Trường Sinh Bất Tử

Chương 86: Như lai mất đi tư cách




Trấn Nguyên Tử lạnh lùng nhìn Kiếm Ngạo và Như Lai.
Tràng cảnh biến đổi trở nên hết sức phức tạp, Trấn Nguyên Tử bởi vì Câu Trần, Tử Vi, Chân Võ chết đi mà lập tức nhảy ra. Trấn Nguyên Tử, Tổ Tiên vô cùng mạnh mẽ, không thể ngờ tới là một con cờ mai phục của Ngọc Đế năm đó.
Ngọc Đế bỏ mình, ba trọng thần ngày xưa bị minh hữu giết hại, Trấn Nguyên Tử không thể nhịn được nữa, cuối cùng lộ ra thân phận thật của mình.
Nhất thời, trên đại nghĩa, Trấn Nguyên Tử muốn báo thù, nhất định phải là địch với Như Lai cùng Kiếm Ngạo.
Một đấu hai?
Nhiều người không biết rõ Trấn Nguyên Tử mạnh cỡ nào, nhưng không ai dám coi thường, năm đó khi Ngọc Đế Thiên Đình còn có, Trấn Nguyên Tử, Ngọc Đế, Như Lai có thể coi là thế ba chân vạc, chỉ là Trấn Nguyên Tử nhàn rỗi, không có vận triều như Ngọc Đế, cũng không có tông môn mạnh mẽ như Như Lai, làm như một tán tu, cho nên địa vị cũng không cao, nhưng không ai dò xét tận cùng thực lực của hắn.
Trấn Nguyên Tử sẽ đối phó Kiếm Ngạo cùng Như Lai?
Kiếm Ngạo cùng Như Lai vừa nãy còn chém giết sinh tử, hiện tại có thể nào kết minh được không?
Nhiều người lộ ra thần sắc quỷ dị, bởi vì tràng cảnh này quá khó suy đoán.
Như Lai nhìn Trấn Nguyên Tử, lại nhìn Kiếm Ngạo, không biết sao, Như Lai bỗng toát ra nụ cười nhàn nhạt, một hồi cười khổ.
Quét một vòng các cường giả, Như Lai hít sâu một hơi nói:
- Trận rung chuyển Đông Châu này, quả thật là dữ dội, vừa mới bắt đầu, Đại Lôi Âm Tự ta đã bị quét ra ngoài.
Cường giả xung quanh nghe Như Lai cười khổ, mỗi người đều không rõ ràng.
Lúc này Chung Sơn lại tràn đầy nhận thức.
Chung Sơn có thể dự cảm được, hành trình đến Đông Châu lần này sẽ xuất hiện nhóm cự bá thiên hạ, từng đợt một tuyệt đối hung hãn.
Nhưng không thể ngờ tới, lúc này vừa bắt đầu, Đại Lôi Âm Tự năm đó tiếng tăm lừng lẫy Đông Châu đã biến thành thế này.
- Đệ tử Đại Lôi Âm Tự, chúng ta không giữ được Linh Sơn, đi theo ta, rời khỏi Đông Châu. Đông Châu đại biến, chúng ta đã mất đi tư cách tham dự!
Như Lai khổ sở nói với chúng Phật Đà, Bồ Tát, La Hán.
- Rõ!
Tất cả Phật Đà, Bồ Tát cùng La Hán lên tiếng.
Rất nhiều người bên ngoài không hiểu, nhưng có một số người thông minh đã hiểu được.
Trong lòng bọn họ đều lạnh băng, cuộc đấu ở Đông Châu? Tử Tiêu Cung? Ngay cả Như Lai hùng mạnh cũng mất đi tư cách?
Như Lai từ bỏ Linh Sơn, chuẩn bị rút lui? Đối với quyết định này, Chung Sơn khẽ gật đầu, Như Lai này đúng là hạng người đại khí phách, lập tức quyết đoán, còn chuẩn bị rút khỏi Đông Châu?
Linh Sơn, Như Lai làm sao cũng không thủ được, Trấn Nguyên Tử đến đây? Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn vì thù giữa ba người? Chưa chắc đơn giản như thế, ngoài Kiếm Ngạo cướp Linh Sơn, xung quanh còn rất nhiều cường giả vây quanh.
