Trường Sinh Bất Tử

Chương 86: Đại tần, từ phúc




Triệu Sở Hướng dẫn đường, tự nhiên Chung Sơn không có ý kiến.
Một đường đi về phía bắc, Chung Sơn với Triệu Sở Hướng trò chuyện với nhau thật vui, nói chuyện thật dài thật lâu, nói đến chỗ hay hai người thường xuyên vỗ tay mà cười. Hai người nói chuyện với nhau, tự nhiên lạnh nhạt với những người khác, trong mắt ba nàng lộ vẻ ghen tị.
Đặc biệt Thiên Linh Nhi, chu miệng một bộ dáng rất ủy khuất. Bình thường bồi tiếp Chung Sơn nói chuyện phiếm đều là ba nàng, hiện giờ Triệu Sở Hướng chen vào, làm cho nàng rất không thoải mái, dường như mình đang được sủng ái bị Triệu Sở Hướng đoạt đi. Trước kia thời điểm đối mặt với ba nàng, Chung Sơn còn thường xuyên chiếu cố riêng nàng, ít nhất thời điểm bình thường đều là xử lý sự việc công bằng, nhưng hiện tại, ba nàng hoàn toàn không chen miệng vào được.
Thiên Linh Nhi ủy khuất, Bảo Nhi cùng Thiên U cũng thế, chỉ là Bảo Nhi biết Chung Sơn đều có tính toán, cũng không có ngắt lời; về phần Cổ Thiên U, lại là người rất trí tuệ, lập tức nghĩ đến Chung Sơn muốn lôi kéo Triệu Sở Hướng, trong lòng thầm chúc phúc cho Chung Sơn.
Triệu Sở Hướng trước đi lên hướng bắc, tìm được một ít người Thiết Thương Doanh của mình, phái bọn họ mang thư của mình đi tới chỗ quân đoàn trưởng, báo cho biết hết thảy chuyện phát sinh ở Thủy Liêm Sơn Mạch.
Tiếp đó, mang theo Chung Sơn một đường tây tiến đến yến kinh.
Yến kinh của Lam Diễm Đế triều, Lam Diễm Thành!
Đoàn người bay thời gian một tháng, liền đến nơi gọi là Lam Diễm Thành. Cách từ rất xa đã có thể nhìn thấy vô cùng vô tận số mệnh màu vàng trên vùng trời Lam Diễm Thành, một con Kim Long số mệnh khổng lồ biếng nhác xoay quanh trên không trung, sừng rồng cao chót vót thẳng lên trời dẫn độ thiên uy, vô cùng mênh mông.
Đây là Đế triều! Đế triều đầy khí thế.
Rộng lớn nạp anh tài thiên hạ, đứng vững đất Thần Châu! Đây mới chân chính là gốc rễ vận triều ở Thần Châu.
Cường đại giống như Đại Vũ Đế triều, có lẽ nguyên nhân vì Vạn Đan Đại Hội, cũng có lẽ vốn đã như thế, vô số cường giả bay ở bốn phía Lam Diễm Thành, tiến vào chỗ cửa thành như đàn kiến vào hang.
Bay đến gần, thành lâu kia cao tới 2000 thước, dùng bạch ngọc xây thành, bên trong có trận pháp thần diệu, hai bên tường thành liếc mắt một cái nhìn không đến đầu cuối.
- Vào thành đi!
Triệu Sở Hướng nói.
- Ừm!
Mọi người theo Triệu Sở Hướng đi đến cửa thành.
Cửa thành, đứng hai hàng tướng sĩ, nhưng cũng không có chặn lại bất cứ người nào, để mặc cho vô số người vào vào ra ra.
- Nơi này không có kiểm tra sao?
Chung Sơn hơi kinh ngạc hỏi.
- Từ đầu có kiểm tra, nhưng bắt đầu từ hơn nửa năm trước, cao thủ Đan đạo đến Lam Diễm Thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều người ra vào, nên rất khó tra xét. Thường thường xếp hàng mất thời gian cả ngày, tra xét người mệt chết đi; người bị tra xét cũng than oán rất nhiều. Bởi vậy bệ hạ hạ lệnh, tạm dừng kiểm tra, đợi chấm dứt Vạn Đan Đại Hội, sẽ lại đi vào quỹ đạo, khi đó tiếp tục kiểm tra từng người!
