Trường Sinh Bất Tử

Chương 50: Bảo nhi mạnh khỏe




Hạo Mỹ Lệ không để ý đến phật Di Lặc.
Vốn là một người vô pháp vô thiên, bởi vì một người đầu trọc ngăn cản liền có thể ngăn cản được sự tò mò của nàng sao? Hơn nữa Hạo Mỹ Lệ bây giờ cũng có chỗ dựa vào, Chung Sơn và Tiếp Dẫn quan hệ tốt như vậy, ta xem đại điện kia còn không được sao?
- Ầm!
Hạo Mỹ Lệ đẩy hoàng kim đại điện kia ra.
Hoàng kim đại điện vừa mở, rất nhiều ánh sáng vàng chói mắt chiếu ra, chói tới mức khiến mọi người không thể mở mắt.
Đợi sau khi mọi người thích ứng, rốt cục thấy rõ bên trong, nhưng bên trong cũng không giống như mọi người nghĩ. Bên trong đâu phải là không có người?
Giờ khắc này, ở trên một cái Tế đàn trung tâm, một gã nam nhân trẻ tuổi ngồi xếp bằng, nam nhân một thân kim y, nhìn qua cực kỳ tuấn lãng tiêu sái, tuy nhiên xương trán hơi hơi lồi lên giống như sừng.
- Hỏng rồi!
Phật Di Lặc kinh ngạc nói.
Mọi người cũng giống như đoán được điều gì, kim y nam nhân kia không phải là Đại Bằng Kim Sí Điểu phật Di Lặc vừa rồi nói chứ? Kim Bằng?
Kim Bằng hai mắt mở ra, 2 đạo ánh sáng vàng từ trong đôi mắt bắn ra.
Một cỗ hung ác ép thẳng tới đáy lòng của mọi người. Khí thế kinh khủng, chỉ vừa mở mắt đã khiến cho người ta sinh ra cảm giác kinh sợ rồi.
- Ai cho các ngươi vào? Không biết đây là nơi nào sao?
Kim Bằng trầm giọng nói.
Thanh âm của Kim Bằng dường như ẩn chứa tên nhọn vậy, đâm vào đáy lòng mọi người. Ngay cả phật Di Lặc, giờ phút này, sắc mặt cũng hơi trắng nhợt.
Kim Bằng này càng ngày càng lợi hại! Đại Lôi Âm Tự có lẽ trừ hai Phật tổ ra, thì có lẽ là hắn mạnh nhất.
- Chuyện này, mấy vị này là khách quý của Đại Lôi Âm Tự, bọn họ tưởng ngài không ở Đại Lôi Âm Tự, liền...!
- Ta không ở đây thì có thể xông vào được sao?
Kim Bằng giọng điệu trầm xuống, ánh mắt hung ác trợn trừng.
Phật Di Lặc chỉ cảm thấy toàn thân không khỏi lạnh lẽo, khí thế quá hung ác đi, hắn làm sao lại có sát khí nặng như vậy?
- Ngươi chính là Kim Bằng?
Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên kêu lên.
Hạo Mỹ Lệ không có cảm giác, dường như khí tức hung lệ kia đối với nàng không có hiệu quả vậy.
Nhưng đám người Thi tiên sinh lại biết Kim Bằng trước mắt cường đại, Lạc Tinh Trần lại bước ra một bước đi đến bên cạnh Hạo Mỹ Lệ.
Kim Bằng quay đầu, từng bước từng bước quét một lần, khi thấy Tiểu Kim Long trên đầu vai Hạo Mỹ Lệ, nheo mắt lại.
- Nguyên Long?
, Kim Bằng trong mắt bắn ra tinh quang.
Một bên phật Di Lặc sắc mặt đại biến, nguy rồi!
- Nhiên Đăng, ngăn cản Kim Bằng, Đại Bằng Kim Sí Điểu là thiên địa dị chủng không ăn phàm vật, chỉ ăn rồng, chỉ là thực lực Kim Bằng càng ngày càng mạnh, rồng bình thường đã không thỏa mãn được hắn, hắn mới rất ít ăn rồng, Tiểu Kim Long này rõ ràng có huyết thống cao quý, nếu như bị Kim Bằng ăn, chúng ta không thể giao phó cho A Di Đà Phật. Ngươi ngăn lại Kim Bằng, ta lập tức đi gọi A Di Đà Phật!
