- Bản thân sắp chết, còn nói tâm kế gì? Không đúng, ngươi nói là Chung Sơn cố ý chọc giận Huỳnh
Hoặc, cố ý khiến Huỳnh Hoặc công kích dữ dội như thế? Chung Sơn hắn quá
âm hiểm!
Di Thiên chợt phản ứng lại, hô lên.
- Đúng thế, mặc dù Chung Sơn có hậu thủ mạnh mẽ, nhưng dù sao tuổi còn
nhỏ, có thủ đoạn mạnh mẽ cuối cùng cũng không quá nhiều. Không giống
Huỳnh Hoặc không ngừng nghiên cứu các loại thủ đoạn khác nhau trong mấy
chục vạn năm, ngay từ đầu Huỳnh Hoặc từ từ thử Chung Sơn, khi Chung Sơn
sử dụng hết thủ đoạn, thủ đoạn của Huỳnh Hoặc còn chưa tung hết một phần mười. Một khi Huỳnh Hoặc làm rõ chi tiết về Chung Sơn, cũng là lúc
Chung Sơn hoàn toàn thất bại. Chính vì Chung Sơn nhìn thấu điểm này, mới xảo diệu chọc giận Huỳnh Hoặc, khiến cho Huỳnh Hoặc nhảy qua giai đoạn
dò xét, trực tiếp sử dụng thủ đoạn mạnh nhất.
Mặc Tử gật đầu.
- Chung Sơn đúng là âm hiểm, như thế, các thủ đoạn chuẩn bị về sau của
Chung Sơn sẽ làm Huỳnh Hoặc không nhìn rõ ràng, tuy rằng đụng phải công
kích dữ dội, nhưng lại xóa mờ khuyết điểm của mình, tính kế hay, đúng là tính kế âm hiểm!
Di Thiên trầm giọng nói.
- Hắn dám đấu với Huỳnh Hoặc, dĩ nhiên phải dùng thủ đoạn phi thường, như vậy mới có trò xem!
Mặc Tử uống trà rồi nói.
- Hừ, thủ đoạn phi thường? Há không biết, bất cứ âm mưu quỷ kế gì ở
trước mặt lực lượng tuyệt đối đều là yếu ớt bất lực. Chung Sơn biết giở
âm mưu quỷ kế, nhưng Huỳnh Hoặc có lực lượng tuyệt đối, Chung Sơn chết
chắc rồi.
Di Thiên căm giận nói.
- Ha ha, vậy thì chưa chắc!
Mặc Tử lắc đầu.
- Chưa chắc cái gì?
- Ngươi nói không sai, âm mưu quỷ kế ở trước mặt lực lượng tuyệt đối,
đúng là sẽ yếu ớt bất lực, nhưng đó là vì âm mưu không đủ "âm", quỷ kế
không đủ "quỷ". Hơn nữa, lực lượng của Huỳnh Hoặc đúng là "tuyệt đối" ư? Phàm là tồn tại một cân bằng, khi "âm" và "quỷ" trong âm mưu quỷ kế
vượt qua lực lượng "tuyệt đối", vậy tất cả sẽ đảo ngược. Cái gọi là vật
cực tất phản, dương cực sinh âm, ngươi sẽ không quên chứ!
Mặc Tử lắc đầu cười nói.
Di Thiên Thánh nhân im lặng, đúng như lời Mặc Tử nói, người đạt đến
trình độ như hắn đều hiểu được đạo lý này. Nhưng trong lòng Di Thiên vẫn hy vọng Chung Sơn sẽ chết, bởi vậy tâm lý vẫn kỳ vọng Huỳnh Hoặc có thể thắng.
- Mặc Tử, vì sao ngươi thiên vị Chung Sơn như thế?
Di Thiên lạnh lùng nói.
