Trường Sinh Bất Tử

Chương 7: Lại gặp triệu thiên sát




- Vâng!
Giang Xuyên gật gật đầu.
Đồ tôn của Thánh nhân, giờ phút này không có ngang ngược không ai bì nổi, nhìn thấy Chung Sơn không ngờ cung kính, Chung Sơn không coi thường Giang Xuyên, ngược lại vô cùng coi trọng Giang Xuyên này. Giang Xuyên này mới là một người từng trải chân chính.
Nhưng mà, đồ tôn của Thánh nhân cứ nhân nhượng như vậy? Hắn không phải đồ tôn của Tổ Tiên, mà lại là đồ tôn của Thánh nhân à. Ngạo khí không có khả năng không có, cho dù là người từng trải, ngạo khí này cũng không thể không có. Nhưng...
- Giang Xuyên? Ha ha, mặt mũi của họ Công Thâu tử, ai cũng sẽ không thể không ể cho, nhưng Lỗ công tử này cũng không phải là ta bắt được, mà là bằng hữu kia của ta, ngươi hay là đi hỏi nàng đi!
Chung Sơn tùy ý nói. Đồng thời thử thăm dò Giang Xuyên.
- Tạ tiền bối!
Giang Xuyên thầm thở phào một hơi.
Giang Xuyên nhìn ra Chung Sơn là người dẫn đầu, hắn không so đo, như vậy thì tốt rồi.
- Sư thúc, mau cứu ta a!
Lỗ công tử bị Hạo Mỹ Lệ bắt quỳ rạp trên mặt đất, thậm chí bị Hạo Mỹ Lệ một chân giẫm lên người.
Giang Xuyên đi tới gần, cũng không nhìn Lỗ công tử đầy mặt chật vật, mà lại đánh giá Hạo Mỹ Lệ và Tiểu Kim.
Nhìn thấy phẩm chất của Tiểu Kim, Giang Xuyên đồng tử hơi hơi co rụt lại, bởi vì dùng tu vi của Giang Xuyên, không ngờ không nhìn ra thực lực của Tiểu Kim, còn có cô gái kia.
- Nhị vị, tiểu chất có nhiều đắc tội, xin hãy hai người có thể mở ra một mặt lưới (ý nói mở ra một con đường sống), để ta mang tiểu chất không hiểu chuyện này đi!
Giang Xuyên vô cùng lễ phép nói.
- Ta nói rồi, những bảo bối này đã rách nát rồi, lấy ra giá trị gấp mười lần để đền vào!
Hạo Mỹ Lệ vênh váo tự đắc nói.
- Sư thúc, những thứ kia đều là bảo bối của ta, không thể cho nàng ta!
Lỗ công tử lập tức kêu lên.
- Dừng lại!
Giang Xuyên trừng mắt. Lỗ công tử lúc này mới yên tĩnh lại.
- Cô nương nói rất đúng, chỗ ta còn có một ít đan dược, hẳn là giá trị gấp mười những bảo bối này!
Giang Xuyên lấy ra một bình nhỏ.
Lỗ công tử trừng mắt kêu lên:
- Sư thúc đó là Cổ Tiên đan sư thúc tổ tặng ngươi? Ngươi không thể bỏ à? Tại sao cho nàng ta, chúng ta cũng không sợ họ...!
- Câm miệng!
Giang Xuyên trừng mắt. Lỗ công tử mang theo một cỗ ủy khuất không nói thêm gì nữa.
- Cổ Tiên đan? Tiểu Kim đi xem!
Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói.
Tiểu Kim lập tức bay qua tiếp nhận bình nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, một cỗ hương khí ập vào mũi bao phủ toàn bộ phàm thành. Dân chúng toàn thành đều không khỏi say mê.
- Không sai, là đồ tốt!
Tiểu Kim gật gật đầu.
- Được rồi, thấy lão già ngươi đã lớn tuổi, mang hắn về đi, không có việc gì đừng đến gây chuyện với ta, lần sau lại đến, thì phải mang đồ giá trị gấp trăm lần thứ rách nát này, ta mới không giết ngươi!
Hạo Mỹ Lệ vênh váo tự đắc nói.
Chân cũng nhấc khỏi người Lỗ công tử.
Lỗ công tử lập tức đứng lên, chạy mau đến phía sau Giang Xuyên.
- Sư thúc, làm sao lại...,...!
Lỗ công tử kêu lên.
- Hiện tại không tới phiên ngươi nói chuyện, trở về rồi hãy nói!
Giang Xuyên lại lần nữa trầm giọng nói.
Lỗ công tử đầy mặt ủy khuất nhưng mà chỉ có thể biệt khuất chấp nhận sự thật này.
- Tiền bối, tại hạ cáo từ!
Giang Xuyên quay sang phương hướng Chung Sơn nói tiếp.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Giang Xuyên vung tay áo lên, mang theo Lỗ công tử còn có hạ nhân kia bay lên trời, đảo mắt biến mất tại trước mặt mọi người.
Chung Sơn để tay xuống chỗ ghế vịn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vê vê. Như có điều suy nghĩ.
