Âm phủ, chỗ giao giới Vô Tướng lãnh thổ quốc gia cùng Chuyển Luân Cương Vực!
Nàng này đúng là Niệm Du Du chia tay Chung Sơn tại bốn đại bộ châu.
- Tiểu Thanh, lại sửa mộng cho nó một chút, để tốc độ nó nhanh thêm một chút. Niệm Du Du quay sang quả bóng da lông nhỏ nói.
- Di di di!
Tiểu Thanh lập tức gật gật đầu, tốc độ chim khổng lồ lại nhanh thêm một chút.
Nhìn Chuyển Luân Cương Vực, trong mắt Niệm Du Du lóe lên vẻ mừng rỡ,
quay đầu, Niệm Du Du nhìn lại lãnh thổ quốc gia Vô Tướng. Nhìn bóng mờ
lãnh thổ quốc gia Vô Tướng phía xa, sắc mặt Niệm Du Du lạnh xuống, thậm
chí sinh ra một tia cừu hận. Lần này đi tới bốn đại bộ châu, nếu không
phải gặp được Chung Sơn, mình hoàn toàn trở thành vật hy sinh của bọn
họ.
Tổ tiên? Đây cũng là tổ tiên? Hừ!
Niệm Du Du vốn không có lòng trung thành với Vô Tướng Thánh đình, lần
này bị Vô Tướng Thánh Vương còn có hai Thái tử bán đứng, Niệm Du Du đã
hoàn toàn tuyệt vọng với Vô Tướng Thánh đình.
Quay đầu, Niệm Du Du lại lần nữa nhìn về phía Chuyển Luân Cương Vực,
nghĩ đến cùng Chung Sơn lần lượt gặp nhau, trên mặt Niệm Du Du bất tri
bất giác sinh ra một cỗ nhu tình!
Cùng lúc đó, Chuyển Luân Cương Vực, triều đô Xương Kinh, giờ phút này lại nghênh đón vài tên cường giả.
Xương Kinh là một thành trì lớn trôi nổi trên không.
Tại phía dưới, trên mặt đất, vốn là núi rừng sông hồ xanh um tươi tốt, nhưng giờ phút này, lại xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Biển xương! Gai xương!
Trên mặt đất, bỗng nhiên toát ra vô cùng vô tận xương cốt, xương cốt đâm lên trời, nhìn qua cực kỳ bá đạo.
Vô cùng vô tận xương cốt xuất hiện, chôn vùi tất cả xung quanh. Rừng rậm không còn, sông ngòi không còn, chỉ có vô tận xương cốt.
Đương nhiên, còn có rất nhiều quân đội Đại Tranh!
Nhưng trong biển xương khô, cũng có lượng lớn quân đoàn Khô Lâu. Quân
đoàn Khô Lâu giờ phút này, chính là đại quân tiên phong của quân đội Đại Tranh!
Trong quân đội Đại Tranh cũng có quân đoàn Khô Lâu, khô lâu quân đoàn Đại Tranh giằng co với khâu lâu quân đoàn địch nhân.
Cửa Nam Thiên Môn, Chung Sơn suất lĩnh quần thần nhìn bốn gã cường giả cửa nam.
Đám người Vương Khô, Kim Bằng đứng ở bên cạnh Chung Sơn. Các quan viên
quan trọng của Đại Tranh đều đứng ở phía sau Chung Sơn. Cùng nhau nhìn
về phía trước.
Phía trước tổng cộng có bốn đạo thân ảnh. Dễ thấy nhất là người khô lâu ở giữa đầu mang vương miện to lớn kia, người khô lâu cao mười trượng, mặc áo bào đỏ, trong mắt phát ra u quang nhàn nhạt! Trong tay cầm một cây
lưỡi hái to lớn. Lưỡi hái phóng ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, ánh sáng
trắng chiếu ra xung quanh, liền tạo thành vô tận biển xương phía dưới.
Về phần Xương Kinh không có biến hóa, đó là trận pháp ở Xương Kinh nhiều lắm, ánh sáng trắng không ảnh hưởng được tới Xương Kinh.