- Thiên vị? Ngươi sai rồi, ta chưa từng thiên vị Chung Sơn, ta chỉ là
trả một phần ân mà thôi. Cũng không phải nói là ân của Chung Sơn, mà là
quý nhân của ta năm xưa. Ta đã nói với ngươi, Chung Sơn sống chết tự
nhiên ta không để ý, nhưng mà đã hứa hẹn, vậy phải làm được. Bởi vậy,
chỉ cần ngươi đừng làm bậy, ta sẽ không ra tay, Chung Sơn sống hay chết
không có liên quan tới ta! Hơn nữa, ngươi còn không nhìn ra? Vì sao
Chung Sơn bảo ta ngăn cản ngươi, mà không phải ngăn cản Huỳnh Hoặc?
Mặc Tử lắc đầu.
Di Thiên sắc mặt âm trầm, không nói tiếp nữa.
.............
Trong lỗ đen khổng lồ, Chung Sơn còn đang chật vật đối phó rất nhiều tai tinh, tai tinh kéo theo uy lực to lớn lần lượt đánh vào người Chung
Sơn.
Huỳnh Hoặc nhìn chằm chằm, cũng khó ngưng tụ được Binh trong Thiên mạch.
Nhưng đó không phải chí mạng nhất, chí mạng nhất là Thiên Khổng kia, uy
lực quá lớn, cho nên Chung Sơn mấy lần cũng không dám chọi cứng.
Nhìn thấy ở trong trạng thái bị áp chế không rút ra được, Chân Long 19 trảo lập tức tuôn ra rất nhiều ánh sáng bạc.
Không thể ngưng tụ Binh trong Thiên mạch, nhưng vẫn có thể điều động một chút lực lượng Binh trong Thiên mạch.
19 trảo, trong đó bốn trảo cầm thần kiếm Tru Lục Hãm Tuyệt, 15 trảo khác bỗng rút ra một cây búa lớn, Khai Thiên Phủ!
Khai Thiên Phủ này mạnh hơn một ít so với hư ảnh Khai Thiên Phủ lúc
trước, tuy rằng không có uy lực lớn như Tru Tiên Tứ Kiếm, nhưng Khai
Thiên Phủ hơi có thực thể đều có thể chịu đựng ngăn cản được ngôi sao va chạm.
Chân Long 19 trảo thể hiện rõ ưu thế, nhiều vuốt, cũng cầm được nhiều vũ khí.
Nhất thời, tình thế rất bất lợi đối với Chung Sơn liền như đảo chiều,
tuy rằng vẫn bị vô số ngôi sao đánh cho chật vật, nhưng ít ra trên thân
rồng vẫn không bị va chạm.
Chung Sơn thở được một hơi.
Bên dưới, đám người Thi tiên sinh, Kim Bằng, Đao Nhân Đồ đều thầm thở
ra, vô số Tổ Tiên vây xem xa xa cũng nhăn chặt mày, Chung Sơn càng mạnh, bọn họ càng không vui.
Vốn cho rằng dưới thế công cuồng bạo của Huỳnh Hoặc, Chung Sơn đã đến
cực hạn, lại không ngờ dưới cực hạn, thực lực của Chung Sơn lại ngày
càng mạnh. Yêu nghiệt!
Trong lương đình hư không.
- Quả nhiên được thở ra, Khai Thiên Phủ? Binh trong Thiên mạch không
thể điều động, không ngờ vẫn có thể điều động Thiên mạch khí rải rác,
Chung Sơn này có nhiêu tiềm lực?
Mặc Tử ngưng thần nói.
- Thở ra? Mất đi Binh trong Thiên mạch, nếu Chung Sơn không thể lấy ra
hậu chiêu, sẽ nhanh chóng bị Huỳnh Hoặc hao chết, như thế chỉ là giãy
giụa trước lúc chết thôi!
Di Thiên căn bản không coi trọng Chung Sơn.
Trong lỗ đen to lớn.
