Chung Sơn, Triệu Thiên Sát, Tiêu Dao hầu, Thiếu Phi hầu, toàn bộ tập hợp tại phủ Linh Nhi công chúa.
Văn thí! Hôm nay chính là thi văn.
Chỉ có điều theo quy củ, văn thí có vẻ công bằng nhưng lại không công bằng! Cuộc thi văn này vốn là không công bằng, bởi vì người bình phán là Linh Nhi công chúa.
phủ Linh Nhi công chúa có một đảo di động. Linh Nhi và Niết Thanh Thanh cùng đi xuống ngồi ở cái bàn đặt ngoài điện.
Bốn cái bàn đặt trước mặt. Toàn bộ giấy và bút mực đã chuẩn bị xong.
Bốn người đã đứng trước mỗi bàn.
-Tốt, giờ Thìn đã đến, chúc mọi người may mắn!
Niết Thanh Thanh nói. Nói xong nàng đối mặt nhìn Chung Sơn thật sâu.
Tiêu Dao hầu lần này có vẻ rất hưng phấn. Triệu Thiên Sát và Thiếu Phi hầu cũng tràn đầy tự tin. Còn Chung Sơn chỉ thản nhiên cười.
Triệu Thiên Sát và Thiếu Phi hầu tràn đầy tự tin. Mang giấy đặt lên bàn, mở bình phô, nhấc bút lông dính đầy nước mực. Lần này họ được tha hồ văn vẻ.
Hai người này rất tự tin. Ta có thể thấy tài năng thật sự và thành ý của họ được thể hiện rõ nét.
Tất cả dựa vào bản lãnh thật sự!
Thiếu Phi hầu, khi thì suy nghĩ, khi thì viết, tập trung tinh thần, trong mắt sung đầy sự chăm chú.
Triệu Thiên Sát, đề bút hết sức, hoa văn ngọn lửa màu đỏ trên ấn đường nhấp nháy không ngừng. Nhấp nháy có tần suất, mỗi lần nháy là mỗi lần Triệu Thiên sát di chuyển đầu bút lông.
Hai người tập trung viết, mà ở đầu và cuối, Chung Sơn và Tiêu Dao hầu lại mang theo thứ đã chuẩn bị riêng của mình.
Tiêu Dao Hầu lấy ra một quyển giấy, phía trên có một hệ trụ như đại lượng cấm chế, hệ trụ kia như đang giam cầm quyển giấy đợi lệnh của Tiêu Dao hầu.
Khai!
Tiêu dao hầu cầm lấy quyển giấy kia, mắt tràn đầy tự tin, đây chính là văn chương Thánh Thượng đề bút. Lúc này có ai có thể so sánh văn chương với ta? Chỉ cần mở ra nhất định long trời lở đất. Đoạt lãm thứ nhất không hoàn mỹ chính vì hai tên khốn kiếp bên cạnh, không ngờ viết tại chổ này, nhất định sẽ nghi ngờ văn chương này không phải do Tiêu dao hầu viết.
Tuy nhiên hoàn hảo nhất là Chung Sơn bên cạnh, không ngờ hắn và ta cũng giống nhau.
Nhìn Chung Sơn, Tiêu Dao hầu tỏ vẻ khinh thường, Đại La Thiên tướng tân khoa Trạng Nguyên? Viết như vậy qua được Thánh Thượng sao? Chờ khi ta giành được thắng lợi, ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!
Chung Sơn không để ý gì đến ba người kia. Nhẹ nhàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn, chờ một canh giờ chấm dứt.
Cung điện thiết lập cấm chế, ngăn cản Niết Thanh Thanh và Thiên Linh Nhi đối thoại với mọi người.
-Tỷ tỷ, văn thí và võ thí, ta chỉ biết võ thôi. Chỉ cần đánh bại đối thủ là biết hắn giỏi nhất. Nhưng còn văn thí, ta không biết gì về văn chương, bình phán như thế nào đây?
Thiên Linh Nhi tỏ vẻ chả biết gì nhìn Niết Thanh Thanh.
-Văn thí? Ha ha, toàn bộ chỉ tùy do ngươi, nếu cho ngươi bình phán, ngươi nói ai thứ nhất thì người đó là thứ nhất. Không ai dám nghi ngờ, thường có thể thấy một ít phản ứng kỳ diệu thôi!
Niết Thanh Thanh nói.
-Phản ứng kỳ diệu?
Thiên Linh Nhi nghi ngờ hỏi.
-Đương nhiên, mượn cớ Đại La thiên triều khoa thi nói đi.
Niết Thanh Thanh nói
-Hả? Chung Sơn. Lợi hại như vậy, nhất thiên văn vẻ, ngày xưa rất lôi cuốn. Làm trời tức giận.
Thiên Linh Nhi che miệng kinh ngạc nói.
-Đích thực thế!
Niết Thanh Thnh cười nói. Đồng thời cũng trợ giúp Chung Sơn.
-Nhưng, hắn ở đây để làm chi?
