Chủy nhân hậu duệ, kế thừa huyết mạch, rất bất thường, băng phong tam thiên lý? Biển rộng bao la.
Mọi người đều nuốt nước bọt, kinh hãi, nhìn về phía Bi Thanh Ti, với thực lực này, bọn chúng có cùng xông đến cũng không phái đối thủ, xem ra hiện tại bản thân nàng còn phải bảo vệ những người khác.
Bi Thanh Ti cũng hiểu ý, biểu diễn vài đường tuyệt kỹ, khiến cho các sư huynh e sợ, không cấn tự trách mình nữa, dù sao, tâm địa Bi Thanh Ti cũng không xấu, cứ coi như là khước từ mọi người.
Mọi người cau mày.
- Thấy được không?
Sau đó, nhìn Bi Thanh Ti, không cần chăm chú như vậy, chậm rãi một chút, lúc này. phía sau mọi người bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra làm một tuấn mỹ nam tử đứng ở sau đó.
Nếu có Niệm Du Du ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đúng là lần trước, người cùng Chung Sơn dùng kiếm ngạo trảm giết ma yểm quân đoàn, chính là trang nam tử kia, chỉ có điều Niệm Du Du đuổi Chung Sơn đi, tuấn mỹ nam tử đó vì thế cũng bỏ đi.
- Bái kiến sư thúc!
Mọi người lập tức hành lễ.
- Bái kiến sư thúc!
Bi Thanh Ti cũng cung kính hành lễ.
- Ha ha, Bi Thanh Ti, ngươi gia nhập Trường Sinh giới cũng không bái sư, tại sao lại gọi ta là sư thúc? Có thể không lâu nữa, ta và ngươi trở thành sư huynh muội cùng không chững, ngươi có thể gọi ta là "Băng Hiên!".
Tuấn mỹ nam tử đứng ở sau đó, cười nói.
- Theo qui cũ Trường Sinh giới, gia nhập Trường Sinh giới, cao nhất chính là đại đệ tử, trừ khi được chân quân để bạt hoặc đạo quân cất nhắc! Vậy ta phải gọi ngài là sư thúc
Bi Thanh Ti nhíu mày nói.
Băng Hiên nhìn Bi Thanh Ti, vẻ mặt có chút thay đổi, cười nói:
- Được rồi, ngươi đã khăng khăng, thì ta cũng xưng là sư thúc vậy.
- Vâng, sư thúc!
Bi Thanh Ti lập tức nói.
- Bên kia, bọn họ muốn phá băng ra
Một tiểu quan thống lĩnh phía trước lập tức nói lớn.
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, núi băng chặn trước mũi thuyền, đã xuất hiện mốt chút vết nứt, hơn nữa, vết nứt còn đang rộng thêm.
Mọi người lùi lại. Một lúc sau.
Trên núi băng, vết nứt càng ngày càng nhiều, mọi người cùng với Băng Hiên chăm chú nhìn vào phía trong.
Bốn phía chiếc thuyền lớn, tất cả băng đều ầm ầm nổ tung.
Những ở trước mặt Băng Hiên, băng tuyết nồ tung lúc nãy tự động phân tán đến, không có khối nào văng về phía mọi người.
Phá băng.
Triệu lão trạm ở đấu thuyền, lạnh lùng nhìn lên bầu trời.
Chung Sơn, Thi tiên sinh và một đám người đứng phía sau Triệu lão, cùng nhìn lên giữa trời
Lúc đó, nét mặt Chung Sơn chững lại, Bi Thanh Ti?
Tuy rằng, Thi tiên sinh chưa thấy qua Bi Thanh Ti, nhưng lúc trước có nghe Lâm Khiếu nhắc đến, bởi vậy cũng tức khắc nhận ra.
Thi tiên sinh nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn lắc đầu, có ý không cần phải nhận ra.
- Các ngươi là ai? Triệu lão trầm giọng hỏi.
- Ngươi đoán chúng ta là ai? - Băng Hiên tà cười nói.
Lúc này, Triệu lão nhìn về phía bọn họ một cách chăm chú, như đang ngẫm nghĩ điều gì, chư vị đây có phải là người của Trường Sinh giới?
Băng Hiên nhìn chằm chằm Triệu lão, cười cười, vẫn chưa phủ nhận.
- Triệu lão
Phía sau Triệu lão có vài người manh động, muốn giơ kiếm ra xông vào giao chiến.
Thế nhưng, triệu lão đã vung tay lên, ra hiệu cho tất cả lui xuống, không cho mọi người manh động.
Thấy Triệu lão như thế, Băng Hiên vừa lòng, cười, tiếp đó, tiến về phía Triệu lão trao cho bạch dược hoàn.