Nếu như Như Lai một mặt cố chấp, đến cuối cùng sẽ chỉ liều mạng Đại Lôi Âm Tự chùa phá người chết.
Giữ được người, sớm muộn gì thứ mất đi cũng sẽ trở về.
Đồng thời, Chung Sơn nghe ra tiếc hận khác trong giọng điệu của Như Lai, không phải đáng tiếc Linh Sơn, cũng không phải đáng tiếc Tử Tiêu Cung, dường như Đông Châu đại loạn lần này còn có mục tiêu to lớn hơn.
Quay đầu, Chung Sơn nhìn hết những người vây quanh, tuy rằng rất nhiều người che giấu thân phận, nhưng mà Chung Sơn vẫn phát hiện được đặc thù.
Đại Tần!
Không ngờ lần này Đại Tần lại không phái ai tới?
Chung Sơn hiểu rõ cách làm người của Doanh, dã tâm Doanh dù lớn, nhưng vẫn còn tuân thủ một ít chuẩn tắc cơ bản. Ngày xưa Doanh đại thọ, mình góp sức, cũng để năm đó dễ dàng rời đi, Doanh không hề làm khó mình.
Đồng dạng, Như Lai góp sức lớn trong lần đó, theo lý cho dù Doanh không tự đến, cũng sẽ phái người qua, nhưng mà Doanh chưa hề làm.
Vào lúc này, Doanh không hề ra tay, vậy là vì cái gì? Vậy chỉ có thể nói Doanh còn chuyện quan trọng hơn, mục tiêu lớn hơn, dã tâm lớn hơn đang cần làm.
- Mưa gió sắp tới rồi!
Chung Sơn nhàn nhạt nói.
Mọi người có chút không hiểu, nhưng Thân Công Báo lại gật đầu, dường như sau khi trải qua chiến dịch Phong Thần, Thân Công Báo càng thêm nhạy cảm với đại thế phủ xuống.
Khúc dạo nho nhỏ, đã làm Như Lai từ bỏ cuộc đấu?
- Chung Thánh Vương nói có lý, loạn cục Đông Châu lần này, ta từng suy tính nhiều lần, nhưng mỗi lần đều tính đến một nửa liền bị đánh văng ngón tay!
Tử Dương Kinh Hồng lắc đầu nói.
- Ồ?
Chung Sơn nhìn sang Tử Dương Kinh Hồng.
- Thiên cơ Đông Châu đã loạn, rất nhiều chuyện không tính ra được kết quả khái quát, trước kia cũng đã từng gặp qua tướng thiên loạn này, mà mỗi lần gặp phải, đều sẽ...
Tử Dương Kinh Hồng cau mày nói.
- Sẽ thế nào?
Chung Sơn nhìn Tử Dương Kinh Hồng.
- Sẽ có Thánh nhân ngã xuống, thiên địa đồng bi!
Tử Dương Kinh Hồng có phần kính sợ nói.
- Thánh nhân ngã xuống? Ngươi nói Đông Châu lần này có thể sẽ có Thánh nhân ngã xuống?
Kim Bằng bên cạnh kinh ngạc hỏi.
- Ta cũng không xác định, nhưng lần trước Khổng Tử ngã xuống, chính là tướng thiên loạn này, không, lần này còn loạn hơn trước!
Tử Dương Kinh Hồng nói.
Còn loạn hơn trước? Kim Bằng đầy sợ hãi, lần này rốt cuộc Đông Châu sẽ có tai nạn lớn đến cỡ nào?
Xa xa, những người khác không nghe được lời nói giữa Tử Dương Kinh Hồng và Chung Sơn.
Như Lai Phật Tổ cười khổ một hồi, cuối cùng nhìn Trấn Nguyên Tử, sau đó nhìn sang Kiếm Ngạo nói:
- Linh Sơn, từ giờ trở đi là của ngươi!
Như Lai không so đo những La Hán đã chết với Kiếm Ngạo, có lẽ ở sâu trong lòng Như Lai, chờ thương thế của mình khôi phục rồi tính cũng không trễ.
Linh Sơn, từ giờ trở đi thuộc về Kiếm Ngạo?
- Ừm!
