Thiết Huyết tướng quân hộ tống Thiên U và mọi người đi tới Thiên Không Chi Thành của Đại Vũ đế triều.
Mọi người dừng chân ở sơn cốc nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi.
Bên trong sơn cốc quân lính đã tăng lên rất nhiều trướng, đám người của Thiên U công chúa ở trong cái trướng trung tâm, Thiết Huyết tướng quân thì ở bên ngoài canh phòng.
Bên trong trướng.
- Thiên U, lập tức phải đi tới Thiên Không Chi Thành sao?
Cổ Lâm hỏi.
- Ừ, đây là lần nghỉ ngơi cuối cùng, tiếp theo chúng ta sẽ đi thẳng tới Thiên Không Chi Thành.
Thiên U công chúa gật đầu nói:
- Thế nhưng trên đường đi đâu có thích khách ám sát giống như lời ngươi nói.
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- Không phải là không có mà nhìn thấy quân đội của Đại Vũ đế triều bọn chúng đều rút lui hết cả rồi.
Thiên U công chúa khẳng định.
- Rôt cuộc là ai, Thủy Kính, ngươi có biết không?
Cổ Lâm quay sang phía Thủy Kính hỏi.
- Tất cả các đế triều khác đều hi vọng Đại La thiên triều và Đại Vũ đế triều giao chiến, như vậy họ sẽ đứng ngoài hưởng lợi.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Ừ.
Cổ Lâm cau mày nói..
- Công chúa, chẳng hay Đại Vũ đế triều Dịch Diễn có địa vị gì?
Chung Sơn ngồi bên cạnh hỏi.
- Dịch Diễn? Dịch Diễn là người được tiên đế của Đại Vũ đế triều ủy thác.
Thiên U công chúa nói.
- Tiên đế? Không phải Nạp Lan Phiêu Huyết là người sáng lập ra Đại Vũ đế triều sao?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Không phải, Đại Vũ đế triều đã trãi qua ba đời, Nạp Lan Phiêu Huyết kế thừa đế vị một trăm năm trước. Cha hắn là Nạp Lan Chính Đức và gia gia của hắn gặp đại nạn không cách nào đột phá được nhưng không cam lòng để thiên nhân ngũ suy nên truyền đế vị cho Nạp Lan Phiêu Huyết. Đại Vũ đế triều tuy rằng trải qua ba đời nhưng vẫn hết sức vững vàng, đặc biệt đến đời Nạp Lan Phiêu Huyết thì khí thế ngất trời, tu vi đã vượt qua cha hắn.
Thiên U công chúa suy nghĩ một chút nói.
- Dịch Diễn là do tiên đế Đại Vũ ủy thác sao?
Chung Sơn bỗng nhiên hỏi.
- Hiểu được tất có mất. Nạp Lan Phiêu Huyết tuy rằng tu vi đã vượt qua tiền bối rất nhiều thế nhưng chung quy vẫn không thủ đoạn bằng cha hắn. Có thể cả vài trăm năm sau cũng không thể đuổi kịp. Thế nhưng cha hắn lại để lại cho hắn Dịch Diễn, một kinh thế đại tài.
Thiên U công chúa nói.
- Kinh thế đại tài? Ta nhờ hình như tu vi của hắn mới chỉ là Nguyên Anh kỳ thôi mà.
Chung Sơn nói.
- Không những chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thân còn mang trọng bệnh, thế nhưng ai cũng biết công lao của hắn. Thật giống như tiên sinh, chỉ là kim đan kỳ nhưng cũng là kinh thiên tài.
Thiên U công chúa cười nói.
- Công chúa quá khen.
Chung Sơn lập tức lắc đầu nói.
Nhìn Chung Sơn, Thiên U công chúa cũng khen mữa mà tiếp tục nói:
- Trăm năm trước, Nạp Lan Chính Đức băng hà, Đại Vũ đế triều trong lúc nhất thời phân tán thành nhiều phần nhỏ, bấp bênh. Bên trong có bát vương phản loạn, ngũ đại gia tộc cầm binh tự lập, bên ngoài có Đại La thiên triều, Đại Quang đế triều, Đại Yến hoàng triều, Đại Lục hoàng triều, cả từ lộ đại quân đều công thành diệt triều. Tình thế lúc đó căn bản là Đại Vũ đế triều đã xong, nhưng trước khi Nạp Lan Chính Đức chết đã đem hổ phù giao cho Dịch Diễn. Trong thời gian ngắn một mình Dịch Diễn đã khiến cho mọi người tuân phục, tam quân kinh sợ, yên bình nội loạn, dẹp họa ngoại xâm, có thể nói thủ đoạn kinh thiên. Đại Vũ đế triều lại lần nữa đứng hiên ngang.