- Thánh Vương, Giang Xuyên này rất kỳ quái a, giống như họ Công Thâu tử gần đây có thể làm ra động tác lớn gì đó.
Vương Tĩnh Văn nhíu mày nói.
- Ừ, con cháu Thánh nhân nén giận như thế, tất nhiên phải có đại sự phát sinh, đáng tiếc, ngày mốt chúng ta còn muốn đi tiếp, việc này tạm thời không quản. Chờ đến Phượng Hoàng Cương Vực rồi nói sau!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Ha ha, Tiểu Kim, những đan dược này cho ngươi làm linh thực, tên đầu đất kia đúng là nhiều thứ đồ chơi cổ quái như vậy, ngựa gỗ, mộc điểu, còn có đồ chơi này!
Hạo Mỹ Lệ thu hồi bảo bối quay sang Tiểu Kim nói.
Đầy mặt vui vẻ quay trở về.
Một phen đùa bỡn như thế, đè nén mười năm khô khan cũng tán đi gần hết. Hạo Mỹ Lệ tâm tình thật tốt.
Về phần Yến Nam Thiên, đoàn người Chung Sơn cũng không đi quản, dù sao trong măt đoàn người Chung Sơn, đây không phải là chiến đấu thù oán gì, ngược lại chỉ là xem một vẻ kịch làm vui mà thôi, tuồng tan còn muốn tìm diễn viên diệt khẩu sao?
Đương nhiên, Yến Nam Thiên cũng sắc mặt tái nhợt, tim đập loạn xạ trốn chạy, có lẽ từ nay về sau, trong lòng sẽ lưu lại bóng ma vĩnh diệt.
Người trong võ lâm dưới lầu tự nhiên thở mạnh cũng không dám. Từng người sùng bái nhìn trên lầu. Lẳng lặng ngồi tại chỗ, không dám lên tiếng quấy rầy đám người trên lầu.
Về phần người vây xem, cũng bị nhóm cao thủ trong thành sơ tán đi.
Chưởng quỹ hơi hưng phấn, nhóm người này đúng là cao thủ a, vừa rồi con rối mạnh như vậy, đảo mắt đã bị thất bại? Chưởng quầy càng thêm để ý đám người trên lầu.
Bên kia. Giang Xuyên mang theo Lỗ công tử và một hạ nhân bay ra khỏi phàm thành.
- Sư thúc, chúng ta chính là môn hạ của Thánh nhân à, tại sao phải sợ bọn họ? Tại sao phải nén giận như vậy!
Lỗ công tử không phục nói.
- Hỗn trướng, trước đó ta đã dặn ngươi những gì? Lúc này không qua vài ngày, ngươi thiếu chút nữa đã gây đại họa?
Giang Xuyên trong mắt giận dữ.
- Ta chỉ là, Kim Long kia phẩm chất quá tốt, ta cũng không nghĩ tới bọn họ lại lợi hại như vậy a!
Lỗ công tử ủy khuất nói.
- Kim Long? Chỉ bằng chút bản lãnh này của ngươi, còn muốn đoạt Kim Long kia? Cho dù là ta cũng không nhìn ta thực lực của Kim Long kia, mà đó còn là người yếu nhất trong nhóm, lần sau muốn đánh, trước tiên phải nhìn ra thân phận của đối phương.
Giang Xuyên một bộ hận rèn sắt không thành thép nói.
- Nhưng mà chúng ta tại sao phải sợ bọn họ? Chúng ta là môn hạ của Thánh nhân, bọn họ thì tính là cái gì?
Lỗ công tử vẫn không phục.
- Sớm muộn gì ngươi sẽ chết vì sự lỗ mãng của ngươi!
Giang Xuyên thở dài nói.
Lỗ công tử biến sắc, trầm mặc một trận.
- Lần này chúng ta tới đây, là có chuyện quan trọng phải làm, tuyệt đối không thể làm hỏng, bởi vậy nén giận còn chưa tính, còn có chuyện quan trọng hơn, thời gian kế tiếp thu liễm một chút cho ta, không nên làm hỏng đại sử của tổ sư.
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Lão tổ tông là Thánh nhân, một Huyền Tiên nhỏ nhoi như ta, làm sao có thể phá hư đại sự gì của hắn à!
Lỗ công tử không hiểu nói.
- Nếu không phải ta đuổi tới đúng lúc, ngươi đã kết thành đại địch cho sư tổ rồi!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Đại địch? Là bọn họ?
Lỗ công tử không tin nói.
- Nhìn thấy người áo bào vàng lúc trước không?
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Thấy, không phải là một hạ nhân sao? Ta cũng có hạ nhân!
Lỗ công tử khinh thường nói.
- Hắn là Tổ Tiên! Hạ nhân của ngươi có thể so được với hắn sao?
Giang Xuyên lại lần nữa nói.
Lỗ công tử:....
Tổ Tiên làm ra hạ nhân? Giờ khắc này, cho dù Lỗ công tử có ngốc đi nữa thì cũng hiểu được đám người này là tổ hợp biến thái cỡ nào, cho dù tổ sư là Thánh nhân, không sợ những Tổ Tiên này, thế nhưng Thánh nhân không ở bên cạnh, cũng không thể lúc nào cũng chú ý tới ngươi, đám người kia muốn bóp chết ngươi, còn không phải giống như chơi đùa sao?
