Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, U Sơn, U Thủy, U Tuyền!
Năm đại cường giả, đối phó Thánh nhân là vô cùng khó khăn, không có khả
năng thắng, thậm chí có thể bị Huỳnh Hoặc tàn sát. Nhưng, mỗi người coi
chừng một Tổ Tiên thì không quá khó.
Kim Bằng, Đao Nhân Đồ đều là cuồng nhân chiến đấu.
U Sơn, U Thủy, U Tuyền, ba người đều là Tổ Tiên lâu đời của Khô Lâu tộc, mấy chục vạn năm trước đã là cường giả Tổ Tiên, huống chi là hiện tại?
Có Nê Bồ Tát không ngừng cung cấp Kiếp Trọc cho bọn họ tẩm bổ tăng
cường, ba đại Tổ Tiên chỉ có thể ngày càng mạnh hơn.
Coi chừng một Tổ Tiên, cũng không phải chuyện quá khó khăn, hơn nữa Tổ
Tiên được Thánh nhân dạy bảo, chưa chắc mạnh mẽ ngập trời.
Huỳnh Hoặc lập tức như biến thành một thân một mình.
Lạnh lùng nhìn Chung Sơn phía dưới, Huỳnh Hoặc im lặng một lúc, nhưng
tuyết rơi xung quanh biểu hiện sát khí của Huỳnh Hoặc càng thêm dày đặc.
Vù!
Xa xa, lại một cái bóng đen phóng tới, dù có Thánh nhân đứng ở ngoài Nam Thiên Môn Lăng Tiêu Thiên Đình, bóng đen kia vẫn không chút chùn bước.
Quần thần Đại Tranh nhíu mày, năm đại đệ tử của Huỳnh Hoặc cũng cau mày
nhìn sang. Hiện tại đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm, kẻ nào
không sợ chết bay vào giữa vùng chiến này?
Chung Sơn phất tay, người xung quanh muốn tiến lên chặn lại liền dừng
bước. Thậm chí Nam Cung Thắng còn đúng lúc điều khiển trận pháp, cho
bóng đen kia lao thẳng vào quảng trường Trường Sinh Điện.
Người đến đây không phải ai khác, chính là Tử Dương gia tộc Tử Dương Kinh Hồng, một đường hộ tống Chung Sơn trở về.
Tử Dương Kinh Hồng bay tới, trong đại diện gần đó cũng bay ra hai bóng
người, Tử Dương Kinh Hồn, Tử Dương Kinh Tâm lập tức bay tới gần.
- Chung Thánh Vương! Ba người gấp gáp nói.
Lúc này, không cho phép ba người không ra, bằng không sẽ chẳng còn cơ
hội. Ba người đều suy tính ra, lúc này Thiên Chú Tử dẫn theo một đám
cường giả sắp đến, sẽ lập tức có hai Thánh vây công Lăng Tiêu Thiên
Đình.
Lăng Tiêu Thiên Đình rất mạnh? Nhưng chống đỡ được hai đại Thánh nhân, mười mấy Tổ Tiên cùng công kích hay sao? Có được không?
Nếu là bình thường, ba người tự nhiên có thể đợi cho Đại Tranh xử lý
xong chuyện mới đi đòi Vực quang, nhưng bây giờ không thể đợi được. Theo ba người thấy, lần này Đại Tranh huỷ diệt là chắc chắn, một khi Chung
Sơn bỏ mạng, Vực quang làm sao đây?
Nhìn ba người, các thần tử khác khó hiểu, còn Chung Sơn hít sau một hơi, cuối cùng gật đầu nói: - Ba vị, cảm tạ đoạn đường qua, đây là Vực quang các người muốn, các người nên có được.
Nhìn Chung Sơn đưa ra Vực quang, ba Soán Mệnh Sư đều kích động.
Tử Dương Kinh Hồng lập tức tiếp nhận sau khi nhận lấy, hắn còn run run.
- Cảm tạ Chung Thánh Vương! Tử Dương Kinh Hồng nói.
Câu này, xem như khẳng định thứ này là thật, Tử Dương Kinh Tâm cùng Tử
Dương Kinh Hồn lập tức bái lạy theo: - Cảm tạ Chung Thánh Vương!
- Đại Tranh sắp nghênh chiến Thánh nhân Huỳnh Hoặc, nhân quả quá nhiều, ba vị nên sớm rời đi! Chung Sơn nói.
Tử Dương Kinh Tâm cùng Tử Dương Kinh Hồn lập tức cảm kích, còn Tử Dương Kinh Hồng lại đầy vẻ phức tạp.
- Cáo từ! Tử Dương Kinh Hồng phức tạp gật đầu, dẫn theo Tử Dương Kinh
Tâm, Tử Dương Kinh Hồn nhanh chóng bay khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình.
Trong lúc đó, quần thần Đại Tranh không khỏi toát ra khó hiểu, còn Huỳnh Hoặc xa xa tự nhiên mặc cho bọn họ đi qua.
