Trường Sinh Bất Tử

Chương 51: Lần đầu hiển uy Luân Hồi Chi Mâu




Ads Thần Châu, Thiên Quang Thành!
Sau một tháng mưa liên miên, rốt cục đánh rớt tất cả khói độc, đồng dạng cũng đánh mất niềm hy vọng của mọi người trong thành.
Không có cứu viện, không có một người nào đến cứu viện. Tất cả Hoàng triều ở chung quanh không ngờ đều lựa chọn im lặng, phó mặc cho Đại Tranh Hoàng triều không kiêng nể gì.
Dân chúng và tướng sĩ trong thành đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Lòng tin của Hàn Cực Quang ban đầu vô cùng kiên định, giờ phút này cũng dao động.
Sai lầm rồi sao? Sai lầm rồi sao? Trong lòng mọi người không ngừng tự hỏi mình, vẻ mặt có phần ngây dại ra, có sai có thể sửa lại, nhưng có lỗi lại phải dùng sinh mệnh để trả cái giá phải trả.
Mọi người đều đặt mọi hoài bão ở trên thân Hàn Cực Quang, nhưng đổi lấy lại là bước đường cùng.
- Toàn quân nghênh địch!
Trên thành lâu, truyền ra tiếng ra lệnh bi tráng của một gã tướng lãnh.
Trong triều đình, các đại thần cùng nhau nhìn chằm chằm vào Hàn Cực Quang, hy vọng Hàn Cực Quang lại lần nữa nói không có việc gì, lại lần nữa nói còn có biện pháp.
Nhưng Hàn Cực Quang thật sự còn có biện pháp sao?
Hàn Cực Quang ngồi trên ngai vàng, trên mặt lộ vẻ cười khổ. Đại Tranh Hoàng triều từng bước áp sát, không ngờ chính mình có được nội tình của Đế triều lại bị bức đến nông nỗi như thế! Đây còn là một Hoàng triều sao? Chung Sơn còn là người sao?
Bị thất bại! Hoàn toàn bị đánh bại! Không thể tưởng được Hàn Cực Quang ta lại thất bại như thế! Cuối cùng lay lắt xin cứu viện, không ngờ không có bất kỳ một người nào vươn tay cứu viện.
- Bệ hạ...
Quần thần hô to một tràng! Ai nấy đều hy vọng Hàn Cực Quang có thể ngăn cơn sóng dữ!
Ngăn cơn sóng dữ ư? Còn có thể ngăn cơn sóng dữ sao?
Hàn Cực Quang nhẹ nhàng đứng dậy. Đại đế tự nhiên có tâm tính của Đại đế, cho dù bại cũng chỉ có thể thua trên chiến trường, mà không phải ngồi uất ức chờ chết.
Hàn Cực Quang đạp một bước liền biến mất tại chỗ. Đi thẳng đến thành lâu phía nam Thiên Quang Thành.
- Bệ hạ!
Tướng lĩnh trên thành lâu cung kính đứng chào.
Hàn Cực Quang đứng trên thành lâu, nhìn Chung Sơn đứng trên long thai xa xa.
Chung Sơn cũng lạnh lùng nhìn Hàn Cực Quang trên thành lâu.
Bốn phía hoàn toàn im ắng, bất kể là quân đội của Chung Sơn, hay là quân đội của Hàn Cực Quang, đều lặng im không nói nhìn hai người. Ở chỗ xa hơn, tai mắt của các thế lực khắp nơi cũng ẩn núp im lặng nghe ngóng.
Chung Sơn đấu với Hàn Cực Quang!
Trận quyết đấu giữa Vương và Vương! Ai cũng không được nhúng tay.
- Ha ha, ha ha ha ha...
Chung Sơn ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.
Đây là một loại tiếng cười khoa trương tuyệt đối, thanh âm vang động núi sông, vô cùng cường thế. Nhưng tiếng cười này nghe vào trong tai mọi người, lại không có mảy may ý khoái trá.
Chung Sơn nhìn soái kỳ của Anh Lan trước mặt, trong tiếng cười tràn ngập bi thương.
Nghe tiếng cười của Chung Sơn, Hàn Cực Quang chợt cảm thấy vô cùng trào phúng.
