Trường Sinh Bất Tử

Chương 54: Chung Sơn VS Ngao Tứ Hải




Ads Ngao Tứ Hải ngửa đầu rống dài một tiếng, đỉnh đầu đột nhiên lồi ra hai cái sừng màu máu nhọn hoắt, hiển nhiên vô cùng tức giận mới thất thố như thế.
Một tiếng rống dài, bốn phía Long Cung chấn động.
Lính tôm tướng cua nhao nhao quỳ rạp xuống đất, vô số long xà trong lòng run sợ, sao lại thế này? Chí Tôn vì sao lại giận dữ như vậy?
Sau khi Ngao Tứ Hải gầm lên giận dữ, lập tức áp chế tức giận, nhắm mắt, cẩn thận cảm ứng.
Cảm ứng, bỗng nhiên, đầu ngẩng lên nhìn về phương nam. Hình như cảm ứng được chỗ của ấn tỉ truyền đời. Đạp ra một bước, biến mất ngay tại chỗ, bay thẳng tới hướng Thiên Lang Đảo.
Mười giây sau, ba đại Pháp bảo cửu phẩm đã bị Bát Cực Thiên Vĩ hoàn toàn luyện hóa thành năng lượng, Bát Cực Thiên Vĩ nhìn qua càng thêm ngưng thực. Mà Chung Sơn, sau khi hấp thu năng lượng Bát Cực Thiên Vĩ tản ra, lại mất nửa ngày tinh luyện.
Năng lượng mênh mông, không ngừng tấn công thân thể Chung Sơn.
Tu vi Chung Sơn một đường đề thăng.
Ban đầu, Hoàng Cực Cảnh tầng thứ ba. Đột phá! Đột phá!
Hoàng Cực Cảnh tầng thứ bốn! Hoàng Cực Cảnh tầng thứ năm!
Liên tiếp đột phá hai tầng!
Thu hoạch thật lớn, thiên đại thu hoạch a!
Chung Sơn vô cùng vừa lòng. Nếu có thêm nhiều Pháp bảo cửu phẩm một chút thì tốt rồi!
Đương nhiên, năng lượng ba Pháp bảo cửu phẩm chỉ tăng lên 2 tầng như vậy, cũng chỉ có Chung Sơn mới cảm thấy thỏa mãn, nếu đổi thành người khác không tức chết mới là lạ.
Tu vi gia tăng, Chung Sơn tâm tình thoải mái, phủi phủi quần áo, ra khỏi đại điện.
Mà ở Đông Hải, Ngao Tứ Hải đang lao mạnh tới, trong lúc ấn tỉ truyền đời bị Bát Cực Thiên Vĩ luyện hóa, thân hình đột nhiên khựng lại.
Tốc độ của Ngao Tứ Hải cực kỳ khủng bố, chỉ vẻn vẹn dừng lại một chút, chỉ một chút kia lại sinh ra một dòng khí cực kỳ khủng bố áp xuống biển rộng, biển rộng dậy lên sóng lớn nghìn trượng, đáy biển lập tức hình thành một dòng xoáy khổng lồ, một ít cung điện lập tức bị lực hút dòng xoáy làm cho sụp đổ.
Một tên long tướng ở đáy biển đang bế quan, đang trong lúc bế quan quan trọng.
- Oanh..........
Dòng xoáy đảo qua, lượng lớn dòng chảy xiết lập tức làm cho cung điện sụp đổ, đè lên người tên long tướng. Một cái xà nhà vừa vặn lên lên cái mũi yếu ớt của hắn, máu mũi phún ra, long tương một lòng tu luyện bị một tấm bi kịch cắt đứt, tên long tướng vẻ mặt căm giận ngút trời, người nào không có mắt dám giương oai trên địa bàn mình?
Phẫn nộ, tên long tướng lao ra mặt biển, rất là khí phách, muốn đem tên quấy rầy mình tu luyện bầm thành vạn đoạn.
- Thình thịch..........
- Con mẹ nó, lão tử tu luyện đến chỗ khẩn yếu, con rùa cái nào dám dậy sóng trên địa bàn của lão tử?
Long tướng vừa lao ra khỏi mặt biển liền quát to, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh trên trời cao, không khỏi tức giận nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy rõ tướng mạo người kia, tên long tướng không khỏi trợn tròn mắt, lang nha bổng khổng lồ trên tay cũng phù một cái rơi xuống mặt biển.