Phật Di Lặc lập tức truyền âm cho Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng vừa nghe, trong lòng cũng cả kinh.
Còn đối với Kim Bằng, hắn căn bản không phân rõ phải trái, lật tay một chưởng chụp tới Tiểu Kim.
- Ầm!
Nhiên Đăng dùng pháp bảo của hắn, ngọn đèn Thanh Đăng khó khăn lắm mới ngăn cản được một chưởng của Kim Bằng.
Chấn động mãnh liệt khiến mọi người ầm ầm lui về phía sau.
- Đi mau, hắn muốn ăn rồng!
Nhiên Đăng kêu lên.
Nghe Nhiên Đăng nói vậy, Tây Độc Hoàng, Thi tiên sinh và Nam Cung Thắng che chở Hạo Mỹ Lệ và Tiểu Kim Long nhanh chóng lui về phía sau, mà Lạc Tinh Trần cũng chắn trước mặt.
- Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn ngăn cản ta? Như Lai tự thân tới còn kém không nhiều lắm!
Kim Bằng lạnh lùng cười nói.
Phật Di Lặc đi tìm Tiếp Dẫn, Nhiên Đăng và Lạc Tinh Trần che ở trước mặt Kim Bằng.
- Kim Bằng? Những người này đều là khách quý của Đại Lôi Âm Tự, là khách quý của A Di Đà Phật, ngươi không được càn rỡ?
Nhiên Đăng lập tức kêu lên.
Nhưng Kim Bằng giờ phút này căn bản không nghe Nhiên Đăng, bởi vì tâm thần của hắn đã hoàn toàn bị Tiểu Kim Long hấp dẫn, nguyên Long, đúng là nguyên Long! Chỉ cần ăn nguyên Long, thực lực của mình sẽ lần nữa đột phá.
- Ha ha ha! Thật sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu, chỉ cần ăn nguyên Long nầy, ta sẽ không sợ cô nương kia!
Kim Bằng hưng phấn nói.
Lật tay một chưởng lại lần nữa chộp tới, vừa rồi chỉ có thể nói là tiện tay một chưởng, lần này lại sử dụng hơn phân nửa lực lượng, nhanh, quá nhanh! Thanh Đăng của Nhiên Đăng bay ra căn bản không đụng được tới Kim Bằng, Kim Bằng đã xuyên qua phạm vi công kích của Thanh Đăng.
- Thời Không Nghịch!
Lạc Tinh Trần kêu to một tiếng.
Thân hình Kim Bằng hơi dừng lại một chút, mà thời điểm này, Kim Bằng đã cách Hạo Mỹ Lệ không đến một trượng rồi.
Hạo Mỹ Lệ trong lòng cả kinh, mang theo Tiểu Kim Long nhanh chóng thối lui đến một bên.
- Ngươi này...!
Hạo Mỹ Lệ vừa muốn nguyền rủa Kim Bằng.
Thân hình Kim Bằng lại lần nữa đến trước mặt Hạo Mỹ Lệ, hơn nữa còn gần hơn hồi nãy nữa.
- Thời Không Nghịch!
Lạc Tinh Trần cật lực kêu.
Lạc Tinh Trần cũng coi như có kiến thức, trước kia ở Chuyển Luân Cương Vực, mình chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng mà sau khi đi tới bốn đại bộ châu rồi mới phát hiện, người nơi này đều quá kinh khủng. Sao tùy tiện đi ra một người lại ngang ngược như vậy?
- Ngươi?
Bị Lạc Tinh Trần liên tục làm hỏng chuyện tốt hai lần, Kim Bằng cũng nổi giận, quay đầu đầu hiện ra vẻ mặt hung ác.
- Nghịch!
Lạc Tinh Trần nào dám chậm trễ, thần thông thời gian lại lần nữa quét ra.
Nhưng Kim Bằng cũng quá hung hãn, cảm thấy vẻ không ổn, lập tức thân hợp thiên đạo.