Từ lần đầu tiên nghe nói Chung Sơn đến hiện tại, tuy rằng biết Chung Sơn lợi hại, nhưng trước nay hắn vẫn luôn không coi trọng. Vì thế cho tới hôm nay, mới bức mình đến bước đường cùng.
- Chung Sơn!
Hàn Cực Quang kêu lên.
Chung Sơn lập tức ngưng bặt tiếng cười, dời ánh mắt sáng lạnh nhìn về phía Hàn Cực Quang.
- Lâm Khiếu nghe lệnh!
Chung Sơn kêu lên.
- Có thần!
Lâm Khiếu lập tức ứng đáp.
- Ngươi Thống lĩnh ba quân, tàn sát hàng loạt dân trong thành...!
Chung Sơn trợn mắt nói.
- Tuân lệnh!
Lâm Khiếu lập tức đáp lời.
- Chung Sơn! Ngươi thật muốn đơn đấu cùng ta ư?
Hàn Cực Quang nhìn Chung Sơn ở xa xa, nói với vẻ không tin.
Dù nói thế nào, mấy chục năm trước Chung Sơn mới chỉ là tu vi Kim Đan Kỳ, thời gian không đến trăm năm, không ngờ muốn đơn đấu với mình?
- Mồi cừu của Anh Lan, ta muốn tự mình báo!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Theo câu nói của Chung Sơn, dưới long thai, đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một đám bão cát.
Bão cát càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh. Trong nháy mắt, toàn bộ trong chiến trường tràn ngập bão cát vô tận.
- Bát Môn Kim Tỏa trận?
Xa xa, không biết ai là người đầu tiên hô to.
Bát Môn Kim Tỏa trận? Như thế nào lại có Bát Môn Kim Tỏa trận? Không phải Ngụy Anh Lan đã chết rồi sao? Như thế nào lại có Bát Môn Kim Tỏa trận?
Chung Sơn lấy tay chụp một cái, soái kỳ màu trắng của Anh Lan bị nắm lấy, ném vào trong bão cát phía trước mặt.
Lập tức, soái kỳ ghim ngay trung tâm bão cát, chậm rãi chìm vào bên trong, dường như Anh Lan tái sinh, phải tiêu diệt Hàn Cực Quang.
Rất xa tai mắt của các thế lực khắp nơi đều trợn to mắt, đồng thời dùng thủy tinh ký ức ghi lại, còn phối hợp với hiểu biết của từng người.
- Quỷ hồn của Ngụy Anh Lan tái hiện nhân gian, chung sức với Chung Sơn đấu với Hàn Cực Quang!
Ngụy Anh Lan tái hiện nhân gian? Đúng vậy, có thể sa hóa Bát Môn Kim Tỏa trận, cũng chỉ có Thái sư của Đại Ly Thiên triều, Thái Hư Tử và Anh Lan ba người mới thi triển được, người khác căn bản không thể sa hóa, bởi vì không có trận hồn, không thể cam đoan tất cả người bày trận có thể hoàn toàn phối hợp động tác với nhau.
Nhưng Chung Sơn thì khác, ảnh phân thân của Chung Sơn chính là chân chính Chung Sơn, thiên hạ không có bất kỳ nhóm người nào có phối hợp ăn ý như họ.
- Ngụy Anh Lan? Người sống ta còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ người chết?
Hàn Cực Quang lạnh lùng phóng vọt tới.
Chung Sơn đạp một bước, cũng cùng lúc vọt lên.
Hai người phóng vọt tới trung tâm, một luồng bão cát thật lớn cuốn hai người vào trong đó. Lập tức, hai người hiện ra trong một không gian phong bế, là không gian cửa “Tử” của bát môn.
Bốn phía tràn ngập tử khí, vô tận cương thi đi lại ở chung quanh.
Chung Sơn cùng Hàn Cực Quang lạnh lùng đối diện. Trên mặt đất phía sau Chung Sơn, cắm cây soái kỳ khổng lồ của Anh Lan.
Ở bên ngoài, Lâm Khiếu lĩnh lệnh của Chung Sơn, điều khiển ba quân.
- Công thành!
Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng.
“Rống...”
Quân đội của Đại Tranh Hoàng triều đồng loạt gào rống một tiếng, xung phong tấn công về phía một tòa thành cuối cùng.
