Trường Sinh Bất Tử

Chương 74: Chung sơn biến thái




- Tại sao có thể như vậy? Thời Không Đạo tràng của ngươi, giờ phút này đã bị san thành bình địa, từ nay về sau Thời Không Đạo tràng xoá tên trong thiên hạ!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- San thành bình địa? Không có khả năng! Đại Tranh ngươi còn không có năng lực đó, đồng thời đang chống cự lại tám đại Thiên triều, mà còn thời gian ngắn ngủi như thế sao có thể huỷ diệt Thời Không Đạo tràng!
Trong mắt Lạc Tinh Trần hoàn toàn không thể tin.
- Chống cự lại tám đại Thiên triều, thời gian này, ngươi cho rằng còn đang chống cự lại bọn họ sao? Các cường giả Đại Tranh ta, gần như toàn bộ tập trung đến Thời Không Đạo tràng ngươi, tất cả tinh nhuệ Lang tộc, gần như tất cả cường giả Đại Minh Tự... Chung Sơn ta thống lĩnh tiểu thế giới, nhân tài tuyệt đối sẽ không thua kém Đạo tràng ngươi ở đại thế giới: Thiên Tiên, ta có 3000! Ta không đủ diệt ngươi sao?
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- 3000 Thiên Tiên? Đại Tranh ngươi như thế nào có 3000 Thiên Tiên, Đại Tranh thành lập cũng chỉ ngàn năm, tiểu thế giới có thể đạt tới Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai ít lại càng ít, ngươi ở đâu ra có thể có 3000?
Trong mắt Lạc Tinh Trần toát ra vẻ cực độ khó tin.
3000 Thiên Tiên, nếu ở đại thế giới tuyệt đối không nhìn ở trong mắt Lạc Tinh Trần, nhưng, ở tiểu thế giới thì quả thật khó có thể tin nổi. Một cái tiểu thế giới có thể đi ra mười Thiên Tiên đã là khó tin rồi, lần này liền đi ra 3000? 3000 Thiên Tiên ư?
Lúc này mới bao lâu? Đại Tranh sao có thể có thực lực mạnh như vậy?
Đó là vì Đại Tranh có Thiên Ma, một loại Thiên Ma bị khống chế: luyện cảnh giới dùng Thiên Ma để luyện tâm; với vô lượng công đức với số mệnh khôn cùng để luyện thân; với tài nguyên của thiên hạ Đại Tranh để luyện pháp, luyện đạo. Trong thời gian ngắn thành tựu một số lớn cường giả, cũng không phải chuyện quá khó khăn. Hơn nữa những người này đều là người có căn cốt tuyệt cao.
Cuối cùng 200 năm, tuy rằng chỉ là 200 năm, nhưng tốc độ tu luyện bởi vì dưới tác dụng của số mệnh cùng công đức, tốc độ tu luyện tăng cao gấp mấy chục lần, cũng chính là tu luyện gần vạn năm. Cộng thêm Huyễn Cơ Thiên Ma luyện tâm.
3000 Thiên Tiên! Đủ để cho Chung Sơn chinh phạt Chuyển Luân Cương Vực.
Tám đại Thiên triều, cường thế ư? Tất cả Thiên Tiên cộng hết lại có 3000 cũng đã khó có được rồi. Chung Sơn sao có thể sợ bọn họ?
- Cũng không có khả năng! 3000 Thiên Tiên còn chưa đủ để với thời gian ngắn như vậy liền diệt Thời Không Đạo tràng ta!
Lạc Tinh Trần không tin nói.
- Vậy cộng thêm người bên trong Thời Không Đạo tràng thì sao?
Chung Sơn cười nói.
- Ngươi có ý tứ gì? Ngươi mua được người của Thời Không Đạo tràng ta ư?
Cho ra kết luận này, trong lòng Lạc Tinh Trần lạnh phân nửa. Đúng rồi, chính mình thu được chuyện về ái thê không phải là người của Chung Sơn để lộ ra tin tức hay sao?
Nội ứng ngoại hợp, Thời Không Đạo tràng lập tức bị đánh cho trở tay không kịp, cho dù Thời Không Đạo tràng còn có rất nhiều người còn sống, nhưng giờ phút này Đạo tràng đã bị hủy diệt rồi! Hơn nữa, Tê Linh Tháp của Đại Minh Tự vẫn chưa bị Chung Thiên mang đi, cường đoạt công đức, Thời Không Đạo tràng chớp mắt liền bị huỷ diệt.
