Trường Sinh Bất Tử

Chương 46: Khai thiên tam thức, thiên đạo hợp binh




Bát Cực Thiên Vĩ nuốt Pháp bảo của Thánh nhân, Huỳnh Hoặc nổi giận, lập tức tìm ra Bát Cực Thiên Vĩ. Thậm chí, Huỳnh Hoặc còn cảm nhận được Thiên Khổng đang bị phá hoại nhanh chóng, hủy diệt cực nhanh, Huỳnh Hoặc làm sao không giận được.
Thiên Khổng, Pháp bảocủa Huỳnh Hoặc, trút xuống tâm huyết vô tận của Huỳnh Hoặc, thậm chí Huỳnh Hoặc không tiếc bỏ ra thần linh tính, càng chuẩn bị dùng nó cướp lấy cơ duyên to lớn này, đối đãi bảo hộ như người yêu, nhưng lúc này lại sắp bị Chung Sơn hủy diệt?
Huỳnh Hoặc kéo theo tiếng rít gào, không để ý các Tổ Tiên giằng co, tiến thẳng về phía Chung Sơn.
Khí thế của Thánh nhân quả nhiên cực kỳ kinh khủng, ít nhất ở trong mắt người thiên hạ, Thánh nhân chính là người mạnh nhất thiên địa. Thánh nhân mạnh mẽ như thế, kéo theo một cỗ khí tức đè ép khủng khiếp, như muốn hủy diệt mọi thứ trên đời, chấn nhiếp tuyệt đối.
Đao Nhân Đồ, Kim Bằng không tới kịp, 18 Tổ Tiên Lang tộc cũng không tới kịp, Đế Huyền Sát lại chìm đắm trong hấp thu vận số không căn.
Chung Sơn ở trên đảo bay, tựa như chiếc thuyền con giữa bão tổ biển cả, lay lắt như sắp tan vỡ.
Trên đảo bay của Chung Sơn, tu vi cao nhất chính là Chung Sơn, Thi tiên sinh, Thiên lão, ba người Cổ Tiên.
Cổ Tiên cùng Thánh nhân, ở trong mắt người thường chính là kém xa vạn dặm, cũng như ba con kiến đối mặt với sư tử nổi giận, tai nạn khủng bố!
- Thánh Vương! Đằng xa, Kim Bằng sợ hãi rống lên.
Nhưng mà Tổ Tiên có nhanh đi nữa, có thể nhanh hơn Thánh nhân? Ít nhất Kim Bằng không thể được.
Huỳnh Hoặc lao tới, khiến người ta có cảm giác như phóng to mấy ngàn mấy vạn lần, toàn thân hào quang màu đỏ bùng lên, đại đạo kéo theo oai thiên địa cuốn về phía đoàn người Chung Sơn. Huỳnh Hoặc vươn ra một chưởng, kéo theo uy lực sấm sét diệt thế, hư không chấn động, chưởng ra một cái lỗ đen, bá đạo đánh về phía Chung Sơn.
Quá nhanh, quá vội vàng, Thiên Khổng sắp bị hủy diệt, Huỳnh Hoặc căn bản bất chấp hậu quả.
Trong mắt Thiên lão lập tức toát ra tuyệt vọng. Xong đời rồi!
Trong mắt Thiên Linh Nhi, Hạo Mỹ Lệ chỉ có sợ hãi, mặt mày hoảng loạng muốn chạy trốn, nhưng hư không bị đông lại, căn bản không động đậy được, như thành cá thịt trên thớt, mặc cho cắt chém!
Vương Tĩnh Văn vững vàng không sợ, loại không sợ hãi này hoàn toàn thành lập trên niềm tin vào Chung Sơn.
Mi tâm Thi tiên sinh tách ra một cái khe, thi thể hùng mạnh như sắp toát ra ngoài.
Chung Sơn đứng ở trước mặt mọi người, cảm thụ không gian đông cứng, cùng một chưởng hủy thiên diệt địa của Huỳnh Hoặc, Chung Sơn biết mình sắp nghênh đón một đòn mạnh nhất từ trước đến nay.
