Kim Bằng nhanh chóng thúc dục pháp lực, một đường bay
qua, mang ra theo một con gió lốc, tốc độ quá nhanh, đám người bên trên
căn bản không nhìn thấy được Kim Bằng đang bay, chỉ cảm thấy có một con
gió lớn thổi qua.
Nhưng mà sau khi Kim Bằng gia tăng tốc độ, nơi xa Chung Sơn vẫn kéo ra
một khoảng lớn, ngay cả Vương Khô dùng Vụ độn cũng còn nhanh hơn Kim
Bằng.
Kim Bằng bị đả kích kém chút nữa thổ huyết.
Đại Bằng Kim Sí Điểu, thiên địa dị chủng, chính là lấy tốc độ xưng bá,
lúc này cư nhiên bị bỏ xa như vậy? Thậm chí còn không nhìn thấy hai
người kia.
- Kíu!
Kim Bằng hót lên một tiếng, thân hình hơi lắc, đột nhiên hóa thành một
cự điểu khổng lồ, khôi phục bản thể, 1 con Kim Sí Đại Bằng. Kim Sí Đại
Bằng vỗ cánh một lần bay chín vạn dặm! Tốc độ làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Sau khi biến thàn bản thể xong, Kim Bằng ngửa lên trời rống giận, đuổi theo hai đạo thân ảnh xa xa.
- Vù!
Trong nháy mắt, đã rút ngắn một khoảng lớn.
Sau khi rút ngắn một khoảng, Kim Bằng mang theo một cỗ hưng phấn lại nữa điêu cuồng vỗ cánh.
- Vù, vù!
Đi qua nơi nào, cuồng phong gào thét. Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng nhìn rõ hắc vụ chỗ Vương Khô rồi, cuối cùng đuổi kịp
rồi.
Nhưng mà Chung Sơn đâu?
Không có thân ảnh Chung Sơn, Kim Bằng có chút ngạc nhiên, tiếp theo Kim
Bằng chợt thấy một đạo hắc ảnh nơi xa xôi lóe lên một cái, biến mất
trước mặt mình. Kim Bằng lại hơi biến sắc.
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Kim Bằng không tin tưởng đó là Chung Sơn.
- Vương Khô, Thánh Vương đâu? Kim Bằng bay đến bên cạnh Vương Khô hỏi.
- Phía trước, chính là đạo hắc ảnh vừa rồi! Vương Khô nói.
Kim Bằng: “........!”
Mang theo một cỗ không cam lòng, một cỗ đấu chí, hai cánh Kim Bằng lại lần nữa đập lên, gia tăng tốc độ gấp đôi.
Cứ như vậy bay ba ngày ba đêm, Kim Bằng phát hiện cánh của mình đều có
chút ăn không tiêu, nhưng mà vẫn không đuổi kịp Chung Sơn. Nơi xa, Chung Sơn vẫn giữ được khoảng cách để Kim Bằng nhìn thấy, nhưng mà lại đuổi
không kịp, loại cảm giác này biệt khuất bao nhiêu, đặc biệt là Kim Bằng
chưa từng bị thua về tốc độ.
Một cỗ suy sút thản nhiên chớp qua trong lòng Kim Bằng, tốc độ Kim Bằng đột nhiên giảm xuống, chờ đợi Vương Khô đuổi kịp.
Kim Bằng vừa giảm tốc độ, nơi xa bóng đen Chung Sơn đột nhiên dừng lại, chờ đợi Kim Bằng bay đến gần.
- Dừng lại, đợi Vương Khô đi! Chung Sơn nói.
Kim Bằng ngừng lại, hóa thành hình người, nhưng mà hai mắt lại một mực
trợn tròn, mình vừa giảm tốc độ, Chung Sơn liền phát hiện ra? Nói như
vậy, tốc độ vừa rồi căn bản không phải tộc độ nhanh nhất của Chung Sơn?
Là hắn cố ý kéo ra một khoảng cách để mình gắng đuổi?