Kiếm Ngạo gật đầu, xem như công bố chủ quyền Linh Sơn trước mắt thiên hạ.
Đồng thời, cũng bắt đầu từ lúc này, Như Lai cũng thừa nhận sự thật sai Kiếm Ngạo giết Tử Vi, Câu Trần, Chân Võ.
Vung tay lên, Đại Lôi Âm Tự bay ra cả trăm cung điện, Như Lai khoát tay, các cung điện liền biến mất.
Như Lai đạp trên kim liên, bay về phía tây.
Các Phật Đà, Bồ Tát, La Hán còn lại trong Đại Lôi Âm Tự cũng đi theo sau.
Như Lai thật sự bỏ qua Linh Sơn.
Lúc này, Trấn Nguyên Tử lại như thờ ơ, để mặc cho Như Lai dẫn theo các hòa thượng bay đi.
Trên đường Như Lai đi qua thông suốt, không ai dám cản trở, có lẽ đây là lui một bước trời cao biển rộng.Cũng là, lui một bước người đi nhà trống.
Đánh cờ Đông Châu, không có Như Lai đã không còn tư cách tham gia.
Xám xịt rút lui như thế!
Từ đầu tới cuối Trấn Nguyên Tử chưa hề ngăn cản, giống như bỗng nhiên "tha thứ" cho Như Lai.
Kiếm Ngạo nhìn Như Lai rời đi, sắc bén trong mắt cũng không biến mất, mà chuyển sang phía Trấn Nguyên Tử.
Linh Sơn?
Trấn Nguyên Tử không ngăn cản Như Lai, đó là bởi vì hắn vốn không muốn Như Lai ở trong này.
Kiếm Ngạo nhìn sang Trấn Nguyên Tử, Trấn Nguyên Tử cũng nhìn về phía Kiếm Ngạo.
- Kiếm Ngạo?
Trấn Nguyên Tử lạnh lùng nhìn Kiếm Ngạo.
Kiếm Ngạo khóe miệng toát ra tươi cười kinh thường nói:
- Thì ra ngươi tới đây không phải vì ba đầu người kia, mà cũng là vì Linh Sơn!
- Linh Sơn, vốn là vật của Ngọc Đế Thiên Đình. Ngọc Đế không có, chúng ta tự nhiên sẽ trông coi đợi Ngọc Đế sống lại!
Trấn Nguyên Tử trầm giọng nói.
- Ha ha ha ha, Trấn Nguyên Tử! Đừng tưởng rằng ngươi là Tổ Tiên, ta sẽ sợ ngươi. Ta giết Tổ Tiên cũng không chỉ đếm trên bàn tay, ta có thể giết Tử Vi, Câu Trần, Chân Võ. Ngươi, ta cũng có thể giết, nếu muốn cướp đồ vật trong tay ta, ngươi phải chuẩn bị trả giá đắt!
Kiếm Ngạo nói năng cứng rắn.
Một Cổ Tiên lớn tiếng dõng dạc nói như thế với Trấn Nguyên Tử? Nếu là người khác, đã sớm bị phun nước miếng dìm chết, nhưng lúc này là Kiếm Ngạo, người kiếm đạo chí cường, Kiếm Ngạo nói ra, người xung quanh không ai không tin.
BỞi vì Kiếm Ngạo chiến đấu rất sảng khoái, kiếm ra vô địch!
Kiếm Ngạo đạp một bước, kiếm liên phình to gấp đôi, kiếm khí tung hoành xông tận trời, một cổ chiến ý mạnh mẽ thẳng về phía Trấn Nguyên Tử.
Trấn Nguyên Tử sắc mặt lạnh lùng nhìn Kiếm Ngạo.
Đang lúc đại chiến sắp bắt đầu, hư không lại có một tiếng nói không hợp thời vang lên.
- Thì ra, Trấn Nguyên Tử cũng học được bản lĩnh trợn mắt nói dối?
Trong tiếng nói tràn đầy trào phúng.
Có người dám trào phúng Trấn Nguyên Tử? Cường giả xung quanh ngày càng ngưng trọng, nhìn theo phía phát ra tiếng nói.
Cầu vồng xanh biếc từ xa bắn tới.