Đại Tranh một hơi xuất hiện ba người Tổ Tiên U Sơn, U Thủy, U Tuyền, đã
khiến Huỳnh Hoặc sinh ra bất ngờ, lần này lại thêm ba người? Ba người
muốn đi, Huỳnh Hoặc tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Tổ Tiên đã là một loại nhân tố không xác định, nếu muốn đi, cần gì phải
truy cứu? Hơn nữa Huỳnh Hoặc cũng hy vọng bọn họ mau mau đi, bởi vì Đại
Tranh này toát ra đầy quỷ dị.
Ba người Tử Dương tốc độ cực nhanh bắn đi xa, thoáng cái hóa thành chấm đen biến mất trong mắt mọi người.
Chung Sơn xử lý xong chuyện này, lại ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía Huỳnh Hoặc.
Ba người Tử Dương đi đến chỗ xa liền ngừng lại.
- Sao lại không đi nữa? Tử Dương Kinh Tâm kỳ quái hỏi.
Đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình, Tử Dương Kinh
Hồng lắc đầu nói: - Các người mang Vực quang về trước, ta sẽ ở lại đây!
- Đại trưởng lão, ngài không đi? Có ý gì? Gia tổ quy củ không cho phép
can dự vào chuyện của vận triều, chẳng lẽ ngài muốn hỗ trợ Đại Tranh?
Đại Tranh sắp bị diệt tới nơi, chúng ta có thể mang Vực quang trở về là
hay lắm rồi! Tử Dương Kinh Hồn cau mày nói.
- Ôi! Tử Dương Kinh Hồng lắc đầu, lộ ra cười khổ.
- Sao chứ? Ngài thật sự phải giúp Đại Tranh?
- Ta sẽ không giúp Đại Tranh, nhưng mà Tử Dương gia tộc ta thật sự sẽ
không có chuyện gì xảy ra hay sao? Chúng ta đều tu một đạo Soán Mệnh,
chẳng lẽ các ngươi không rõ những năm qua chúng ta tích lũy bao nhiêu
nhân quả? Tử Dương Kinh Hồng lắc đầu nói.
Hai người đều bỗng im lặng, đúng như Tử Dương Kinh Hồng nói, tuy rằng
Huỳnh Hoặc để mặc cho nhóm người mình rời đi, đó là gặp chuyện biến hóa, về sau Huỳnh Hoặc cùng Tử Dương gia tộc sẽ không còn hòa thuận nữa. Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là thái độ của Thiên Chú Tử, Thiên gia sẽ không ghi hận Tử Dương gia tộc?
- Tổ quy không thể vi phạm, ngài muốn thế nào? Tử Dương Kinh Tâm cau mày hỏi.
- Các ngươi mang theo đồ vật về trước, cam đoan đồ vật đưa về gia tộc
nguyên lành. Ta ở lại xem, cho dù không thể giúp Đại Tranh, ta cũng phải biết được kết quả nhanh nhất, chuẩn bị về sau cho gia tộc! Tử Dương
Kinh Hồng nói.
- Nhưng....
- Không cần lo lắng, với Soán Mệnh Thuật của ta, ẩn giấu thân hình
không cho đối phương phát hiện cũng không phải là chuyện gì khó khăn, ta chỉ xem, sẽ không làm! Tử Dương Kinh Hồng nói.
- Được rồi, ngài phải cẩn thận!
..............
Chung Sơn mắt lạnh nhìn bầu trời, người khác không nhìn rõ mặt của Huỳnh Hoặc, Chung Sơn lại thấy rõ.
Huỳnh Hoặc mắt lạnh nhìn Chung Sơn, cổ sát ý này như muốn tự mình ra tay.
Nhưng vào lúc này, Huỳnh Hoặc thần sắc thay đổi, dừng ra tay.
- Sư tôn, trước tiên chúng ta diệt Tổ Tiên, sau mới phá hủy Lăng Tiêu Thiên Đình! Một đệ tử liền nói.
- Tạm thời không cần! Huỳnh Hoặc trầm giọng nói.
- Hả?
Đang có người khó hiểu, cùng lúc, mười đại Tổ Tiên ở đây đồng thời quay đầu nhìn về phía tây nam.
Một cổ khí tức mạnh mẽ từ phía tây nam truyền đến, dù là cổ khí tức kia
còn cách rất xa, nhưng đã có thể cảm nhận được hùng hồn của nó.
Đám người Kim Bằng, Đao Nhân Đồ tự nhiên biến sắc, sinh ra cảm giác không hay.
Vù.....
Một cổ cuồng phong từ đằng xa thổi tới, gió mạnh làm vô số cây cối cong
xuống. Mọi người quay đầu nhìn lại, một cổ khí tức khiến người ta sợ hãi từ xa ập tới.
Đè xuống sâu trong linh hồn, vô số dân chúng Đại Tranh sợ hãi cúi đầu.
Quần thần Đại Tranh cũng có nhiều người không chịu nổi phải cúi thấp đầu.
Đây là khí tức của Thánh nhân, Huỳnh Hoặc Thánh nhân cũng không ngông
cuồng thả ra khí tức, mọi người còn chịu được, nhưng cổ khí tức Thánh
nhân này không hề kiêng kỵ, phát ra bừa bãi đánh thẳng vào tâm hồn mọi
người.