- Ông!
Một cái thiên đạo vàng kim nối liền trời đất bỗng nhiên xuất hiện trên vùng trời Linh Sơn.
Người bên trong lập tức không thể động đậy! Kim Bằng hung hãn làm cho người ta giận sôi lên.
Nhiên Đăng đầy mặt kinh hãi nhìn Kim Bằng, mà bên kia, chẳng biết lúc nào, Thi tiên sinh đã chắn trước mặt Hạo Mỹ Lệ và Tiểu Kim Long.
Thi tiên sinh vẻ mặt âm lãnh, hiển nhiên còn có chuẩn bị phía sau.
Bên kia Lạc Tinh Trần bởi vì bị trúng thần thông thời gian, nhưng mà vẫn có thể hơi hơi di chuyển.
- Bây giờ, ta muốn ăn nó, cho dù Như Lai tới đây cũng ngăn không được ta!
Kim Bằng hung hãn nói.
- Ngươi dám!
Bên ngoài thiên đạo vàng kim lập tức truyền đến tiếng gầm giận dữ của Chung Sơn.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thiên đạo vàng kim ầm ầm lay động, mọi người lập tức chạy ra thiên đạo vàng kim. Kim Bằng một chưởng chụp ra, vỗ vào một bàn tay vàng kim khác.
Là một chưởng của Tiếp Dẫn.
Một chưởng của Tiếp Dẫn và một chưởng của Kim Bằng vừa đụng vào nhau, thân hình Kim Bằng rút lui trăm trượng. Tiếp đó kinh ngạc nhìn Tiếp Dẫn.
- Khí tức này? Ngươi là Tiếp Dẫn? Ngươi cái lão già này, ngươi còn chưa chết?
Kim Bằng trừng mắt nói.
Tiếp Dẫn thản nhiên nói:
- Ngươi hy vọng ta chết lắm sao?
- Hừ, ta mặc kệ ngươi chết hay không chết, ta muốn ăn nguyên Long kia, ai cũng không ngăn được ta!
Kim Bằng quát.
- Linh Sơn cũng không phải chỗ ngươi có thể làm bậy! Có ta ở đây, không ai đả thương được bọn họ.
Tiếp Dẫn cũng rất quyết tuyệt nói.
Mà xung đột vừa rồi dẫn tới rất nhiều Phật Đà, Bồ Tát, La Hán xung quanh chú ý, dù sao bao nhiêu năm rồi, Linh Sơn luôn rất yên tĩnh, ai dám động thủ ở Linh Sơn?
Nhưng khi nhìn thấy Kim Bằng, gần như mọi người đều hiểu, hung nhân kia đã trở lại. Hắn không ngờ trở lại? Mà đối mặt hắn lại là A Di Đà Phật?
- Ngươi là quyết tâm đối nghịch với ta?
Kim Bằng lạnh lùng nói.
- Những người này đều là khách quý của ta, ngươi muốn ăn khách quý của ta, ta sao có thể cho ngươi như nguyện? Đi thôi, Đại Lôi Âm Tự bay giờ không chào đón ngươi!
Tiếp Dẫn nói thẳng.
Đây là muốn đuổi đi Kim Bằng? Các Phật Đà, Bồ Tát nhao nhao cảm thán, vẫn là A Di Đà Phật lợi hại.
- Rống!
Kim Bằng mũi phát ra một tiếng trầm đục hung ác. Hiển nhiên trong lòng rất không cam lòng.
- Ngươi biết, ngươi không thể là đối thủ của ta, xem như nể mặt Như Lai, ta cho ngươi đường lui, đi ngay bây giờ!
Tiếp Dẫn trầm giọng nói.
Kim Bằng vẫn không cam lòng, không muốn, nhưng mà hiểu được Tiếp Dẫn nói là thật.
Hung hăng, Kim Bằng lại lần nữa nhìn về phía Tiểu Kim Long. Trong mắt lộ ra một cỗ không cam lòng, mà Tiểu Kim Long đậu trên bả vai cô bé kia, lại hung tợn nhìn mình. Dường như mắng mỏ mình vậy, nhưng bị nam nhân một bên ngăn lại.
