Ads
Đại Tranh đánh một trận khiếp sợ thiên hạ.
Dưới tình huống nơi đóng quân ở ngoài, không có quân cứu viện ủng hộ, trong ba năm thu phục Hỗn Loạn Chi Địa, tuyệt đối cường thế.
Vô số người đều đang suy đoán Đại Tranh Hoàng triều có muốn lên cấp Đế triều hay không, dù sao, số mệnh của toàn bộ tám đại Hoàng triều kia cùng gần trăm Vương triều, lên cấp thành Đế triều, cũng không xê xích gì nhiều.
Đúng là, ở phía trên Thiên Lang Đảo, bầu trời Tuyên Kinh, số mệnh đã ngưng kết thành một loại trình độ nghe rợn cả người. Một tầng trùng điệp, khiến cho bầu trời Tuyên Kinh trở nên ánh vàng rực rỡ, phía dưới Tuyên Kinh mỗi ngày đều sống dưới kim quang chiếu khắp.
Dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần tìm được một ngự tỉ của Thiên triều, tương dung cùng ngự tỉ của Hoàng triều, sau đó trải qua một chút nghi thức đặc biệt nữa, có thể ngưng tụ số mệnh Kim Long, tấn hoàng làm đế!
Có thể Chung Sơn không có, nhưng Chung Sơn có Chú Thiên Đình - phương thức tu hành vận hướng mạnh nhất, căn bản không cần ngự tỉ của Thiên triều, hiện tại, chỉ cần cố gắng thu thập số mệnh, hơn nữa dựa theo phương thức trong Chú Thiên Đình ở trong số mệnh đầy trời dựng dục ra một cái số mệnh Kim Long cũng đủ.
Hiển nhiên, dựng dục ra số mệnh Kim Long này, so với ngự tỉ của Thiên triều tự động ra đời còn khó khăn hơn rất nhiều, chỉ khi nào thành đế, Đế triều của Chung Sơn nhất định thế mạnh hơn so sánh với phần lớn Đế triều, thậm chí có thể xông thẳng lên Thiên triều!
Hỗn Loạn Chi Địa, sau khi thu phục, một mảnh chánh lệnh dài hẹp hạ xuống, tự có quần thần bắt đầu làm, cộng thêm nhiều lần khoa cử ở Đại Tranh, đại lượng nhân tài tụ tập, ăn Hỗn Loạn Chi Địa, cũng là vô cùng nhanh chóng.
Hết thảy bình phục, kế tiếp chính là đối mặt với Đại Quang Hoàng triều.
Mọi người cũng chú ý nhất tới cuộc chiến tranh này.
Hai phe đều là Hoàng triều, đều là Hoàng triều vô cùng cường thế. Đại Tranh Hoàng triều hiển nhiên không cần phải nói, mà Đại Quang Hoàng triều, cũng là Đế triều đời trước.
Hàn Băng Quân phá hủy, nhưng Hàn Cực Quang cũng chỉ có một cái lá bài chủ chốt này sao? Nếu là chỉ có một cái lá bài chủ chốt này, cũng không thành tựu đạt được danh hiệu bá chủ một phương.
Trong Quảng Lăng Thành.
Chung Sơn tuyên thệ trước khi tam quân xuất quân. Tất cả ngũ đại quân đoàn trưởng đều cung kính mà đứng.
- Đại Quang Hoàng triều, 25 tòa thành trì, tàn sát!
Giọng nói của Chung Sơn vô cùng ngắn gọn.
- Tàn sát............
Tam quân rống to một trận.
Hịch văn thảo phạt của Chung Sơn, đã truyền khắp thiên hạ từ lâu, ai còn muốn kết hợp với Hàn Cực Quang, vậy cũng chỉ có chết, dân chúng lúc này không muốn ra khỏi thành, không chịu rời đi, cũng không trách được Chung Sơn.
Bên trong hịch văn thảo phạt, liên tiếp có chín "sát"! Đã nói hết thảy, lúc này còn không đi, vậy thì cùng chết sống với Hàn Cực Quang đi!
Đại Tranh Hoàng triều xuất binh!
Bắt đầu từ Quảng Lăng Thành, xuất binh 10 triệu. Đánh chiếm 25 tòa Tiên Thành của Đại Quang Hoàng triều. Những thành nhỏ của người phàm tục kia đều không tính vào trong đó.