Tổ sư gần đây có đại sự phải làm, tổ sư vô cùng cẩn thận đối với chuyện này, mình nếu như lại rước vào một đám địch nhân là Tổ Tiên cho tổ sư, không cần bọn họ ra tay, tổ sư chính là người đầu tiên không tha cho mình.
Nghĩ đến đây, Lỗ công tử giật mình một cái.
Không bao lâu, mọi người lại lần nữa trở lại khe núi lúc trước.
- Sư đệ, đã trở lại!
Trong thung lũng, một người tới nghênh đón.
- Ừ, cũng may không có gì trở ngại!
Giang Xuyên gật gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, đúng rồi, mục tiêu xuất hiện!
Người nọ vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Ồ!
Giang Xuyên nhãn tình sáng lên.
- Buổi tối xuất phát, ngươi trước nghỉ ngơi một chút đi!
Người kia nói.
- Được!
Giang Xuyên gật gật đầu.
Lại ở lại thành phàm nhân một ngày, đoàn người Chung Sơn lại lần nữa lên đường.
Lão bản tửu lâu, Chung Sơn không để lại cho hắn thứ quý giá trì, quá quý giá, hắn cũng không chịu nổi, chỉ vẻn vẹn để lại vỏ rượu uống còn dư lúc trước lại cho chưởng quỹ.
Chỉ là nửa bầu rượu, chưởng quỹ vẫn thiên ân vạn tạ, không nói bầu rượu này là Pháp bảo, mà rượu bên trong cũng đủ hắn thụ dụng cả đời, chỉ vẻn vẹn ngửi hương thơm một cái liền có thể đột phá, huống chi uống chứ?
Còn dư lại một ngày, trong thành tự nhiên không có người tới quấy rầy.
Cho tới ngày thứ ba mọi người đi, mới có người tới.
Mà cái bàn lầu hai lúc trước Chung Sơn ngồi qua, tự nhiên được toàn lực bảo vệ, không cho người vào xem.
Đoàn người Chung Sơn sau khi ra ngoài, tiếp tục phi hành hướng tây, lập tức tiến vào địa giới Tây Châu, lại không không lâu nữa là tới Phượng Hoàng Cương Vực.
Thế nhưng, bay không bao lâu, liên thấy chấn động một màn đại chiến phía xa.
Đầy trời yêu thú, Thần thú, Long, Phượng, Kỳ Lân, vân vân. Chiến đấu cường đại chấn vang thiên địa.
Đoàn người Chung Sơn hơi hơi dừng lại, bởi vì mọi người phát một chút hiện kỳ quái, đúng là Thần thú, yêu thú kia đều không phải là chân vật, mà lại là con rối.
Đặc biệt cự long mười vạn trượng kia, không ngờ hiện lên kim loại sáng bóng, giống như đúc từ kim loại Huyền Thiết mà thành, vô cùng khí phách, vẫy đuôi một cái, trời long đất lở. Kỳ lân, Phượng Hoàng, tất cả đều như thế.
Những con rối cường đại này, mạnh nhất không ngờ đạt tới Cổ Tiên!
- Con rối thật mạnh, không khí bạo loạn như thế, cho dù uy lực không bằng Cổ Tiên thì cũng không kém bao nhiêu, nếu như Đại Tranh ta có đại quân con rối này, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Vương Tĩnh Văn cảm thán nói.
- Vương đại nhân nghĩ đúng là không sai, nhưng loại con rối này cũng cực kỳ khó luyện chế, đây là con rối thú đệ tử thân truyền của họ Công Thâu tử mới có thể luyện chế được, mà bản thân Công Thâu Tử còn có thể luyện chế ra con rối thực lực Tổ Tiên, chỉ là không thể thân hợp thiên đạo như Tổ Tiên mà thôi!
Kim Bằng giải thích.
- Đó là Giang Xuyên?
Thi tiên sinh hai mắt híp lại nói.
Giờ phút này, Giang Xuyên và bốn nam tử khác, thúc giục lượng lớn con rối hình thú, công kích trung tâm một sơn cốc.
Mà sơn cốc này có một nhà tranh. Bên trong bốc lên khói bếp mờ nhạt. Trên mặt đất sụp đổ có rất nhiều thi thể. Mà ở giữa không trung, một nam nhân áo bào đen toàn thân trọng thương, nhưng vẫn gắt gao bảo vệ nhà tranh phía dưới, nghênh chiến đám người Giang Xuyên.
Nam nhân áo bào đen tay cầm một thanh trường kiếm, kiếm đang ở trong vỏ, trong mắt lóe lên một cỗ sát ý, mi tâm có một ấn ký ngọn lửa màu đỏ thắm. Cằm có một ít râu, nhìn qua cực kỳ thành thục. Cả người đẫm máu, nhưng mà cũng không lùi bước.
- Triệu Thiên Sát?
Thiên lão hơi hơi kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.