Trường Sinh Bất Tử

Chương 95: Chu kiến




Thủy Kính tiên sinh?
Chung Sơn nhướng mày, lúc này, Thủy Kính tiên sinh đến làm gì?
- Mau mau cho mời!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Tên thông báo kia nhanh chóng ly khai.
Trong đại điện, Chung Sơn nhìn chúng nhân nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi!
- Vâng!
Mọi người đáp.
Rất nhanh, Thủy Kính tiên sinh đã được đưa tới.
Thủy Kính tiên sinh vẫn một thân nho bào như trước, tay cầm một chiếc quạt lông, tiêu sái bất ky (tiêu sái, không bị ràng buộc), bất đồng duy nhất, chính là đôi lông mày dường như hơi nhíu lại. Hiển nhiên đang có chuyện gì phiền nào.
- Thủy Kính tiên sinh, thật sự là đã lâu không gặp!
Chung Sơn cười nói.
- Bái kiến Đông phương công!
Thủy Kính tiên sinh lập tức đáp.
- Thủy Kính tiên sinh đa lễ, khi xưa Tề Thiên hầu làm loạn Thái cổ Thánh Đô, oan uổng Thiên U công chúa, nếu không phải Thủy Kính tiên sinh kịp thời chỉ điểm, Chung Sơn cũng sẽ không biết vạch trần Tề Thiên hầu, thậm chí sau khi thua kiện thê thảm vô cùng, may mắn nhờ Thủy Kính tiên sinh. Thủy Kính tiên sinh cứ gọi ta là Chung Sơn đi!
Chung Sơn vừa cười vừa nói.
- Ai, Thủy Kính cũng là bất đắc dĩ mới tới quấy rầy, xin chớ trách!
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu thở dài
- Chuyện gì vậy?
- Nói ra thì rất dài!
Thủy Kính tiên sinh thở dài nói.
- Thủy Kính tiên sinh mời sang bên này, đã là dài dòng, vậy cứ từ từ nói đi!
Chung Sơn dẫn Thủy Kính tiên sinh tới một ngôi đình nhỏ bên ngoài Đông Phương điện, hai người ngồi xuống, phất tay bào hạ nhân rời khỏi, Chung Sơn nói:
- Thủy Kính tiên sinh muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, nếu Chung Sơn có thể giúp được Thủy Kính tiên sinh, tự nhiên sẽ hết sức giúp đỡ, hai người đều là người thông minh, cũng không cần vòng vo nữa.
- Đa tạ!
Thủy Kính tiên sinh gật gật đầu.
- Thủy Kính lần này tới, thật ra là muốn hướng Chung Sơn tiên sinh lãnh giáo chút chuyện nam nữ!
Thủy Kính nói.
- Chuyện nam nữ?
Chung Sơn lập tức trợn trừng hai mắt, đừng nói vậy chứ?
Chứng kiến biểu lộ của Chung Sơn, Thủy Kính tiên sinh cười chua chát.
- Người khác thì không được, cùng chỉ có nhờ Chung Sơn tiên sinh hỗ trợ chỉ điểm một phen vây, Chung Sơn tiên sinh lấy được công chúa hai triều, Thủy Kính một mực kính nể không thôi đấy.
Thủy Kính tiên sinh nói.
-Ách?
Chung Sơn hơi có vẻ xấu hổ, đây là khen ta hay nói kháy ta vậy?
Nhưng chứng kiến ánh mắt thành khẩn của Thủy Kính tiên sinh, Chung Sơn biết rõ, Thủy Kính tiên sinh tất nhiên là chân thành muốn nhờ.
- Ngươi còn nhớ Đại Huyền Vương Cửu vương phi không?
Thủy Kính tiên sinh lộ ra một tia khổ sở nói.
Đại Huyền Vương Cửu vương phi, sư tỷ Thiên U công chúa, nữ nhân Thủy Kính tiên sinh một mực theo đuổi, nghe đồn, lúc còn không biết tin nàng, Thủy Kính tiên sinh đã đi tìm nàng, thế nhưng mà lúc tìm được nàng, nàng lại gã cho Đại Huyền Vương. Đến tận lúc này Thủy Kính mới cam nguyện thuần phục Đại Huyền Vương, chỉ vì ngẫu nhiên có thể cùng nàng tương kiến (gặp nhau).