- Bát Môn Kim Tỏa trận! Hóa ra ngươi cũng có? Bát Môn Kim Tỏa trận của ngươi không bằng Ngụy Anh Lan, mà Bát Môn Kim Tỏa trận của Ngụy Anh Lan còn không vây được ta, ngươi còn muốn vây khốn ta ư?
Hàn Cực Quang lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Chung Sơn.
Khi nói chuyện, Hàn Cực Quang bạt ra thanh bảo kiếm. Lần trước chính là hắn dùng thanh bảo kiếm này, vùng vẫy trong Bát Môn Kim Tỏa trận như chỗ không người, thế không thể đỡ rồi giết chết Ngụy Anh Lan.
- Ta không định dùng Bát Môn Kim Tỏa trận vây khốn ngươi, có ta vậy là đủ rồi!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Chỉ ngươi? Hừ... ngươi xuất ra bản lĩnh cũng chỉ như lần trước thôi!
Hàn Cực Quang chỉ kiếm thẳng vào Chung Sơn, nói.
Lần trước, đúng là lần bức tử Ngụy Anh Lan. Hàn Cực Quang đánh nhau với Sát Phá Lang Vương, Chung Sơn mở ra Luân Hồi Chi Mâu, ngay khoảnh khắc đó, Hàn Cực Quang cảm nhận được uy hiếp, bởi vậy mới buông bỏ tiếp tục tranh đấu, quay đầu rời đi.
Đế Vương sáng lập vận triều đều hiểu biết rất sâu sắc một điều: không sợ đối thủ có cường đại bao nhiêu, chỉ sợ đối thủ che giấu thâm sâu. Dù có mạnh mấy đi nữa, luôn luôn có phương pháp phá giải, nhưng che giấu cao thâm, thì không thể phá giải.
Bất kể là vận triều hay là cá nhân đều như thế.
Chung Sơn rất mạnh? Chỉ cần để lộ ra sự cường đại của hắn, trên đời luôn có phương pháp phá giải, nhưng che giấu là uy hiếp đáng sợ nhất, sơ suất không phòng bị là có thể bị ngã nhào. Vì thế Hàn Cực Quang mới chỉ kiếm vào Chung Sơn, bảo hắn xuất ra thực lực.
Nhìn thấy Hàn Cực Quang như thế, Chung Sơn bật cười: “Người này đâu còn dáng gì là Đại đế không ai bì nổi, hắn đã bắt đầu sợ hãi rồi!”
Chung Sơn nói với vẻ tươi cười tàn nhẫn:
- Được, ngươi đã muốn nhìn, vậy cứ đầu tiên đối mặt với chiêu vong hồn này đi!
Hàn Cực Quang cẩn thận đề phòng, mà Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Hàn Cực Quang, mắt cũng khép hờ lại, tiếp đó chợt mở ra, đồng tử tối đen lập tức biến thành màu xanh biếc. Giống như hai cái thông đạo sâu thẳm, nhìn qua tràn ngập sắc thái ma quái.
Luân Hồi Chi Mâu!
Đột nhiên, uy hiếp kia tái hiện, Hàn Cực Quang chợt cảm thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng.
Tử... tử vong? Đột nhiên, da đầu Hàn Cực Quang run lên, một loại uy hiếp tử vong lập tức tràn ngập toàn thân, dâng lên một loại phản ứng bản năng mau mau chạy trốn, sao có thể?
Đường đường là Đại đế, tu vi Đế Cực Cảnh, vậy mà nhìn thấy đôi mắt kia như thế nào lại sợ hãi thành như vậy? Đây không chỉ là bản năng, là hủy diệt, Hàn Cực Quang đã cảm nhận được lực lượng hủy diệt thật gần.
Trốn? Cái tâm của Đại đế há có thể dễ dàng tha thứ cho không chiến mà chạy?
Hàn Cực Quang khủng hoảng múa trường kiếm định chém về phía Chung Sơn. Tay kia thì cầm lấy ấn tỉ của mình đồng dạng cũng làm ra một động tác sắp tấn công.
Trong hai mắt Chung Sơn, đồng tử co rụt lại, lực lượng trong tay Hàn Cực Quang lập tức tiêu tan. Đường đường là Đại đế, không ngờ không thể nhích động.
Đế Cực Cảnh, đường đường là tu vi Đế Cực Cảnh, ở dưới “cái nhìn” của Chung Sơn, không ngờ không thể nhúc nhích?