- Chỉ một mình hắn sao?
Chung Sơn thở sâu nói.
- Không sai, chỉ có mình hắn ngăn cơn sóng dữ, kinh sợ bát phương, Dịch Diễn đại danh vang dội ở Thần Châu đại địa. Người này công lao to lớn, tướng sĩ đều hết lòng tôn kính, có thể nói chưa bao giờ Đại Vũ đế triều hưng thịnh như bây giờ. Ngoại trừ Nạp Lan Phiêu Huyết thì người này là quan trọng nhất.
Thiên U công chúa cảm thán nói.
Chung Sơn chấn động khi nghe Thiên U công chúa thuật lại, trong đầu không ngừng hồi ức về người này. Lần trước gặp Dịch Diễn, dường như một trận gió là có thể thổi bay hắn, chính là đệ nhất thống soái quân đoàn Đại Vũ đế triều cũng tình nguyện để Dịch Diễn đạp lên lưng mà đi.
- Công lao hơn chủ như vậy, Nạp Lan Phiêu Huyết đối xử với Dịch Diễn như thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía Thiên U công chúa nói.
- Vẫn là tiên sinh biết nhìn xa. Không sai, Đại đế Đại Vũ đế triều dù sao cũng là Nạp Lan Phiêu Huyết, người có uy danh nhất cũng chỉ có thể là hắn. Nạp Lan Phiêu Huyết tuy rằng vẫn đối xử với Dịch Diễn như trước nhưng đồng thời cũng bắt đầu dùng người của Nạp Lan Gia.
Thiên U công chúa nói.
- Họ hành thân thuộc của Nạp Lan Gia hẳn có địa vị rất cao trong triều.
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Không sai, Đại Vũ đế triều Cự Lộc Vương thân phận còn cao hơn Nạp Lan Phiêu Huyết.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
- Cự Lộc Vương là người như thế nào?
Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa hỏi.
- Có thể dùng để khắc chế lại Dịch Diễn. Tiên sinh cho rằng người này như thế nào?
Thiên U công chúa hỏi mà không cần đáp.
Chung Sơn gật đầu ngầm hiểu ý.
Ba ngày sau, đám người của Chung Sơn được đại quân hộ tống rốt cuộc cũng tới Đại Vũ đế triều.
Thiết Huyết tướng quân dẫn mọi người bay về phía trước mặt, phía sau là gần tám nghìn tướng sĩ.
Đứng trên mây, Chung Sơn nhìn Thiên Không Chi Thành phía xa xa, trong lòng tràn ngập cảm thán.
Thiên Không Chi Thành, thành cao hai nghìn thước, toàn bộ bề ngoài có màu bạch ngọc, trên thành còn có những mảng màu vàng oánh ánh, rất nhiều kim sắc khí vụ tập trung lại đó.
Khí vận, khí vận đế triều, vô số khí vận tập trung lại chảy về chúng quan viên. Quá nhiều khí vận đến mức Chung Sơn thậm chí còn thấy nó hình thành một con vật khổng lồ.
Rồng, hoàn toàn là do khí vận ngưng tụ thành một con kim long rất lớn, kim long cuồn cuộn xoay trong gió.
Chân long thiên tử, thượng thừa thiên mệnh. Đây chính là khí tức đế vương sao?
Chung Sơn thở sâu, trong mắt lộ vẻ chấn động, Đại Tình vương triều so với đế triều này giống như nông thôn so với thành thị vậy.
Ở cửa bắc Đại Vũ đế triều có bốn chữ di động trên thành “Thiên Không Chi Thành”.
Đang có rất nhiều tướng sĩ ở đó, chắn lối đi khiến cho người dân không thể ra vào được, có rất nhiều quan viên đang chờ ngoài thành, hiển nhiên là bọn họ tới nghênh tiếp đám người của Thiên U công chúa.
Chung Sơn cách từ xa đã liếc mắt thấy người đứng đầu trong đám quan viên.
Đại đô đốc Dịch Diễn?
Dịch Diễn thân nghênh? Tất cả mọi người đều nhướng mày nhìn.
