Trường Sinh Bất Tử

Chương 44: Chung sơn ra tay




Khổng Tước linh đại đạo của Khổng Tuyên vừa ra, thiên địa bay ra vô số ảo ảnh Khổng Tước, tất cả bay quanh Khổng Tử gào thét.
Khổng Tuyên đứng ở trong đại đạo, mắt lạnh nhìn Khổng Tử.
Khổng Tử vẫn lạnh nhạt như trước nói: - Khó trách ngươi dám khiêu chiến ta? Tu thành đại đạo? Ngươi nên biết rằng, giữa Tổ Tiên và Thánh nhân là ranh giới vĩnh viễn không thể vượt qua, ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta! Khổng Tuyên không đáp lời Khổng Tử, cũng không có ý nghĩa! Ánh mắt tập trung, vô số hư ảnh Khổng Tước cùng Khổng Tước linh đại đạo đánh tới Hồng Nho đại đạo.
Hai đường đại đạo chạm vào nhau!
- Ầm! Đại đạo nối liền trời và đất va chạm nhau, hình thành một cái hắc động khổng lồ, dường như xé mở thiên địa ra một cái lỗ lớn, bốn phía chấn động kinh khủng. Trừ phạm vi Hàm Dương ra, mặt đất xung quanh có rất nhiều chỗ biến thành bột phấn, đại đạo va chạm quá mạnh mẽ.
Đại điện trên trời có một đám cao thủ che chở, bởi vậy ảnh hưởng không lớn, nhưng thế giới bên ngoài đại điện thì lại hoàn toàn không thấy rõ, liên tục lắc lư, không phân rõ bất kỳ vật gì, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy hai loại ánh sáng 1 trắng 1 xanh va chạm với nhau.
Lung lay suốt 1 canh giờ, mà tân khách xung quanh đã sớm lạnh run rồi, Thánh nhân oai, hủy thiên diệt địa, quá kinh khủng, mình cứ vậy đối lập với Nho môn sao?
Sau 1 canh giờ, thiên địa mới chậm rãi ổn định lại. Hắc động chậm rãi được không gian bổ khuyết.
Hồng Nho đại đạo màu trắng sừng sững không chút nhúc nhích, phóng xạ ra ánh sáng trắng chói mắt, còn có vô số âm phù kinh văn Nho đạo tản ra khắp nơi. Bốn phía cũng có vô số hư ảnh Khổng Tước linh.
Khổng Tử vẫn lạnh nhạt như cũ đứng trên không trung, Khổng Tuyên cũng nhìn chằm chằm Khổng Tử, miệng hơi hơi thở dốc. Hiển nhiên vừa rồi giao phong một canh giờ khiến Khổng Tử chiếm thượng phong.
- Vô ích thôi, ngươi ngay cả Hồng Nho đại đạo của ta cũng đều không phá nổi, làm sao đả thương được ta? Ta đứng đây không nhúc nhích, ngươi đều không đả thương được ta, ngươi không phải đối thủ của ta. Trở về Khổng gia đi, ta cho ngươi làm trưởng lão, chúng ta cùng nhau sáng lập huy hoàng Khổng gia! Khổng Tử mê hoặc nói.
- Ha ha ha ha! Khổng Tuyên một thân ngông nghênh cười phá lên, tình nguyện thuộc hạ của người? Hay là làm thuộc hạ của Khổng Tử? Khổng Tuyên sao lại thỏa hiệp như thế?
Nhưng từ tình hình chiến đấu mà xem, thời khắc này Khổng Tuyên xác thực không bằng Thánh nhân Khổng Tử a!
Tân khách không khỏi lo lắng, nếu như Khổng Tuyên dễ dàng bại như vậy, Khổng Tử có thể quay đầu đi đối phó mình hay không? Chung Sơn quay đầu nhìn sang Doanh. Giờ phút này, tuy rằng Khổng Tuyên và Khổng Tử đang chiến đấu, nhưng mà Doanh chính là trung tâm vòng xoáy hỗn chiến. Chẳng lẽ hắn không lo lắng?