Hai bên người đầu đội vương miện khô lâu, mỗi bên đứng một khô lâu áo xanh. Trong mắt chớp động u quang, cực kỳ âm trầm.
Người cuối cùng, một thân áo bào đen, đứng ở phía sau cùng, địa vị rõ
ràng không cao bằng ba khô lâu phía trước. Nhưng giờ phút này, mở miệng
chính là người áo bào đen này.
- Đại ca, ngũ đệ, các ngươi hiện tại đầu hàng đi, Vương đã hứa, chỉ cần
các ngươi đầu hàng, Vương có thể bỏ qua chuyện cũ, về sau chúng ta vẫn
là 5 huynh đệ! Áo bào đen khô lâu kêu lên.
- Hừ, chúng ta không có huynh đệ như ngươi! Từ lúc ngươi phản bội, lão
tam tại trong lòng chúng ta đã chết rồi! Trong quần thần vang lên thanh
âm của một khô lâu.
Hiển nhiên, khô lâu áo bào đen kia chính là khô lâu đi mật báo.
- Vô ích thôi, Chuyển Luân Cương Vực, mạnh nhất cũng chỉ là Chung Sơn và Lạc Tinh Trần, hai tên Cổ Tiên mà thôi, các ngươi còn mong đợi cái gì?
Vương đã đến, còn có hai trưởng lão, ba Tổ Tiên, có thể quét ngang phần
lớn lãnh thổ quốc gia, các ngươi lại khăng khăng một mực...! Áo bào đen khô lâu vẫn tiếp tục khuyên.
- Tốt lắm, đừng nói nhảm! Khô lâu đầu đội vương miện trầm giọng nói.
- Vâng, Vương! Áo bào đen khô lâu lập tức nói.
Vương, khô lâu đầu đội vương miện này là Khô Lâu Vương đương nhiệm!
- Vương Khô? Ngươi quả nhiên còn chưa chết! Khô Lâu Vương trầm giọng nói.
Vương Khô nhìn lại Chung Sơn, Chung Sơn gật gật đầu, Vương Khô lúc này mới bước ra một bước.
- Ngươi quả nhiên sa đọa, không ngờ nhận một Đại Tiên tầng 9 làm chủ,
ngươi làm đối thủ của ta, đúng là chuyện sỉ nhục! Khô Lâu Vương lạnh
lùng nói.
Vương Khô đạp bước tiến lên, nhìn lại Khô Lâu Vương, lại nhìn hai gã trưởng lão sau lưng Khô Lâu Vương một chút.
- Thanh Phong, Hoàng Phong? Hai vị trưởng lão? Thì ra năm đó là các
ngươi phản bội ta? Ta đối xử với các ngươi không tệ mà! Vương Khô trầm
giọng nói.
Hai trưởng lão hơi hơi trầm mặc.
- Nợ cũ năm xưa cũng không cần nhắc lại, Vương Khô, nể tình ngươi là Khô Lâu Vương đời trước, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, hiện tại nhận
ta làm chủ, lập ra khế ước, ta có thể bỏ qua chuyện cũ của ngươi, nếu
không, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi! Khô Lâu Vương lạnh giọng nói.
- Xuy! Kim Bằng sau lưng Chung Sơn cười lạnh.
Cùng Vương Khô đánh mười mấy năm, mặc dù lòng trung thành của Kim Bằng
đối với Đại Tranh còn chưa đủ, nhưng cũng dần dần nhận Vương Khô rồi,
tình cảm giữa nam nhân với nhau, rất nhiều đều xây dựng ở trong chiến
đấu mà ra. Nhìn thấy tư thái Khô Lâu Vương vênh váo tự đắc, Kim Bằng
nhìn đã cảm thấy khó chịu.
- Khô Lâu tộc ta nói chuyện, khi nào đến phiên ngoại tộc xen mồm, ngươi là ai? Khô Lâu Vương lạnh lùng nói.
