Sát khí giống như thực chất phát ra từ quanh thân Chung Sơn.
Bạn tốt vừa mới chết, tâm tình Chung Sơn cực kỳ khổ sở, giờ phút này một cừu địch không ngờ lấy ngôn ngữ vũ nhục bạn tốt đã chết đi ở trước mặt
mình, Chung Sơn làm sao không giận?
Cả đám biij Kim Bằng đánh bại giờ phút này muốn gọi Chung Sơn chạy mau,
nhưng là, nghĩ đến uy tín ở dĩ vãng của Chung Sơn, ai cũng không hề mở
miệng nữa, nếu Thánh vương đứng ra, vậy nhất định sẽ thắng!
Sát khí giống như thực chất nương theo ánh mắt lạnh như băng của Chung Sơn bắn thẳng đến chỗ Kim Bằng.
Cỗ sát khí này, cho dù là cường nhân như Kim Bằng cũng là hơi chậm lại,
người này vẫn là Đại Tiên bát trọng thiên, cũng không có thay đổi, hắn
có tư cách gì dám đối nghịch cùng ta?
- Còn bổn sự gì nữa? Cho ta nhìn một chút!
Kim Bằng lạnh lùng nói.
Chẳng biết tại sao, Kim Bằng bỗng nhiên cảm giác được một cổ khí tức
nguy hiểm, đang cùng Chung Sơn giằng co, thần thức phân tán ra, nhìn xem có kẻ xấu ẩn núp hay không. Nhưng không có a, bốn phía căn bản không
người nào, vì sao ta cảm thấy khí tức nguy hiểm?
Kim Bằng như thế nào cũng không nghĩ tới Chung Sơn ở phía dưới.
- Ngươi muốn chết!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Grào...!
Kim Long số mệnh trong cơ thể gầm thét một tiếng, Chung Sơn bay lên trời, một cái thiên đạo màu bạc khổng lồ nối liền trời đất.
- Khai Thiên Nhất Thức!
Kèm theo tiếng gầm lên giận dữ của Chung Sơn, một phủ (rìu) khổng lồ phá vỡ không gian, cuồng trảm về phía Kim Bằng.
Trùng kích cường đại, theo Chung Sơn vung tay lên, khóa không gian bốn phía lại, đánh thẳng về phía Kim Bằng.
- Tới tốt lắm!
Kim Bằng kêu to một tiếng.
Bản thân Kim Bằng chính là một cuồng nhân chiến đấu! Lần trước thua thiệt nhiều, luôn luôn không có cam lòng!
Thiên đạo màu vàng kim bao phủ Kim Bằng, Phương Thiên Họa Kích trong tay Kim Bằng vung lên, một cổ lực lượng hào hùng của Phương Thiên Họa Kích
cuồng trảm về phía Chung Sơn, trong hư không nhất thời xuất hiện một c
bán nguyệt trảm Phương Thiên Họa Kích khổng lồ.
Như cái rìu cự đại của Khai Thiên Nhất Thức, phá vỡ không gian, trùng kích ra cơn sóng gió động trời, hung hăng chém tới.
Hai cổ sức lực thật giống như đè ép không gian vào trung tâm, càng ngày càng gần!
Oanh!
Nơi chạm vào nhau xuất hiện một cái hắc động mười trượng, đồng thời còn
có lưỡi rìu cùng bán nguyệt trảm bá đạo đang giằng co, trùng kích to lớn tạo thành chấn động bóp tất cả bốn phía thành mảnh vỡ
Về phần mọi người phía sau Chung Sơn, tự nhiên bị ném vào trong thần giới.
Khai Thiên Nhất Thức, cư nhiên có người đở được, cường thế đở được!
Nếu là nửa tháng trước, giờ phút này Chung Sơn đã kiệt lực, nhưng thời
khắc này, Chung Sơn thật giống như hiểu được điều động lực lượng thiên
đạo, cũng không có kiệt lực. Mà là trừng tròng mắt liều mạng cùng Kim
Bằng ở đối diện.