- Ta nhớ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Chắc tin đồn về ta, Thiên U công chúa cũng đã nói với ngươi rồi.
Thủy Kính tiên sinh cười khó.
- Có nghe qua một ít, biết Thủy Kính tiên sinh yêu thầm Cửu vương phi, chỉ là tạo hóa trêu người.
Chung Sơn cảm khái nói.
- Đúng vậy, tạo hóa trêu người!
Thủy Kính tiên sinh nhớ lại chuyện xưa, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.
- Thủy Kính tiên sinh tìm Chung Sơn, chính là vì nàng?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy!
- Kia, Thủy Kính tiên sinh, vì sao phải vậy? Si mê nàng? Ta thấy nàng căn bản là vô tâm với ngươi ah.
- Ha ha, đó là do nàng chưa nhớ lại.
Thủy Kính tiên sinh cười khổ nói.
- Chưa nhớ lại? Vậy không phải là nàng bị phong ấn trí nhớ sao? Chung Sơn ngoài ý muốn nói. Chẳng lẽ giống với Thiên Linh Nhi?
- Phải.... cùng không phải!
Thủy Kính tiên sinh lắc lắc đầu nói.
-Ách?
Chung Sơn hồ đồ rồi.
- Nàng và ta, kiếp trước có duyên nợ sâu nặng, chỉ là, ta bởi vì cơ duyên đặc thù nên khôi phục trí nhớ kiếp trước, mà nàng, lại không khôi phục!
Thủy Kính tiên sinh nói.
-Ách?
Chung Sơn mộng rồi, trí nhớ kiếp trước? Con mẹ nó, xa như vậy?
- Kiếp trước, ta tên là Chu Kiến, là con trai độc nhất một hộ phú hào thế gian, con trai độc nhất của Chu gia. Mà nàng lại một tiểu thư khác nhà phú hào khác - Liễu Yên Yên Liễu gia.
Thủy Kính tiên sinh nói.
-Ân.
- Thế nhưng, hai nhà chúng ta là kè thù truyền kiếp, ở kiếp trước khi ta còn nhỏ, Chu gia ta đã diệt cả nhà Liễu gia, phụ thân kiếp trước mang theo nô bộc trong nhà, huyết tây Liễu gia, cuối cùng chỉ để thoát hai người, một là thiếu gia Liễu gia, còn một chính là nàng, lúc đó nàng mới hai tuổi. Được thiếu gia Liễu gia ôm chạy đi.
- Sau này hai người Liễu gia mang trên lưng huyết hải thâm cừu, thiếu gia Liễu gia giấu diếm thân phận, cưu mang nàng, hơn nữa không ngừng tích lũy thế lực. mà khi nàng tám tuổi, cố ý giả trang thành tên ăn mày, được ta thương cảm, thu lưu vào Chu phủ, thành thiếp thân nha hoàn của ta.
Nghe Thủy Kính tiên sinh nói, trong nội tâm Chung Sơn ngạc nhiên không thôi.
Duyên nợ!
- Đôi huynh muội này tới tìm Chu gia ngươi báo thù sao?
Chung Sơn hỏi.
Thủy Kính tiên sinh nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Nhưng khi nàng mười sáu tuổi, ta đã triệt để yêu nàng, nàng cũng yêu ta rồi, thế nhưng, nàng biết rõ hai nhà chúng ta, nhất định có một nhà sẽ hoàn toàn bị một nhà còn lại giết sạch, bởi vậy vô cùng khổ sở, ta mấy lần tỏ tình, nàng đều cự tuyệt. Nàng mặc dù chỉ là nha hoàn của ta, nhưng ta vẫn không bức nàng, thẳng đến một lần ta say rượu về, gây ra mọi chuyện. Rồi sau đó, ta cưới nàng.
- Sau đó thì sao?
Chung Sơn hỏi.
