiếp cận cổ hắGOQn.
Bùm.
ĐầGOQu Richard bấRRt ngờURh nổ tung, máu bắBn ra tung tóe, nhữdkFng mũi huyết tiến một lầqOn nữURha hình thành, bắrDUn tới chỗ Shaorin như mưa rơi đMfầNy trờGOQi, không chừa một lối thoát.
Hắon thà tự nổ đtZầQu mình chứhY nhấcct quyết không đxmểR phượng hoàng kiếm chém trúng. Thanh kiếm này quỷ dịzzw vô cùng, bịWqw nó chém trúng chắxmc chắkNn là tiêu đEờqOi, cẩRn tắrDUc vô áy náy. Dù sao với khảQE năng tái sinh của Vampire, chút thương thế này với hắqQn không đhYáng ngạvWIi.
Hơn nữqQa còn phát đSDộng nhữSDng mũi tên máu kia như thiên nữo tán hoa, mưa giăng đYJSầWqwy trờYJSi bắYdGn tới.
Cô gái cau mày, múa lưỡi kiếm quanh thân loang loáng, hình thành một vòng bảwso hộ sắdkFc bén, mưa rơi không lọt, nhưng cũng vì thế mà bịZ bứzzwc lui đqRi liên tục, không còn cơ hội công kích tiếp nữDa.
Mưa máu tan hết thì cái đBầkNu mới của Richard đhYã lành lặn mọc ra, đOLôi mắNt hắZn rực lên ánh sáng đDDỏ, khuôn mặt vặn vẹo vì tứoc giận.
“Tiếp tục nào.”
Khuôn mặt Shaorin đYqxã ngưng trọng hẳn lên.
...
King đRã bắWqwt đqRâu di đufRộng. Richard nhìn thấZy nhưng cũng bấWqwt lực ngăn cảMfn. Các quân cờYRc có thểGOQ di chuyểwsn đqRều ở quá xa và nhữtZng quân ở gầRn hắFon đNều có cấYRcp đYqxộ quá thấQEp, trảcci qua sự dọn dẹp của ThầDn tiễn, dù mỗi lượt King chỉkN có thểtZ di chuyểufRn một ô, nhưng chẳng có trở ngạYJSi nào đYqxáng kểGOQ.
Trận pháp đfnã đDược tìm ra.
ThầDYun Tiễn đVYNứRPng đoó như một cây thương thăng tắrDUp, bóng dáng hắRRn in xuống đBấot cũng là một màu đRPen thuầufRn túy, thẳng băng như vậy.
Trước mặt hắon, một khối lập phương nho nhỏ lặng lẽ xoay tròn, phiêu phù trôi nổi.
Đã từng có ngườYdGi đQEặt câu hỏi, tạtZi sao trườWqwng sinh đhYảJYVo lạRPi đYRcặt tạtZi nhân giới !?
Nhân giới đOLược hình thành bởi khối lập phương khởi nguyên, là một giống như phầDYun cùi của một quảN cây chín, bọc quanh nhân tử của nó, một trong 7 bảxmo vật đBịRnh giới.
Các bảIDMo vật đfnịWqwnh giới tự hình thành không gian xung quanh mình, cung cấNtqp cho chúng đEủ loạrDUi năng lượng, nguyên khí, kết cấhYu, quy luật, mỗi cái có đQặc trưng riêng biệt vô cùng. Cũng bởi vậy mà hai bảwrvo vật đNYJịufRnh giới không thểrDU xuấNYJt hiện trong cùng một giới, dù rằYqxng sứJBc mạMfnh của thứMf này vẫn có thểrDU hiện hữdkFu ở đcịrDUa phận của thứN kia.
Điều này tượng như như một quảRP chứjNja hai nhân vậy, nếu có ngày việc đQEó thật sự sảDDy ra, hai bảGOQo vật sẽ công kích nhau bằWqwng tấOLt cảQ sứjNjc mạqznh của mình, cho tới khi một bên hoàn toàn bịws tiêu diệt hoặc bịURh trục xuấrDUt khỏi giới đhYó.
Ấy vậy mà trườqRng sinh đYdGảNo vẫn nghiễm nhiên tồn tạhYi ở nhân giới, thậm chí, Cube – đDYuịOLnh giới bảhYo vật của nhân giới lạYRci di chuyểqOn từ lõi đqQịRPa cầqOu đjNjến trung tâm đqzảDo.
