Trường Sinh Bất Tử

Chương 76: Người thắng lớn nhất




Đây là một đám Thiên Tiên Thánh đình sao?
Đại Tranh Thánh Vương, Chung Sơn là trong tưởng tượng yếu đuối có thể lấn át sao?
Giờ khắc này, sứ giả tám đại Thiên triều nhao nhao nghĩ đến sách lược của Thiên triều nhằm vào Đại Tranh.
Sai lầm rồi, toàn bộ sai lầm rồi! Bởi vì xem nhẹ Đại Tranh, Thiên triều của mình sẽ lập tức gặp tai ương ngập đầu!
Sứ giả tám đại Thiên triều hoảng sợ chạy về bốn phía. Không còn kịp rồi, phải dùng tốc độ nhanh nhất đem tin tức nơi này bẩm báo cho Thánh thượng.
Người tám đại Thiên triều đi rồi, nhưng người còn lại, tuy rằng thắng bại đã định, nhưng mỗi một người đều có bộ dáng còn chưa kịp tỉnh lại từ khiếp sợ.
Chỗ Vô Tướng Thánh đình.
- Tam thái tử, này, Chung Sơn thắng? Lạc Tinh Trần bị thua?
Một tên quan viên không thể tin nói.
- Này không đúng, không phải, Lạc Tinh Trần làm sao lại thua Chung Sơn? Lạc Tinh Trần chính là Cổ Tiên, Chung Sơn chỉ là Thiên Tiên a! Lại một quan viên không thể tin nói.
- Nói cũng không có tác dụng gì, thắng chính là thắng, bại chính là bại, không có bất kỳ lý do gì!
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Vâng!
- Tam thái tử, chúng ta đây làm sao bây giờ? Mặc dù phương bắc Chuyển Luân Cương Vực to, nhưng dù gì chúng ta cũng không để ý tới, Đại Tranh cường đại, không chỉ riêng thay thế Thời Không Đạo tràng, mà có khi còn cường đại hơn Thời Không Đạo tràng. Thậm chí......!
Tên quan viên kia không nói tiếp. Nhưng giọng điệu lại không quá minh bạch, Đại Tranh Thánh đình này khác với Thời Không Đạo tràng, Thời Không Đạo tràng chỉ là một cái Đạo tràng, cùng Vô Tướng Thánh đình xung đột lợi ích không lớn, nhưng mà, hai cái Thánh đình về sau nhất định sẽ có xung đột. Mà trước mắt Đại Tranh Thánh đình này xem ra dã tâm cũng không nhỏ.
- Không cần nói, tuy rằng ngay từ đầu không bị coi trọng, nhưng bây giờ coi trọng cũng không muộn, hơn nữa ba năm trước, chúng ta đã phái người đi tới lãnh thổ quốc gia Vô Tướng truyền tin, Thánh Vương cũng đã an bài!
Tam thái tử nói.
- Vâng!
Các quan viên Vô Tướng Thánh đình lập tức gật gật đầu.
- Làm gì?
Xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Ánh mắt mọi người xoay qua chỗ khác, lại phát hiện phía kia đang giương cung bạt kiếm, giờ phút này quân đội Đại Tranh bao vây toàn bộ hơn trăm người Thời Không Đạo tràng mang tới.
- Các ngươi làm gì? Các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?
Một người trong đó cả kinh kêu lên.
- Đã chết? Đã chết...!
Trần Tiểu Thiến giờ phút này có chút sững sờ. Vẻ mặt phảng phất có chút mê mang vậy.
Trần Tiểu Thiến luôn hy vọng Lạc Tinh Trần chết, như vậy mình sẽ được cùng Trần Tử Hào song túc song phi, không bao giờ... cần giấu giấu giếm giếm nữa, nhưng khi người đàn ông này, khi nam nhân của mình luôn luôn thủ hộ này bỏ mình, Trần Tiểu Thiến mới phát hiện trong lòng mình cũng không dễ chịu như vậy.
- Phu nhân, chờ sau lần bế quan này, ngươi muốn viên ngọc châu trong tay Thánh thượng Đại Trần Thiên triều kia, ta sẽ có gắng đoạt lại cho ngươi.
- Phu nhân, có ta ở đây, ai cũng không gây thương tổn được cho ngươi!
- Phu nhân, từ nay về sau, ngươi chính là nữ chủ nhân của Thời Không Đạo tràng, ca ca của ngươi chính là Phó giáo chủ!
- Phu nhân, có thể lấy được ngươi, là thu hoạch lớn nhất cả đời ta!
........
Từng chuyện cũ một hiện lên trong đầu Trần Tiểu Thiến, những lời nói này ngày thường Trần Tiểu Thiến căn bản không để ý tới, nhưng mà chẳng biết tại sao bỗng nhiên từ trong đầu tuôn ra.
Một màn rồi lại một màn, trong đầu Trần Tiểu Thiến bị những bức họa này lấp đầy.
Không đúng, Trần Tiểu Thiến bỗng nhiên thống khổ phát hiện, trong lúc mình yêu Trần Tử Hào, nhưng mà chẳng biết lúc nào đã in đậm hình bóng Lạc Tinh Trần rồi.