Giờ phút này, Doanh xác thực không lo lắng, ít nhất bên ngoài nhìn qua rất lạnh nhạt.
Lạnh nhạt đến một mức đáng sợ, Doanh không tính ra tay, mà hai mắt lại sáng ngời có thần nhìn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, dường như đang chờ đợi hay tính kế cái gì vậy.
Quỷ Cốc Tử bên cạnh Doanh luôn luôn nấp trong áo bào đen, vẫn không nhúc nhích, nhìn chiến đấu phía xa, cũng giống như đang mong đợi điều gì. Chung Sơn từ thái độ hai người, đại khái đã đoán được nguyên nhân Doanh không thể ra tay, nhất định cùng trước mắt có liên quan, nhưng rốt cuộc Doanh có mục đích gì chứ? Cùng Khổng Tuyên cùng nhau chống lại Khổng Tử? Không quá giống!
Bởi vì rõ ràng lúc trước Khổng Tuyên đã từng tiếp xúc với Doanh, nếu không lúc ở Đông Hải, Chung Sơn cũng không đi được dễ dàng như vậy, Khổng Tuyên hẳn đã sớm tới vùng gần Hàm Dương thánh đô, nhưng luôn luôn đợi đến cuối cùng mới ra ngoài, bọn họ rốt cuộc đang chờ đợi cái gì?
Xa xa, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, vừa rồi Khổng Tuyên chiến đấu vẫn không đả thương được Khổng Tử. Ánh mắt càng ngưng trọng thêm.
Bỗng nhiên, ở bên kia Hồng Nho đại đạo lại xuất hiện một cái thiên đạo, không, vẫn là Khổng Tước linh đại đạo, bên trong, lại xuất hiện một Khổng Tuyên.
Hai cái Khổng Tước linh đại đạo, hai Khổng Tuyên?
Gần như mọi người đều hơi kinh ngạc, đây là thủ đoạn gì?
- Vút! Vây quanh Hồng Nho đại đạo, lại xuất hiện hai cái Khổng Tước linh đại đạo. Tổng cộng 4 đường Khổng Tước linh đại đạo, bên trong giống như có bốn Khổng Tuyên vậy, vẻ mặt giống nhau, đều nhìn chằm chằm về phía Khổng Tử ở trung tâm.
Khổng Tử trầm mặc lại.
- Đúng là hảo thủ đoạn! Khổng Tử lạnh lùng nói.
Bốn Khổng Tuyên giống nhau như đúc vẫn không để ý tới Khổng Tử, đại đạo lại lần đánh tới trung tâm.
- Oanh! Lắc lư còn kịch liệt hơn hồi nãy, căn bản nhìn không rõ một chút nào.
Lắc lư mãnh liệt, khiến tân khách lúc trước lại không khỏi hoảng hốt, giờ phút này, rất nhiều tân khách cũng không muốn thừa nước đục lần này nữa, nhưng mà lúc này đi cũng đi không xong, vậy làm thế nào đi đây?
Cũng may tuy rằng lần này lay động kịch liệt, nhưng thời gian chỉ mất một nửa, sau nửa canh giờ, thiên địa rất nhanh bổ khuyết hắc động nơi này. Lại lần nữa lộ ra hai người trong chiến trường.
4 đường thiên đạo Khổng Tuyên lại lần nữa khôi phục thành một cái, hơn nữa thân thể Khổng Tuyên hơi hơi còng xuống, dường như bị thương nặng vậy, nhưng trên mặt vẫn vô cùng hung ác.
Về phần Khổng Tử, vẫn đứng ở trong Hồng Nho đại đạo, nhưng mà, tay áo Khổng Tử lại bị phá một đoạn.
Thánh nhân không thể chống lại? Cho dù Khổng Tử không bị thương, công kích của Khổng Tuyên có vẻ cũng có hiệu quả.