Giống như bịDD trườEng sinh đdkFảNtqo hấSDp thụ vậy.
TrườRng sinh đqQảco tuy chưa mở ra thế giới thứDD bảwrvy, nhưng cũng đqzã hình thành một tiểufRu giới nhỏ ngay bên trong đwsó, diện tích hòn đvWIảOLo so với trái đIDMấct quảws thật nhỏ bé không đNáng kểNYJ, nhưng diện tích bên trong vòng bảDYuo hộ của nó phảGOQi rộng bằhYng một châu lục. Đây là phầkNn giới nó đRã tự tích lũy và hình thành trong suốt 65 triệu năm qua. Tuy chậm, nhưng chắEc chắIDMn như một xu thế tấvWIt yếu.
Cube ở lạzzwi trên trườccng sinh đQEảDDo lạYqxi không hề phát sinh ra xung đYqxột gì đYdGáng kểOL, trườqOng sinh đrDUảjNjo nằkNm trong nhân giới bao năm cũng cứRP thế yên vịFo. Nếu nói có gì đqRặc biệt một chút, giống như cube đGOQã hoàn toàn chấYJSp nhận trườOLng sinh đWqwảYdGo, hoặc bịFo nó khuấVYNt phục, trở thành lõi cung cấNtqp năng lượng cho nhữwsng lớp vòng bảwso vệ ngày càng dày đccặc trên đURhảOLo.
Vòng bảcco vệ quanh trườong sinh đccảVYNo đufRược gia cố bởi sứtZc mạcnh cube, trở lên kiên cố khủng khiếp, dù tấjNjt cảfn giới hoàng cùng công kích một lúc chỉQ sợ cũng không suy chuyểqRn.
...
Thực nghiệm đYJSảDDo cũng có một khối lập phương nho nhỏ ở trung tâm.
Giống hệt như bảEn thu nhỏ của trườNYJng sinh đhYảxmo, khối lập phương này cũng là nguồn duy trì hết thảQy mọi pháp tắJBc, năng lượng trên đNtqảNYJo. Là bảfnn thu nhỏ của cube, năng lượng nó tỏa ra vẫn vô cùng khủng khiếp, không hề kém một giới hoàng chút nào.
ThầGOQn tiễn đBứJYVng thẳng tắNp ở đfnó vẫn không có rờqzi đYRci, căn bảfnn là do hắRRn không thểZ dờQEi đvWIi, năng lượng nhìn ôn hòa vô cùng kia nếu chẳng may bịGOQ khuấwsy đRộng nhỏ cũng có thểqR làm cho hắfnn thành bụi phấZn ngay lập tứDDc. Đứong trước uy lực tự nhiên mạqOnh mẽ này, ThầGOQn Tiễn chẳng khác một con sâu bọ bé nhỏ, ngườrDUi ta thổi một cái cũng bay, dí ngón tay một cái cũng bẹp dúm.
LầBn đqzầDu tiên hắGOQn cảkNm thấDYuy bịxm áp bứVYNc đEến thê thảdkFm bực này. Uy áp mạqQnh nhấDYut mà hắwrvn từng thấRPy chỉws có ở Ren, nhưng chẳng bao giờwrv thật sự hướng đYRcến hắwsn, dù vậy chỉYqx một phầqOn uy áp lứOLc đkNó cũng khiến hắwrvn kính nểNtq không thôi, thậm chí sùng bái. Nhưng hắrDUn cảwrvm thấwrvy, bây giờqQ mườDYui Ren tiểNtqu thư đwsứBng trước khối lập phương này cũng sẽ cứrDUng ngắfnc tạqRi chỗ, không dám di đRộng như hắvWIn mà thôi.
Chênh lệch quá khủng khiếp.
Đột nhiên hắRRn lạtZi mong thấZy King tới đufRây vô cùng. Ngườqzi đMfó chắYRcc chắqzn có cách. Dù hắYJSn không ưa tên này lắom.
...
Một vết sước dài trên mặt hiện ra. Theo đDó chấJYVt lỏng màu đqQỏ tươi theo gò má đcầLy đDYuặn chảvWIy xuống từng giọt, trước khi chạRPm đqRấZt phát ra tiếng tong tỏng nhẹ nhàng, sau khi chạDm đhYấufRt thì là tý tách khe khẽ.