Triệu Sở Hướng mặt nhăn nhó nói.
Một bên Cổ Thiên U giống như Chung Sơn, há hốc miệng kinh ngạc.
Đây chính là yến kinh, là đại bản doanh của Lam Diễm Đế triều, không ngờ Lam Diễm Đại đế xem như trò đùa như thế? Nhiều người sẽ không tra xét? Phiền toái sẽ không tra xét? Dân chúng có câu oán hận sẽ không tra xét?
Đại đế cái gì vậy? Đặt an nguy của chính mình đi đâu? Nơi này chính là triều đô a! Lại đặt an nguy của Lam Diễm Đế triều nơi nào?
Ngẫm lại Đại đế kế thừa này, Chung Sơn và Cổ Thiên U liếc nhìn nhau, hai người trong lòng chợt hiểu rõ, Đại đế này không phải quá ngu ngốc mà chính là quá cuồng vọng!
Cái gọi là nhìn vết đốm hiểu rõ toàn cảnh! Một Đại đế như thế, Chung Sơn đã liệu định kiếp số của Lam Diễm Đế triều, Đế triều này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ bị huỷ diệt ở trong tay Đại đế hiện tại này.
Tuy nhiên, Chung Sơn cũng không có lòng tốt đến nhắc nhở Lam Diễm Đại đế.
Theo Triệu Sở Hướng từ cửa đông đi vào trong thành, trong thành tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt. Lam Diễm Đại đế không ra làm sao, nhưng yến kinh đúng là phi thường phồn vinh, có lẽ là được hưởng phúc ấm của bậc cha chú chăng!
- Đi thôi! Trước vào Triệu phủ của ngươi đi!
Chung Sơn nói.
- Ái chà! Thật có lỗi, Triệu phủ không ở trong thành!
Triệu Sở Hướng có phần lúng túng nói.
- Hả?
Chung Sơn quái dị nói.
- Bởi vì chức quan của ta còn thấp, còn không có tư cách ở trong triều, bởi vậy ta xây phủ trạch ở thành tây phụ cận quân doanh!
Triệu Sở Hướng giải thích.
Nghe Triệu Sở Hướng giải thích, Chung Sơn chẳng những không cảm thấy lạ, ngược lại mắt sáng lên: khối báu vật Triệu Sở Hướng này, không ngờ bị Lam Diễm Đại đế xem nhẹ như thế? Đúng là trời giúp Đại Tranh ta!
- Không sao! Dù sao đã có người giúp ta đặt trước khách điếm thanh tịnh rồi! Giờ ngươi dẫn chúng ta đi báo danh tham gia Vạn Đan Đại Hội đi!
Chung Sơn nói.
- Có người giúp ngươi đặt trước khách điếm thanh tịnh rồi ư? Ái chà, nên biết rằng từ một năm trước, khách điếm thanh tịnh đã rất khó đặt trước!
Triệu Sở Hướng có vẻ không tin nói.
- Vận Lai khách điếm, viện số 1 chữ Thiên!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Vận Lai khách điếm? Viện số 1 chữ Thiên? Nơi đó không chỉ có riêng là khách điếm thanh tịnh đơn giản như vậy, mà đúng là phi thường nổi danh ở Lam Diễm Thành, cho tới lúc này không ai thuê được, ngươi dự tính rồi sao?
Triệu Sở Hướng nói, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
- Không sai! Ta tính trước rồi!
Chung Sơn gật gật đầu cười nói.
Vận Lai khách điếm, nơi đó vốn là sản nghiệp của chính mình, chỉ cấp cho người của Đại Tranh Hoàng triều ở lại mà thôi, người khác đương nhiên không thuê được.
- Đi thôi! Dẫn chúng ta tới chỗ báo danh!
Chung Sơn cười nói.
- Ừm!
Triệu Sở Hướng mặc dù vẫn còn ngạc nhiên, nhưng cũng không tiếp tục giằng co loại chuyện nhỏ này.
