Trường Sinh Bất Tử

Chương 72: Thời gian cấm chỉ




Ngoài Chuyển Luân Điện, đại chiến hết sức căng thẳng!
Dịch Diễn liếc nhìn trung tâm chiến trường, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía mọi người của Thời Không Đạo tràng xa xa, Dịch Diễn phất tay một cái, quân đội Đại Tranh dường như rất nhanh di chuyển vị trí, dời đi hướng về phía Trần Tiểu Thiến.
Ai cũng không có để ý tới quân đội Đại Tranh, bởi vì gần như tâm thần của mọi người toàn bộ tập trung vào trung tâm chiến trường, hai người trong hư không là Chung Sơn, Lạc Tinh Trần!
Lạc Tinh Trần nhìn về phía Chung Sơn, dường như đang quan sát dò xét, trong lòng có trăm ngàn mối nghi hoặc.
- Trận chiến sinh tử, bắt đầu rồi!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Chung Sơn khẽ nâng lên song chưởng.
“Ầm ầm...”
Bốn phía thiên địa đột nhiên bùng phát ánh sáng lam. Bốn phía Chung Sơn với Lạc Tinh Trần, đột nhiên lưu quang chớp động, vô số năng lượng màu lam điên cuồng xoay tròn dựng lên, Lạc Tinh Trần hơi biến sắc mặt.
Mà thời điểm này ở bên ngoài còn hơn thế! Theo Chung Sơn khẽ nâng lên song chưởng, thiên địa bốn phía dường như sinh ra một lực hút khổng lồ quỷ dị, ở bốn phía chiến trường xa xa đột nhiên biến thành màu xanh đậm, hơn nữa màu xanh đậm kia còn đang điên cuồng xoay tròn.
Một cái cột sáng màu lam nối liền trời đất, trong tiếng nổ ầm ầm tấn công vào thị giác của tất cả mọi người.
Lực hút kinh khủng giống như hút tất cả mọi người ở bên ngoài vào trong đó. Lệ khí vô cùng tận của Chuyển Luân Điện lại nhảy vào trong cột sáng màu lam mênh mông kia.
Người tu vi thấp liên tục lui về phía sau, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và kinh sợ.
- Đây là cái gì? Đây là vật gì?
- Là Chung Sơn làm ra, thức mở đầu vừa rồi kia, sẽ không sai, chính là Chung Sơn!
- Ta biết đây là cái gì... Ực... Ực...
Một người nuốt nuốt nước miếng nói.
- Thông đạo Luân Hồi! Đây là thông đạo Luân Hồi...
Các cường giả cho ra kết luận, hoảng sợ lui về phía sau. Thông đạo Luân Hồi, đâu phải là trò đùa chứ? Vào Luân Hồi, chuyển thế sống lại? Hay là nghiền nát thành mảnh vụn?
Mọi người đều sợ ngây người, Đại Tranh Thánh Vương có thể mở ra thông đạo Luân Hồi. Đây là thần thông ư? Quá biến thái mà!
Xa xa, chỗ Tam thái tử của Vô Tướng Thánh đình.
- Thông đạo Luân Hồi, đúng thật là thông đạo Luân Hồi! Tam thái tử! Chung Sơn hắn làm sao có thể mở ra thông đạo Luân Hồi?
- Chẳng lẽ là Pháp bảo Luân Hồi?
- Không đúng, là Chung Sơn tự mình mở ra. Mà thiên hạ này, chỉ có nhất mạch có thể dễ dàng mở ra thông đạo Luân Hồi như thế!
- Luân Hồi Thánh nhân à?
- Chung Sơn là đệ tử của Luân Hồi Thánh nhân ư? Luân Hồi Thánh nhân cũng không khỏi vươn tay quá dài đi!
Tam thái tử trầm giọng nói.
Gần như mọi người đều khiếp sợ trước thông đạo Luân Hồi khổng lồ này.
Khổng lồ? Cái này cũng không tính khổng lồ! Dưới tình huống như vậy, Chung Sơn có thể bảo trì cân bằng thu chi, mình tiêu hao và mình khôi phục đạt tới nhất trí: Đây là Thiên Tiên!