Thế lực khắp nơi, tai mắt khắp nơi toàn bộ ngóng cổ chờ mong, có thể nói là toàn bộ đều theo dõi đại chiến lần này.
Vô số tai mắt, tựu thật giống như ký giả ở chiến địa Địa Cầu mà Chung Sơn ở khi còn nhỏ, đưa vô số tin tức truyền lại truyền ra khắp thiên hạ các phương.
Nguyên bản, cuộc chiến giữa hai Hoàng triều, căn bản không thể khiến quá nhiều người chú ý, nhưng là, hai Hoàng triều này bất đồng, cường đại, cũng là vô cùng cường đại, hơn nữa hai người đứng đầu Hoàng triều cũng là nhân vật phong vân của Thần Châu, tự nhiên đưa tới vô số chú ý.
Sinh tử chi thù, còn có quân đoàn quỷ dị.
Đại quân chậm rãi xuất hành, ở phía bắc Hỗn Loạn Chi Địa, tựu chia thành sáu lộ, Bắc thượng công thành.
Chung Sơn một lộ là trung quân, các lộ quân đoàn phân ra hai bên, thời khắc sẽ tiếp ứng cùng Chung Sơn.
Hịch văn của Chung Sơn, chính là chém tận giết tuyệt, tàn sát sạch sẽ! Máu chảy thành sông!
Tang Thi của Thi tiên sinh vừa ra ai dám tranh phong? Thực lực Tang Thi không đủ, có thể đếm được rất nhiều.
Sau khi đi qua mấy thành trì nhỏ, chính là bắt đầu đối mặt với một tòa Tiên Thành.
Trên cổng thành của Tiên Thành, các tướng lĩnh nhìn quân đoàn Tang Thi cuồn cuộn mãnh liệt kia đang đến, vẻ mặt không khỏi lộ ra sự sợ sệt. Tang Thi tới.
Tang Thi không có công thành ngay lập tức, mà là vây trọn cái thành trì lại.
Ai cũng trốn không thoát, các đại phương hướng, còn có Cương thi cường thế trấn giữ, cho dù là cường giả cũng trốn không thoát.
Sau khi Tang Thi vây thành, một số nhỏ bay vào trong thành, vô số mưa tên trên cổng thành bắn càn quét, nhưng chỉ cần đầu không bị hủy, cho dù cánh tay bị chặt đứt, cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Chặn phần lớn Tang Thi lại, nhưng chỉ cần một số nhỏ Tang Thi vào thành, vậy thì hết thảy không thể cứu được.
Tang Thi vào thành, gặp người liền cắn, người bị cắn sẽ biến thành Tang Thi, Tang Thi càng ngày càng nhiều, chỉ cần hai ngày, một tòa thành trì khổng lồ đã có hơn phân nửa người biến thành Tang Thi.
Vô số người bỏ chạy ra phía ngoài, nhưng bên ngoài có Tang Thi.
- Chúng ta đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!
- Đừng có giết ta, ta đầu hàng!
Vô số tướng sĩ sợ hãi quỳ xuống xin hàng!
Thi tiên sinh lạnh lùng xem, căn bản không có ý niệm để cho Tang Thi dừng lại trong đầu, giết, giết, giết!
Sát niệm của bệ hạ có nhiều tầng, Thi tiên sinh cũng cực kỳ rõ ràng, lúc này ai dám sờ vào chân mày của bệ hạ? Cho dù bệ hạ không tức giận, Thi tiên sinh cũng không có phần nhân từ kia.
Lâm Khiếu cũng là như thế, lấy chiến thế cường đại, cùng với âm thầm mai phục ở trong thành, nhất cử bắt lại một tòa Tiên Thành khổng lồ, tướng sĩ trong thành, chết hơn phân nửa, một số ít tướng sĩ quỳ xuống đất xin hàng.
Nhìn mười vạn chiến sĩ xin hàng kia, Lâm Khiếu không có một chút thương cảm, Chung Sơn thương yêu Anh Lan, Lâm Khiếu không phải là không nhìn thấy? Lại nói tiếp, Anh Lan cũng là Lâm Khiếu nhìn lớn lên, những người này nếu lựa chọn cùng chết sống với Hàn Cực Quang, chính mình cần gì phải thương cảm bọn họ? Thương cảm bọn họ? Ai sẽ thương cảm cho Anh Lan?