Sau khi cho ra kết luận này, Kim Bằng đột nhiên sinh ra một cỗ sợ hãi thật sâu với Chung Sơn. Đây là mới vừa tới Cổ Tiên sao?
Tuy nhiên Kim Bằng đối với lời thề vẫn canh cánh trong lòng ngày xưa, nhưng lúc này cũng thu hút rất nhiều.
Chung Sơn nhìn nam phương, khóe miệng lại lộ ra một độ cong, hiệu quả
mình muốn đã đạt tới, Kim Bằng không hề kiêu ngạo! Là dấu hiệu tốt.
Không bao lâu, Vương Khô cũng chạy tới.
Ba người lại lần nữa hội hợp, lúc này ba người không hề có tư tâm, Chung Sơn tuyệt đối thống soái, bay về phía Khô Lâu Đại Cương.
Không đến một tháng, cuối cùng ba người cũng tới khô lâu nhất tộc Thánh Địa. Khô Lâu Đại Cương!
Bầu trời một mảnh âm trầm, ánh sánh cũng khó chiếu tới mảnh Cương vực
này, vô cùng u ám, thậm chí, Chung Sơn còn nhận ra nơi này có một chủng
khí tức khác.
Có chút cảm giác thời gian chậm lại, cảnh sắc nơi xa càng lúc càng mơ mơ hồ hồ.
- Đây là cực Bắc sao? Chung Sơn hỏi.
- Vâng, vượt qua nơi này, chính là thời không đầu cuối, thời gian, không gian đều cực kỳ vặn vẹo, hơn nữa trôi qua rất chậm! Vương Khô gật đầu
nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
Trước mắt một cương vực cực lớn, nhưng cương vực này có 1 đặc điểm,
chính là trên mặt đất phủ kín xương khô, vô cùng vô tận xương khô.
Cho dù thần thức cũng không tham thấu được qua, cực kỳ âm sâm. Tử khí tầng tầng.
Mà ở phiến xương khô che phủ trên mặt đất này, thỉnh thoảng có thể chứng kiến một ít khô lâu sơ cấp từ trong biển xương khô sinh ra. Chầm chậm
hành tẩu, thậm chí chém giết cướp đoạt linh hồn chi hỏa của đối phương,
để làm lớn mạnh chính mình.
Trên trời cũng bay rất nhiều khô lâu, đây là thiên hạ khô lâu, 4 phía đều là khô lâu.
- Vương Khô, đi thôi, vương đình Khô lâu tộc ở đâu, chúng ta xông vào! Kim Bằng nói.
- Không, ta muốn đi tới một chỗ trước! Vương Khô lắc lắc đầu nói.
- Đi đâu? Kim Bằng nghi hoặc nói.
- Minh Hải đại ngục! Vương Khô hít sâu một cái nói.
- Đi thôi! Chung Sơn gật gật đầu.
Minh Hải đại ngục, là nơi mà Khô lâu tộc dùng để giam giữ phạm nhân. Mà
có thể bị giam ở nơi này, đều là tồn tại Khô lâu tộc căm hận nhất.
Mọi người đi theo Vương Khô bay về phía trong, hai Tổ Tiên còn có Chung
Sơn, lấy Vương Khô đối quen thuộc địa hình nơi này, hoàn toàn có thể
không kinh động khô lâu bên trong. Bay một ngày.
Mọi người đi tới một nơi biển đen, nước biển đen nhánh, hội tụ vô tận tử khí, ngẫu nhiên hiện lên một ít u linh, còn có vô số xương máu mạo
xuất, nhìn qua cực kỳ ầm trầm, khiến người ta phải sợ hãi.
Tử khí khiếp người, Kim Bằng và Vương Khô đều là Tổ Tiên, tự nhiên không bị ảnh hưởng, Ảnh thân Chung Sơn càng không cần phải nói, nó vốn là Ảnh thân chí âm.