Bên trong thông đạo Luân Hồi, đại lượng Luân Hồi lực xoay tròn rất nhanh vòng quanh Chung Sơn và Lạc Tinh Trần, dường như muốn hút Lạc Tinh Trần vào chỗ sâu trong Luân Hồi không thấy đáy phía dưới kia.
Nhưng Lạc Tinh Trần là ai chứ? Đường đường là Cổ Tiên, thậm chí còn nắm giữ thần thông thời gian, nên lực hút này còn không làm khó được hắn, thậm chí Lạc Tinh Trần còn có nắm chắc có thể phá mở thông đạo Luân Hồi, nếu muốn đi ra ngoài, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Giờ khắc này, dường như Lạc Tinh Trần đã biết mục đích của Chung Sơn, hắn lạnh lùng nhìn vào Chung Sơn:
- Hiện tại không ai trông thấy, ngươi còn có gì muốn nói?
- Là ngươi có điều muốn nói thì phải?
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Người kia, là ngươi an bài?
Lạc Tinh Trần trầm mặc một chút hỏi.
Nhìn thoáng qua Lạc Tinh Trần, Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Không sai, là ta an bài! Vì để cho ngươi thấy rõ bản chất của Thời Không Đạo tràng, vì để cho ngươi thấy rõ ái thê còn có Phó giáo chủ của ngươi, năm năm rồi, ngươi thấy rõ rồi chứ?
Lạc Tinh Trần lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn.
- Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy những thứ này, cũng không muốn tin, nhưng đây là sự thật! Nam nhân vì ‘Tình’ mà phấn khích, nhưng ngươi phải thấy rõ ràng cái này có phải thuộc về ngươi hay không. Nếu ngươi không khống chế được, chỉ có thể tổn thương vì tình. Trần Tiểu Thiến không xứng với tấm lòng của ngươi!
Chung Sơn lắc đầu.
- Đủ rồi! Trần Tiểu Thiến, ta chính là thích nàng, thì tính sao? Cho dù nàng tính kế ta, nhưng ta vẫn yêu thích! Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi quản tới!
Lạc Tinh Trần quát to.
- Chí tình chí nghĩa, không sai! Có tình mới là đại trượng phu! Tổn thương vì tình có rất nhiều! Chung Sơn ta thê tử cũng bị người giết chết, lúc ấy ta còn là con kiến mà vì thê tử mà ta đi cho tới hôm nay, kẻ thù còn chưa diệt, thù còn chưa báo! Ta tin tưởng vững chắc một ngày nào đó, ta có thể giết chết kẻ thù, ta cho ta mục tiêu để không ngừng phấn đấu! Còn ngươi, nếu nhận định Trần Tiểu Thiến, vậy có nghĩ tới tương lai không?
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Ta nói rồi! Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi quản, nói ra mục đích của ngươi đi! Động tĩnh lớn như vậy, trận chiến sinh tử thế này? Ta không tin cần kéo dài tới năm năm!
Lạc Tinh Trần lạnh giọng nói.
- Khảo sát ngươi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Khảo sát?
Lạc Tinh Trần nhíu mày hỏi lại.
- Khảo sát ngươi có hay không có tư cách gia nhập Đại Tranh ta!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Gia nhập Đại Tranh ngươi? Làm thần tử ngươi? Ha ha ha ha ha...
Lạc Tinh Trần cười ha hả một tràng, trong tiếng cười đầy ý trào phúng.
- Hừ! Bảo ta gia nhập Đại Tranh, ngươi thật sự là nằm mơ! Trước ngày hôm nay, ta còn thật không tin lại có một Thiên Tiên nói ra lời nói này với ta!
Trong giọng nói của Lạc Tinh Trần ẩn chứa một tia sát khí.
- Bởi vì ta mạnh hơn ngươi! Cho nên ta có thể nói ra như vậy!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Mạnh ư? Ngươi có gì mạnh hơn ta?