[CHARGE=3]Hung uy của Khổng Tuyên hiển lộ ra hết.
Khổng Tuyên thở hổn hển mấy cái, mà Khổng Tử trong Hồng Nho đại đạo cũng giống như bị chọc giận vậy.
- Hừ, hồ đồ ngu xuẩn!
Khổng Tử hừ lạnh một tiếng, Thánh nhân oai kinh khủng phóng ra, vẻn vẹn chỉ một cỗ khí tức đã khiến cho dân chúng Hàm Dương lại lần nữa không dám nhìn thẳng, dưới hung uy, bốn phía Hồng Nho đại đạo lập tức lắc lư, tiếp đó, ở phía sau Hồng Nho đại đạo, bỗng nhiên hiện ra 7 đường thiên đạo, tuy rằng không phải Hồng Nho đại đạo, nhưng bảy đường thiên đạo màu sắc khác nhau này cũng lộ ra một cỗ hung uy mênh mông.
Khổng Tử xuất thủ, mà vẫy tay một cái, không ngờ gọi tới bảy đại thiên đạo.
Bảy đại thiên đạo màu sắc có chút giống như Thất Sắc Thần Quang lúc trước.
- Ngươi không ngờ còn không quên bổn sự của Khổng gia! Khổng Tuyên lộ ra nụ cười độc.
Khổng Tử thật sự nổi giận, bảy đại thiên đạo ầm ầm quay chung quanh Khổng Tước linh đại đạo, như vừa rồi, trái lại bây giờ là Khổng Tử vây Khổng Tuyên, thiên đạo mênh mông va chạm, uy lực cực mạnh.
Đại đạo không nhất định mạnh hơn thiên đạo, người nắm giữ đại đạo mạnh, đó là bởi vì đại đạo chỉ thuộc về hắn, có thể hoàn toàn điều phối! Mà thiên đạo là đạo tới từ thiên địa, cho dù Tổ Tiên thân hợp thiên đạo cũng không nhất định điều động được hoàn toàn. Hơn nữa còn có hai Tổ Tiên thân hợp đồng loại thiên đạo đối chiến với nhau.
Bảy đại thiên đạo va chạm đánh tới, đối với Khổng Tuyên mà nói, tuyệt đối là một tai nạn.
Thấy một màn như vậy. Trong mắt Khổng Tuyên phát lạnh, lần nữa ra tay.
- Ông! Trong lúc hư không chấn động, lại một đường đại đạo xông lên trời. Đây là một cái đại đạo màu bạch kim, đại đạo vừa ra, lập tức phá mở hai đường thiên đạo của Khổng Tử.
7 đường thiên đạo của Khổng Tử cũng hơi hơi dừng lại.
Khổng Tử ngưng trọng nhìn bạch kim đại đạo này, bên trong đại đạo không ngờ bắn ra một chút khí tức Nho đạo, còn có khí tức Phật đạo cũng có khí tức Tiên đạo mờ ảo, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Mà ở trung tâm đại đạo này, nổi lên 1 quái vật.
Một cái Kim Thân Pháp Tướng 17 cánh tay! Pháp tướng đầu có 3 mắt, vốn có 18 cánh tay, nhưng có một tay lại bị chặt đứt.
- Chuẩn Đề pháp tướng? Khổng Tử ngưng trọng nói.
Vừa rồi hai đường thiên đạo không ngờ ở dưới bạch kim đại đạo quỷ dị nhường ra, không phải đại đạo này quá mạnh mẽ mà trong đại đạo này lại có một cỗ khí tức Nho đạo.
Đại đạo Chuẩn Đề sao?
Chuẩn Đề? Thánh nhân ngày xưa. Rất nhiều tân khách đều quay sang nhìn, biến mất mấy chục vạn năm trước, nhưng mà ghi chép về hắn lại có rất nhiều người biết.
Bán phật bán đạo cũng bán tiên, thông Nho, thông Thích đúng là người toàn tài. Thất Phẩm Diệu Thụ Cửu Phẩm Liên, Thống soái nửa bầu trời phương tây!