- Đa tạ.
Triệu lão cầm lấy.
- Ta biết các ngươi bị thần ấn quấy nhiều, thần ấn tuy mạnh, nhưng thực ra chỉ là một loại độc, thuốc này là được Trường sinh giới quân, tụ mình luyện chế, ngươi cùng bọn họ mỗi năm dùng một lần, hiệu quả như nhau.
Băng Hiên nói.
Triệu lão nhìn Băng Hiên, rồi nhìn lại đan dược trong tay, đưa thẳng vào miệng.
Nếm một cái, gật đầu nói:
- Quả nhiên là thần dược.
Triệu lão nói xong, tất cả mọi người trên thuyền quay lại nhìn, vừa nhìn Triệu lão, lại nhìn Băng Hiên.
- Các ngươi muốn thế nào? Triệu lão trầm giọng nói.
- Ta là Trường Sinh giới Băng Hiên chân nhân, đan dược kia đã được quân luyện ra, chi cần các ngươi bằng lòng giúp chúng ta một chút chuyệiỊ ta sè sẵn lòng đua bọn ngươi tới Trường sinh giới, xin cho các ngươi giải trừ thần ấn.
Băng Hiên trầm giọng nói.
- Giải trừ?
Triệu lão nhướng mày.
Mà những người khác, một số tỏ vẻ ước muốn, số còn lại lộ vữ phẫn nộ, hiển nhiên, còn không biết thần ấn có hại.
- Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?
Triệu lão trầm giọng nói.
- Băng Hiên ta từ trước tới nay nhắt ngôn cửu đỉnh, với danh dự của Trường Sinh giới, có thể đảm bảo.
Băng Hiên trầm giọng nói
Triệu lão nhìn chằm chằm Băng Hiên, nhìn đi nhìn lại, tiếp đó bỗng nhiên mở miệng nói
- Chung Suất!.
- Dạ!
Chung Sơn lập tức kêu lên.
- Ngươi đưa mọi người vào khoang thuyền, nói cho mọi người biết tình hình cụ thể, rõ ràng bí mật.
Triệu lão nói.
- Dạ!
Chung Sơn lập tức đáp.
Tiếp đó, mọi người không rõ cùng nhau đi theo Chung Sơn vào trong khoang thuyền, để nghe Chung Sơn giảng giải về thần ấn.
Với tài ăn nói của Chung Sơn, không mất nhiều thời gian, tất cả mọi người đà mở to hai mắt nhìn, thọ nguyên? Kia không phải nô lệ vĩnh viễn sao? Những loại nô lệ này phản kháng như thế nào? Không được phản kháng, một chút phản kháng cũng không có, chủ nhân muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, cho ngươi sống thì ngươi phải sống, thông thường, đối với người tu hành mà nói, thọ nguyên thì có vẻ chưa đủ, hiện tại, không phải chỉ có chờ chết? Thần ấn này vẫn là một loại độc dược màn tính.
Lúc này, Triệu lão cũng chậm rãi đi vào khoang thuyền, hiển nhiên, phía trên, mọi người đà đạt được thỏa thuận.
Triệu lão bước xuống dưới, mọi người nhìn về phía Triệu lão, chờ đợi.
Nhìn mọi người, triệu lão nói:
- Chung Sơn đã nói qua cho các ngươi, ta cũng đã thỏa thuận xong với bọn người của Trường Sinh giới.
- Không, triệu lão, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Một người nữa lập tức cắt ngang.
- Đúng vậy, Triệu lão, ngươi vừa nói, người của Trường Sinh giới bằng lòng giúp chúng ta sao?
Người còn lại lên tiếng.
Những người khác kiên nhẵn chờ đợi.
Triệu lão có chút bất ngờ, vừa nhìn mọi người, lại vừa nhìn Chung Suất, bởi vì cùng Chung Sơn trò chuyện, mới khiến cho bàn thân không có ý phản loạn.
- Thiên hạ chưa từng có chuyện tốt lành như vậy, người của Trường sinh giới muốn đùa giỡn chúng ta đây, chúng ta nhất định phải tạo ra lợi thế cho minh
Triệu lão nói.
- Vừa rồi, ta đã cùng bọn họ thỏa thuận, bọn họ lập tức giả mạo, gia nhập cùng các ngươi phá giải thần ấn, chỉ cần chúng ta đưa bọn họ tới tổng đà, giết chết chủ nhân, khi đó, bọn họ sè đua chúng ta đến Trường Sinh giới, xin chân quân, hoặc là nói quân cho chúng ta giải trừ thần ấn, thậm chí, chúng ta còn có thể ở lại Trường Sinh giới phụ cận tu giới quỹ.