Lạc Tinh Trần hỏi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
- Bất kỳ phương diện nào, ta đều mạnh hơn ngươi: Đại Tranh Thánh đình là của cá nhân ta, Thời Không Đạo tràng của ngươi là một mình ngươi sao? Các thê tử của ta chỉ yêu thích ta, thê tử của ngươi thì sao? Chung Sơn ta trời sinh nhất định là ‘Chủ’, Lạc Tinh Trần ngươi nhất định chỉ có thể là ‘Tùy tùng’. Một khi vượt qua, ngươi tuyệt đối không thể khống chế, giống như hiện giờ, ngươi khống chế được hết thảy của mình có hay không?
Chung Sơn đánh đòn tâm lý.
- Giả như hiện tại có một phàm nhân, hắn mạnh hơn ngươi, ngươi sẽ thần phục hắn ư?
Lạc Tinh Trần khinh thường nói.
- Ta sẽ không, bởi vì ta chính là mạnh nhất!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi chính là mạnh nhất? Ha ha ha...
Lạc Tinh Trần càng thêm khinh thường.
- Dãy núi khắp thiên hạ ta là đỉnh núi! Vận triều khác biệt với tông môn ngươi, tiểu thế giới có một câu nói: ‘Mỗi một Đại Yên kinh đều có dũng khí khai thiên lập địa’! Nói đúng là: Một Đế Vương thành thục, về tâm lý sẽ không thua bất luận kẻ nào, cho dù là Thánh nhân, cũng dám tranh phong, ngươi dám không?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lạc Tinh Trần nhíu hai mắt lại.
- Ngươi không dám, nhưng ta dám! Cho nên ta chính là mạnh nhất!
Chung Sơn nói với giọng điệu vô cùng khẳng định.
- Vớ vẩn! Chỉ dựa vào dũng khí liền có thể đại biểu hết thảy sao? Ở trước mặt lực lượng, tất cả giải thích của ngươi đều là vô nghĩa!
Lạc Tinh Trần lạnh lùng nói.
- Đây đúng là điều ta muốn nói. Đế Vương chi đạo vĩnh viễn không phải ngươi có thể hiểu biết. Ta đã thử tâm tính ngươi, tiếp theo hãy để ta thử xem lực lượng của ngươi, có hay không có tư cách gia nhập Đại Tranh ta!
Chung Sơn ung dung nói.
Nhìn Chung Sơn, Lạc Tinh Trần đã thu lại ý khinh thị trước đó.
Thiên Tiên ư? Một cái thông đạo Luân Hồi khổng lồ như thế, đây là Thiên Tiên có khả năng nắm giữ sao? Đều nghe nói Đế Vương là một đám người biết ẩn giấu thực lực nhất, không nghĩ tới quả thực như thế.
- Hừ! Khảo sát? Khảo sát ta là phải dùng tánh mạng làm cái giá cao đấy! Lạc Tinh Trần ta cũng sẽ không thần phục với bất luận kẻ nào!
Lạc Tinh Trần lạnh lùng nói.
Thân hình thoắt một cái, vọt thẳng tới hướng Chung Sơn, quá nhanh, tốc độ của Cổ Tiên vĩnh viễn là biến thái như vậy.
“Vù!”
Nhưng tốc độ của Chung Sơn cũng không chậm, thân hình nhoáng một cái biến mất tại chỗ.
Thiên Tiên? Thiên Tiên làm sao có thể có loại tốc độ này? Đây là tốc độ của Cổ Tiên?
Ảnh thân Chung Sơn tốc độ quá nhanh, nhanh đến khiến Lạc Tinh Trần trở tay không kịp. Không phải tốc độ của Lạc Tinh Trần không bằng Chung Sơn, chỉ là hắn thật sự không nghĩ tới tốc độ của Chung Sơn lại biến thái như vậy.
Quá nhanh! Nhanh đến chỉ có Cổ Tiên mới có thể đạt tới!
Điều này làm cho phản ứng đầu tiên của Lạc Tinh Trần là thấy mình nhận định sai lầm rồi, Chung Sơn không phải tu vi cảnh giới Thiên Tiên! Tuyệt đối không phải, Thiên Tiên làm sao có thể có tốc độ này?