Đây là miêu tả về Chuẩn Đề Thánh nhân, khó trách trong đại đạo của hắn có một cỗ Nho đạo khí tức. Giờ phút này Khổng Tuyên cũng hơi biến sắc, bởi vì, Pháp bảo Kim Thân Pháp Tưởng vốn có 18 cánh tay của mình, giờ phút này, không ngờ thoát khỏi khống chế của mình?
- Tại sao có thể như vậy? Khổng Tuyên kinh ngạc nói.
Ai cũng nhìn ra, Khổng Tuyên có vấn đề, có thể xảy ra vấn đề gì chứ?
Bạch kim đại đạo chậm rãi di chuyển, không ngờ, không ngờ xông tới đại điện trên trời.
- Hốt! Một đường thiên đạo màu trắng tại đại điện trên trời xông lên trời. Bồ Đề lão tổ bỗng nhiên đi ra, giang hai cánh tay ra, đứng trong thiên đạo nhích tới gần bạch kim đại đạo.
Bồ Đề lão tổ muốn làm gì?
Mọi người kinh ngạc nhìn, mà Như Lai cũng cười nhạt.
Khổng Tuyên đứng ở đằng xa, nhìn Bồ Đề lão tổ và 18 cánh tay Kim Thân Pháp Tướng, chậm rãi tới gần, thậm chí, đại đạo của Chuẩn Đề cùng thiên đạo của Bồ Đề lão tổ không ngờ hợp 2 làm 1. - Bồ Đề lão tổ? Khổng Tuyên kinh ngạc nói.
Giờ khắc này Khổng Tử không ngờ không có ý ngăn cản, tùy ý để Bồ Đề lão tổ và Kim Thân Pháp Tướng tiếp xúc.
Vừa tiếp xúc.
- Ông! Bạch kim đại đạo không khỏi run rẩy, tiếp đó đột nhiên biến mất không thấy, chỉ thấy Bồ Đề lão tổ và Kim Thân Pháp Tướng hợp 2 làm 1.
- Chuẩn Đề, ngươi là Chuẩn Đề lão thất phu? Khổng Tuyên bỗng nhiên vui vẻ nói.
- Chuẩn Đề, ngươi là Chuẩn Đề lão thất phu? Khổng Tuyên bỗng nhiên vui vẻ nói.
Bồ Đề lão tổ lộ ra vẻ mặt thống khổ cũng không trả lời Khổng Tuyên, quanh người bao phủ ảo ảnh Kim Thân Pháp Tướng, dường như mặc một thân khôi giáp, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không có cỗ khí độ của Chuẩn Đề Thánh nhân.
- Vô ích thôi! Khổng Tử bỗng nhiên mở miệng nói.
Thanh âm của Khổng Tử hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Chuẩn Đề Thánh nhân hắn tính kế đúng là rất tinh diệu, Bồ Đề lão tổ là ác thi thân bị hắn tẩy đi trí nhớ, đem Kim Thân Pháp Tướng giao cho ngươi, đợi 1 thời cơ nhất định, đem Kim Thân Pháp Tướng và ác thi thân hợp thể, Chuẩn Đề ngày xưa sẽ trở về thiên địa, đáng tiếc, đáng tiếc a, Kim Thân Pháp Tướng 18 cánh tay ngươi đưa cho hắn lại bị sứt mẻ! Sứt mẻ thì không thể để Chuẩn Đề quay về lại thiên địa được, Chuẩn Đề đã hoàn toàn trở thành lịch sử! Khổng Tử khinh thường nói.