Thiên Linh Nhi chỉ Chung Sơn nói
Xa xa Chung Sơn, thần sắc bình tĩnh, vẫn chưa viết, mà chỉ đặt trước mặt một hộp gỗ nhỏ, yến nhiên đã sớm viết được rồi.
-Hắn đã sớm viết từ trước, theo quy định do Thánh Thượng đề ra, có thể đề từ mấy ngày hôm trước, Chung Sơn nhất định đã viết gì trước đó, một canh giờ đương nhiên không đủ, đơn giản là hắn đã viết trước thôi.
Niết Thanh Thanh vẻ mặt nghi hoặc đoán.
-À!
Thiên Linh Nhi mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Sau đó, Thiên Linh Nhi được đến giám sát bốn người đang làm bài thi một lượt, nhìn khí khái của Tiêu Dao Hầu, Thiên Linh Nhi một trận chán ghét, nhìn đến Triệu Thiên Sát, trong mắt một trận kích động, nhưng sự kích động này đã nhạt hơn rất nhiều so với lần gặp cách đây một tháng trước. Nhìn đến Thiếu Phi hầu, trong mắt của người này có một tia thản nhiên, Thiếu Phi hầu quả thật là người ưu tú, nhưng không để được Thiên Linh Nhi lưu tâm cho lắm, cuối cùng, nhìn về phía Chung Sơn, tâm trạng Thiên Linh Nhi diễn biến vô cùng phức tạp.
Một canh giờ, đảo mắt đã trôi qua.
Triệu Thiên Sát hạ bút xuống.
Như núi lửa phun trào từ Triệu Thiên Sát, tờ giấy như lao ra một ngọn lửa thật lớn, ngút trời bốc lên, trong nháy mắt, đám mây trên không như bị ngọn lửa này đốt đỏ, sung đầy một bạo lực hùng mạnh! Làm cho người chứng kiển chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được nhiệt huyết mênh mông.
Thiên Linh Nhi một trận hưng phấn, vô cùng sùng bái Đại sư huynh, có thể viết văn vẻ cứng rắn như vậy, Thiên Linh Nhi không tự giác vì hắn cao hứng.
Ngọn lửa trên bầu trời dần dần tán đi, chỉ còn lại trang giấy kia, quanh nó tỏa ra hồng quan, mặc dù không xem đến văn vẻ, mọi người cũng cảm nhận được văn chương của Thiên Sát thật không tầm thường.
Lúc này, Thiếu Phi Hầu.
-Ríu rít, ríu rít, dưới ngòi bút của Thiếu Phi Hầu lập tức truyền đến thanh âm trong trẻo vang vọng như có hàng nghìn, hàng vạn chim chóc hót lên vui mừng, Chu Tước bỗng ngẩng đầu lên, một bộ nghi hoặc nhìn về phía Thiếu Phi Hầu, chim chóc? Chim chóc từ đâu tới?
Sau đó, mọi người cảm nhận được một mùi thơm ngát từ ngòi bút của Thiếu Phi Hầu chuyển đến, một đóa hoa xinh đẹp, là Vinh Lỵ hoa theo giấy từ từ nở ra, sau đó, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều hoa nhỏ trồi lên khỏi mặt giấy, hàng nghìn hàng vạn chim chóc không ngừng bay múa đến bụi hoa kia.
Chim hót líu lo từ ngòi bút của Thiếu Phi Hầu, không ngờ từ ngòi bút của hắn lại vẽ lên một chi cảnh dịu dàng, xinh đẹp phi thường, vô cùng thần kì, phải đến hai mươi phút sau, khung cảnh này mới từ từ tán đi!
Thiếu Phi Hầu vừa lòng nhìn vào bức giấy vừa rồi mình viết ra, xa xa Niết Thanh Thanh một bộ kinh ngạc, Thiếu Phi Hầu không có viết gì, mà là vẽ bức họa của Thiên Linh Nhi, bức họa Thiên Linh Nhi cực mỹ!
Hoa dung nguyệt mạo, chíu hót líu lo, làm cho người ta cách từ cự ly rất xa vẫn có thể cảm nhận được mùi hương thơm ngát tỏa ra.
Thiên Linh Nhi đã sớm há to miệng, làm nàng sinh tâm hướng đến chuyện trước đây Thanh Thanh miêu tả Đại La thiên triều khoa cử. Nhìn đến hai người, Triệu Thiên Sát hỏa sơn phún (núi lửa phun trào), Thiếu Phi Hầu điếu ngữ hoa hương (chim hót líu lo).
Hai ảo ảnh đó đưa hai người đến đỉnh cao của sợ chú ý, ái mộ của mọi người.
-Ha ha, Chung Sơn, của ngươi đâu?
Tiêu Dao hầu ở bên cạnh lộ ra một tia cười lạnh nói.
-Tiêu Dao hầu, mời!
Chung Sơn như trước không để ý tới nói.
Những người khác cùng nhìn về phía Tiêu Dao Hầu và Chung Sơn.
-Được, ta sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức, biết thế nào là văn chương, ha ha!