Trốn?
Không thể trốn, đằng sau lưng là những người mình quan tâm nhất, một khi trốn chạy, một chưởng của Huỳnh Hoặc đánh xuống, Thiên Linh Nhi không chỉ tan thành tro bụi, càng sẽ hồn phi phách tán, hình thần câu diệt. Một đòn của Huỳnh Hoặc dù không dùng hết toàn lực, cũng có thể hủy diệt mọi thứ trên đảo bay.
Không thể trốn, tuyệt đối không thể trốn, vậy chỉ có nghênh đón!
Chung Sơn biết, chỉ cần cản được một đòn của Huỳnh Hoặc, cản một đòn này là đủ rồi.
Nhưng đó là Thánh nhân, Chung Sơn lần đầu tiên đối mặt với Thánh nhân, nhóm người mạnh nhất trong truyền văn thiên hạ.
Tu vi chênh lệch quá xa, trong mắt Chung Sơn không hề có sợ hãi, đế vương chân chính dũng nhìn thẳng vào mọi tai họa, lòng dạ đế vương, không có thứ gì làm hắn khuất phục.
Gào.....
Trong cơ thể Chung Sơn, Chân Long rít gào, Kim Long số mệnh Kim Long số mệnh, đây là căn bản hộ thân của Chung Sơn. Mượn số mệnh thiên hạ Đại Tranh, lực lượng của Chung Sơn đột nhiên vươn lên.
Bước tới một bước!
Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp tràn ngập toàn thân, Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp tầng thứ chín! Lực lượng gấp 10!
Vô số Lang tộc xung quanh nhìn vào Chung Sơn, tràn đầy lo lắng. Bởi vì Chung Sơn hỗ trợ Đế Huyền Sát mới dẫn tới Huỳnh Hoặc đánh xuống, nói thế nào, trong lòng chúng Lang tộc đều đứng cùng phe với Chung Sơn.
Rất nhiều Lang tộc đều cho là Chung Sơn xong rồi, nhưng lúc này Chung Sơn lại nghênh đón Huỳnh Hoặc, làm cho mọi Lang tộc đều khó hiểu.
Kinh ngạc nhất tự nhiên là Tử Nhiêm trưởng lão, mấy trăm năm trước Tử Nhiêm trưởng lão đã gặp qua Chung Sơn, hiện tại Chung Sơn mạnh nhất chỉ là Cổ Tiên thôi? Nhưng hiện tại hắn đang làm gì? Liều đấu với Thánh nhân?
Chỉ thấy Chung Sơn đạp bước ra, quanh người rồng ngâm gào thét, toàn thân lập tức biến đổi hào quang rực rỡ, lúc bay ra, thân thể bỗng phình to, không gian xung quanh tràn ra những lực lượng màu vàng lấp lánh, khuấy động không gian xung quanh rung chuyển.
Nhưng như thế này cùng lắm chỉ đạt đến thực lực Tổ Tiên bình thường, căn bản không phải đối thủ của Huỳnh Hoặc.
Oong.....
Mọi chuyện chưa hết, ngay lúc Lang tộc đang tiếc hận, đằng sau Chung Sơn bỗng xuất hiện một mảnh mây tím khổng lồ, ở giữa mây tím mở ra một cái khe, đối diện đảo bay kia.
Con mắt màu tím khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, lúc mở ra, ánh sáng tím bùng nổ, bao phủ đảo bay, xung quanh đảo bay lập tức ổn định lại.
- Thiên Số Nhãn! Vân trưởng lão giật mình hô lên.
Quả thật, Thiên Phạt Nhãn rất giống Thiên Số Nhãn, chỉ có màu sắc khác nhau mà thôi, tuy nhiên uy thế không lớn như vậy.
Quả nhiên, Thiên Phạt Nhãn khổng lồ xuất hiện, dù là Huỳnh Hoặc toàn thân cũng rung động. Dù sao Thánh nhân mặc dù tránh né không nói Thiên Số Nhãn,nhưng Thiên Số Nhãn vĩnh viễn là ác mộng trong lòng Thánh nhân.