Kim Bằng nhìn về phía nam tử kia, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, Kim Bằng lại lần nữa co dúm mặt.
- Là ngươi?
Kim Bằng quát.
Chung Sơn vừa rồi ngăn cản Hạo Mỹ Lệ, bởi vì Chung Sơn nhìn thấu xuất xứ Kim Bằng trước mắt này, Đại Bằng Kim Sí Điểu? Hơn nữa ở Đại Lôi Âm Tự bối phận cao cỡ nào, thực lực siêu cường. Nghe đồn Đại Lôi Âm Tự ngày xưa chỉ có một mình Như Lai đánh bại hắn. Vì không cho Hạo Mỹ Lệ tạo nên thù hắn lớn như vậy cho nên mới ngăn Hạo Mỹ Lệ lại.
Mình chỉ nghe nói hắn, mà hắn có ý gì? Hắn biết ta?
- Ngươi biết ta?
Chung Sơn hơi hơi nghi hoặc.
- Chính là ngươi, ta sẽ không nhận sai, bức họa kia và ngươi giống nhau như đúc, tình nhân của cô gái ngày nhớ đêm mong? Thì ra chính là ngươi! Ha ha, chỉ cần ta bắt được ngươi, ta xem cô nương kia làm gì được ta?
Kim Bằng hơi hưng phấn nói. Cô gái? Ngày nhớ đêm mong?
- Ngươi nói cô gái nào?
Chung Sơn trong mắt phát lạnh nói.
- Thì ra là tình thiếp, lang vô tình a, xem ra Trung Ương Giáo chủ cũng có lúc thất bại, ha ha ha ha hắc!
Kim Bằng cười to nói.
Trung Ương Giáo chủ?
Bảo Nhi? Chung Sơn có thể khẳng định cô gái Kim Bằng nói là ai, nhất định là Trung Ương Giáo chủ cùng Bảo Nhi giống nhau như đúc.
- Thì ra ngươi không phải đối thủ của nàng!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Đồng thời trong lòng Chung Sơn không khỏi kinh ngạc, thì ra vị Trung Ương Giáo chủ kia mạnh như vậy? Kim Bằng là Tổ Tiên hàng thật giá thật, hơn nữa còn là tồn tại cực mạnh trong Tổ Tiên, nhưng từ trong ngữ khí của hắn, có thể thấy tràn đầy kiêng kỵ đối với Trung Ương Giáo chủ.
Trung Ương Giáo chủ?
- Chỉ cần ăn nguyên Long nầy, nàng có thể sẽ không cản được ta, hoặc là bắt lấy ngươi cũng vậy!
Kim Bằng trầm giọng nói. Chung Sơn chú ý Kim Bằng tìm từ, ý tứ của Kim Bằng là, chỉ cần tu vi tiến thêm một bước, Trung Ương Giáo chủ có thể không cản được hắn, là có thể, mà không phải nhất định.
Xem ra vị Trung Ương Giáo chủ này vô cùng vô cùng mạnh mẽ!
Kể từ đó, Chung Sơn cũng yên tâm với ân nguy của Bảo Nhi hơn rất nhiều! Có một phân thân mạnh mẻ như vậy bảo hộ mình, ai có thể tổn thương được Bảo Nhi đây? Mà Kim Bằng trước mắt chính là ví dụ tốt nhất.
- Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Đi thôi! Còn muốn ta đưa ngươi?
Tiếp Dẫn nhìn Kim Bằng nói.
Phía sau Tiếp Dẫn lóe ra vô tận ánh sáng vàng, toàn bộ Linh Sơn biến thành một mảnh ánh vàng rực rỡ, một cỗ áp bách kinh khủng bắn tới Kim Bằng. Các Phật Đà, Bồ Tát nhao nhao niệm lên Phật âm, dường như trợ uy cho Tiếp Dẫn vậy.
Kim Bằng nhìn lại Tiếp Dẫn, lại căm hận liếc nhìn đoàn người Chung Sơn, lưu lại một tiếng hừ lạnh, hướng về phía xa bay đi. Tốc độ Kim Bằng cũng cực kỳ biến thái, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt đã không thấy bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.