Lạc Tinh Trần hai mắt hơi ửng đỏ, ái thê phản bội, đệ tử tử vong, giáo đồ bất trung, còn có Đạo tràng bị huỷ diệt, trong nháy mắt đốt cháy lên lửa giận hừng hực trong lòng Lạc Tinh Trần.
Chính mình thật sự cứ như vậy thất bại ư?
Không đúng, hết thảy đều do Chung Sơn, nếu không có hắn, Đạo tràng sẽ không bị tiêu diệt, đệ tử sẽ không chết. Thậm chí Lạc Tinh Trần cũng gượng ép thêm ở trên thân Chung Sơn chuyện ái thê phản bội... tất cả dường như đều là do Chung Sơn mới làm cho mình trở nên tinh thần sa sút như vậy.
Dường như nhìn ra tâm tư của Lạc Tinh Trần, Chung Sơn lắc lắc đầu nói:
- Không có ích lợi gì, mấy vấn đề này tích góp từng tí một đã lâu, cho dù không có ta sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ ra!
- Không! Nếu ta giết ngươi, huỷ diệt Đại Tranh, Thời Không Đạo tràng ta hết thảy đều sẽ trở về!
Lạc Tinh Trần lạnh giọng nói.
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Thời gian nghịch...
Lạc Tinh Trần hét lớn một tiếng, lại lần nữa là thời gian cấm chỉ.
Thời gian vừa ngưng, hư không lại lần nữa tĩnh lặng, dường như hết thảy đều tĩnh lặng. Thân hình Lạc Tinh Trần thoắt một cái thẳng hướng tới chỗ Chung Sơn, hung hăng chém tới một chưởng.
“Vù!”
Thân hình Chung Sơn nhoáng một cái thoát ra.
Chung Sơn thoát ra ngoài khu vực ‘Thời gian cấm chỉ’. Một chưởng của Lạc Tinh Trần chém hụt.
Lạc Tinh Trần kinh hoàng, quay đầu nhìn về phía Chung Sơn vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi làm thế nào? Ngươi làm thế nào đi ra?
Lạc Tinh Trần khó có thể tin nói.
Lần này, Lạc Tinh Trần chân chính kinh hãi rồi! Thời gian cấm chỉ, Chung Sơn làm thế nào thoát ra ngoài? Không có khả năng! Cho dù Cổ Tiên cũng không có khả năng chạy thoát.
Lần đầu tiên, Lạc Tinh Trần phát hiện thần thông thời gian của mình trước đây mọi việc đều thuận lợi lúc này dường như đã bị phá vỡ.
Lồng giam thời gian, Chung Sơn làm thế nào từ bên trong đi ra?
- Không có ích lợi gì! Thần thông thời gian tuy mạnh, nhưng với ta vô dụng! Lạc Tinh Trần! Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý gia nhập Đại Tranh ta không?
Chung Sơn chính thức phát ra lời mời.
Giờ phút này Lạc Tinh Trần còn đang trong tình trạng vô cùng kinh ngạc. Thật sự không nghĩ ra Chung Sơn làm thế nào thoát ra ngoài, phá giải thời gian cấm chỉ, chỉ có dùng thực lực cường đại phá vỡ hư không, mới có thể thoát ra... nhưng Chung Sơn vốn không có phá vỡ hư không a, cứ như vậy thoát ra? Chẳng lẽ hắn cũng biết thần thông thời gian?
Đương nhiên Chung Sơn không biết, từ trong lồng giam này thoát ra được là bởi vì ‘Ảnh thân’. Ảnh thân không nhìn bất kỳ trận pháp, đồng dạng, trong lồng giam này cũng không giam cầm được Chung Sơn.
Trong nháy mắt, từ các phương diện, dường như Chung Sơn đều lực áp Lạc Tinh Trần, tài lữ pháp địa (tài sản, bạn lữ, pháp thuật, lãnh địa), không một mặt nào không mạnh hơn Lạc Tinh Trần.
Đả kích này đối với Lạc Tinh Trần là cực kỳ to lớn.
Chung Sơn ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Lạc Tinh Trần, hoặc là nói áp bức Lạc Tinh Trần.