Mùi máu lúc nào cũng có thểwrv kích thích khứdkFu giác muôn loài.
Loài ngườxmi đqRa phầBn là chán ghét và khiếp sợ thứNtq mùi này. Trái lạci, đMfộng vật dùng nó đqQểtZ đDYuịYdGnh vịB, theo dấdkFu, nhận biết đJBủ thứNtq. Mùi máu đtZối với chúng gầqRn như lúc nào cũng là thứVYN tốt.
Đối với vampire, nó lạwsi là thứZ vô cùng tốt.
Mùi máu thơm ngào ngạcct bốc lên. Khác với máu ma tộc lúc nào cũng đqzặc sệt, tràn đDDầMfy lực lượng, với đqQủ loạzzwi màu sắqOc. Máu con ngườEi với vampire mang lạufRi một sự kích thích đNYJáng sợ. Loãng hơn, tanh hơn, nhưng lạRRi thơm hơn và ngọt hơn.
Cũng nhờqR cái mùi dễ thương này là tầjNjn xuấMft công kích của lão Bat chậm lạJYVi một chút.

Lão không nỡ xé xác con mồi ra thành từng mảRnh nữcca, kểQ từ khi đtZưa móng vuốt lên liếm thử cái mùi vịufR ấqOy. Bởi nhỡ đxmâu mạURhnh tay quá, máu sẽ lãng phí hết, một thân thểE như cái túi rách nát làm sao giữDYu đDDược nguyên vẹn lượng máu đqRáng quý ấEy !?
Phảqzi giữFo nguyên vẹn, thật nguyên vẹn bịSDch máu này, đccểYqx rồi khi cắrDUm ngập răng nanh vào đRRộng mạzzwch cô ta, tận tình hưởng thụ cảOLm giác nóng ấYdGm ngon ngọt ấSDy trôi qua từng chút một.
Bảxmo sao Richard đSDạVYNi nhân thích uống máu đYdGến vậy.
Lục Vân Tiên quảfnn lý ma tộc rấxmt ôn hòa, nhưng nhữSDng hành vi mò đVYNến nhân giới cướp đYqxốt giết hiếp đDDều bịN hắQEn quảIDMn chế chặt chẽ, trừng phạZt cực nặng.
Lão bat từ khi sinh ra đRã không đYqxược nếm thử một chút vịfn máu ngườQEi nào, lên thực nghiệm đZảwrvo thì Richard đvWIộc hưởng, lão cũng không bấSDt mãn, vì chưa biết thì chưa thèm.
Đống máu tanh tưởi lạufRnh ngắjNjt trong cơ thểIDM đFoám tử đccồ thì lạRRi càng rẻ tiền, cho lão cũng không thèm.
ChỉDYu có máu của cô gái này, nóng hổi, hừng hực, từng giọt từng giọt rơi xuống lão đNtqều cảdkFm thấtZy tiếc đkNứYdGt ruột, chỉqR hận không thểSD chạcy tới băng bó cho cô ta lập tứQEc.
Frozen còn sống tới giờJYV không biết là may mắufRn hay bấDt hạQEnh. Chiếc áo khoác của Trung Thành đRPã tảo tơi tan nát, đDDểc lộ ra phầYJSn da thịQEt trắqRng bóc cùng vô số vệt sước, nhưng vết bầJYVm tím.
Lão bat tuy đDã kềm chế khá nhiều, ít dụng tới móng vuốt, nhưng lực va đvWIập không cách nào hạFon chế đSDược. Frozen nhẩWqwm sơ cũng thấqRy mình đZã mấwrvt vài cái xương rồi, chỉYJS có một tia chấNp niệm, hay đwsúng hơn là bảDYun năng sinh tồn duy nhấYRct thôi thúc cô ta kiên trì đJBến giờjNj này.
Phảfni sống.
NhấYdGt đwsịOLnh phảFoi sống.
Sống đJYVểvWI lấNYJy lạYqxi chiếc nhẫn cỏ đURhó, nói rằVYNng: “Em đJBồng ý !”
“Ta nhấEt đoịJYVnh sẽ không chết ở đtZây !” Frozen vừa thở hồng hộc vừa nói.
Đáp lạVYNi là cái cườLi khẩDy mỉJBa mai của lão Bat.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.