- Khổng Khâu, ngươi cho rằng ngươi tính kế có thể hơn Chuẩn Đề được sao? Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
- Qua được hay không thì ta không rõ ràng lắm, nhưng mà, từ rất lâu đó ta đã biết Kim Thân Pháp Tướng 18 cánh tay này của ngươi có vấn đề, từng nhiều lần muốn tìm ngươi phá huỷ Kim Thân Pháp Tướng 18 cánh tay, nhưng, trong một lần suy tính mấy trăm năm trước, để ta phát hiện, Kim Thân Pháp Tướng18 cánh tay cũng đã bị phá, ngươi đúng là tự làm bậy a! Khổng Tử mang theo vẻ vui mừng nói.
Khổng Tuyên nhìn Bồ Đề lão tổ vẻ mặt đầy thống khổ phía xa.
Kim Thân Pháp Tướng thiếu một cánh tay làm cách nào cũng không thể dung nhập vào thân thể được.
- Hừ, ngươi vẫn nên lo lắng cho mình một chút đi. Khổng Tử lại lần nữa xuất thủ.
Khổng Tử nhìn thoáng qua đại điện trên trời, lạnh lùng nói: - Đại điện xông lên tận trời? Hừ!" Thiên đạo cường thế đánh thẳng tới Khổng Tuyên, thiên địa lại lần nữa lắc lư.
Như Lai lập tức bay ra, dẫn Bồ Đề lão tổ trở về. Thế giới bên ngoài lại lần nữa đong đưa không chịu nổi, rất nhiều tân khách khủng hoảng lạnh run. Giọng nói lạnh lùng vừa rồi của Khổng Tử vẫn còn ở bên tai, có khi nào Khổng Tử diệt sát Khổng Tuyên rồi thì sẽ đi đối phó chúng ta không? Chuẩn Đề bị bọc trong Kim Thân Pháp Tướng, vẻ mặt đầy thống khổ.
- Sư tổ, sư tổ ngươi không sao chứ, ngươi đi ra đi! Tôn Thân lo lắng kêu.
Mà trên điện xông lên tận trời, những người khác cũng không khỏi lo lắng.
Về phần Chung Sơn lại không khỏi cổ quái, bởi vì Kim Thân Pháp Tướng 18 cánh tay kia, một cái cánh tay mất đi cũng chính là bị mình chém đứt khi còn ở tiểu thế giới, thậm chí còn bị Bát Cực Thiên Vĩ nuốt.
Chẳng lẽ Chuẩn Đề không thể trở về, đều là do mình tạo thành?
Mọi người không thấy được nét mặt cổ quái của Chung Sơn. Mà lại trò chuyện với nhau.
- Như Lai, cánh tay này ngươi có thể bổ túc sao? Để Chuẩn Đề trở về? Lam hỏi.
- Không thể nào, Kim Thân Pháp Tướng 18 cánh tay của Chuẩn Đề Thánh nhân là độc nhất vô nhị, mỗi một cánh tay đều ẩn chứa ý và hình khác nhau, cho dù nhớ được hình dạng ngày xưa thì cũng không bổ sung được ý và hình trong đó, đây có lẽ chính là hình thái mệnh cách của Chuẩn Đề Thánh nhân, bổ cứu không được! Như Lai lắc đầu.
- Thử một chút xem sao, dù sao hắn ngày xưa cũng từng ở Đại Lôi Âm Tự, ngươi vậy cũng có chút trí nhớ à? Lam nói.
- Ta sẽ cố hết sức! Như Lai gật gật đầu, biết lúc này không phải thời điểm nhún nhường.
Trong tay hiện ra vô số ánh sáng màu vàng, một cái cánh tay tư thái cực kỳ thần diệu được Như Lai nặn ra, chậm rãi nắp lên hư ảnh chỗ cánh tay bị thiếu kia.
- Ầm ầm! Bên trong, Bồ Đề lão tổ không khỏi đong đưa, thậm chí miệng phun ra máu tươi.
Như Lai lập tức lấy cánh tay màu vàng kia ra.
- Không được, Kim Thân Pháp Tướng của Chuẩn Đề Thánh nhân ẩn chứa khí tức Phật đạo, Tiên đạo, Nho đạo, còn có các loại thần vận, không thể mô phỏng theo, ta đây đã tận lực, tiếp tục nữa rất có thể làm tổn thương Bồ Đề lão tổ! Như Lai lắc lắc đầu nói.