Nhìn Chung Sơn, Lạc Tinh Trần đột nhiên phát hiện, ý tưởng của mình trước đây là trào phúng cỡ nào: người may mắn của một tiểu thế giới đi lên, một Thiên Tiên nho nhỏ mà thôi ư?
Người này còn có thể dùng Thiên Tiên nho nhỏ để hình dung sao? Thần phục? Chung Sơn hiện tại đang áp bức mình thần phục?
Không có khả năng, Lạc Tinh Trần đầy ngạo khí sao có thể bởi vì một lần bại mà mờ nhạt?
- Thời gian nghịch!
Bảo thạch màu lam ở mi tâm Lạc Tinh Trần không ngừng chớp động.
Một lần lại một lần thời gian cấm chỉ ở bốn phía Chung Sơn.
Nhưng, ‘Thời gian cấm chỉ’ cũng không phải ‘Thời gian ngưng lại’! Khác nhau một chữ, lại là cách biệt một trời một vực. Lạc Tinh Trần còn xa không đạt tới năng lực ngừng lại thời gian, hiện tại chỉ là hình thành một cái lồng giam thời gian mà thôi.
Bất kỳ lồng giam nào đều không giam cầm được Chung Sơn!
Thần thông cường thế của Lạc Tinh Trần, hiện tại chỉ có thể lần lượt uổng phí công.
- Rống...
Bỗng nhiên Lạc Tinh Trần rống dài một tiếng, quanh thân ánh sáng lam bùng phát, mái tóc sau đầu hắn bay phất phới dựng lên.
- Như thế nào, ngươi còn có thủ đoạn khác?
Chung Sơn nheo hai mắt lại.
Trước đó Lạc Tinh Trần biểu hiện ra năng lực, đã làm Chung Sơn rất hài lòng, chẳng lẽ còn có thủ đoạn mạnh hơn?
- Không thể phủ nhận, Chung Sơn ngươi là đối thủ mạnh nhất ta gặp phải từ lúc chào đời tới nay! Nếu là trước khi bế quan, đúng là ta không có mảy may phần thắng! Nhưng, lần trước bế quan lại để cho ta hiểu được một đại thuật, ngay cả chính ta cũng còn không nắm giữ hoàn chỉnh, nhưng ngạo khí của Cổ Tiên không thể phai diệt! Một Thiên Tiên nho nhỏ như ngươi cũng muốn thu phục ta? Nằm mơ đi! Một ngày này, không phải ngươi chết chính là ta vong!
Lạc Tinh Trần quát.
Chung Sơn biến sắc, biết sắp gặp khó rồi.
- Thời gian chảy ngược...
Lạc Tinh Trần hét lớn.
Trong tiếng rống to, ánh sáng lam bùng phát ra bốn phía, ánh sáng lam kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thông đạo Luân Hồi.
Mà ánh sáng lam của Lạc Tinh Trần, lại chiếu thẳng tới chỗ Chung Sơn.
Ánh sáng lam mênh mông ập tới, thời gian lại lần nữa cấm chỉ, thoáng cái nhảy vào thân thể Chung Sơn. Chung Sơn định một lần nữa chạy ra lồng giam cấm chỉ này, nhưng, ánh sáng lam bao phủ dường như trong nháy mắt Chung Sơn không thể động đậy.
Chung Sơn phát hiện: tu vi của mình đang giảm xuống một cách quỷ dị?
Tu vi đang sụt xuống?
Không tính lực lượng của dân chúng Đại Tranh cống hiến, chính là tu vi của mình.
Thiên Tiên bát trọng thiên!
Thiên Tiên lục trọng thiên!
Thiên Tiên tam trọng thiên!
Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai!
Đế Cực Cảnh!
Hoàng Cực Cảnh!
Hợp Thể Kỳ!
Nguyên Anh Kỳ!
Kim Đan Kỳ!
Tu vi tụt giảm khủng khiếp! Thời gian chảy ngược? Thời gian chảy ngược khủng bố!
Tu vi cảnh giới Thiên Tiên của Chung Sơn kia đột nhiên chảy ngược đến phàm nhân, lại một đường hướng xuống dưới, thẳng đến Kim Đan Kỳ.
Quá biến thái mà! Giờ phút này Chung Sơn cũng phải lộ ra vẻ sợ hãi. Thời gian chảy ngược quá lợi hại!?