Cổ khí tức Thánh nhân này, còn xen lẫn một loại giận dữ khôn cùng.
Trời mây biến sắc, áp lực to lớn đè mọi người không thở nổi.
Gào....
Gào...
Hai con Kim Long số mệnh khổng lồ của Đại Tranh gào lên hai tiếng, hào
quang màu vàng bao phủ Lăng Tiêu Thiên Đình, lúc này mới làm vô số dân
chúng dễ chịu hơn nhiều.
Sắc mặt dân chúng không giống nhau, có rất ít người sợ hãi rút vào trong phòng, nhưng dân chúng đi theo Chung Sơn một đường đến đây, Lăng Tiêu
Thiên Đình không chỉ một hai lần gặp phải cường giả, càng sùng bái Chung Sơn vô hạn, cho nên mỗi người đều tức giận ngẩng đầu.
Gió lớn ngừng lại, cách không xa đám người Huỳnh Hoặc, bỗng nhiên có thêm một đám người.
Đứng đầu, chính là Thiên Chú Tử phẫn nộ vô biên.
Mười mấy năm qua Thiên Chú Tử muốn bắt được Chung Sơn trước khi hắn chạy được về Đại Tranh, sớm hoàn thành nhiệm vụ của gia chủ. Nhưng bây giờ
ngược lại, bị đùa giỡn mười mấy năm, cuối cùng vẫn gặp mặt ở chỗ này?
Điều này làm về sau Thiên Chú Tử còn gì là thể diện?
Không chỉ căm giận Thiên Linh Nhi, càng cực độ căm hận Chung Sơn.
Thánh nhân Thiên Chú Tử, đằng sau là 11 đại Tổ Tiên Thiên gia, mỗi người trừng mắt nhìn Chung Sơn trước Trường Sinh Điện, xem ngươi còn chạy đi
đâu!
- Thiên Chú Tử? Tại sao nóng giận như thế? Huỳnh Hoặc nhàn nhạt nói.
Thiên Chú Tử quay đầu nhìn Huỳnh Hoặc, 11 đại Tổ Tiên cũng quỷ dị nhìn Huỳnh Hoặc.
Tình huống trước mắt này? Huỳnh Hoặc cũng muốn đánh với Chung Sơn?
- Huỳnh Hoặc? Nghe nói chí bảo của ngươi bị Chung Sơn phá hủy, đến đây trút giận? Thiên Chú Tử không nhường bước nói.
Một đám đệ tử của Huỳnh Hoặc cau mày.
Toàn trường lại rơi vào yên tĩnh, hai đại Thánh nhân từ xa nhìn chằm chằm đối phương.
Cuối cùng, Thiên Chú Tử cùng Huỳnh Hoặc lại đồng thời quỷ dị mỉm cười.
- Ha ha ha ha... Hai vị Thánh nhân đột nhiên cười to, làm các Tổ Tiên đi theo không hiểu bọn họ cười cái gì.
Nhưng sau tiếng cười này, cùng lúc, hai vị Thánh nhân quay đầu, hung hăng nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình.
Vù!
Ánh mắt Thánh nhân như có lực sát thương mạnh mẽ, hai đôi mắt hung ác
nhìn vào, hư không trước mặt Chung Sơn cũng rung chuyển, phía trước
Trường Sinh Điện còn nổi lên gió rít, quét những quan viên hoảng sợ lùi
ra sau.
Hai vị Thánh nhân? Bất ngờ nháy mắt đạt thành ăn ý, nhắm vào Đại Tranh?
Đám người Kim Bằng gần đó toát ra cười khổ.
Lớn chuyện rồi, lần này chơi quá lớn rồi. Mình muốn khiêu chiến, cũng
không tới mức một lần đi ra hai đại Tổ Tiên, thế này, còn đánh cái rắm
gì nữa?
Ở chỗ xa xa, Tử Dương Kinh Hồng trốn trong khe núi nhìn về phía Lăng
Tiêu Thiên Đình, nhìn đội hình hai đại Thánh nhân, 16 Tổ Tiên nhắm vào
Lăng Tiêu Thiên Đình,nhấtthời da mặt co rút.
Hai đại Thánh nhân? 16 Tổ Tiên? Lần này Đại Tranh nổi danh rồi, dù có diệt vong cũng sẽ nổi danh, quá thể, thật là quá thể!
Sắc mặt Tử Dương Kinh Hồng lộ ra tiếc hận không thôi, đáng tiếc Đại
Tranh từ nay thành lịch sử. Nhưng ngay lúc này, Tử Dương Kinh Hồng biến
sắc, sau đó nhanh chóng bấm tay, càng bấm càng nhanh, cuối cùng mắt
trừng ra.
- Lại một người, Thánh nhân thứ ba? Di Thiên Thánh nhân? Hắn cũng hướng về phía Đại Tranh? Còn tràn đầy địch ý? Sao lại thế này? Sao mà Di
Thiên Thánh nhân cũng đến đây? Tử Dương Kinh Hồng hoảng sợ hô to.