Chí Tôn Long tộc? Ngao Tứ Hải?
Long tướng có 1 loại xúc động muốn khóc? Vừa rồi ta đang mắng là gì? Con rùa cái? Ta mắng Chí Tôn là con cái rùa?
Long tướng hận không thể bạt cho mình mấy cái bạt tai, long tướng sợ hãi quỳ gối trên biển rộng, cả người cúi rạp.
- Chí Tôn, con rùa cái, không biết a!
Long tướng mặt mày sợ hãi nói.
Long tướng nhìn thấy, giờ phút này Chí Tôn, sừng rồng cao chót vót, hiển nhiên đã giận tới cực độ, chết chắc, chết chắc, mình chết chắc rồi!
Long tướng sợ hãi lại không dám phản kháng, chỉ có thể chờ đợi Ngao Tứ Hải xử phạt.
Ngao Tứ Hải rất tức giận, tức giận sừng rồng lại lần nữa xuất thể. Tuy nhiên cũng không phải giận tên long tướng đang quỳ phía dưới, hoặc là nói, Ngao Tứ Hải căn bản không hề để ý tên long tướng này.
Ngao Tứ Hải không còn cảm ứng được ấn tỉ truyền đời.
Ấn tỉ truyền đời, liên quan đến một đại bí mật của Long tộc. Không thể có chút sơ suất, cho dù có sơ suất, cũng không thể xảy ra ở thế hệ của mình.
Không còn? Một chút cảm ứng cũng không còn? Ngay cả khí tức Chí Tôn của mình lưu lại bên trong cũng không còn?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Ngao Tứ Hải hai mắt đỏ rực, biển rộng bốn phía lại lập tức dậy lên đợt sóng nghìn trượng.
Xong rồi xong rồi, long tướng dưới biển lại sợ hãi, cái mạng nhỏ của mình lại xong rồi.
Trong lúc long tướng ai thán, biển rộng lại lặng, nhưng mà tên long tướng căn bản không dám ngẩng đầu.
Chờ, chờ, chờ, tên long tướng tự bị sợ hãi của mình làm cho mê hoặc, mất đầu thì mất đầu, Chí Tôn ngươi cứ xử phạt đi, chờ, chờ, chờ tới khi ánh trăng ló ra, treo lên cao cao, tên long tướng mới dấm ngẩng đầu, ngẩng đầu phát hiện, ách, Chí Tôn không còn?
Ngao Tứ Hải không còn, Ngao Tứ Hải căn bản không thèm để ý tiểu nhân vật như mình. Hắn đánh chủ ý chính là nhằm vào ấn tỉ truyền đời kia.
Ngao Tứ Hải điên cuồng nhằm phía phương hướng Thiên Lang Đảo, bởi vì Ngao Tứ Hải đã đoán được đồ vật này bị ai cầm đi rồi.
Hạo Mỹ Lệ, nhất định là nàng!
Nghĩ đến Hạo Mỹ Lệ, Ngao Tứ Hải nổi lên vẻ hung tợn.
- Ngao Tứ Hải, ta sẽ cho ngươi hối hận!
Nghĩ tới lúc Hạo Mỹ Lệ gần đi, Ngao Tứ Hải hừ lạnh một tiếng.
Chung Sơn thành công đột phá đến Hoàng Cực Cảnh tầng thứ năm, tâm tình khoáng đạt, căn bản không nghĩ tới chỉ vì mình đột phá mà đem hủy hoại hoàn toàn bí mật kinh thiên của Long Tộc.
- Chúc mừng bệ hạ!
Ngoài điện Liễu Vô Song chờ đợi cung kính hô.
Đương nhiên, còn có một đám người khác cung tay.
- Đột phá?
Thiên Linh Nhi hỏi.
- Đương nhiên, ngươi xem dáng vẻ đắc ý của hắn.
Bảo Nhi ở một bên ôm Thiên Linh Nhi cười nói.
Đang lúc mọi người nói chuyện.
- Vù...................
Một cỗ uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Áp bách khủng bố khiến người người cho dù không cần nhìn cũng cảm giác được Thần Vương giáng thế.