Trần Tiểu Thiến đâu đâu cũng thấy mê mang, chính là đau lòng, chính mình phải cao hứng mới đúng, vì sao trong lòng mình đau như vậy, đau như vậy chứ?
- Bọn ngươi có thể lập tức rời đi, Trần Tiểu Thiến phải lưu lại, ai dám phản kháng, giết không tha!
Dịch Diễn trầm giọng nói.
Dịch Diễn tuy rằng rất ít lãnh binh, nhưng là cổ chấn nhiếp kia cũng cực kỳ cường đại. Một câu giết không tha, tràn đầy hàn ý thấm tới tận xương tủy.
Giáo chủ đã chết, liều chết bảo vệ Giáo chủ phu nhân?
Rất nhiều người Thời Không Đạo tràng lựa chọn rời đi, trong giây lát chạy đi, chỉ có một số ít người biết, Giáo chủ phu nhân và Phó giáo chủ còn có quan hệ, Giáo chủ đã chết, nguyên nhân có thể vì Phó giáo chủ, Thời Không Đạo tràng vẫn còn, còn phải bảo vệ Trần Tiểu Thiến, nhưng người đi càng ngày càng nhiều, bọn họ càng ngày càng thế đơn lực bạc.
Hợp lại? Hay là đi đây?
Trong nháy mắt những người Thời Không Đạo tràng này bước đi không còn một mống.
Mà Trần Tiểu Thiến vẫn còn trong mê mang, căn bản không có chút phí lực gì, Trần Tiểu Thiến đã bị khống chế.
Đây chỉ là nốt nhạc đệm nhỏ, người thắng xử lý chiến lợi phẩm kẻ bại, ở thiên hạ này là chuyện rất bình thường.
Ánh mắt mọi người gần như đều nhìn về phía Chung Sơn xa xa.
Chung Sơn thu lại thông đạo Luân Hồi, nhìn về phía bốn phía, vô cùng vô tận cường giả. Rất nhiều người đều là tinh ảnh của Chuyển Luân Cương Vực.
- Trẫm quyết định, hai năm sau mở rộng ân khoa, quảng nạp anh tài thiên hạ, người nào có ý gia nhập Đại Tranh, hai năm sau, gặp tại khoa trường Xương Kinh!
Chung Sơn cất cao giọng nói.
Thanh âm không lớn, nhưng mà lại lộ ra vô thượng uy nghiêm, trong giây lát truyền khắp bốn phương tám hướng.
Xa xa, Tam thái tử biến sắc.
- Tam thái tử, Chung Sơn này có ý tứ gì? Hắn ngựa không dừng vó, mới vừa diệt Thời Không Đạo tràng, liền chí chuyển tuyển thiên hạ?
Một tên quan viên kinh ngạc nói.
- Đi, lập tức trở về Thiên Tứ Phủ, tình thế mở rộng, chúng ta phải lập tức chuẩn bị. Đồng thời chuyện ngày hôm nay, phải hoả tốc truyền về cho Thánh Vương!
Tam thái tử lập tức nói.
- Vâng!
Một đám người này rất nhanh bay đi.
Khác với thái độ đám người này, vô số cường giả vây quanh nơi này, có rất nhiều người đã nhao nhao muốn thử.
Hai năm sau, Đại Tranh mở khoa thi? Quảng nạp anh tài thiên hạ? Vậy không phải nói, người bên ngoài Đại Tranh cũng có tư cách tham gia?
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy Chung Sơn cường đại, đã xoa xoa tay. Đồng dạng, tin tức này cũng nhất định sẽ ùn ùn lan ra bốn phương tám hướng.
Mọi người không tới quấy rầy Chung Sơn, bởi vì Chung Sơn đã cho mọi người câu trả lời thuyết phục tốt nhất, hai năm sau, Xương Kinh cử hành khoa thi.
Quân đội Đại Tranh bắt được Trần Tiểu Thiến, Chung Sơn cũng bay về nơi đó.
Chung Sơn hạ xuống.
- Thánh Vương thiên uy!
Mọi người lập tức cung bái.
- Ừ, Nê Bồ Tát, Chuyển Luân Điện bây giờ giao cho ngươi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng!
Nê Bồ Tát gật đầu đáp, nhưng mày cũng hơi hơi nhíu.
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Thánh Vương lúc trước chiến đấu, động tác quá lớn, giống như tác động tới phong thuỷ Chuyển Luân Điện, có một vài chỗ khí hậu khác nhau hình như đang có biến. Thần ngày trước nói trong vài năm, bây giờ không dám làm bảo đảm tuyệt đối!
Nê Bồ Tát cung kính nói.
Nhìn phương hướng Chuyển Luân Điện, hắc khí vẫn như cũ, Chung Sơn cũng không nhìn ra dị thường gì, nhưng Nê Bồ Tát nếu đã nói vậy, vậy khẳng định có vấn đề.
- Làm hết sức là được!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Nê Bồ Tát lập tức nói.