Triệu lão nói xong, tất cả mọi người im lặng một lúc.
Tuy rằng không cam lòng làm thuộc hạ, những việc ấy, chủ nhân đã gây cho mọi người sụ uy hiếp rất lớn.
- Nếu chẳng may, bọn họ không giết được chủ nhân thì sao?
Một người không yên tâm nói
Lúc này, cần một người có lòng can đảm để trấn an mọi người, Chung Sơn lập tức nói:
- Ta hi vọng, lằn này Trường Sinh giới sẽ điều động thật nhiều nhân lực, một trong tứ đại thánh địa, Trường Sinh giới chẳng lẽ còn không diệt được chủ nhân, này, ma yểm quân đoàn, ta bằng lòng liên thủ, nếu không liên thủ thì sớm muộn gì cũng bị hạ độc thủ, ta vẫn chưa muốn chết, ta cũng không muốn làm làm thuộc hạ, trường sinh bất tử là ước muốn của ta, cho dù không được trường sinh bất từ, ta vẫn muốn được tiêu diêu tự tại, như vậy với ta cũng đủ rồi.
Triệu lão nhìn thoáng qua, khen ngợi Chung Sơn.
Quả nhiên, Chung Sơn nói xong, tất cả mọi người.
- Ta cũng bằng lòng!
- Ta cùng bằng lòng!
Tất cả mọi người đồng lòng bày tỏ thái độ, Triệu lão mĩm cười, gật đầu.
Mọi người lại đi vào khoang thuyền. ở bên ngoài, một mảnh băng nguyên đã được Bi Thanh Ti làm tan, hòa vào đại dương mênh mông, mà lúc này, mọi người nhìn về phía người Trường sinh giới, ánh mắt đà thay đổi.
- Như vậy, chư vị cùng theo chúng ta, các ngươi là người vừa mới mắc phải thần ấn, mà nhi nữ của ta vừa mới gặp nguy hiểm không lâu, ngươi liền bắt chước theo nhi nữ của ta.
Triệu lão chỉ vào Bi Thanh Ti.
- Yên tâm đi, chúng ta đều có cách che giấu tu vi.!
Băng Hiên nói.
Quả nhiên, thoắt cái mọi người đã kiềm chế được sự nóng giận, trong mắt Triệu lão, những người tu vi này toàn bộ đều xem như Kim Đan kỳ.
Triệu lão vừa lòng, gật đầu, tiếp đó còn nói thêm:
- Đầu hai người các ngươi rất chướng mắt.
Triệu lão chỉ vào Bi Thanh Ti và Băng Hiên, một đầu màu bạch, một đầu màu lam.
- Đầu?
Băng Hiên khẽ mĩm cười, lấy tay lau nhẹ nhàng, bỗng nhiên, cái đầu màu lam lập tức trở thành đen nhánh.
- Bi Thanh Ti, để ta dạy cho ngươi?
Băng Hiên nhìn về phía Bi Thanh Ti cười tủm tỉm.
- Không cần, ta tự có cách.
Bi Thanh Ti lắc đầu đáp.
Băng Hiên nghi hoặc.
- Phiền Triệu Lão chuẩn bị cho ta một gian mật thất.
Bi Thanh Ti nói.
- Được!
Triệu lão gật đầu.
Bi Thanh Ti một mình tiến vào mật thất, dùng trận pháp ngăn cách, ở bên trong chơi đùa.
- Ta đến cho các ngươi nói một chút về thần ấn, ít nhắt cũng tạo cho các ngươi một ấn tượng, hơn nữa, có thể ở một cảnh giới nhất định, ữè bắt chước được.
Triệu lão nói.
- Đa tạ!
Chúng nhân Trường Sinh giới gật đầu.
Một lúc lâu sau, bi Thanh Ti từ khoang thuyền đi ra.
Băng Hiên ngạc nhiên nhìn về phía Bi Thanh Ti.
- Bi Thanh Ti, trên đầu của ngươi, không có chút pháp thuật dao động hả? Người làm thế nào? Cũng phải nói cho cho ta biết chứ, đầu ta tuy rằng đen, những gặp được tu vi, so với ta là cao nhân, liếc một cái đà nhìn thấy Băng Hiên, lập tức đến bắt chuyện.
Chung Sơn đứng một bên, khẽ mĩm cười, bởi vì Bi Thanh Ti, hay là bản thân đã từng dạy nàng.
Bi Thanh Ti cắn môi, lắc đầu nói:
- Rất có lỗi với sư thúc, cách thức này ta sè không truyền cho bắt cứ ké nào".
Băng Hiên hơi hơi nhất hoặc
Chung Sơn cũng tỏ vẻ xúc động, tươi cười.