- Chư vị tiền bối, xin các ngươi mau cứu sư tổ, cho dù không thể biến thành Chuẩn Đề, cũng nên cứu lão tổ ra à. Tôn Thân lo lắng nói.
Mọi người ai không mà muốn? Nhưng mà ai có biện pháp? Mọi người không khỏi khó xử.
- Để ta thử một chút! Phía sau Như Lai truyền tới một không thanh âm chắc chắn.
Nghe tiếng này, khuôn mặt Tôn Thân trở nên vui vẻ, mọi người cũng tò mò. Nhưng ngay sau đó phát hiện, người nói chuyện lại là Chung Sơn!
- Chung Sơn? Ngươi muốn hại sư tổ ta sao? Ngươi cút xa một chút! Tôn Thân lập tức nhảy dựng lên.
Nhưng Chung Sơn căn bản không để ý tới Tôn Thân, mà những người khác cũng không để ý đến Tôn Thân, ở trong mắt mọi người, tuy rằng không coi trọng Chung Sơn, nhưng chung quy có thể tin được hơn Tôn Thân!
- Chung Sơn, ngươi có thể? Như Lai có chút không chắc chắn nói.
[CHARGE=3]
- Thử xem đi! Chung Sơn sờ sờ mũi, lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra cái tay thiếu ngày xưa, còn phải mình tới bổ cứu lại.
Tôn Thân muốn xông lên lại bị Như Lai chụp lại, không thể động đậy.
- Như Lai, ngươi thả ta ra, buông ta ra, hắn muốn hại sư tổ ta! Tôn Thân lo lắng kêu lên.
Như Lai sao lại nghe hắn? Chung Sơn đi đến chỗ cánh tay cụt kia, nhìn nhìn, đưa cánh tay phải ra, lòng bàn tay chậm rãi tụ tập năng lượng. Chung Sơn có khả năng sao? Chỉ có thể để Bát Cực Thiên Vĩ chiếu theo trí nhớ ngày xưa, đem cánh tay màu vàng ngày đó nó ăn nhổ ra, tất cả hao tổn, để cho năng lượng Tử Lộ bổ khuyết. Lòng bàn tay Chung Sơn chậm rãi tụ ra một cái cánh tay, nhưng cánh tay này rất giả, dường như hai cái củ cải màu vàng vậy, nào có cánh tay hình dạng này? Thậm chí ngay cả ngón tay cũng không có.
Mọi người nhìn thấy vậy không khỏi cổ quái, Chung Sơn cũng không khỏi toát mồ hôi, không có biện pháp, lúc trước ăn đã tiêu hóa hoàn toàn rồi, nhổ ra cũng không thể nhỏ ra hình dạng như ngày xưa à, giữ được năng lượng bên trong còn có, ý, và hình thì đã là cực hạn rồi.
Hai đoạn củ cải vàng, thì là hai đoạn củ cải vàng đi!
Tuy rằng xấu xí một chút, nhưng đúng là vẫn còn như ngày xưa.
Như Lai và Lam đều cổ quái nhìn, Tôn Thân hơi khựng lại một cái liền kêu lên.
- Như Lai Phật Tổ, mau ngăn cản hắn, tên hỗn đản, hắn cố ý, hắn làm giả còn hơn cả ngươi nữa, còn giả hơn nhiều, đây là cánh tay của Kim Thân Pháp Tướng sao? Đây là hai đoạn củ cải, mau ngăn cản a! Tôn Thân gào lên.
Về phần hai người Doanh và Quỷ Cốc Tử bên kia Chung Sơn chú ý, giờ phút này dường như vẫn không chú ý Chuẩn Đề vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chiến trường xa xa, chẳng quan tâm phía đối diện. Chung Sơn làm cánh tay này cũng quá giả rồi, giả tới mức vô cùng thê thảm.
