Lăng Tiêu bảo điện có ý gì?
Đế Huyền Sát nhìn về phía Chung Sơn lại một lần nữa xác nhận nói.
- Lăng Tiêu bảo điện? Ha ha, hiện tại cái danh từ này không thích hợp cho lắm, Hãy gọi là thiên cung đi, Thiên Lang đảo đã không thể nối liền với đại địa thì hãy để nó bay lên trời đi, bay lên vạn dặm trên không trung.
Chung Sơn nói.
Nghe được những lời của Chung Sơn, Đế Huyền Sát lại chăm chú nhìn Chung Sơn và nói:
- Ngươi là vị Hoàng Đế quyết đoán nhất ta đã từng gặp, ta sẽ ủng hộ cho ngươi!
- Đa tạ!
Chung Sơn gật gật đầu. Có những lời này của Đế Huyền Sát, còn hơn nghìn vạn lời nói khác.
Ủng hộ mình? Đây là lần thứ hai Đế Huyền Sát khẳng định với mình như thế. Lần đầu tiên là kí khế ước lang tộc, đây là lần thứ hai.
- Sau đó không lâu, Cổ Thần Thông khai thiên lập địa, ngươi có thể đi?
Chung Sơn nhìn về phía Đế Huyền Sát hỏi.
- Khai Thiên lập địa? Dù là có thành công hay không, ta vẫn muốn đi, không chỉ ta muốn đi, Thần Châu đại địa, Thiên Cực cảnh cường nhân, hầu như lúc đó đều phải chạm mặt nhau một lần.
Đế Huyền Sát nói.
- Đều đi sao?
Chung Sơn trong lòng lo lắng, lập tức nghĩ thông mọi thứ.
Rầm rộ như vậy, ai mà ngồi được? Thiên Cực cảnh? Thiên Cực cảnh của Thần Châu đại địa, quả nhiên là một hội lớn! Và sau khi Đế Huyền Sát rời khỏi, Chung Sơn cùng mọi người trở về chỗ hoàng cung tuyên kinh. Một gian trong đại điện bày Diệu Nhật kiếm, cửu phẩm pháp bảo hùng mạnh. Cái bảo bối khiến bao nhiêu người phải ghen tỵ. Nhưng trong mắt Chung Sơn nó chỉ là thứ có thể ăn được mà thôi!
Tuy rằng không phải chính mình ăn, nhưng phải cho người ngoài biết được Chung Sơn có thể ăn cửu phẩm pháp bảo không biết nên như thế nào, đương nhiên người ngoài càng không biết được chính là, rất lâu trước đó, Chung Sơn đã ăn một cửu phẩm pháp bảo, tam phẩm kim liên. Hiện giờ chỉ là tiếp tục ăn mà thôi.
Cửu phẩm pháp bảo, Thần Châu cường nhân có thể luyện chế thành pháp bảo mạnh nhất, có bao nhiêu cái? Đưa cho Chung Sơn từng cái từng cái như thế này, nhất định sẽ làm người biết chuyện sợ.
Ngày đó, Không Linh châu cũng đã bị đại hào hoàng triều thu thập lại, không ngừng nhập khố. Chung Sơn không để ý đến việc vặt đó, có các quan viên thống kê, cuối cùng đưa chàng xét duyệt. Chung Sơn nhìn Diệu Nhật kiếm, chờ đợi. Quả nhiên hai ngày sau:
- Chung Sơn, Thiên Lang đảo của ngươi sắp bị phá hủy à?
Ngoài điện lập tức truyền đến một giọng nói vui vẻ. Đó là Hạo Mỹ Lệ. Hạo Mỹ Lệ cầm tiểu kim long, đi cùng Tây Độc Hoàng cùng nhau tiến tới chỗ Chung Sơn, nơi đại điện. Chốc lát đã tiến vào bên trong đại điện, mắt Tây Độc Hoàng sáng lên nói:
- Kiếm tốt!