- Không thể thân hợp thiên đạo, không ngờ cũng có thể điều động lực
lượng mạnh như vậy! Ngươi thật đúng là đủ yêu nghiệt, khó trách lại trở
thành tình nhân của Trung Ương Giáo chủ!
Kim Bằng cười lạnh nói.
Chung Sơn cũng sẽ không để ý đến hắn, nhìn hai hư ảnh bá đạo ở trong
trung tâm chiến trường phía xa kia, Chung Sơn hiểu được, Kim Bằng hao
tổn, tuyệt đối hao tổn, bất quá Kim Bằng cũng chưa hẳn là đối thủ của
mình.
Bành!
Lưỡi rìu do Khai Thiên Nhất Thức của Chung Sơn hình thành ầm ầm nổ nát
vụn. Đồng thời hư ảnh của Phương Thiên Họa Kích cũng ầm ầm nổ nát vụn,
hắc động lớn hơn gấp năm lần, đồng thời hấp thu đại lượng vật thể ở tứ
phương để bổ túc không gian, đảo mắt đã khôi phục.
Một kích không được, kích thứ hai của Chung Sơn lại đến.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, thúc thủ chịu trói đi!
Kim Bằng khẽ múa Phương Thiên Họa Kích, nói.
Lần này Chung Sơn bất đồng cùng mới vừa rồi, song chưởng cũng không hiện lên hình dạng lưỡi rìu, mà là song chưởng nắm lại, thật giống như nắm
một cây gậy, đại đạo màu bạc dán chặc phía sau lưng.
Nhìn chằm chằm Kim Bằng ở nơi xa, hai mắt Chung Sơn nhíu lại, hai đạo ngân quang bắn tán loạn ra.
- Khai Thiên Nhị Thức!
- Khai Thiên Nhị Thức!
Thật giống như thiên địa nổ vang một tiếng.
Toàn thân Chung Sơn bắn ra ngân quang chói mắt. Hai cánh tay vung xuống, Kim Bằng động dung, không, Kim Bằng kinh hoảng. Kim Bằng thấy được một
màn bất khả tư nghị.
Thiên đạo sau lưng Chung Sơn, ngã xuống, từ hai cánh tay Chung Sơn, ngã xuống chính mình.
- Không thể nào!
Kim Bằng cả kinh kêu lên.
Thiên đạo nối thẳng thiên địa, không thể nào ngã xuống, cũng không thể
vắt ngang qua, cái này không thể nào, cái này phá vỡ nhận thức của Kim
Bằng.
Thiên đạo ngã xuống?
Không gian bốn phía thật giống như bị phong tỏa, không gian chấn động
cường đại, khiến cho toàn bộ mọi vật trong vòng ngàn dặm bị nghiền nát,
thiên đạo to lớn gắt gao đè xuống!
Không phải là thiên đạo đè xuống, chẳng qua là thị giác của Kim Bằng có vấn đề.
Thiên đạo màu bạc dựng đứng ở trong thiên địa, chẳng qua là từ đó phân
ra một cổ lực lượng hình trụ khổng lồ, lực lượng hình trụ theo Chung Sơn cánh tay vung xuống, nên nhìn mới giống như thiên đạo ngã xuống.
Nơi lực lượng hình trụ đi qua, hư không sụp đổ, mặc dù không có thành
hắc động nữa, nhưng tạo cho Kim Bằng uy hiếp quá lớn. Cỗ áp lực này thật giống như kéo dài đến bên trong thiên đạo của Kim Bằng, để cho động tác của Kim Bằng có chút chậm chạp.
Hết sức kinh hãi, Phương Thiên Họa Kích trong tay nghênh đón, mà cây cột kia rốt cục hiện hình, chỗ cao đột nhiên rút ngắn, nhanh chóng tạo
thành một thanh rìu tràn đầy phù văn, một cái rìu vô cùng bá đạo.
Khai Thiên Nhất Thức chỉ là một cái lưỡi rìu, nhiều nhất là có một chút
hình thể hư ảo, mà Khai Thiên Nhị Thức lại ngưng tụ ra hình thể cụ thể.