[CHARGE=3]
Không bao lâu, ba người đã đến Minh Hải, một đảo lớn màu đen.
Trên đảo lớn có rất nhiều thị vệ Khô lâu tộc canh giữ.
Ba người bay ở trên không trung, dừng lại ở một âm cốc trong hắc đảo.
- Người tới là ai? Dám cả gan xông vào Minh Hải đại ngục! Một thị vệ khô lâu phẫn nộ quát.
Theo thị vệ khô lâu gầm lên, rất nhiều thị vệ khô lâu vây tới.
Vương Khô bước ra một bước, một cỗ khí tức Khô lâu tộc cường đại áp bách tới.
Đây là một loại linh hồn áp bách, đến từ linh hồn chi hỏa Khô lâu tộc,
áp bách vừa ra, một đám thị vệ liền cảm nhận được Vương Khô cường đại,
thậm chí linh hồn cao quý.
Có một ít tiểu khô lâu yếu nhược quỳ lạy tại đương trường.
- Không biết là trưởng lão nào phủ xuống! Tên khô lâu thị vệ kia vẫn không khoan nhượng nói.
- U Sơn, U Thủy, U Xuyên, phải bị giam ở đây hay không? Vương Khô thản nhiên nói.
Nghe Vương Khô nói vậy, khô lâu thị vệ kia hốc mắt sáng lên, hiển nhiên trong lòng kinh hãi.
- Các ngươi là ai? Dám hỏi tin tức phản nghịch Khô lâu tộc? Không biết đây là cấm kỵ sao? Khô lâu thị vệ phẫn nộ quát.
- U Sơn, U Thủy, U Xuyên, ha ha ha ha, Khô lâu tộc tam đại chí cường
trưởng lão, cư nhiên trở thành phản nghịch Khô lâu tộc? Tốt, tốt, tốt,
các ngươi còn không phản ta, lão thiên đối đãi với ta không tệ. Vương
Khô chợt cười to nói.
- Bẩm báo Vương, có người tự tiện xông vào Minh Hải đại ngục, muốn cứu
phản nghịch Khô lâu tộc! Tên khô lâu thị vệ kia cả kinh kêu lên.
- Hừ! Vương Khô hừ lạnh một tiếng.
Một cổ áp bách cường đại áp xuống, ầm ầm, khô lâu phía dưới đều bị nổ
vụn, chỉ có ba khô lâu kháng cự được linh hồn áp chế của Vương Khô.
- Tiến vào, dẫn đường cho ta! Vương Khô quát lạnh nói.
Cường thế áp chế, ba tên khô lâu vừa rồi tuy không bị nổ chết, nhưng mà
linh hồn chi hỏa cuồng tán, kém chút nữa sụp đổ, đối với khô lâu nhất
tộc mà nói, hết thảy căn bản là linh hồn chi hỏa, linh hồn chi hỏa nếu
như bị diệt, hắn sẽ triệt để không còn.
Ba khô lâu mang theo sợ hãi, không dám ngập ngừng, lập tức bay về phía
sơn cốc kia. Bên trong sơn cốc, tại trên vách núi có một cánh cửa lớn,
bên trên có 4 chữ Minh Hải đại ngục lồi lên.
Ba khô lâu thị vệ đạp bước mà vào, đám người Chung Sơn tự nhiên theo sát tiến vào.
Một bước bước vào, Chung Sơn đã biết tình huống bên trong, đây là một không gian tiểu thiên địa, một cái tiểu thế giới.
Nhưng cái tiểu thế giới này vô cùng kỳ lạ, không có chút thiên địa
nguyên khí nào, thậm chí còn sinh ra một cỗ áp chế đối với người tiến
vào.
Trong tiểu thế giới cũng là một mảnh hắc hải, có vô số hòn đảo, tại mỗi hòn đảo, đều có từng luồng khí tức cuồng bạo chớp hiện.
- U Sơn bị giam ở đâu? Vương Khô trầm giọng nói.