- Ta chính là nhìn các ngươi khó chịu, làm sao? Muốn đánh nhau? Đến đây
đi! Lão tử rất thích vật lộn! Kim Bằng rất cuồng vọng đi ra.
- Hoàng Phong trưởng lão, giáo huấn tên không biết trời cao đất rộng này cho ta! Khô Lâu Vương lạnh lùng nói.
- Vâng! Một trưởng lão trong đó lập tức đáp.
Lật tay, trưởng lão kia một chưởng đánh tới. Hơn nữa tư thái kia, cực độ khinh thường, hiển nhiên cũng có tư tưởng như Khô Lâu Vương, tin miêu
tả trong mật báo, người nơi này mạnh nhất là Cổ Tiên mà thôi.
[CHARGE=3]Một chưởng đánh tới, khóe miệng Kim Bằng lộ ra nụ cười lạnh.
Không chút do dự, lật tay một trảo, Phương Thiên Họa Kích đã tu bổ rồi
bỗng nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay, 1 kích bổ tới bàn tay thật lớn kia.
- Oanh......
Một đạo ánh sáng vàng hiện lên, 1 kích mang theo lực lượng thiên đạo, dùng tư thế khủng bố bổ tới Hoàng Phong trưởng lão.
- Vút!
Bẻ gãy nghiền nát, dễ dàng trảm phá một chưởng Hoàng Phong đánh ra, tiếp đó không chút nào dừng lại, bổ về phía Hoàng Phong trưởng lão. Trong
lúc nguy cơ, Hoàng Phong trưởng lão trong lòng đại biến, không chút do
dự thân hợp thiên đạo. Khó khăn lắm mới đỡ được một kích của Kim Bằng bổ tới.
- Rắc! 1 cây xương sườn trước ngực xuất hiện vết rạn, toàn bộ lực lượng Phương Thiên Họa Kích tập trung vào đó.
Cổ Tiên? Đây là Cổ Tiên?
Hoàng Phong trưởng lão kinh hãi, rất nhanh lấy ra một thanh loan đao,
mặc dù đứng ở trong thiên đạo, cũng bày ra trận địa sẵn sàng nghênh
địch.
Bên kia, Kim Bằng cũng đứng ở trong một cái thiên đạo, tay cầm Phương
Thiên Họa Kích, ngạo nghễ nhìn Hoàng Phong trưởng lão. Một cỗ chiến ý
kéo lên cực hạn.
- Lão già, có chút năng lực! Lại đến! Kim Bằng khẽ mỉm cười nói.
Tay cầm Phương Thiên Họa Kích, thân hợp thiên đạo lao thẳng tới Hoàng Phong trưởng lão.
Thiên đạo một lần va chạm, phát ra không gian chấn động. Hai người vừa đi mười vạn dặm!
Cũng là Kim Bằng cố ý làm vậy, Kim Bằng dẫn Hoàng Phong trưởng lão cách xa Xương Kinh.
Xa xa, hai Tổ Tiên mở ra chiến đấu cường thế. Từng trận nổ vang, khiến
vô số đám mây trong thiên địa đều đánh tan, chiến đấu cường thế, khiến
cho một phương không gian chấn động không chịu nổi, không ngừng lay
động, nhìn không thấy mảy may bên trong.
Núi rừng đất đai đều bị không gian chấn động nghiền nát!
Hai Tổ Tiên chiến đấu!
Một màn này, khiến rất nhiều người đều sững sờ tại đương trường!
Quần thần Đại Tranh, có rất nhiều người khó tin nhìn Kim Bằng phía xa,
lại nói tiếp, mấy năm nay Kim Bằng tại Đại Tranh luôn luôn ngạo khí khó
phục, không đặt quần thần vào trong mắt, trong quần thần, có rất nhiều
người trong lòng khó chịu.
Thậm chí, có mười mấy đại thần còn chuyên môn viết tấu chương tố giác
Kim Bằng. Mắng qua Kim Bằng. Nhưng bây giờ thấy vậy, quần thần ngạc
nhiên, Tổ Tiên?
Đây là thiên đạo Tổ Tiên?