Lực lượng do Phương Thiên Họa Kích hình thành, ầm ầm bị phách toái, tiếp theo hung hăng đụng vào thiên đạo của Kim Bằng.
Oanh!
Thiên đạo màu vàng của Kim Bằng không ngờ lắc lư một trận, cái rìu khổng lồ đi vào bên trong thiên đạo, phá vỡ thiên đạo của Kim Bằng, hung hăng chém vào Phương Thiên Họa Kích.
Đương!
Kim Bằng bị áp chế. Thậm chí bị áp chế ra khỏi thiên đạo của chính hắn.
Chống đỡ thân thể, dùng Phương Thiên Họa Kích hết sức chống cự lại Khai
Thiên Phu to lớn!
- Gãy!
Chung Sơn gào to một tiếng!
Ầm!
Phương Thiên Họa Kích ầm ầm bị chém đứt, Khai Thiên Phu cũng rút nhỏ rất nhiều, nhưng uy lực cường đại của cái rìu tiếp tục áp về phía Kim Bằng.
Ầm!
Song chưởng của Kim Bằng dán lên hai bên Khai Thiên Phu, mang theo một
cỗ lực đẩy Khai Thiên Phu, không để cho nó tiếp tục hướng xuống!
- Binh!
Kim Bằng cả giận nói.
- Binh trong Thiên Mạch? Lại là Binh trong Thiên Mạch? Hừ!
Toàn thân Kim Bằng bắn ra kim diễm, điên cuồng hét lên.
- Đáng tiếc, đáng tiếc tu vi của ngươi không đủ, Binh trong Thiên Mạch
a, nếu là ngươi đạt tới Cổ Tiên rồi lại thi triển Khai Thiên Nhị Thức,
chính là ta cũng phải bị bổ đôi, nhưng ngươi còn chưa đủ, còn chưa đủ,
ha ha ha ha ha!
Kim Bằng có chút điên cuồng, nói.
- Phải không?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Đây là một rìu cuối cùng của ngươi sao? Ngươi đã sắp không có lực
lượng, ha ha ha ha, chờ ta hao hết sạch lực lượng của ngươi, sau đó bắt
ngươi giao ra Binh trong Thiên Mạch, Binh, lại là Binh!
Kim Bằng vô cùng hưng phấn nói.
- Ngươi không có cơ hội!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lúc này, Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Kim Bằng, há mồm định ăn.
Song chưởng của Kim Bằng dán ở Khai Thiên Phu, căn bản không cách nào
nhúc nhích. Lúc thấy cái miệng rộng này, mặt liền biến sắc, bởi vì cái
miệng rộng này làm cho tóc gáy toàn thân mình đột nhiên dựng lên. Một cổ uy hiếp tử vong tràn ngập toàn thân.
- Không, không, không...
Kim Bằng sợ hãi rống lên.
Bởi vì Kim Bằng phát hiện, chính mình thật sự phải chết? Buông tay đối
phó quái vật kia, sẽ bị Khai Thiên Phu chém giết, không buông tay thì sẽ bị quái vật ăn.
Làm sao có thể, chính mình đã sớm tu thành Bất Diệt Kim Thân, tại sao có thể có tử vong uy hiếp? Bị ăn?
Xong! Kim Bằng hoảng sợ phát hiện, chính mình thật giống như xong rồi.
Uy hiếp tử vong tuyệt đối, trốn không thể trốn. Chính mình chẳng lẻ phải chết tại đây sao?
- Không!
Kim Bằng vô cùng sợ hãi rống to, làm sao cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Năm hơi thở đã qua, Bát Cực Thiên Vĩ cũng không nuốt Kim Bằng. Kim Bằng hơi hơi ngạc nhiên. Chuyện gì xảy ra?
Chống đỡ Khai Thiên Phu! Kim Bằng nhìn về phía Chung Sơn, giờ phút này trong mắt Chung Sơn là một trận lạnh như băng.