Cho dù các tân khách bên kia, giờ phút này cũng trợn mắt một cái, nhìn lại các cánh tay pháp tướng khác của Chuẩn Đề, cái nào mà giống như của ngươi vậy? Hai cây cải củ? Đây nếu như là cánh tay Kim Thân Pháp Tướng vậy thì móc mắt ta ra luôn đi!
Mọi người bắt đầu tin tưởng lời của Tôn Thân, đây là Chung Sơn cố ý! Chẳng lẽ vì lúc trước ở Thánh Thi Sơn, Bồ Đề lão tổ làm mất hết mặt mũi Chung Sơn sao? Cho nên cố ý trả thù?
- Chung Sơn, cái này có được không? Hạo Mỹ Lệ cũng tò mò hỏi.
Hạo Mỹ Lệ rất muốn nói cho người khác biết, Chung Sơn không gì không làm được, nhưng hình dạng này quá giả đi, ngày xưa Chung Sơn chiến đấu với Khổng Tuyên, Hạo Mỹ Lệ cũng có mặt, lúc ấy là cánh tay cầm một đóa hoa sen, hai đoạn củ cải này của Chung Sơn cũng được sao?
- Chung Sơn, ngươi đây là? Như Lai cũng cổ quái hỏi.
- Ta sẽ cố hết sức thử xem sao! Chung Sơn nói.
- Không thể để cho hắn thử, hắn muốn hại sư tổ! Tôn Thân cả kinh kêu lên.
Ai bảo danh tiếng của Tôn Thân ở trong mắt Như Lai quá yếu chứ? Tuy rằng Chung Sơn xuất ra hai cây cải củ, nhưng mà Như Lai cũng không ngăn cản.
Chiến đấu oanh oanh liệt liệt bên ngoài lại không ai xem, mà toàn bộ lại nhìn chăm chú về phía cây củ cải màu vàng trong tay Chung Sơn.
Nhìn Chung Sơn chậm rãi lắp cây củ cải màu vàng vào chỗ hư ảnh cánh tay kia.
Tôn Thân đã tuyệt vọng, chỉ có thể oán độc nhìn Chung Sơn.
Mọi người cũng nghĩ đến vận mệnh bi thảm của Bồ Đề lão tổ, cánh tay của Như Lai làm giống như vậy cũng khiến cho Bồ Đề lão tổ bị trọng thương, Chung Sơn làm vậy là muốn giở trò gì? Còn không phải hại chết Bồ Đề lão tổ sao?
- Rắc!
Gần như vẻ mặt mọi người đều cứng đờ. Bởi vì cây cải củ Chung Sơn làm ra lại hoàn mỹ gắn lên chỗ cánh tay cụt kia.
1 tiếng thanh thúy vang lên, trên Kim Thân Pháp Tướng tinh xảo vô cùng lại có thêm một cái củ cải gấp khúc.
Muốn có không có bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu không được tự nhiên, sau khi gắn cây củ cải này lên, sắc mặt Bồ Đề lão tổ bên trong lập tức hồng nhuận lên, Kim Thân Pháp Tướng to lớn đột nhiên co rút lại tiến vào trong cơ thể Bồ Đề lão tổ!
Thành?
Tôn Thân có loại hộc máu xúc động: "Ta xxx..."
Như Lai hơi hơi ngoài ý muốn, nhìn lại Chung Sơn, lại nhìn lại Bồ Đề lão tổ.
Mà Lam vẫn cười nhìn Chung Sơn, trong mắt lóe lên từng luồng tinh quang.
- Vù! Vô số ánh sáng màu vàng từ bốn phương tám hướng tụ tới.
- Thình thịch! Đại đạo màu bạch kim xông lên trời lúc trước, lập tức chấn nhiếp thiên địa trên vùng trời đại điện. Thiên địa trở nên yên tĩnh. Xa xa, chỗ hai người chiến đấu giờ phút này cũng quỷ dị dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.