Chung Sơn quả đúng như Di Thiên nói, căn bản là giãy giụa. Trong đại đạo Tai Tinh, ánh mắt Huỳnh Hoặc lạnh băng, Huỳnh Hoặc không muốn Chung Sơn chết đơn giản như thế, Huỳnh Hoặc muốn từ từ tra tấn Chung Sơn đến
chết, giãy giụa trong đau đớn đi!
Ngay lúc này, những người không thấy được bên trong lỗ đen, lại phát hiện cảnh tượng quỷ dị.
Trên biển mây số mệnh Đại Tranh, kỳ thật còn có một con Kim Long số mệnh 19 trảo, chỉ là mi tâm có thêm một chấm đỏ chu sa mà thôi.
Ngay lúc này, Kim Long số mệnh có chấm chu sa bỗng nhấc đầu rồng, quẩy đuôi giơ vuốt chụp tới, xông về phía lỗ đen to lớn.
Kim Long chu sa không có khí thế Chân Long, thậm chí hư hư thật thật, nó không có nhiều uy lực, lúc này bay vào lỗ đen làm gì?
- Dịch Diễn tiên sinh, Kim Long số mệnhchỉ có thể tích lũy số mệnh, không có thân thể mạnh mẽ, đây là chuyện gì?
Thủy Vô Ngân khó hiểu hỏi.
- Ta cũng không biết!
Dịch Diễn lắc đầu.
Thi tiên sinh cũng toát ra vẻ không hiểu.
Không chỉ Thi tiên sinh, quần thần Đại Tranh cũng lộ ra vẻ khó hiểu, người xem xung quanh cũng thắc mắc vô cùng.
Hai con Kim Long số mệnh Đại Tranh vốn đã là một chuyện quỷ dị, Chung
Sơn hóa thân Chân Long, nhưng đó là Chung Sơn hóa thành, không phải Kim
Long số mệnh, là Chung Sơn biến thành thực thể, nhưng Kim Long số mệnh
căn bản không thể so sánh với Chân Long, nó bay lên có ích gì?
Mọi người đều ngưng thần, thậm chí hai vị Thánh nhân Mặc Tử cùng Di Thiên cũng toát ra hiếu kỳ, làm gì thế?
Kim Long có chấm chu sa bay vào lỗ đen, quỷ dị là dưới lực kéo rất mạnh
của lỗ đen, Kim Long chấm chu sa vẫn không hề tan vỡ, mà không ngừng tới gần trung tâm chiến trường.
Càng gần trung tâm, tai tinh càng thêm dày đặc.
Trong đại đạo Tai Tinh, Huỳnh Hoặc cũng phát hiện Kim Long chu sa này,
lạnh lùng liếc qua, cũng không coi trọng. Chỉ là chia ra một ít tai tinh lao tới, hiện tại mục đích chủ yếu là tàn phá Chung Sơn đến chết.
Kim Long chu sa vô cùng linh hoạt bay đi, quỷ dị tránh né những ngôi sao, nhanh chóng tới gần trung tâm.
Ngày càng gần, càng gần, khi đến không xa pháp tướng Huỳnh Hoặc, bản thể Huỳnh Hoặc nhíu mày, trong lòng khẽ động, cả trăm tai tinh to lớn lao
về phía Kim Long chu sa. Dưới khí thế mạnh mẽ, dù là thân Chân Long như
Chung Sơn cũng bị trọng thương, huống chi là Kim Long số mệnh?
Công kích dữ dội, sắp thấy đánh vỡ tan Kim Long chu sa.
Ngay khoảng khắc này, trong mắt Kim Long chu sa chợt lóe màu đỏ, long
trảo trên cùng bỗng toát ra một bảo vật, ngự tỉ Đại Tranh, Phương Thiên
Ngọc Tỉ, Phương Thiên Ngọc Tỉ khổng lồ!
Mặt ấn Phương Thiên Ngọc Tỉ hung hăng ấn lên trăm tai tinh kia.