- Giết!
Lâm Khiếu mở trừng hai mắt nói.
- Chậm đã!
Bỗng nhiên một tiếng hét to truyền đến.
Một hòa thượng đầu trọc bay tới.
- Ngươi là người phương nào?
Lâm Khiếu mở trừng hai mắt nói.
- Tại hạ là chủ trì Quang Lộc Tự trong thành, Rừng Quang, trời cao có đức hiếu sinh, vị Nguyên soái này, những người này đã không có chút lực phản kháng nào, cần gì phải tái tạo sát nghiệt?
Hòa thượng lập tức khuyên giải.
- Sát nghiệt? Đức hiếu sinh? Hừ, Đại hòa thượng, ngươi dựa dẫm vào ta để tích góp từng tí công đức một? Ngươi còn quá non!
Lâm Khiếu khinh thường nói.
Không để ý tới Đại hòa thượng, Lâm Khiếu vung tay lên, đầu của mười vạn tàn quân toàn bộ lăn xuống trên mặt đất.
- Ngươi!
Trong mắt hòa thượng hiện lên một tia lo lắng cùng tức giận.
- Ngươi là chủ trì trong thành? Hừ, bệ hạ Đại Tranh đã rõ ràng bên trong hịch văn thảo phạt, nếu có người muốn cùng chết sống với Hàn Cực Quang, vậy thì chỉ có giết!
Lâm Khiếu mở trừng hai mắt nói.
- Giết!
Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng.
Trăm cây Phá Cương Tiễn, nhất thời bắn thủng hòa thượng. Đại hòa thượng đến chết cũng nghĩ mãi mà không rõ, Tướng quân này tại sao lại tàn bạo như vậy? Cho dù là ác ma ở Atula giới cũng không bằng hắn a, hắn thật sự muốn tàn sát toàn thành? Máu chảy thành biển?
- Tàn sát toàn thành, một tên cũng không để lại!
Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng.
- Vâng.
Chúng quân lập tức đáp.
Tiếp theo, cả trong thành cũng là tràn ngập tiếng kêu thảm thiết kêu trời trách đất.
Chiến tranh vốn là rất tàn khốc! Chiến tranh tràn ngập cừu hận càng thêm tàn khốc! Giết! Giết! Giết!
Quân của Đại Tranh Hoàng triều thật quá tàn bạo. Đi tới chỗ nào, sông máu liền chảy tới chỗ đó.
Những thứ tai mắt khắp nơi kia, đã sớm nhìn tới mắt choáng váng, đội quân hung bạo, đội quân tuyệt đối hung bạo, không có người sống, một người sống cũng không còn lưu lại, chỉ cần là binh của Hàn Cực Quang, toàn bộ tử vong, dân chúng của Hàn Cực Quang nếu là trước đó không trốn, vậy cũng chỉ có chết!
Binh phạt Đại Quang, máu nhuộm Đại Quang.
Chung Sơn muốn nhiễm đỏ cả Đại Quang Hoàng triều.
Ngũ đại quân đoàn, mỗi bên chịu trách nhiệm một đường, một đường đi qua máu chảy thành sông, giãy dụa không cần thiết là vô dụng. Chết! Chỉ có một từ chết!
Đại quân của Chung Sơn tựu phảng phất giống như Tử Thần phủ xuống, ai cũng không có bỏ qua.
Dĩ nhiên, có chiến tranh thì có thương vong, trừ Tang Thi quân đoàn của Thi tiên sinh, bốn lộ quân đoàn khác đều có chỗ hao tổn.
Về phần trung quân của Chung Sơn trên đoạn đường này, đánh chiếm một tòa thành trì, cũng là vô cùng mau lẹ, thậm chí có thể nói là căn bản không có đánh chiếm, đến dưới cổng thành, cửa thành liền mở ra.
Là Ảnh Vệ cùng Cẩm Y vệ! Hai ngành Ngự Dụng Củng Vệ ty quyền thế ngập trời của Đại Tranh Hoàng triều.
Người cường đại, thật sớm đã bị Ảnh Vệ giải quyết, mà Cẩm Y vệ lại càng như lang như hổ, nơi họ đi qua, không có một ngọn cỏ.
Đại quân không có tiếp tục công thành, mà là ngừng nghỉ một chút.
Năm lộ đại quân toàn bộ tụ tập ở chỗ Chung Sơn.