Áp bách cường đại, không chỉ ở Hoàng cung mà lan ra toàn bộ Tuyên Kinh, trong Tuyên Kinh thành khổng lồ, gần như mọi người đều cảm thụ được áp bách kinh hoàng kia, một loại cảm giác muốn quỳ bái từ trong nội tâm sinh ra.
Chung Sơn ở bên ngoài đại điện, bỗng nhiên cảm thấy 1 cỗ cuồng phong từ trên thổi xuống, đánh xuống mặt đất, khói bụi mịt mù cuốn thẳng lên trời.
Quỳ!
Dân chúng trong thành, một ít người tâm chí không kiên định đã quỳ rạp xuống. Chỉ có những người tâm chí kiên định, mới gian nan ngẩng đầu nhìn trời.
Nhìn bên trên hoàng cung bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu mè, nam nhân tràn đầy khí phách, 1 thân áo bào xanh nước biển, chân đạp mây đen, hai mắt trợn trùng, trên trán hai cái sừng cao chót vót hướng thẳng lên trời.
Nam nhân này, uy nghiêm tràn ngập Tuyên Kinh thành.
- Người tới là người nào?
Trong hoàng cung truyền tiếng hô của thị vệ.
Nam nhân căn bản không thèm nhìn thị vệ, mà khóa chặt một chỗ trong cung điện. Chỗ cung điện kia, bỗng nhiên có hai thân ảnh bay ra, bay thẳng tới chỗ Chung Sơn.
- Chung Sơn! Có kẻ cắp xâm nhập hoàng cung ngươi.
Hạo Mỹ Lệ từ xa kêu lên.
Tiếp đó, mang theo Tây Độc Hoàng bay đến trước mặt Chung Sơn.
Nhìn Hạo Mỹ Lệ, Chung Sơn lập tức không biết nói gì cho phải, có kẻ cắp?
Người trên trời cao kia, không cần đoán cũng biết, đúng là Chí Tôn Long tộc Ngao Tứ Hải, về phần hắn vì cái gì mà đến, thực rõ ràng chính là Hạo Mỹ Lệ rước tới.
Ngao Tứ Hải vừa tới nơi này, liền khóa chặt Hạo Mỹ Lệ, tiếp đó, thần thức nhanh chóng thả ra, tìm kiếm ấn tỉ truyền đời, ấn tỉ truyền đời Long Cung chí bảo, Thiên Cực Cảnh có thần thức vô cùng tinh thuần, không ngờ không mảy may tìm thấy.
Sao lại thế này, ấn tỉ truyền đời đâu?
Tìm một vòng không tìm được, ánh mắt Ngao Tứ Hải lại nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
- Hạo Mỹ Lệ, ấn tỉ truyền đời đâu?
Giọng điệu Ngao Tứ Hải tràn ngập vẻ nghi ngờ.
- Ngao Tứ Hải, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu!
Hạo Mỹ Lệ không đáp mà hỏi ngược lại.
Hạo Mỹ Lệ kiêu ngạo, không cúi đầu dưới bất luận kẻ nào, cho dù là Ngao Tứ Hải cũng không được, tuy nhiên, theo bản năng Hạo Mỹ Lệ cảm nhận được nguy hiểm, bởi vậy lập tức chạy đến chỗ Chung Sơn, bởi vì Hạo Mỹ Lệ từng nghe Tây Độc Hoàng nói qua, Ngao Tứ Hải không dám gây khó dễ với Chung Sơn.
- Ta hỏi ngươi, ấn tỉ truyền đời đâu?
Ngao Tứ Hải vẫn có chút lo lắng nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ.
- Ta làm sao biết!
Hạo Mỹ Lệ quật cường dù chết không thừa nhận.
- Ngươi không nói phải không?
Ngao Tứ Hải cả giận nói.
Tiếp đó, Ngao Tứ Hải một tay búng ra, một đạo lam quang bắn thẳng tới Hạo Mỹ Lệ.
Đảo mắt sẽ đến trước mặt Hạo Mỹ Lệ. Chung Sơn lại đưa tay nắm lấy cánh tay nàng kéo về phía sau, phẫn nộ nhìn Ngao Tứ Hải ở bên trên.
Lam quang bắn thẳng đến Chung Sơn, lúc đến trước mặt Chung Sơn, trên người Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một cái ảo ảnh, giống như khóe miệng vậy, một ngụm nuốt tọt lam quang của Ngao Tứ Hải vào, tiếp đó kia ảo ảnh biến mất bên trong cơ thể Chung Sơn.