Diệu Nhật kiếm, cửu phẩm pháp bảo dĩ nhiên là kiếm tốt
- Làm sao nàng biết?
Chung Sơn nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ hỏi.
Chung Sơn hiểu Hạo Mỹ Lệ làm sao biết, chỉ là hỏi như vậy Chung Sơn thể làm cho Hạo Mỹ Lệ thêm vui mà thôi. Đây là kỹ xảo của lời nói.
- Ta làm sao lại không biết, Thiên Lang đảo ba ngày trước bị chấn động, mang đến cho đông hải một trận sóng thần cực lớn. Long vương nói Thiên Lang đảo của ngươi xảy ra chuyện lớn rồi, ta cũng vội chạy tới, vừa thấy mặt biển băng đã đóng ba ngàn dặm, Thiên Lang đảo của ngươi bị đóng băng cả rồi.
Hạo Mỹ Lệ nói.
- Ừ, mạch thông địa bị đứt.
Chung Sơn gật gật đầu đáp.
Hạo Mỹ Lệ một trận tự đắc.
- Cái gì? Mạch thông địa bị đứt ư?
Tây Độc Hoàng nhìn về phía Diệu Nhật kiếm, dần chuyển lại đây. Mạch thông địa bị đứt? Như vạy là tiêu rồi
Chính là chuôi kiếm này, vốn trấn áp U Tuyền, rút ra ngoài, kéo ra, làm cho mạch thông địa bị đứt.
Chung Sơn nói một cách thản nhiên.
Tây Độc Hoàng nhìn Diệu Nhật kiếm bằng ánh mắt kỳ quái, lại nhìn Chung Sơn, yên lặng có đến nửa nén hương mới nói:
- Ngươi, ngươi quả nhiên có khí phách!
Tây Độc Hoàng nhìn Chung Sơn, không biết nên xem người này như thế nào, thật không thể tin nổi, trước khoảng thời gian đi đến thánh địa mới đoạt lấy đồ vật này, làm cho thánh địa không còn, đã như là một việc hãi hung lắm rồi, giờ lại muốn phá hủy một tòa Thiên Lang đảo khổng lồ như thế. Hắn là vị thần phá hoại sao?
- Khí phách gì chứ? Không phải là một cái đảo thôi sao!
Hạo Mỹ Lệ nhìn qua nói.
Hạo Mỹ Lệ càng khí phách, một câu nói của Chung Sơn và Tây độc là cả một tràng.
- Đây là từ Long cung mang đến cho ngươi, chỉ có thể lấy một viên.
Hạo Mỹ Lệ lấy ra long châu vạn niên đua cho Chung Sơn.
Sau khi Tây Độc hoàng nhìn thấy Long châu vạn niên, lại càng oán hận, oan nghiệt, tên đệ tử này sao lại tốt đẹp đến mức đưa toàn bộ cho người ngoài?
- Đa tạ!
Chung Sơn rất không khách khí đáp. Trong ánh mắt U oán nhận:
- Tiền bối, nhìn thoáng một chút.
Chung Sơn vỗ vai Tây độc hòàng nói. Nghe được lời an ủi của Chung Sơn chút nữa bùng lên, buồn bực! Sau một năm, Chung Sơn cùng Thi tiên Sinh và Thủy Vô Ngân lại về tới Thái Cổ thánh đô.
Diệu Nhật kiếm, Long châu vạn niên, các thứ đó đều là những bảo bối tốt hiếm có, sau khi tiễn bước Hạo Mỹ Lệ, Chung Sơn liền giao cho Bát Cực Thiên Vỹ luyện hóa, mình kiếm chác chút.
Bát Cực Thiên Vỹ ăn nhiều bảo bối tốt, càng ngày càng mạnh, lần trước lúc U Tuyền hướng lên trời, càng có thể ngưng lại vì để bảo vệ chính mình. Lại là cái thần thức của mình, Chung Sơn tự dưng tốt vậy.