Khiêu khích Trấn Nguyên Tử, tất nhiên lai lịch không tầm thường, Kiếm Ngạo cầm kiếm sẵn sàng chờ đợi, trong mắt toát ra hơi lạnh, rõ ràng đã nhận định Linh Sơn là của mình, ai tới cướp, chính là kẻ địch.
Vù!
Trận gió mạnh quét qua, giữa không trung xuất hiện bóng người áo bào xanh. Người vừa đến nhìn cực kỳ trẻ tuổi, hai mắt cực kỳ yêu dị, phảng phất như nhìn thấy thế giới tinh thần yêu dị trong hai mắt.
- Khổng Tước Đại Minh Vương!
Xa xa có người hô lên.
- Không đúng, hắn đã sớm không còn là Khổng Tước Đại Minh Vương, gia chủ Khổng gia, Khổng Tuyên!
Lại một tiếng nói khác truyền ra.
- Khổng Tuyên!
Kim Bằng bên cạnh Chung Sơn cau mày.
Kim Bằng nhìn Chung Sơn, lại nhìn Khổng Tuyên xa xa, thần sắc mất tự nhiên.
- Là ngươi, Khổng Tuyên?
Trấn Nguyên Tử trầm giọng.
- Là ta, Trấn Nguyên Tử, đã lâu không gặp!
Khổng Tuyên cười nhạt.
- Thế nào, ngươi cho rằng ta nói không đúng?
Trấn Nguyên Tử lạnh lùng nói.
- Đương nhiên không đúng, Linh Sơn chính là chí bảo thượng cổ, làm sao lại là vật của Thiên Đình? Chỉ là ta không ngờ tới, đường đường Trấn Nguyên Tử, lại thuần phục dưới chân Hạo Thiên, thế sự đúng là biến đổi khó lường mà!
Khổng Tuyên cười lạnh.
Trấn Nguyên Tử nhìn Khổng Tuyên, im lặng một hồi, nhưng không phản bác, cuối cùng lắc đầu nói:
- Ngươi cũng muốn Linh Sơn?
- Linh Sơn? Dù là chí bảo thượng cổ, nhưng Khổng gia ta còn chướng mắt, chỉ là không muốn ngươi lấy được mà thôi!
Khổng Tuyên kiên quyết nói.
- Hả?
Người bên ngoài ngày càng hồ đồ, vậy là sao chứ, Khổng Tuyên có ý gì? Sao lộn xộn cả lên thế này?
- Khổng gia ngươi chướng mắt? Ha ha ha! Buồn cười, ngươi có biết đây là gì không?
Trấn Nguyên Tử khinh thường nói.
- Linh Sơn? Mặc dù không có rơi vào tay ta, nhưng cũng từng ở Khổng gia ta một thời gian, bên trong chứa tạo hóa thiên địa, nhưng 5000 năm tụ tập một phần tạo hóa, để cho người phàm đạt đến Cổ Tiên! Đại Lôi Âm Tự có nhiều La Hán cảnh giới Cổ Tiên như thế, chính là vì nó mà ra, ngươi nói ta nói đúng chứ?
Khổng Tuyên cười nhạt nói.
5000 năm tụ tập một phần tạo hóa, để cho người phàm đạt tới Cổ Tiên?
Nhất thời, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, mọi cường giả đều nhìn chằm chằm vào tòa Linh Sơn này.
Đến lúc này, kẻ ngu cũng nhìn ra chỗ quý báu của Linh Sơn này. 5000 năm? 5000 năm tính là gì? Đối với một số cường giả mà nói mười mấy vạn năm cũng đã trải qua, khó khăn lắm mới đạt đến Cổ Tiên, thậm chí còn có người mười mấy vạn năm cũng còn chưa đến được Đại Tiên.
Nhưng Linh Sơn này, chỉ cần 5000 năm, chỉ cần có 5000 năm thôi, đã có thể làm cho người phàm trở thành Cổ Tiên?
Nhất thời, vô số ánh mắt sáng lên.
Sắc mặt Trấn Nguyên Tử cũng âm trầm không thôi nhìn Khổng Tuyên, Khổng Tuyên có ý gì? Tại sao hắn lại tiết lộ ra tin tức này? Hắn điên rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.