- Ngao Tứ Hải, ta kính ngươi là bậc tiền bối, nhưng Đại Tranh hoàng cung ta cũng không phải chỗ ngươi giương oai!
Chung Sơn phẫn nộ quát.
Một lời thẳng thừng đáp lại Ngao Tứ Hải. Tuyệt không khách sáo.
Nghe ngữ khí của Chung Sơn, Tây Độc Hoàng vẻ mặt không thể tin, trời ơi, Chung Sơn không ngờ dám khiêu chiến cùng Ngao Tứ Hải? Ta trước đó nói cho ngươi rằng đệ tử Ngao Tứ Hải không dám làm khó ngươi, cũng vì nguyên nhân Đế Huyền Sát, nhưng mà Đế Huyền Sát bây giờ không tới, ngươi cũng dám? Ngươi có khí phách!
Mà Hạo Mỹ Lệ lại ánh mắt sáng rực nhìn về phía Chung Sơn.
Ngao Tứ Hải đã đến đây, căn bản không thèm để ý bất luận kể nào.
Cho dù Chung Sơn, Ngao Tứ Hải cũng không để ý, Hoàng Cực Cảnh, Hoàng Cực Cảnh ở trước mặt mình, con tốt cũng không bằng.
Không thể tưởng được có người dám khiêu chiến với mình? Hơn nữa một lóng tay của mình không ngờ bị hắn khinh miêu đạm tả tiếp được.
Hai mắt lạnh lùng, Ngao Tứ Hải nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn không chút sợ hãi, lạnh lùng đối diện với hắn.
Đế Vương, khi có dũng khí khai thiên lập địa, cho dù tu vi không bằng người, cũng không thể lộ ra 1 chút khiếp sợ, việc nhân đức không nhường ai, nghênh thiên đón địa!
Chung Sơn tu Đế Vương chi đạo, tự nhiên không có tâm tư khiếp sợ. Hơn nữa chuyện tới trước mặt, há có thể yếu đuối sao?
- Ngươi là ai?
Ngao Tứ Hải lạnh lùng nhìn qua Chung Sơn.
Ngao Tứ Hải đã nhìn ra, phía sau Chung Sơn có ẩn ẩn số mệnh, một loại ẩn long chi khí từ trên người hắn phát ra, giống như hình mà không phải hình, còn chưa ngưng hình, đây là điềm báo trở thành Đại đế, nhưng mà ở trước mặt Chí Tôn Long tộc hắn, Đế Vương long khí kia thì thế nào?
Đại đế Đế triều nhìn thấy mình cũng không dám khiêu chiến như thế.
- Trẫm chính là quân chủ Đại Tranh Hoàng triều, Chung Sơn! Ngươi là cái thứ gì vậy?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Chung Sơn quay lại chế nhạo, lập tức khiến cho Ngao Tứ Hải giận dữ, đương kim thiên hạ, ai dám hỏi mình là cái thứ gì vậy?
- Đầy tớ nhỏ, ngươi dám!
Ngao Tứ Hải giận dữ. 1 cổ khí tức khủng bố ép thẳng tới Chung Sơn.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn, cả người trong trạng thái đề phòng, giờ phút này bản thể và ảnh thân 2 hợp làm 1, có thể nói là trạng thái mạnh nhất của Chung Sơn.
Trong Tử Phủ, Mặc Ngọc Phù Lục, Luân Hồi Chi Mâu, Bát Cực Thiên Vĩ toàn bộ vận sức chờ phát động.
Thiên Cực Cảnh mạnh mẽ cỡ nào, 1 cổ khí tức ép thẳng tới, ép cho mọi người đau khổ chống đỡ.
- Hừ...................
Trong Hoàng cung, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, dưới một tiếng hừ lạnh, tất cả uy áp bốn phương tám hướng biến mất không còn, vẻn vẹn chỉ một tiếng hừ lạnh đã hóa giải khí thế áp bách mạnh mẽ của Ngao Tứ Hải.
Ngao Tứ Hải ánh mắt ngưng trọng, hắn biết đó là cường giả, một cái tuyệt thế cường giả, một cường giả tuyệt không kém gì mình.
- Đế Huyền Sát!
Ngao Tứ Hải giọng căm hận gầm gừ.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.