Hàn Cực Quang nằm mơ cũng không nghĩ tới, không nghĩ tới chính mình lại bại hoàn toàn như vậy, quá nhanh, quá khủng bố!
Một đôi đồng tử kia quá khủng bố, có một lực hút, lực hút khổng lồ, không ngờ mạnh mẽ hút hồn phách của Hàn Cực Quang rời thể xác, dường như đôi đồng tử kia, có thể thao túng hết thảy hồn phách trên thế giới, dường như là tử vong chi mâu thống trị ức vạn sinh mệnh.
Nguyên thần, nguyên thần là hợp thể của Dương Thần và Âm Thần, Dương Thần tức nguyên anh, Âm Thần tức hồn phách.
Trong chớp mắt, hồn phách của Hàn Cực Quang bị Luân Hồi Chi Mâu của Chung Sơn lôi ra thể xác.
Đây đường đường là nguyên thần của Đế Cực Cảnh, cứ như vậy bị mở ra, đồng thời bị kéo hồn phách Âm Thần ra ngoài?
Thân thể mất đi hồn phách, thần chí lập tức trở nên mù mịt, hồn phách mất đi thân thể, thì dù có mạnh mấy đi nữa cũng yếu nhược không chịu nổi.
Trong thân thể có Dương Thần, có năng lượng khổng lồ, nhưng thần chí không còn nhận thức cũng không phát huy được nữa; hồn phách dù có mạnh mấy, cũng không mạnh qua Luân Hồi Chi Mâu?
Quá biến thái, vẻn vẹn chỉ liếc mắt nhìn một cái là có thể lôi hồn phách của đối thủ ra ngoài thể xác. Luân Hồi Chi Mâu này quá nghịch thiên mà!
- Không... Bát Môn Kim Tỏa trận! Bát Môn Kim Tỏa trận chỉ là dùng để che mắt mọi người?
Hồn phách của Hàn Cực Quang sợ hãi rống to.
Cho dù sợ hãi rống to, cũng không ai có thể nghe thấy thanh âm, bởi vì hắn chỉ là hồn phách, một cái hồn phách sắp tiêu tán, hoặc là quỷ hồn chờ tiến vào âm phủ.
Thế nhưng, ở trước mặt Luân Hồi Chi Mâu, cánh cửa âm phủ cũng không mở ra cho hắn!
- Ta sẽ không dễ dàng để ngươi hồn phi phách tán như thế!
Chung Sơn lạnh giọng nói.
Hắn vươn tay ra, trong tay nhỏ ra ba giọt Ngưng Hồn Dịch. Đây là Thi tiên sinh nơi đó làm ra, chỉ cần điểm vào thân xác người chết, lập tức hồn phách người đó liền ngưng tụ thành quỷ hồn.
- Không...
Hàn Cực Quang sợ hãi rống lên, nhưng hết thảy đều đã muộn. Hiện tại Hàn Cực Quang chỉ có thể để mặc cho Chung Sơn chà đạp!
Giam cầm hồn phách của Hàn Cực Quang, xách lấy thể xác của Hàn Cực Quang, Chung Sơn quay đầu nhìn về phía soái kỳ của Anh Lan.
- Anh Lan! Cô gia gia báo thù cho ngươi! Lúc trước hắn bức tử ngươi, ta phải cho hắn nếm hình phạt tàn khốc nhất thế gian; ta phải cho hắn thân bại danh liệt; ta phải diệt hết cửu tộc của hắn; ta phải chém ngàn vạn đao lên thân thể hắn; bêu xác hắn trước vạn dân; ta phải phơi nắng quỷ hồn hắn trước ánh mặt trời chói chang... vĩnh viễn không siêu sinh!
Chung Sơn nhìn soái kỳ của Anh Lan, dường như tự an ủi nói.
Đại cừu báo xong, nhưng trong mắt Chung Sơn vẫn như trước tràn ngập ưu thương, bởi vì Anh Lan không bao giờ có thể sống lại. Lúc trước còn có một mục tiêu là huỷ diệt Hàn Cực Quang, hiện tại đại cừu báo xong, không còn mục tiêu, mà Anh Lan cũng không còn... trong lòng Chung Sơn lập tức cảm thấy trống rỗng.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.