Rất nhiều đại thần rốt cuộc minh bạch lý do Kim Bằng cao ngạo như vyaaj, cũng biết lý do Thánh Vương không có thụ lí. Thánh Vương tiêu hủy tấu
chương, không phải là che chở Kim Bằng, mà là bảo hộ bọn họ. Trong lúc
các đại thần đổ mồ hôi lạnh, cũng tràn đầy cảm kích Chung Sơn.
Đám người Khô Lâu Vương cũng bị biến hóa này làm cho trở tay không kịp.
- Tổ Tiên? Lại là Tổ Tiên? Ngươi không phải nói Chuyển Luân Cương Vực
không có Tổ Tiên sao? Khô Lâu Vương trầm giọng quay sang khô lâu mật
báo chất vấn.
- Ta, ta cũng không biết, hắn không phải người Chuyển Luân Cương Vực! Khô lâu mật báo cuống quít nói.
- Hừ! Khô Lâu Vương hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên khá khó chịu với khô lâu mật báo.
Khô Lâu Vương lại lần nữa nhìn về phía Nam Thiên Môn. Trong lòng có loại dự cảm xấu. Vốn còn có hứng thú mèo vờn chuột, giờ phút này không thể
không thận trọng, tốt nhất tốc chiến tốc thắng!
- Ông!
Khô Lâu Vương thân hợp thiên đạo, một cái thiên đạo màu trắng nối liền trời đất xuất hiện.
Khô Lâu Vương muốn ra tay!
- Ông!
Theo thiên đạo màu trắng xuất hiện, quanh người Vương Khô cũng xuất hiện một cái thiên đạo to lớn, một cái thiên đạo màu xanh, trên nối trời, hạ cắm đất. Đứng ngạo nghễ phía trước Nam Thiên Môn. Địa vị cùng thiên đạo màu trắng ngang nhau!
- Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi! Vương Khô cũng lạnh lùng nói.
Khô Lâu Vương lại lần nữa nhìn về phía khô lâu mật báo kia.
- Ngươi không phải nói Vương Khô chỉ có thực lực Đại Tiên sao? Khô Lâu Vương giận dữ kêu lên.
- Ta, ta, lúc ấy hắn đúng là chỉ có thực lực Đại Tiên, đúng thật là...! Khô lâu mật báo lo lắng nói.
Khô lâu mật báo lời còn chưa nói hết, đã bị Khô Lâu Vương lật tay tiêu
diệt! Đôi khi, tin tức sai lầm chính là trí mạng. Ngay cả sai lầm hai
lần, cũng không cần thiết sống nữa.
Mọi người thấy khô lâu mật báo kia bỏ mình, ai cũng không nói gì, tự làm bậy không thể sống!
- Đầy trời yêu cốt! Vương Khô lạnh lùng nói.
Trong hư không, bỗng nhiên toát ra vô cùng vô tận xương cốt, mỗi thứ đều có màu đỏ. Hướng về Khô Lâu Vương giết tới.
Lưỡi hái trong tay Khô Lâu Vương múa lên, lập tức vô tận xương trắng
xuất hiện, cùng huyết cốt Vương Khô va chạm vào nhau, bốn phía nổ tung,
không gian không ngừng lay động.
- Thì ra, ngươi chỉ khôi phục bốn thành thực lực? Ha ha ha ha hắc! Khô Lâu Vương mang theo một cỗ hung ác hưng phấn lên.
- Bốn thành thực lực, cũng đủ để thu thập ngươi! Vương Khô trầm giọng nói.
Đạp bước, thiên đạo Vương Khô đánh tới Khô Lâu Vương.
Đang trong lúc va chạm mảnh liệt, quyết đấu số mệnh hai đời Khô Lâu Vương lại lần nữa mở ra.
- Thanh Phong, giết, không chừa một mống!
Khô Lâu Vương lưu lại một thanh âm, cùng Vương Khô dần dần chiến đấu dời tới phía xa. Bên ngoài Nam Thiên Môn chỉ còn dư lại 1 người cuối cùng,
Thanh Phong trưởng lão rồi