Đợi nó, đây chính là bảo bối hung mạnh của nghịch thiên cấp, hơn nữa uy lực của nó cũng dần dần hé lộ. Năng lượng đua vào người Chung Sơn, cực kỳ khổng lồ, lúc đầu là Hợp Thể Kỳ thứ bảy trọng, trực tiếp tăng ba lần. Hợp Thể Kỳ mạnh thứ mười.
Đến đây, không thể bay thêm được nữa, Chung Sơn biết đây là trạm kiểm soát, nếu muốn tăng lên, không chỉ dựa vào năng lượng, còn cần phải có cơ duyên. Nghịch thiên đại cơ duyên!
Đối với người khác mà nói, cơ duyên lớn rất khó xuất hiện, nhưng với Chung Sơn thì khác, Chung Sơn tin mình sẽ có cơ duyên, cũng do chính mình tạo ra. Thái Cổ thánh đô, toàn bộ Thái Cổ thánh đô đều thấy không khí vô cùng khẩn trương bên trong. Còn thời gian là nửa năm, chỉ nửa năm nữa, Đại La thiên triều thánh thượng sẽ chính thức khai thiên lập địa sớm có vô số cường nhân tập hợp ở Thái Cổ thánh đô, nhưng không ai dám mạo phạm, bên ngoài bốn vị thái tử ngồi ở Thái Cổ thánh đô.
Năm vị Đế cực cảnh cường nhân, Chính Nhất vương, Đại Huyền vương, Đại Huyền vương, Thái Tông vương, Chiến Thiên vương, và thái sư Huyễn Đồ Long. về phần bên trong Đại La thiên triều có bao nhiêu cường nhân, người ngoài không có khả năng biết đến được. Chỉ có thể khẳng định, thực lực thiên triều tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Hơn nữa những thiên triều khác, thiên triều cũng không cho phép gây chút phiền phức nào trong lúc này.
Tất cả đều chờ Cổ Thần Thông sau khi tích trữ đủ năng lượng, khai thiên lập địa.
Đây là việc vỹ đại, nếu thành công, không chỉ Đại La thiên triều được lợi, cái thiên hạ này cả trăm triệu người đều được lợi lớn. Đại la thiên triều tiếp tục lâm triều, chỉ là một việc, mọi việc tốt đẹp trong thiên hạ, được lâm triều tiến hành.
Lúc Chung Sơn đến Thái Cổ thánh đô là lúc Thái Cổ thánh đô không như bình thường, không phải không bình tĩnh mà là rất bình tĩnh. Vừa tới Đông Phương phủ, Chung Sơn liền dừng bước chân đứng lại.
Bởi vì, trước Đông Phương phủ, có một người phụ nữ đẹp đang đứng. Cổ Thiên U!
Cổ Thiên U trong mắt hiện lên sự kinh hãi, sự kích động!
Thủy Vô Ngân và Thi tiên sinh theo lệnh rời khỏi cửa, chỉ còn mỗi mình Chung Sơn.
- Thiên U!
Chung Sơn đi lên trước nhẹ nhàng gọi.
- Chàng đã về rồi sao?
Cổ Thiên U giống một cô gái trong căn phòng tăm tối, thấy chồng trở về mang đến hạnh phúc và tiếng cười. Nắm tay Cổ Thiên U, Chung Sơn cười mãn nguyện, cần tay Cổ Thiên U đưa vào trong phủ.
Cổ Thiên U ở trước một tháng rồi quay lại, thấy Chung Sơn chưa về, cũng ở Đông Phương phủ chờ đợi. Đợi liền một tháng.
Một tháng nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, lúc nhớ một ai đó, thời gian tưởng chừng như quá chậm, thời gian một tháng giống như thiên trường địa cửu, chỉ đợi Chung Sơn trở về.