- Bên kia, bên kia, theo ta đi! Khô lâu thị vệ lập tức sợ hãi nói.
Sáu người đảo mắt bay tới trên một ngọn đảo đỏ.
Hòn đảo đỏ thẫm, trung tâm có một khối vách đá bắn ra hỏa diễm, lúc này
xích một khô lâu cao mười trượng, toàn thân xương cốt khô lâu đều bị
xiềng xích đốt nóng xuyên thủng, trên người đều là vết rạn, thậm chí
xương cốt đều bị hỏa thạch thiêu đốt. Tuy rằng linh hồn chi hỏa trong
đầu lâu phẩm chất cực cao, nhưng lại vô cùng hư nhược, dường như tùy
thời bị dập tắt vậy.
- Biến, đám phản đồ các ngươi, có bản lãnh nung chết lão tử, biến đi, biến đi!
Mọi người vừa bước lên đảo, khô lâu giãy chết kia đã kêu lên. Hiển nhiên đã thành thói quen mấy mười vạn năm qua.
Ba khô lâu thị vệ tự nhiên không dám nói lời nào.
Vương Khô đạp bước đi tới.
- Có giỏi thì nung chết lão tử! Khô lâu bị khóa kêu lên.
Ngày qua ngày, một chủng sống không bằng chết giày vò trong lòng, nhưng
mà mấy mười vạn năm qua, mặc dù giày vò sống không bằng chết, nhưng mà
hắn vẫn chưa từng khuất phục qua.
- U Sơn lão đệ! Vương Khô vô cùng cảm động kêu lên.
Vốn đang mơ mơ hồ hồ, khô lâu đang kêu la đột nhiên rung lên một cái, linh hồn chi hỏa run lên, tiếp theo hai mắt sáng lên.
Trầm mặc, một hồi trầm mặc thật lâu!
Dẫn đường ba tên khô lâu thị vệ không biết thân phận của những người
này, tuy nhiên sợ hãi, nhưng cũng hiếu kỳ, ba tên phản nghịch Khô lâu
tộc này, còn có đồng bọn? Nghe nói bọn họ đã bị giam giữ mấy mười vạn
năm a!
- Vương, ngươi cuối cùng đã trở lại, Vương...
Khô lâu tên U Sơn, tê tâm liệt phế hô lên, trong giọng nói tràn đầy kích động, tràn đầy bi tráng, tràn đầy một cỗ phát tiết mấy mười vạn năm!
Vương? 3 khô lâu thị vệ dẫn đường linh hồn chi hỏa cuồng loạn. Vương?
Làm sao có thể? Hắn sao có thể là Vương? Vương? Tồn tại cao nhất Khô lâu tộc, chỉ có một Vương a! Lão gia hỏa này sao lại xưng hô hắn là Vương?
Mấy mười vạn năm? U Sơn, U Thủy, U Xuyên? Ba khô lâu thị vệ không phải
đần độn, sau một lúc kích động, lập tức nghĩ đến một suy đoán, một suy
đoán khiến linh hồn chi hỏa bọn chúng cuồng loạn.
Vương?
Ba khô lâu thị vệ liếc nhau, sợ hãi run lẩy bẩy.
Một bên kia, Kim Bằng tự nhiên lấy ra Phương Thiên Họa Kích.
- Oanh, oanh, oanh.. Kim Bằng bổ diễm thạch ra, rất nhanh chặt đứt xiềng xích.
U Sơn tự do, hư nhược như muốn ngã xuống. Vương Khô ngay lập tức tiến lên, đỡ lấy bả vai U Sơn.
- Vương, thật là Vương, ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại, U Sơn không
có phản ngươi, U Sơn tại sinh thời, cuối cùng đợi được tới ngày Vương
trở lại! U Sơn kích động nói.
- Ta đã trở về, ta đã trở về, để các ngươi chịu khổ rồi! Vương Khô vô cùng cảm động nói.
Có thuộc hạ như vậy, còn cầu gì đây?