- Diêm Trùng Chi!
Chung Sơn kêu lên.
- Có thần!
Diêm Trùng Chi lập tức đáp.
- Ngươi điều 300 vạn binh, tọa trấn bên ngoài Chuyển Luân Điện, bảo vệ Nê Bồ Tát phá giải Chuyển Luân Điện!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Tuân lệnh!
Diêm Trùng Chi lập tức đáp.
- - - - -
Bên ngoài Thời Không Đạo tràng, giờ phút này núi sông bốn phía đã hóa thành một đống phế tích.
Tiên Tiên, Vương Khô cùng lão già nát rượu đứng ở trên 1 tòa đài cao.
Phía dưới, chính là một ít người mạnh nhất của Thời Không Đạo tràng đã bị phong bế pháp lực, trong này bao gồm Phó giáo chủ Trần Tử Hào, những người này làm thế nào cũng không nghĩ tới, đường đường Thời Không Đạo tràng của mình cứ như vậy không còn nữa?
San thành bình địa? Thậm chí công đức kia cũng quỷ dị bị một tòa tháp đoạt đi. Đây là chuyện gì?
Nhóm người này có khoảng trăm người, bị vây ở trung ương, mà bên ngoài bọn họ cũng có hơn hai ngàn cường giả trông coi. Còn có rất nhiều Pháp bảo, điển tịch và linh dược của Thời Không Đạo tràng.
Đúng là quật sâu ba thước, đem Thời Không Đạo tràng bới sạch sẻ.
- Tất cả các tướng quân Đại Tranh, các ngươi đã cực khổ rồi, đợi từng người quay về tiền tuyến chỉ huy đi, công lao của các ngươi, về sau Chung Sơn sẽ tưởng thưởng các ngươi.
Tiên Tiên lớn tiếng nói.
- Vâng!
Các đại Tướng quân Đại Tranh lập tức cung kính nói.
- Về phần những người khác, theo ta áp giải những người này về Xương Kinh, còn có những bảo vật, điển tịch này, một cái cũng không thể ít, toàn bộ hộ tống trở về quốc khố Đại Tranh!
Tiên Tiên lại lần nữa phân phó nói.
- Vâng!
Tất cả nhân mã đều hô lên.
- Còn có, những người đã chết kia, Hoàn Hồn Đan có thể cứu trở về là anh hùng, nếu như chỉ còn hồn phách, không cần lo lắng, các ngươi vẫn là liệt sĩ, đối với các ngươi, Đại Tranh sẽ không bạc đãi các ngươi, về sau có thể tiếp tục Quỷ tu, hoặc là sau có cơ hội sẽ cho các ngươi chuyển thế sống lại!
Tiên Tiên nói.
- Vâng!
Một ít quỷ hồn, còn có một ít người trọng thương lập tức nói.
- Hồi triều!
Tiên Tiên hưng phấn nói.
Lần đầu tiên xuất trận, đại hoạch toàn thắng! Tiên Tiên cao hứng vô cùng!
- - - -
Chỗ Xương Kinh.
Nam Cung Thắng bày ra Thiên Ách Kỳ Cục, tám đại Thiên triều tập kích bất ngờ cũng không mang tới chút tác dụng gì.
Rất nhiều cường giả muốn liều mạng nhảy vào Xương Kinh hoặc là trốn chạy, đáng tiếc, dưới Thiên Ách Kỳ Cục, hết thảy đều là uổng công, trốn cũng trốn không thoát. Đi ra ngoài một cái, lại bị tinh tú kim lôi lập tức oanh kích rơi xuống đất không dậy nổi!
Dân chúng Xương Kinh cũng đi vào quỹ đạo, không chút lộn xộn.
Những người đột kích này tự nhiên cũng không thể lộn xộn.
Từng người tràn ngập kinh hãi bị vây khốn ở trên một tòa núi cao, khiến cho vô só dân chúng Xương Kinh và xung quanh nhìn lên.
Có khi lên tận đỉnh, nhìn xuống đám núi xanh, nhưng bi kịch lại không xuống núi được.
Tiểu thế giới đệ nhất thiên hạ Trận Pháp Đại Sư tuyệt đối không phải là hư danh. Ngày trước trí giả đứng đầu Hồ tộc dốc hết tâm huyết sáng lập ra đại trận cũng không phải là bài trí.
Kể từ đó. Tám gã Đại Tiên sau một hồi giãy dụa, hoặc chết hoặc bị bắt.
Tập kích bất ngờ, ý tưởng không thể nói là không được, Tiên Tiên tập kích bất ngờ Thời Không Đạo tràng liền thành công, nhưng những người này bị Chung Sơn tính kế đến tập kích bất ngờ, vậy còn tính là tập kích bất ngờ sao?
Tám đại Thiên triều đánh giá thấp Đại Tranh, đánh giá thấp Chung Sơn, mà Chung Sơn cũng không xem nhẹ Thời Không Đạo tràng, cũng tạo thành kết quả khác với bây giờ.
Đại Tranh chiến dịch này trở thành người thắng lớn nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.