- Bẩm bệ hạ! Nơi quân ta đi qua, không có người sống!
Lâm Khiếu nói.
- Bẩm bệ hạ! Nơi quân ta đi qua, không có người sống!
Thủy Vô Ngân nói.
...
Năm lộ quân đoàn, tất cả đều như thế.
- Nghỉ ngơi và hồi phục mười ngày, sau đó tiếp tục Bắc thượng!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Vâng.
Mọi người lập tức đáp.
Chúng quân đoàn trưởng của các lộ quân, rối rít trở về.
- Tiên sinh, vì sao một tên cũng không để lại? Tạo nên nghiệt lớn như thế?
Thiết Huyết nhìn chằm chằm Dịch Diễn, hỏi.
Thiết Huyết tham chiến vô số, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có trải qua máu tanh như vậy, không, phải là tàn bạo, công thành không đả thương dân đã ăn sâu trong đầu Thiết Huyết, lúc này bỗng nhiên diệt sạch bọn họ như vậy nhất thời Thiết Huyết khó có thể tiếp nhận.
- Nghiệp chướng? Đây là chỗ cao minh của bệ hạ.
Dịch Diễn nói.
- Ách?
Thiết Huyết trừng tròng mắt không rõ.
- Lần này tàn sát hàng loạt dân trong thành, có chứa nhiều chỗ tốt, thứ nhất, kinh sợ, trải qua một trận đánh lần này, ngươi nói thành trì tiếp theo, dân chúng còn dám nán lại trong thành sao?
Dịch Diễn lắc lắc đầu nói.
- Không nhất định, nhưng phần lớn người bình thường nhất định phải trốn!
Thiết Huyết nói.
- Không sai, phần lớn người sẽ trốn, Đại Quang không dám không để cho bọn họ trốn, nếu không sẽ dễ dàng tạo thành loạn dân, để cho bọn họ thì sẽ lây truyền một loại sợ hãi trong lòng, một người trốn, tiện đà một nhóm người cũng trốn đi theo, càng trốn càng nhiều, dân chúng đi không sai biệt lắm, tướng sĩ còn có bao nhiêu ý chí để chiến đấu? Lòng quân tan rã, kinh sợ Đại Quang!
Dịch Diễn nói.
- Tướng sĩ cũng có thể chạy trốn sao?
Thiết Huyết suy nghĩ một chút nói.
- Không sai, tướng sĩ cũng có thể chạy trốn, đồng dạng cũng sẽ kinh sợ người muốn trợ giúp Đại Quang Hoàng triều, triều ta ngay cả dân chúng cũng tàn sát, ngươi tới hỗ trợ, tại sao có thể cho ngươi sống tốt được? Một lần hành động kinh sợ bốn phía thế lực khắp nơi.
Dịch Diễn nói.
- Ừm, không tệ.
Thiết Huyết gật đầu.
- Thứ nhất là kinh sợ, thứ hai, còn lại là báo thù! Công thành như thế, Hàn Cực Quang không chỉ có thất bại ở phương diện quân lực, hơn nữa hung hăng một đao vào trong lòng Hàn Cực Quang, cho dù Hàn Cực Quang có chút lá bài chủ chốt, nhưng ở trong chiến tranh tiếp sau, không thể nào phát huy ra toàn lực! Quân ta tất thắng!
Dịch Diễn nói.
Thiết Huyết kinh ngạc nhìn về phía Dịch Diễn, tàn sát hàng loạt dân trong thành này lại có nhiều chỗ tốt như vậy?
- Thứ ba thì là giam chắc. Giam chắc Hàn Cực Quang để cho hắn không cách nào chạy trốn! Chờ từng ngày từng ngày cho tới ngày cuối cùng, bị Đại La Thiên triều đánh bại, hắn có thể có phương pháp rời đi, nhưng bị Đại Tranh Hoàng triều tàn sát không kiêng nể gì như thế, hắn không thể chạy nữa, sau khi chạy trốn, sẽ thấy cũng đã không thể mở vận triều, thiên hạ không tha cho hắn, người trong thiên hạ không để cho hắn khai triều, nội tâm của chính hắn cũng không cho mình mở triều, đến lúc này là cuối cùng rồi, lấy tâm của Đại Đế, hắn sẽ trốn tránh sao? Trốn không thoát đâu!
Dịch Diễn vô cùng khẳng định nói.