Tiêu Dao hầu bừa bãi nói
Sau đó lấy tay vạch trần sợi dây nhỏ trói buộc quyển giấy khi nãy.
Cuộn giấy được mở ra trong nháy mắt, bên trong phun ra vô tận kim sa, kim sa ngút trời mà lên, thì ra bức họa cuộn tròn bên trong một đạo hoàng quang, như kình thiên chi trụ chiếu khắp trên không, lập tức trên không xuất hiện vô số ảo ảnh, sơn xuyên cẩm tú, long phượng bay múa, tiên nhân hành nhạc (đàn), thần âm tứ khởi (thần âm nổi lên từ bốn phía)
Toàn bộ Công chúa phủ lập tức đắm chìm trong một ảo ảnh về khung cảnh thần tiên, bên trong công chúa phủ mọi người tâm thần bay bổng, hết thảy cùng cảm thụ bồng lai tiên cảnh này.
Thật đẹp! Rất đẹp!
Tất cả mọi người như ngủ quên trong ảo giác này, một loại cảm giác tuyệt vời, kéo dài gần nửa nén hương.
ảo cảnh tán đi, tất cả mọi người tâm thần mê say đắm chìm trong đó.
Quá mạnh mẽ! quả là thiên văn chương, có thể khiến kinh thiên chi biến, lập tức hạ gục tác phẩm của hai người trước.
Thiên Linh Nhi và niết Thanh Thanh đều là vô cùng cảm thán nhìn, thật đẹp! Rốt cuộc người nào, không ngờ có thể viết ra văn chương như vậy, thật là kinh thiên động địa (long trời lơ đất) văn chương?
Tiêu Dao hầu? Nhị nữ trong lòng một trận khinh miệt. Tuyệt đối không thể là hắn, hắn có thể viết ra như vậy? nhất thiên hào văn, cũng chỉ có một người có thể làm được, đó là đại ly Thánh Thượng, Niết Phàm Trần!
Tiêu Dao Hầu vẫn giữ tính cũ, tự đắc vô cùng nhìn kết quả, sau đó quay đầu nhìn về phía Chung Sơn.
-Được rồi, hiện tại còn thiếu ngươi, Chung Sơn!
Tiêu Dao hầu kêu lên
Mọi người ánh mắt đều nhìn về phía Chung Sơn.
Tất cả mọi người đều biết rất nhiều thông tin về văn chương của Chung Sơn, văn động đến trời, thiên đả lôi phách (thiên lôi đánh xuống), theo đại la thiên triều khoa cử có thể chứng minh được sức mạnh như thế nào, mọi người cũng muốn chứng kiến một lần.
Nhưng, dù mạnh thế nào, sao có thể vượt qua Đại Ly thánh thượng?
Tiêu Dao hầu mang theo một tia cười lạnh, Thiếu Phi Hầu một tia ngưng trọng. Triệu Thiên thì một tia mắt lạnh! Toàn bộ nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn thở sâu, nhẹ nhàng mở ra cái hộp gỗ nhỏ kia.
Mọi người toàn bộ kiềm chế tâm thần, cẩn thận đề phòng. Sợ Chung Sơn cũng làm ra một chung hoặc tâm thần văn vẻ
Hộp gỗ mở ra, nhưng, cũng không có hào quang lao tới. Thường thường thản nhiên
Nguyên nhân chính là vì thường thường thản nhiên, mọi người trong lòng mới càng thêm thiếu tự tin, càng thêm cẩn thận đề phòng, bởi vì hai tháng trước đây, cũng biểu hiện này cũng Chung Sơn đã làm ra chuyện trong lúc đi câu cá, ai cũng không dám khinh thường.
Chậm rãi, Chung Sơn lấy ra từ chiếc hộp một quyển sách dày.
- Linh nhi, đây là ta làm mấy ngày nay
Chung Sơn nói
Chung Sơn nói xong, mọi người một trận bất ngờ.
Không hề có một chút hiện tượng thiên văn nào, một chút ảo ảnh nào cũng không hề có, chỉ là một quyển sách tầm thường, mọi người có một chút cảm giác không hài lòng, Chung Sơn làm vậy liệu có quá tầm thường không? Chẳng lẽ hắn định làm vậy, hắn nghĩ viết một chút có thể kinh thiên vĩ địa văn vẻ sao?
Một quyển sách?
-trình lên!
Niết Thanh Thanh nói.
Sau đó, bốn tôi tớ liên đem quyển sách của Chung Sơn vào đại điện, bốn người tứ hôn cũng vào theo, từ trong cung điện, Thiên Linh Nhi tự mình bình phán.
Tứ nhân văn chương vừa vào đại điện, Niết Thanh Thanh và Thiên Linh Nhi lập tức chăm chú nhìn về phía Chung Sơn.
Văn nộ thương thiên? Chung Sơn đương nhiên có khả năng viết ra được văn chương làm long trời lở đất, nhưng hiện tại có chuyện gì, sao ngay cả một chút dị tượng (hiện tượng lạ) cũng không có.