Nếu cứ chảy ngược tiếp tục như vậy, không phải chảy ngược người ta đến phàm nhân, rồi đến trẻ con, thậm chí nghịch lưu đến trạng thái trong bào thai sao? Thậm chí chảy ngược đến trạng thái hai cổ tinh khí chưa gặp nhau... có hay không đây?
Thần thông thời gian?
Thần thông thời gian này thật đáng sợ!
Chung Sơn toát ra mồ hôi lạnh cả người. Nhưng lại không thể nhúc nhích, thần thông thời gian? Quá đáng sợ! Không thể thu được, thì nhất định phải hủy diệt!
Nhưng hiện tại còn có cơ hội sao?
Ở thời điểm Chung Sơn hoảng sợ, Lạc Tinh Trần ở đối diện trên mặt bỗng nhiên tái xanh, hiển nhiên loại thời gian chảy ngược này tiêu hao rất khủng bố, mặc dù hắn là Cổ Tiên cũng không chịu nổi.
Ánh sáng lam đột nhiên tiêu tán, Lạc Tinh Trần mặt ướt đẫm mồ hôi, lật tay một cái rất nhanh lấy ra đan dược nuốt vào trong bụng.
Đã xong!
Lạc Tinh Trần tuy rằng tiêu hao thật lớn, nhưng cuối cùng là thành công: Chung Sơn Kim Đan Kỳ?
Nhìn Chung Sơn Kim Đan Kỳ đối diện kia, Lạc Tinh Trần nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ sở. Trước trận chiến như thế nào hắn cũng không nghĩ tới đại chiến lại gian nan như vậy.
Chung Sơn này lần lượt ra những con bài chưa lật quả thực khiến Lạc Tinh Trần có loại cảm giác bị thất bại cực độ. Thẳng đến cuối cùng, thi triển ra thủ đoạn cuối cùng, mới có thể chuyển bại thành thắng!
Bốn phía thông đạo Luân Hồi chậm rãi trở nên yếu đi, nếu không phải Chung Sơn mở ra, giờ phút này có lẽ Chung Sơn cũng bị thông đạo Luân Hồi nghiền nát rồi.
- Ngươi bị đánh bại rồi!
Lạc Tinh Trần yếu ớt nói.
Bất kể như thế nào, Lạc Tinh Trần đều là Cổ Tiên, một phàm nhân Kim Đan Kỳ, vĩnh viễn không địch lại Cổ Tiên.
Chung Sơn hơi kinh hãi nhìn Lạc Tinh Trần, nhưng Chung Sơn vẫn chưa sợ hãi. Bởi vì Chung Sơn còn không tính là bại.
Vươn tay phải ra hai ngón tay, chỉ vào mi tâm, kéo xuống trước ngực.
- Lên...
Chung Sơn hét lớn một tiếng. Bốn phía từng cổ năng lượng khổng lồ điên cuồng nhằm vào thân thể Chung Sơn. Năng lượng ào ào tới quá quỷ dị đột nhiên hình thành một cái lốc xoáy ở chung quanh Chung Sơn!
“Vù!”
Kim Đan Kỳ!
Nguyên Anh Kỳ!
Hợp Thể Kỳ!
Hoàng Cực Cảnh!
Đế Cực Cảnh!
Thiên Cực Cảnh!
Thiên Tiên tam trọng thiên!
Thiên Tiên ngũ trọng thiên!
Thiên Tiên thất trọng thiên!
Thiên Tiên bát trọng thiên!
Tu vi của Chung Sơn ở trong tiếng ‘vù vù’, lại tăng lên lại.
Lạc Tinh Trần nhìn thấy một màn này, đã sớm sợ ngây người miệng há hốc lộ ra vẻ kinh hãi cực độ. Tại sao có thể như vậy? Làm sao có khả năng?
Lạc Tinh Trần thấy rõ, chung quanh Chung Sơn hoàn toàn không có thuộc tính thời gian, nói cách khác Chung Sơn vốn không có dùng thần thông thời gian, chính là bằng vào căn cốt của mình, tu vi từ một Kim Đan Kỳ quỷ dị chạy lên trở lại.
“Hắn còn là người sao? Trên đời có căn cốt biến thái như vậy sao?” Lạc Tinh Trần buông lỏng thân thể hư nhược, ngồi phịch xuống... Hắn hoàn toàn khiếp đảm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.