Thiên Phạt Nhãn vừa xuất hiện, khiến cho thế tới của Huỳnh Hoặc hơi chậm lại, ít nhất khí thế yếu hơn vừa rồi một chút.
Chỉ một chút đó, Huỳnh Hoặc liền đoán ra nó căn bản không phải Thiên Số Nhãn, nếu không phải, vậy tạm thời mặc kệ, tiếp tục đánh về phía Chung Sơn.
Một đòn của Thánh nhân, tuy rằng uy lực giảm mạnh, nhưng vẫn là oai Thánh nhân. Một Tổ Tiên căn bản không cản nổi, huống chi trước mắt Chung Sơn căn bản không phải Tổ Tiên!
Thậm chí, sau khi Huỳnh Hoặc đẩy ra một chưởng này, cũng không khỏi khinh thường Chung Sơn.
Thiên Phạt Nhãn dùng để bảo hộ nhóm người Linh Nhi, Chung Sơn chỉ có thể tự mình nghênh chiến.
Chung Sơn không đưa tay tới trước, mà giơ cao hai tay, chân co lại, eo cong ra sau, hai mắt trừng lớn, toàn thân nổi đầy gân xanh.
Theo một chưởng của Huỳnh Hoặc ngày càng gần, đằng sau Chung Sơn loáng thoáng xuất hiện một cái thiên đạo.
- Đó là? Kim Bằng ở đằng xa hô lên.
Thiên mạch, thiên mạch trong binh. Ngày xưa Thánh Vương chính là dùng thiên mạch này đánh bại mình. Nhưng hiện tại Thánh Vương mới cảnh giới Cổ Tiên, vẫn không thể thân hợp thiên đạo, vậy thiên mạch dù mạnh, có thể đối phó được mình, nhưng có thể ngăn cản được Thánh nhân?
Thiên mạch trong binh vừa xuất hiện, sắc mặt Tử Nhiêm trưởng lão co rút, Cổ Tiên? Cổ Tiên cũng chơi được thiên đạo? Thiệt hay đùa?
Không chỉ Tử Nhiêm trưởng lão, Huỳnh Hoặc lao tới cũng không khỏi cổ quái.
Nhưng Tử Nhiêm trưởng lão còn chưa hết ngạc nhiên, một màn càng kinh dị hơn xuất hiện. Nhìn thấy cảnh này, Tử Nhiêm trưởng lão thật cho là mình đang nằm mơ.
Không chỉ Tử Nhiêm trưởng lão, mọi Tổ Tiên đều không thể tưởng tượng nhìn cảnh này.
Thiên mạch trong binh vừa xuất hiện thì không sao, nhưng đằng sau thiên mạch trong binh là cái gì? Thiên đạo?
Một cái, hai cái, mười cái, trăm cái?
100 cái thiên đạo? Tuy rằng rất ảo, rất nhạt, nhưng cuối cùng cũng là thiên đạo, 100 đường thiên đạo?
Không có Tổ Tiên khác, chỉ có một mình Chung Sơn? Sao hắn có thể gọi ra 100 đường thiên đạo, nó thật là 100 đường thiên đạo ư?
- Khai thiên tam thức, thiên đạo hợp binh... Chung Sơn rống lớn, 100 đường thiên đạo ở đằng sau thiên mạch trong binh quỷ dị chạy vào thiên mạch trong binh.
Hai tay Chung Sơn chém xuống, Khai thiên tam thức mạnh mẽ theo cơ thể Chung Sơn rung động, nghênh đón một chưởng của Huỳnh Hoặc.
Khai thiên tam thức đánh ra, hư không chấn động, một cái lỗ đen khổng lồ nối liên thiên địa, mơ hồ thấy được một cây búa đầy màu sắc xuất hiện trong lỗ đen.
Chung Sơn ra tay toàn lực, lực lượng đại hủy diệt đánh về phía Huỳnh Hoặc.
