Trường Sinh Bất Tử

Chương 45: Tiền thánh nhân chuẩn đề




Hắc động rất nhanh bổ khuyết, không gian dần dần ổn định, chậm rãi lộ ra hai người chiến đấu bên trong.
Trong Khổng Tước linh đại đạo, khóe miệng Khổng Tuyên tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhưng khuôn mặt hung ác vẫn không thay đổi, mặc kệ thân thể bị thương nặng, vẫn gắt gao nhìn chăm chú về phía Khổng Tử, tiếp đó mới chậm rãi nhìn về phía xông bầu trời trên vùng trời đại điện.
Trong Hồng Nho đại đạo, quần áo của Khổng Tử cũng lại lần nữa có nhiều chỗ tổn hại, nhưng khí độ ngạo nghễ mà xem thì Khổng Tử bị thương vô cùng nhỏ.
Thánh nhân, Tổ Tiên, vẫn là Thánh nhân cao hơn một bậc, cho dù Khổng Tuyên đã mạnh tới mức khó tưởng tượng được, nhưng vẫn không địch lại Thánh nhân. Khổng Tử nhìn bạch kim đại đạo phía xa, nắm tay hơi hơi xiết chặt. Chuẩn Đề sống lại?
Khổng Tử làm sao cũng không nghĩ tới, không ngờ lại để cho Chuẩn Đề trở mình? Nên biết rằng, ở trong suy tính của mình, Kim Thân Pháp Tướng 18 cánh tay 3 mắt của Chuẩn Đề đã hoàn toàn bị phá hủy! Mệnh cách hỏng rồi, làm sao có thể trở mình được? Cũng vì như thế, Khổng Tử mới để mặc cho Bồ Đề lão tổ và Kim Thân Pháp Tướng hợp thể, ai cũng không bổ cứu được lỗ hổng kia, cho dù Thánh nhân cũng không thể.
Nhưng trước mắt?
Khổng Tử hơi suy tính, lập tức biết chuyện gì xảy ra! Là tên Chung Sơn yêu nghiệt kia?
Khổng Tử trong lòng tức giận, quay sang nhìn về phía Chung Sơn.
- Hừ! Hừ lạnh một tiếng.
Một cỗ khí tức khổng lồ trực tiếp bức tới Chung Sơn.
- Dừng tay! Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Lật tay vẽ ra một cái, trong hư không xuất hiện 1 trang sách, trang sách kia lập tức che ở trước mặt Chung Sơn, đó là trang giấy của Sinh Tử Bộ.
- Thình thịch............!
Một cỗ sóng khí từ hai bên Chung Sơn thổi qua, Hạo Mỹ Lệ cũng rút lui mười mấy bước, cuối cùng bị Chung Sơn ôm vào trong ngực. Khóe miệng tràn ra máu tươi, trong mắt hiện lên cừu hận nhìn về phía Khổng Tử xa xa.
- Khổng Khâu, ra tay với một tiểu bối nguyền rủa, ngươi đúng là mất mặt à.
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nhu hòa, thanh âm không cao, những lại quỷ dị truyền đến trong tại mọi người.
Nói chuyện là Bồ Đề lão tổ, không, giờ phút này đã không phải là Bồ Đề lão tổ.
Trong bạch kim đại đạo, khuôn mặt kia vẫn là Bồ Đề lão tổ, nhưng y phục trên người từ màu trắng lại trở thành màu bạch kim, hiện ra màu kim loại nhàn nhạt sáng bóng, ánh mắt cũng trở nên linh hoạt, sắc bén hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm Khổng Tử xa xa, đạp bước đi ra, chắn ở trước đại điện trên trời.
- Chuẩn Đề lão thất phu, ngươi quả nhiên sống lại! Khổng Tuyên lộ ra vẻ ý mừng.
- Chuẩn Đề! Khổng Tử trầm giọng nói.
Trong bạch kim đại đạo, Chuẩn Đề đã sống lại quay sang Khổng Tuyên gật gật đầu, tiếp đó lại lần nữa nhìn về phía Khổng Tử.
Tôn Thân hơi hơi kích động. Sư tổ, sư tổ mình biến thành tiền Thánh nhân? Chuẩn Đề Thánh nhân? Tuy rằng Thánh vị chưa lấy được lại, nhưng Thánh nhân ngày xưa cường đại dường nào, Tôn Thân vẫn biết. Vừa rồi Chung Sơn thấy rõ, khuôn mặt Chuẩn Đề vẫn còn thấy rõ như trước, giống như Thái Thượng, có khuôn mặt rõ ràng. Chỉ ngoại trừ Tạp sống lại.
Chuẩn Đề vừa nhìn Khổng Tử, ngón tay vừa hơi động. Sau một phen suy tính, Chuẩn Đề hơi hơi thở phào.
- Thiên hạ biến hóa đúng là thật lớn à! Chuẩn Đề hơi cảm thán nói.
- Chuẩn Đề, ngươi muốn ngăn cả ta? Khổng Tử trầm giọng nói.
- Hiện tại rút đi đi, ta có thể coi như cái gì cũng chưa thấy. Chuẩn Đề thản nhiên nói.
[CHARGE=3]
Khổng Tử không khỏi rối rắm, lời này phải là mình nói mới đúng.
- Thánh nhân đời trước? Còn dám ở trước mặt người ta hiện thân, ngươi không sợ Thiên Số truy cứu sao? Khổng Tử trầm giọng nói.