Chung Sơn có thể nhận thấy tâm tình của Thiên U công chúa, không hỏi sự thể, ở cùng Thiên U công chúa hai ngày, mới tạm giải tỏa được nỗi khổ tương tư.
Di chuyển trên đảo, bên trong một tòa đình hóng mát, Chung Sơn và Cổ Thiên U cùng uống trà, nhìn ngắm cảnh đẹp Thái Cổ thánh đô.
- Nhìn thấy Thất Tinh đường, đường chủ không?
Chung Sơn hỏi.
- Vâng, Thất Tinh đường đường chủ là một nữ nhân tuyệt đẹp, cả thiên hạ này khó có ai có vẻ đẹp có thể so sánh với nàng.
Cổ Thiên U ngạc nhiên thán phục nói.
- Hả? Trên đời này còn có người có thể so sánh với nàng về sắc đẹp sao?
Chung Sơn cười hỏi.
- Đương nhiên là có, Bảo nhi tỷ tỷ, Linh nhi tỷ tỷ không phải sao?
Cổ Thiên U lập tức đáp.
- Họ ư?, nàng như Xuân lan thu cúc, cùng thi tài! Các nàng là người đẹp nhất trên thế giới này.
- Thật không? Chàng có thể cho ta một lần đến vạn phượng tề minh, hàng tỷ lời chúc của Phúc âm không?
Cổ Thiên U nói, trong mắt ánh lên tia ghen tỵ
Nhìn Cổ Thiên U, Chung Sơn không trách nàng ghen tỵ, dù sao, chỉ để ý nàng mới có thể ghen tỵ. Hơn nữa trước tình yêu Cổ Thiên U vẫn còn là một cô gái.
- Đương nhiên, chỉ càn nàng bằng lòng, ta lập tức làm cho nàng một lần long trọng chưa từng có.
- Được, được, cảnh long trọng ấy ngươi hãy dành cho những người con gái khác bị ngươi lừa đi.
Cổ Thiên U là một nữ nhân hiểu biết, biết lúc này là lúc không nên giằng co.
- Tuy nhiên, nói tiếp, Thất tinh đường đường chủ thực sự rất đẹp, nàng không có vẻ đẹp như xuân lan thu cúc, nàng có vẻ đẹp vượt lên trên các loài hoa trong thiên hạ, chỉ có một từ đẹp, đẹp đến nỗi người ta không thể thở nổi, bất cứ kẻ nào nhìn thấy nàng đều bị mê hoặc, dù là con gái cũng không ngoại lệ.
- Hả?
Chung Sơn ngạc nhiên nói. Thực sự có một nữ nhân hoàn mỹ đến vậy sao?
- Ta cũng là một lần tình cờ nhìn thấy nàng, bởi vì nàng vẫn dùng khăn che mặt, đương nhiên nếu không che mặt rất khó bảo đảm rằng sẽ không có ai bị nàng mê hoặc.
Cổ Thiên U nói.
- Phóng đại vậy ư?
Chung Sơn há hốc mồm ngạc nhiên.
Bởi vì Chung Sơn biết Thiên U tuyệt đối không nói ngoa.
- Chàng có biết nàng là ai không?
Cổ Thiên U bỗng nhiên trong mắt lấp lánh sự tinh quái nói.
- Hả? Chẳng lẽ ta còn không quen biết?
Chung Sơn thấy lạ nói.
- Chàng hẳn là không biết, nhưng chàng nên nhìn mặt cô ấy.
Cổ Thiên U cười bí hiểm nói.
Nhìn mặt nàng ấy? Chung Sơn nhướng mày, Thiên U nói nhìn mặt, hơn nữa còn tự mình nói ra những điều nàng trải qua? Nhưng trong kí ức đâu có ai lại thập toàn thạp mỹ như lời đánh giá của nàng đâu? Bỗng nhiên một hình bong tuyệt đẹp vút qua trong tâm trí chàng.