Một búa hủy thiên diệt địa, mạnh mẽ ngập trời, cuối cùng va chạm tới một chưởng của Huỳnh Hoặc.
Ầm....
Lực lượng khổng lồ va chạm trong hư không, hình thành lỗ đen to lớn 10 vạn dặm, nứt vỡ sâu 10 vạn dặm trong không gian lỗ đen.
Sau tiếng nổ lớn, vô số Lang tộc lập tức mất cảm giác.
Khai thiên tam thức mạnh mẽ cuối cùng cản được một chưởng của Huỳnh Hoặc, càng biến mất cùng lực lượng một chưởng của Huỳnh Hoặc.
Huỳnh Hoặc lui một bước, đứng trên hư không, tràn đầy khó tin. Không thể tin nổi, con kiến này làm sao có lực lượng mạnh đến thế?
Cổ Tiên, hắn mới Cổ Tiên?
Huỳnh Hoặc nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng từ trước đến nay, vừa rồi chỉ là một con kiến bé nhỏ, nhưng ai có thể ngờ dưới bề ngoài "yếu ớt" đó, lại che giấu một con hổ dữ?
Dù là mình không ra tay toàn lực, hơn nữa giữa đường lực lượng còn giảm đi nhiều, nhưng cuối cùng cũng là một đòn của Thánh nhân, không chỉ có lực lượng đại đạo, càng kéo theo lực lượng của thiên địa ban cho Thánh nhân.
Nhưng mà con kiến trước mắt chỉ là bay ra sau trăm dặm, liền ngừng lại?
- Không thể nào! Thậm chí Huỳnh Hoặc hoài nghi mình có phải là Thánh nhân hay không, vậy mà lại không đập chết được một tên Cổ Tiên?
Huỳnh Hoặc chỉ lui một bước, Chung Sơn lại lùi trăm dặm, chênh lệch vẫn rất lớn. Áo của Chung Sơn nổ tung, lộ ra cơ bắp cường tráng, nhưng lúc này toàn cơ bắp co giật, rõ ràng là vì bùng nổ lực lượng vượt quá giới hạn bản thân, cả người co rút.
Hai tay Chung Sơn run run, nhưng trong mắt vẫn phun ra hung quang, không khuất phục nhìn chằm chằm Huỳnh Hoặc xa xa.
Khai thiên tam thức, Chung Sơnkhó mà đánh ra được nữa, nhưng không cần phải vội, bởi vì Kim Bằng, Đao Nhân Đồ,10 Tổ Tiên Lang tộc đã chắn trước mặt Chung Sơn, Chung Sơn đã an toàn.
Nhưng lúc này cường giả xung quanh đều một trận im lặng.
Đặc biệt là Tử Nhiêm trưởng lão, lúc này con mắt muốn trừng lọt ra, con mẹ nó đó là còn Cổ Tiên hay sao?
Kim Bằng càng toát đầy mồ hôi lạnh, vốn cứ tưởng Thiên Phạt Nhãn đã là bài tẩy cuối cùng của Chung Sơn, biến thái như vậy, mạnh mẽ như thế. Nhưng vừa rồi, Thiên Phạt Nhãn chỉ là dùng bảo hộ nhóm người Vương Tĩnh Văn? Thánh Vương tự mình ra tay?
Khai thiên nhị thức, Khai thiên tam thức? Còn có Khai thiên tam thức? Năm đó Khai thiên nhị thức bá đạo đã làm Kim Bằng tràn ngập rung động, hôm nay vừa thấy Khai thiên tam thức, khỏi cần phải nói rung động dường nào.
Một chưởngcủa Huỳnh Hoặc có chứa lực đại thế thiên địa, một đòn giận dữ, coi như là mình đối mặt, không chết cũng phải trọng thương, nhưng mà Thánh Vương hoàn toàn đỡ được?
Không cần phải nói, mọi người phải đánh giá lại thực lực Chung Sơn lần nữa. Đón đỡ một chưởng của Thánh nhân, vậy mà không bị thương, hắn còn là người hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.