- Ta cho ngươi một cơ hội sống!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Kim Bằng không nói gì, chẳng qua là lạnh lùng nhìn.
- Phục vụ ở Đại Tranh Thánh đình ta ngàn năm, thần phục Đại Tranh, chinh chiến thiên hạ ngàn năm cho ta, ngàn năm sau, trả lại tự do cho ngươi!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Muốn ta thần phục ngươi? Nằm mơ Nằm mơ
Kim Bằng trừng mắt nói.
- Không muốn ngươi thần phục, chỉ cần ngươi thần phục Đại Tranh ngàn năm mà thôi, ngàn năm đối với ngươi mà nói thoáng một cái đã qua, trong
ngàn năm, không được làm kẻ địch cùng ta, không được làm tổn thương
người Đại Tranh ta hoặc là bằng hữu của Đại Tranh, ta tha cho ngươi khỏi chết, cũng phong ngươi là khách quý của Đại Tranh, thậm chí hưởng thụ
đầy đủ thiên địa nghiệp vị.
Chung Sơn nói.
- Ngươi!
Kim Bằng trừng tròng mắt, không cách nào phản bác.
Bởi vì Kim Bằng nhìn ra sự băng lãnh trong mắt Chung Sơn, chỉ cần phản bác, quái vật bên cạnh sẽ nuốt chính mình.
- Được!
Kim Bằng mang theo cừu hận, cắn răng nói.
- Hạo Mỹ Lệ, giao cho ngươi!
Bên cạnh Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh Hạo Mỹ Lệ.
- Được!
Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói.
Hạo Mỹ Lệ dưới sự bảo vệ của Bát Cực Thiên Vĩ, xuất hiện ở bên cạnh Kim
Bằng, lấy áp lực cường đại dán Sinh Tử Bộ lên trên người Kim Bằng.
- Thề đi!
Hạo Mỹ Lệ cười nói.
- Ngươi không tin ta?
Kim Bằng trợn mắt nhìn Chung Sơn.
- Dĩ nhiên!
Chung Sơn nói thẳng
- Ngươi chỉ có thời gian mười hơi thở! Ta tên là Chung Sơn!
Giọng nói Chung Sơn lạnh lùng vang lên.
Kim Bằng nhìn Chung Sơn, rốt cục mang theo một cổ khuất nhục, nói:
- Ta Kim Bằng thề, thần phục Đại Tranh ngàn năm, chinh chiến thiên hạ,
không được là địch cùng Chung Sơn, không được cố ý đả thương người của
Đại Tranh, cũng không thể đả thương bằng hữu của Đại Tranh, nếu như hủy
bỏ lời thề, trời tru đất diệt!
Kim Bằng kêu lên.
Ông!
Sinh Tử Bộ run rẩy một trận!
- Khế ước thành!
Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói, Nhanh chóng thu hồi Sinh Tử Bộ.
- Hô!
Khai Thiên Phu cường đại đột nhiên biến mất.
Thiên đạo phía sau Chung Sơn chợt biến mất, thân thể Chung Sơn mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi xuống.
Kim Bằng tự do!
Kim Bằng tự do trừng mắt, bỗng nhiên bay lên, một chưởng chộp tới Chung Sơn đang hư nhược.
- Khốn kiếp!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, một đạo Thiên Lôi không biết từ đâu trong hư không bổ tới, ầm ầm đánh vào trên người Kim Bằng.
Kim Bằng giật mình một cái, thế công mới vừa rồi nhất thời tiêu tán. Đồng thời trong lòng cả kinh, chuyện gì xảy ra?
- Nếu như hủy lời thề, trời tru đất diệt! Đây cũng là ngươi thề!
Hạo Mỹ Lệ cười nói.
Mặt Kim Bằng liền biến sắc, làm sao có thể, thề? Thề làm sao có thể hữu dụng? Kim Bằng không tin lần nữa chộp tới Hạo Mỹ Lệ.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Trăm đạo thiên lôi điên cuồng đánh về phía Kim Bằng! Kim Bằng hoàn toàn bối rối!