Phương Thiên Ngọc Tỉ đột nhiên in ra tám chữ "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ
vĩnh xương" ở trong lỗ đen, tám chữ lớn này không tính là gì, chủ yếu là khuôn mẫu bảy tầng hào quang màu đỏ bao quanh tám chữ.
Mỗi một tầng khuôn mẫu, đều có ảnh thu nhỏ cương vực sơn hà.
- Bảy đại cương vực? Phong Trủng Cương Vực, Chuyển Luân Cương Vực, Vô Tướng Cương Vực...
Kim Bằng bên dưới bỗng giật mình hô lên, bảy tầng hào quang này, mỗi một tầng đều là hình thái cương vực đều là Đại Tranh sở hữu.
Ngự tỉ trấn áp vận triều, có bao nhiêu cương vực, ngự tỉ phải trấn áp
phạm vi bấy nhiều. Dưới trấn áp, số mệnh tẩy rửa ngự tỉ, đồng thời rèn
luyện ngự tỉ, cương vực nắm giữ cũng sẽ truyền tin tức cương vực vào
trong ngự tỉ. Cương vực càng lớn, ngự tỉ càng nặng, đệ nhất thần khí vận triều.
Lúc này bảy tầng cương vực ấn ra, lập tức đánh ra một cổ lực "trấn áp" mạnh mẽ.
Ầm!
Bảy tầng thế giới không ngừng sụp đổ, thẳng đến tầng cuối cùng tan vỡ,
trăm tai tinh ầm ầm nổ tung, Thần khí Đại Tranh, thể hiện rõ trấn áp thế thiên hạ.
Phương Thiên Ngọc Tỉ một hơi đỡ được một đòn tiện tay của Huỳnh Hoặc,
khoảng khắc này, cuối cùng Huỳnh Hoặc hiểu rõ Kim Long chu sa bất phàm,
đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Nhưng mọi chuyện dường như đã muộn, "quỷ kế" của Chung Sơn đã thành công.
Kim Long chu sa vẫy đuôi, lại nện lên mặt pháp tướng Huỳnh Hoặc.
Bùm!
Uy lực căn bản không thể sánh với hóa thân Chân Long của Chung Sơn, thậm chí khó nghe được âm thanh, nhưng chỉ một tiếng nhỏ này lại vang rền
như chuông lớn, đập mạnh vào trong lòng mọi người.
Bên dưới, Kim Bằng, Đao Nhân Đồ há mồm, không thể tưởng tượng nhìn trên bầu trời, trán toát mồ hôi.
Các Tổ Tiên đứng xem đều nuốt nước miếng.
Lần thứ hai, nếu lần đầu tiên là Huỳnh Hoặc không cẩn thận, coi như còn
chấp nhận. Nhưng lần thứ hai, bạt tai thứ hai, trở nên hết sức chói mắt, đúng là nhục nhã nghịch thiên.
Lại bị tát một bạt tai?
Thậm chí có những cường giả bị một cái tát này cả kinh không thở nổi, mắt trừng lớn không nhúc nhích được.
Đây đã là bạt tai thứ hai rồi? Đường đường Thánh nhân, lại bị một Cổ
Tiên liên tục tát hai cái, dù chỉ là pháp tướng lãnh đủ, nhưng đó cũng
là pháp tướng của Thánh nhân mà.
Mặc Tử cùng Di Thiên nhìn nhau, hai người không còn bình luận mưu kế của Chung Sơn nữa, mà đang bi ai cho Thánh nhân Huỳnh Hoặc, ngươi quá xui
xẻo.
Căn bản là quyết đấu lực lượng hai tầng thứ, trình tự cao cấp lại bị
trình tự thấp tát cho hai cái, về sau thể diện còn đặt ở chỗ nào nữa!
Quá bi ai, Cổ Tiên bị nhào nặn trong tay lại liên tục quăng cho hai cái
tát. Đường đường Thánh nhân, làm sao chịu được? Làm sao chịu được chứ!