Dẫn theo Chung Sơn một đường đi tới chỗ sâu trong thành. Dọc theo đường đi thuận tiện giải thích phong thổ của Lam Diễm Đế triều.
Sau khi Chung Sơn một hàng rời khỏi chỗ cửa thành, có rất nhiều ánh mắt nhìn theo thật sâu, tiếp đó rất nhanh chạy đi, ẩn mình trong đám người.
Một canh giờ sau.
Trong một tòa nhà có một cái ao nhỏ, một nữ nhân áo xanh đang rải thức ăn cá xuống ao.
Lúc này, ở ngoài bỗng nhiên chạy vào một người hầu.
- Công chúa!
Người hầu cung kính kêu lên với nữ nhân áo xanh.
- Này? Lại có đại nhân vật nào đến đây?
Nữ nhân không chút để ý nói.
- Căn cứ những bức họa Công chúa đưa cho ta, hôm nay chỉ xuất hiện một người trong bức họa, là Chung Sơn!
Người hầu nói.
Nữ nhân áo xanh đang cho cá ăn, vừa nghe nói Chung Sơn đầu ngón tay run lên, một nắm thức ăn cá toàn bộ ném xuống ao.
- Chung Sơn? Ngươi nói là Chung Sơn?
Nữ nhân áo xanh nhìn về phía người kia gặn hỏi.
- Dạ, thuộc hạ còn thấy có Linh Nhi Công chúa. Còn có Thanh Hồng trước kia đi lại ở trong phủ. Một đoàn 11 người!
Người hầu nói.
- Linh Nhi cũng đến đây? Chung Sơn đến đây? Bọn họ đi đâu?
Nữ nhân áo xanh trầm ngâm một hồi, rồi hỏi.
Nữ nhân áo xanh này đúng là Công chúa của Đại Ly Thiên triều, Niết Thanh Thanh.
Chung Sơn đi Đại Ly Thiên triều đón Linh Nhi, Niết Thanh Thanh xuất lực nhiều nhất.
- Hình như bọn họ đang đi tới chỗ báo danh!
Người hầu nói.
- Ngươi đi thông báo với Thiếu Phi Hầu đi, dù sao mọi người đều quen biết! À! Về phần Tiêu Dao Hầu, ngươi không cần báo!
Niết Thanh Thanh ngẫm nghĩ rồi nói.
- Dạ!
Người hầu lập tức đáp lời.
Sau khi Niết Thanh Thanh với Thiếu Phi Hầu rời đi, Tiêu Dao Hầu xuất hiện trước mặt người hầu kia đầy mặt âm trầm.
- Ngươi vừa rồi nói gì với Niết Thanh Thanh và Thiếu Phi Hầu? Vì sao không nói với ta!
Tiêu Dao Hầu lạnh giọng nói.
- Thuộc hạ, thuộc hạ...
Người hầu kia run run giọng lắp bắp.
- Nói!
Tiêu Dao Hầu quát bức bách.
- Dạ! Thuộc hạ nhìn thấy đoàn người Chung Sơn, Linh Nhi Công chúa...
Gã người hầu lập tức nói một lần bẩm báo lúc trước.
- Thịch!
Tiêu Dao Hầu đá một cước người kia văng ra.
“Phốc!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, không dám nhiều lời.
- Hừ!
Tiêu Dao Hầu hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Trong nội thành, trong một khe núi khác.
Một nam nhân mặc một thân quần áo thư sinh màu trắng, ngồi ở trong khe núi, tay gảy cổ cầm, đồng thời hình như phi thường say mê, đắm chìm trong đó.
Một thuộc hạ áo xanh từ cửa khe đi vào, không dám quấy nhiễu, chỉ là đi đến gần, khom người đứng chờ.
Thẳng đến hết một khúc đàn, nam nhân áo trắng híp mắt say mê một phen, hai mắt mở ra, từ trong mắt thoáng hiện một tia sáng, hiển nhiên vừa rồi cảnh giới lại sắp đột phá.
Đứng dậy, nha hoàn phía sau vắt cái khăn mặt nóng cho hắn, người áo trắng nhận khăn mặt nóng, nhẹ nhàng lau tay.