Sau đó, bạch vân rơi xuống trước cửa thành một khoảng không xa, Thiết Huyết tướng quân hơi lui ra phía sau, Thiên U công chúa dẫn theo mọi người tiến lên phía trướ.
- Dịch Diễn không đón tiếp từ xa được, mong công chúa đừng trách.
Dịch Diễn vòng tay làm lễ.
- Dịch Diễn quá lời rồi. Đạ tạ tiên sinh vì đã cho người hộ tống ta từ Bát Hoang Thành tới đây.
Thiên U công chúa hành lễ nói.
Hai năm trước Phương Sơn hội tụ, phong thái công chúa vẫn như xưa. Nay có cả thế tử đi xùng, Đại Vũ thật là vinh hạnh.
Dịch Diễn lập tức cười nói.
- Dịch Diễn tiên sinh quá khen rồi, Tiên sinh vì Đại Vũ mà vất vả, ta cả đời ngưỡng mộ.
Thiên U trả lời.
- Vị phía sau thế tử có phải là Thủy Kính tiên sinh không?
Dịch Diễn lập tức nhìn về phía Thủy Kính.
Hiển nhiên là Dịch Diễn đã sớm nhìn thấy bức họa của Thủy Kính tiên sinh nhưng bây giờ vẫn cố ý hỏi như vậy.
- Bái kiến Dịch Diễn tiên sinh.
Thủy Kính tiên sinh cười nói:
- Thủy Kính tiên sinh đại danh như sấm bên tai, Dịch Diễn đã sớm muốn gặp mặt Thủy Kính tiên sinh, lần này ở Đại Vũ chúng ta nhất định phải tâm sự một phen.
Dịch Diễn cười nói.
- Nhất định rồi.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu, trong mắt hiện lên một tia chờ mong.
- Chư vị, mời.
Dịch Diễn vung tay lên nói.
- Mời.
Thiên U công chúa gật đầu.
Sau đó một gã quan phía sau Dịch Diễn cấp tốc dùng bạch vân nâng Dịch Diễn lên, chậm rãi bay vào trong thành. Đám người của Thiên U công chúa cũng đứng trên bạch vân bay vào trong thành.
Vừa vào trong thành, Chung Sơn ngoảng đầu nhìn lại, Thiên Không Chi Thành cũng không khác Vô Song Thành nhiều lắm. Ở xa xa giữa trung tâm là một tòa núi có kim quang bắn ra bốn phía, trên đó có rất nhiều cầu thang bằng bạch ngọc, trên đỉnh núi có rất nhiều cung điện.
Dưới chân núi là một mảng kim quang, nhưng không nhìn thấy được chút nào bên trong.
Dịch Diễn dẫn theo mọi người rất nhanh đi tới phía tây thành, chỗ này là trọng địa của tư nhân, bên ngoài có rất nhiều quân lính đóng xung quanh, bên trong phong cảnh được thiết kế rất đẹp, thậm chí phía trên còn có một hoàn đảo di động.
Dịch Diễn trực tiếp dẫn mọi người đến một cái sân rộng trên đảo di động sau đó bỗng nhiên ho khan.
Khụ khụ khụ khụ khụ
Liên tiếp nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn lụa rồi lau lau quanh miệng, sau đó nhìn về phía Thiên U công chúa nói.
- Thật thất lễ quá, bệnh cũ lại tái phát.
- Không sao, Dịch Diễn tiên sinh vì Đại Vũ mà sầu lo, Đại Vũ thật có phúc.
Thiên U công chúa lập tức lắc đầu nói.
- Công chúa nói đùa, tám tháng trước bệ hạ đánh nhau với Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nên bây giờ bế quan không thể thân nghênh được. Hơn nữa hôm nay cũng khéo, Hàn Tuyệt thái tử của Đại Quang đế triều cũng được Cự Lộc Vương nghênh đón ở phía tây thành, mong công chúa chớ trách.
Dịch Diễn quay sang Thiên U công chúa nói.
- Không có gì, có Dịch Diễn tiên sinh ra tận cổng thành nghênh đó, Thiên U cảm thấy quá vinh hạnh.
Thiên U công chúa lập tức trả lời, Dịch Diễn lại một trận ho khan.
- Công chúa và thế tử đi đường mệt nhọc, Dịch Diễn không quấy rầy nữa, sau này chúng ta sẽ nói chuyện.
Dịch Diễn nói.
- Làm phiền rồi.
Thiên U công chúa nói.
Dịch Diễn gật đầu sau đó cùng với đám quan viên nhanh chóng bay đi.