Nhưng tu vi của Chung Sơn bày ra đó, sao lại không phải chứ?
- Thời gian nghịch...
Lạc Tinh Trần hét lớn một tiếng, viên ngọc bích ngay mi tâm kia đột nhiên phóng ra ánh sáng lam, lập tức thời không trước mặt Lạc Tinh Trần dường như biến đổi, tốc độ như Cổ Tiên của Chung Sơn kia, đột nhiên giảm chậm lại.
Không, không phải tốc độ của Chung Sơn giảm chậm lại, Chung Sơn biết, tốc độ của mình vẫn là nhanh như trước, một chút cũng không thay đổi. Chỉ là thời gian chung quanh mình chậm lại. Tốc độ của mình bởi vì thời gian nên cũng theo đó giống như giảm chậm lại.
Cũng giống như vốn tốc độ mỗi giây 100 thước, biến thành mỗi hai giây mới được 100 thước. Cũng chính là tốc độ bỗng nhiên giảm đi phân nửa.
Thần thông thời gian, năng lực thật biến thái.
“Ầm...”
Lạc Tinh Trần chộp một cái trên bả vai Chung Sơn, bàn tay phải lại thả ra đại lượng ánh sáng lam, bàn tay phải đổi thành trảo ầm ầm công kích tới ngực Chung Sơn.
Chung Sơn kinh hãi phát hiện, thời gian chung quanh mình dường như lập tức ngưng lại, hư không thời gian cấm chỉ, hết thảy bất động, chỉ có Lạc Tinh Trần như trước vẫn là tốc độ lúc ban đầu.
“Ầm...”
Một bàn tay đâm thủng xuyên qua ngực, bàn tay phải của Lạc Tinh Trần đánh bể ngực Chung Sơn. Trong lúc cấm chỉ này, mới thấy thần thông thời gian của Lạc Tinh Trần, hiển lộ uy lực khủng bố.
Không hề chống đỡ, Chung Sơn không hề chống đỡ cứ như vậy bị một trảo đâm thủng ngực, tiếp đó lực lượng của Cổ Tiên chấn một cái, Chung Sơn ầm ầm nổ tung.
Một kích giết chết, Lạc Tinh Trần quá biến thái mà!
Lạc Tinh Trần chỉ cần vừa ra tay chiến đấu, lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, máu tươi bắn lên mặt mình, Lạc Tinh Trần như trước đằng đằng sát khí.
Chung Sơn đã chết ư?
Không đúng! Thông đạo Luân Hồi vẫn còn đó, Chung Sơn còn chưa có chết!
Lạc Tinh Trần cả kinh trong lòng. Chung Sơn còn chưa có chết? Đúng vậy, vừa thấy máu tươi dính đầy trên người mình, máu tươi của Chung Sơn, thoáng cái toàn bộ biến mất, biến mất một cách quỷ dị?
Đại Tranh Thánh Vương? Chung Sơn! Lạc Tinh Trần nhíu mày thật sâu.
“Vù!”
Cách đó không xa, một cái bóng đen nhoáng lên một cái, bỗng nhiên Chung Sơn lại lần nữa xuất hiện.
- Thần thông thời gian, thần thông đứng hàng thứ thứ 9 của đại thế giới, quả nhiên là danh bất hư truyền! Lợi hại... phi thường lợi hại!
Trong nháy mắt Chung Sơn xuất hiện chính là cảm thán một tràng với thần thông của Lạc Tinh Trần.
Thần thông thứ 9? Quả nhiên có chỗ độc đáo riêng, thật lợi hại! Lúc này Lạc Tinh Trần mới bước đầu ngộ ra thần thông thời gian, hẳn là chỉ hạn chế ở phạm vi nhỏ, nếu như mở rộng ra phạm vi lớn, thần thông thời gian vừa thi triển ra, hết thảy cấm chỉ, còn không phải cường giả thiên hạ để mặc cho ngươi giết hại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.