Chuẩn Đề khẽ mỉm cười nói: - Đối với Thiên Số, ta tự có cách.
Chuẩn Đề khẩu khí rất lớn, nhưng hắn có tư cách kia, Khổng Tử cũng là Thánh nhân, loại người cách Thiên Số gần nhất, nhưng luận về hiểu biết Thiên Số, Khổng Tử hiển nhiên còn không bằng Chuẩn Đề, ít nhất Khổng Tử chưa dũng khí đi nghịch cải mệnh trời!
- Vù!
Chuẩn Đề bước ra một bước, xuất hiện ở bên cạnh Khổng Tuyên, nhìn lại Khổng Khâu, lại nhìn lại Khổng Tuyên.
- Ngươi thụi lùi! Chuẩn Đề thản nhiên nói.
Chuẩn Đề đúng là nói Khổng Tuyên, Chuẩn Đề nói xong, vô số tân khách không khỏi im lặng, Khổng Tuyên thụi lùi? Thiệt hay giả? Vừa rồi Khổng Tuyên hung hãn như vậy, lại còn thụi lùi? Vậy trước kia còn như thế nào?
- Có vài thứ ta còn chưa thu hồi được, tự nhiên không có chiến lực như năm đó. Khổng Tuyên nói thẳng.
Chuẩn Đề gật gật đầu, nhìn về phía Khổng Tử nói: - Rút đi đi, ngươi có biết cục thế trước mắt, Nho đạo cũng không phải ngươi sáng tạo, ngươi cũng chỉ noi theo lễ nghĩa đối nhân xử thế chậm rãi lĩnh ngộ ra Nho đạo, ta cũng thông hiểu Nho, có ta ở đây, ngươi chiếm không được ưu đãi, cho dù ta và Khổng Tuyên đều không thể lưu lại được ngươi, ngươi cũng phải trả một giá thảm trọng, nên biết rằng, thiên hạ này, Tổ Tiên nhìn chằm chằm Thánh vị của ngươi rất nhiều, một khi cùng chúng ta chém giết sinh tử, cái giá ngươi phải trả chính ngươi cũng không thể thừa nhận.
Một bên Khổng Tuyên cau mày một cái, nhưng Chuẩn Đề lên tiếng, Khổng Tuyên cũng không ngắt lời. Phương diện này khẳng định Chuẩn Đề có quyết định của mình.
Khổng Tử nhìn lại hai người, thản nhiên nói: - Ngươi có biết ngươi đang cùng ai nói chuyện không? Đã bị đánh hạ Thánh vị, ngươi còn có tư cách chỉ huy ta?
Chuẩn Đề nhìn chằm chằm Khổng Tử, ánh mắt hơi hơi lạnh lùng nói: - Xuất hiện đi, khí tức của ngươi quá quen thuộc, há có thể giấu diếm được ta?
Chuẩn Đề nói xong, rất nhiều tân khách nhíu mày, Chuẩn Đề có ý gì? Còn ai ẩn giấu xung quanh? Ngay cả Khổng Tuyên cũng giấu diếm được sao?
- Vút!
Bầu trời ánh sáng trắng lóe lên một cái, lại một cổ khí tức kinh khủng ép xuống. Hơi thở kia tràn đầy bá đạo. Làm cho lòng người kinh hãi.
Lại là một người áo trắng, bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hồng Nho đại đạo.
- Là Di Thiên Thánh nhân? Hạo Mỹ Lệ nằm trong lòng Chung Sơn kêu lên.
Bầu trời, người nọ khuôn mặt mơ hồ, một loại khí tức không kém gì Khổng Tử từ trên người hắn tản ra. Đúng là Di Thiên Thánh nhân trước đó không lâu xông lên Thiên Đình!
Hai tên Thánh nhân?
Hàm Dương thánh đô thật sự trở thành nơi đại nhân vật tụ tập. Không ngờ một lần hai Thánh nhân đến đây? Hơn nữa giống như đều là địch nhân.
- Hiện tại, là ai rút lui? Khổng Tử trầm giọng nói.
Chuẩn Đề hơi ngưng trọng nhìn lại Di Thiên, tiếp đó lắc lắc đầu nói: - Di Thiên, xem ra Hồng Quân nói không sai, ngươi đã hoàn toàn trở thành tay sai của Thiên Số.
Di Thiên Thánh nhân cũng không tức giận, mà lại quan sát Chuẩn Đề trên dưới một chút nói: - Biết rõ không thể trái, lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, còn xông lên chịu chết, ta thấy bảy người các ngươi mới có vấn đề. Có được Thiên Địa Chí Tôn nghiệp vị vẫn còn chưa biết đủ? Tay sai Thiên Số? Các ngươi cũng xứng? Nhìn lại chính ngươi đi, nhìn nhìn lại ta. Ngu dốt.
Trên quảng trường đại điện trên trời.
Trong lòng đám tân khách đã sớm bị đại nhân vật phía xa xa hấp dẫn, bởi vì những đại nhân vật này so đấu, có thể quyết định vận mệnh của mình. Nhưng bây giờ đến đây hai Thánh nhân, làm sao bây giờ? Chung Sơn cũng ngưng trọng nhìn, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua Doanh, phát hiện vẻ mặt của Doanh không thay đổi, vẫn như vừa rồi nhìn chằm chằm Khổng Tử, thậm chí còn chẳng quan tâm tới Di Thiên Thánh nhân vừa tới.
Doanh rốt cuộc đang chờ cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.