- Như thế nào, có phát hiện gì sao?
Người áo trắng hỏi.
- Khởi bẩm Thừa tướng! Người của chúng ta vừa mới phát hiện Chung Sơn!
Người thuộc hạ nói.
- A? Chung Sơn? Không ngờ hắn đến đây?
Người áo trắng có vẻ kinh ngạc nói.
- Dạ! Trừ Chung Sơn, còn có ba hoàng hậu, tổng cộng 11 người!
Thuộc hạ kia khom người nói.
- Đại Tranh Hoàng triều? Chung Sơn này thật đúng là nhàn rỗi, thời điểm như thế không ngờ có lòng thanh thản tới đây!
Người áo trắng mỉm cười.
- Thừa tướng! Có cần truyền tin tức về cho Đại Ung Hoàng triều không?
Gã thuộc hạ hỏi.
- Không cần! Đại Ung Hoàng triều đang chuẩn bị thăng cấp Đế triều, bệ hạ không có thời gian để ý tới Đại Tranh Hoàng triều, cũng sẽ không quản tới Đại Tranh Hoàng triều!
Người áo trắng nói.
- Dạ!
Gã thuộc hạ đáp.
Người áo trắng này chính là Phạm Nhất Phẩm thủ hạ của Cổ Huyền của Đại Ung Hoàng triều! Hiệp trợ Đan sư của Đại Ung Hoàng triều tới đây tham gia Vạn Đan Đại Hội! Đối với loại trí giả này mà nói, bất kể làm một chuyện gì, tin tức khắp nơi đều trọng yếu nhất.
- Đoàn người Chung Sơn đi đâu?
Phạm Nhất Phẩm hỏi.
- Dường như đang đi báo danh!
- Dẫn đường!
Phạm Nhất Phẩm nói.
- Dạ!
Chung Sơn theo Triệu Sở Hướng đi sâu vào trong Lam Diễm Thành, dần dần xuất hiện càng ngày càng nhiều người mặc đạo bào, đoàn người Chung Sơn rất nhanh đi tới một quảng trường thật lớn.
Quảng trường có rất nhiều lò luyện đan, phía dưới có các loại lửa đang cháy. Bốn phía chỗ đăng ký có người mặc quan phục, sau khi đăng ký sẽ dẫn người đăng ký đi tới một cái lò luyện đan, luyện đan ngay tại chỗ.
Chung Sơn dẫn mọi người đang định đi tới trước, bỗng nhiên, Chung Sơn nhìn thấy một người quen.
Một nam nhân mặc kim bào, lưng đeo hung đao màu đen: là Bạch Nghiệp! Hoàng đế của Đại Nghiệp Hoàng triều, sau bị Cương thi Thánh thượng Doanh của Đại Tần cắn một ngụm, từ đó Bạch Nghiệp dừng chân ở Đại Tần Thiên triều.
Chỉ là giờ phút này, Bạch Nghiệp lại đi phía sau một nam nhân khác.
Nam nhân kia mặc một thân áo bào tím, tóc dài tung bay phía sau, tay cầm một cây phất trần, nhìn qua phi thường tiêu sái.
Hai người hình như vừa mới báo danh, cầm một khối lệnh bài do quan viên đưa cho đang đi tới.
Đi đến gần, hai người dừng lại, Bạch Nghiệp nhỏ giọng nói gì đó với nam nhân áo bào tím, nam nhân áo bào tím gật gật đầu rồi nhìn lại đây.
- Võ An Công, lại gặp mặt!
Chung Sơn chào hỏi.
- Đại Tranh Hoàng đế Chung Sơn? Các vị cũng tới tham gia Vạn Đan Đại Hội à?
Bạch Nghiệp gật gật đầu hỏi.
- Đúng! Hoàng hậu của ta vừa lúc thu được thiệp mời, không biết vị này là...?
Chung Sơn nhìn về phía nam nhân áo bào tím hỏi.
- Bần đạo Từ Phúc của Đại Tần Thiên triều!
Nam nhân áo bào tím tự báo họ tên.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.