- Sau khi cưới nàng về, ta phát hiện, khi nàng nhìn người nhà của ta, trong mắt có một cỗ cừu hận. Ta không rõ! Thẳng đến cuối cùng, ca ca của nàng tích lũy đầy đủ thế lực, hơn nữa nhờ đại lượng của Chu phủ tin tức nàng truyền về, nội ứng ngoại hợp siết sạch Chu phủ, hơn nữa khi siết chết phụ mẫu ta, ta mới biết được, thì ra ánh mắt cừu hận kia của nàng là do có huyết hải thâm cừu.
"Nghiệt duyên ah!" Chung Sơn trong nội tâm không ngừng cảm thán.
- Về sau thì sao?
Chung Sơn hỏi.
- Phụ thân dường như đã sớm biết mối thù hận của nàng, cũng giống như sớm đã biết rõ thân phận của nàng, chỉ là một mực không hề nói ra, đêm trước khi Chu phủ bị diệt, Ông ấy gọi ta vào đầu giường, bảo ta không nên nhớ cừu hận đời trước, không được ghen ghét Liễu Yên Yên, sống cho tốt. Lúc ấy ta không rõ, đến ngày hôm sau huyết tẩy Chu phủ, ta mới hiểu được, đêm đó, phụ thân cũng đã tự mình cùng nàng nói chuyện một hồi, ta biết rõ, nhất định là bảo nàng không nên như vậy.
- Ngày hôm sau, chết, toàn bộ chết rồi, một cái Chu phủ to như vậy, cuối cùng tất cả mọi người chết hết, chỉ còn lại có một mình ta, lúc ấy ta bị đưa đến một cửa hàng thôn bên cạnh,...
Đến khi một tên hạ nhân mang theo một thân vết thương, sắp chết chạy tới báo tin, ta mới biết tất cả. Lúc ấy. ta đã chộp lấy một thanh kiếm, xông về hậu viện, ở hậu viện, nàng cùng cằm lấy một thanh kiếm. Chu Kiến hai mắt đõ bừng, trường kiếm chỉ vào Liễu Yên Yên. Nước mắt bất giác chảy xuống.
- Yên Yên, ngươi nói cho ta biết, đây không phải sự thật, hết thày đều không phải sự thật.
Chu Kiến hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Liễu Yên Yên. Kiếm có chút run rẩy, thật sự không tin, rất không tin, nữ nhân trong lòng mình yêu nhất, yêu nhất, lại cúng ca ca nàng giết cả nhà mình, toàn tộc. Liễu Yên Yên thê lương cười nói:
- Đều là sự thật! Ta chính là hậu nhân Liễu gia! Thù giết cha mẹ, bất cộng đái thiên (thề không đội trời chung)!
Chu Kiến ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên. Nước mắt tràn ra. Tại sao phải như vậy, trời ơi, ta làm sai cái gì, tại sao phải như vậy? Nữ nhân ta yêu mến nhất, giết cả nhà ta? Chu Kiến hoàn toàn quên ngày hôm qua phụ thân dặn dò, không được ghi nhớ cừu hận đời trước nữa, không được ghen ghét Liễu Yên Yên. Nhìn Liễu Yên Yên cầm trường kiếm đứng ở nơi đó, hắn dường như điên rồi, một kiếm đâm về phía Liễu Yên Yên.
Liễu Yên Yên cũng đâm tới một kiếm, giờ khắc này, trong lòng Chu Kiến phi thường phức tạp, tâm đã chết, chết thật rồi, đồng quy vu tận, như vậy cũng không cần phải tình cảm dày vò này nữa.
Phụt!
Một kiếm xuyên tim, một kiếm đâm vào Liễu Yên Yên. Mà Liễu Yên Yên lại trong một khắc cuối cùng cố ý vứt bỏ trường kiếm. Mang theo một tia cười thể mỹ, cam nguyện bị Chu Kiến đâm chết.
Một kiếm đâm chết nữ nhân âu yếm, Chu Kiến lập tức choáng váng, cả người bỗng nhiên chết lặng, lại như ngốc trệ, thẳng đến khi Liễu Yên Yên ngã xuống, mới chạy đến ôm nàng, nước mắt chày ra như nước sóng.
- Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy?
Chu Kiến có chút ngây ngốc nói.
Một kiếm đâm vào Liễu Yên Yên. Liễu Yên Yên cùng không lập tức chết đi, mà là nỡ một nụ cười thể mỹ, ngã vào lồng ngực Chu Kiến.
- Thiếu, thiếu gia!
Liễu Yên Yên cười đắng chát.
- Yên Yên, tại sao phải như vậy? Vì cái gì?
Chu Kiến rống lên.
- Thực xin lỗi, thiếu gia, Yên Yên đi trước, chàng nhất định phải sống tốt, thiếp đã từng nói với đại ca, mặc kệ cuối cùng như thế nào, bảo hắn nhất định bỏ qua cho chàng, nhất định sẽ bỏ qua chàng, ân oán hai nhà Liễu Chu xóa bỏ rồi.
Liễu Yên Yên yếu ớt nói.
- Không, vì cái gì mà phải như vậy?
Chu Kiến vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật này.
Liễu Yên Yên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Kiến, mang theo một tia không nỡ nói:
- Yên Yên vẫn là nha hoàn của thiếu gia, trong khoảng thời gian mỗi ngày mài mực cho thiếu gia, xem thiếu gia luyện chữ này, là khoảng thời gian Yên Yên vui vẻ nhất, Yên Yên thân mang thù nhà, không thể không báo, diệt Chu phủ, chỉ là vì báo thù, thế nhưng, Yên Yên lại yêu thiếu gia, không nên, nhưng Yên Yên cũng không hối hận, có thể khi còn sống trở thành nữ nhân của thiếu gia, Yên Yên đã mãn nguyện rồi, Yên Yên thực xin lỗi thiếu gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi, hôm nay phải chết, Yên Yên đã nghĩ tới, chỉ là muốn chết ở trong tay thiếu gia, có thể làm tiêu tan một tia lệ khí của thiếu gia. Chỉ cần thiếu gia có thể sống tốt, Yên Yên chết như thế nào đều đáng giá.
- Không, không
Chu Kiến ôm Liễu Yên Yên khóc rống lên.
- Thiếu, thiếu gia, thực xin lỗi, chỉ là cũng không thể phục thị chàng nữa rồi, Yên Yên là nữ nhân xấu, thực xin lỗi!
Liêu Yên Yên gian nan nói.
- Ha ha ha ha!
Chu Kiến vô cùng thống khổ mà cười. Hôm nay tất cả màu sắc đã biến mất rồi. Phẫn hận với Liễu Yên Yên sớm đã biến mất. chỉ còn lại cổ nhu tình vô hạn và ý nghĩ yêu thương.
- Thiếu, thiếu gia, kiếp sau, Yên Yên tiếp tục làm nha hoàn của chàng, mỗi ngày mài mực cho chàng, được không!
Liễu Yên Yên gian nan noi.
- Được được!
Nước mắt Chu Kiến đã cạn, mà huyết lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Liễu Yên Yên hai mắt đã nhắm lại, không trông thấy hai hàng huyết lệ, nhưng trong miệng dường như mê sảng nói:
- Kiếp sau, chàng ở trước mặt thiếp ghi tên của chúng ta, ngươi nói cần mực Tam Dương Tuyền, ta nói Tam Dương Tuyền dùng hết rồi, mài cho ngươi thêm một phần nữa. Khi đó, ta sẽ nhớ tới ngươi.
Nói xong, Liễu Yên Yên cũng không nói chuyện được nữa.
Thủy Kính tiên sinh? Nhớ lại lấy chuyện cũ. Trong nội tâm tràn đầy cảm xúc, hai hàng nước mắt bất giác chảy ra, tuy nói qua một kiếp, hết thảy nhân quả rửa sạch, hết thảy cừu hận không còn. Thế nhưng, một đời yêu nhau, lại phá tan gông xiềng Luân Hồi. Không cam lòng bị Luân Hồi lắng đọng. Vĩnh viễn không thể nào quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.