Dưới hoàng quang, vô cùng vô tận mãnh quỷ hình người, vô cùng gian nan đi lên phía trên. Không ngừng đi lên, chúng nó muốn đi ra, đồng thời kéo mãnh quỷ phía trên xuống, không ngừng kéo, kéo quỷ khác xuống để mình bay lên.
Vô cùng vô tận, đưa mắt vừa nhìn, là vực sâu vô cùng, mãnh quỷ nhanh chóng đi lên phía trên. Nhưng, làm sao cũng không thể đi ra, làm sao cũng không đến dương gian, nhưng chúng nó không chút nổi giận, không ngừng đi lên.
Hàng tỉ mãnh quỷ giống như muốn đột phá vực sâu Hoàng Tuyền lộ này lao lên nhân gian.
Phiêu Hương bồ tát ở ngay không trung bên trong vực sâu. Hàng nghìn hàng vạn mãnh quỷ không ngừng quan lấy Phiêu Hương bồ tát, không ngừng lôi kéo Phiêu Hương bồ tát, muốn kéo Phiêu Hương bồ tát xuống vực sâu hoàng Tuyền, ở trong vực sâu, pháp lực của Phiêu Hương bồ tát dường như đã bị hạn chế, Phiêu Hương bồ tát kinh sợ không ngừng đánh bay mãnh quỷ, mãnh quỷ bị đánh bay lập tức ngã vào vực sâu không đáy.
- A...
Phiêu Hương bồ tát kinh sợ kêu lên, giận! Phiêu Hương bồ tát biết mình có thể xông ra ngoài nhưng thời gian khẳng đỉnh là rất lâu, đã tới nơi này, khí thế hùng mạnh kia của mình căn bản không hề có chút tác dụng với nhưng mãnh quỷ này.
- Đây là hoàng Tuyền lộ?
Chung Sơn có chút không ngờ hỏi.
- Đây là một loại hoàng Tuyền lộ! Nhanh rời khỏi nơi này, một khi lão ni cô trốn ra, Hoàng Tuyền lộ lập tức khép lại.
Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói không nói thêm gì nữa.
- Đi!
Chung Sơn nói.
Sau đó, một đám người nhanh chóng bay khỏi nơi này, chỉ lưu lại tiếng hét chói tai tức giận của Phiêu Hương bồ tát.
- Thiên nhi không nên trì hoãn thời gian, mau đi tới Đại Minh tự.
Chung Sơn nhìn về phía Chung Thiên nói.
- Dạ, phụ thân bảo trọng!
Chung Thiên gật gật đầu.
Sau đó, Chung Thiên dân theo năm tăng nhân bay về một phương hướng.
Chung Sơn nhìn theo Chung Thiên, sau đó nhìn Thi tiên sinh nói:
- Thi tiên sinh, Hoàng Tuyền lộ kia là thật?
Chung Sơn xem ra, Hoàng Tuyền lộ kia, vừa không giống trận pháp, lại không giống diễn sanh giới (thế giới do con người tạo ra), phi thường kỳ lạ.
- Bệ hạ, việc này liên quan đến thân thế của thần, tình huống cụ thể chờ sau này có cơ hội thần sẽ bẩm báo!
Thi tiên sinh nói.
- Cũng được.
Chung Sơn gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng biết, Thi tiên sinh nói chờ sau này, còn muốn xem mình, mình có thể nhận được tán thành của hắn hay không, Thi tiên sinh hiện tại chỉ có thể nói là gia nhập Đại Tình hoàng triều, còn chưa nguyện trung thành với Đại Tình hoàng triều.
- Đại tịch diệt thịnh hội phật tổ giáng lâm...
Chung Sơn đem tình huống của Đại Tịch diệt thịnh hội nói một lần cho Thi tiên sinh.
- Không sao, ta lần này lại đoạt được hai thi thể bồ tát, so với nhìn phật tổ còn tốt hơn.
Thi tiên sinh lắc đầu nói.
Chung Sơn phát hiện, Thi tiên sinh dường như cũng không thêm để ý đổi với phật tổ.
- Ngươi đã trộm phật chủng?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Cấm chế của phật chủng nhiều lắm, ta chỉ trộm được hai cỗ.
Thi tiên sinh lắc đầu thở dài nói,
- Yên tâm, một ngày nào đó, chúng ta sẽ khai quật tất cả phật đà, bồ tát trong phật chủng, Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Chỉ mong như vậy.
Thi tiên sinh gật gật đầu.
- Đi, đầu tiên hội hợp cùng Lâm Khiếu.
Chung Sơn nói.
Sau đó, hai người nhanh chóng rời đi.
Truờng Sinh giới, một gian nhà tranh trong rừng.
Nhà tranh rất thanh nhã, bên cạnh là núi rừng suối nước, vô cùng tao nhã. Lúc này, có hai nữ nhân đang đứng bên ngoài nhà tranh.
Một là Niệm Du Du, người kia là một nữ tử mang khản che mặt màu tím.
- Sư tôn, Đây là...
- Tổ Thần thú?
Nữ tử kinh ngạc nói.
- Sư tôn, người biết?
Niệm Du Du ngạc nhiên nói.
- Hả? Ngươi cũng biết?
Nữ tử thân nhiên hỏi.
- Dạ, nghe bọn họ đề cập qua.
Niệm Du Du có chút sợ hãi nói
- Tổ Thần thú, Chung Sơn đưa cho ngươi?
Nữ tử hỏi.
- Vâng!
Niệm Du Du nói,
- Tổ Thần thú đều bỏ cho ngươi được, xem ra giữa các ngươi đã có tình ý?
Nữ tử hỏi.
- Không có, chỉ là bằng hữu!
Niệm Du Du lập tức lắc đầu nói.
- Bằng hữu? Du Du, Ta nhìn ngươi lớn lên, ta sao có thể không hiểu ngươi? Ngươi giống như vi sư, tầm mắt phi thường cao, có thể được ngươi nhìn trúng, Chung Sơn này khẳng định là một kỳ Nam tử. Hơn nữa không lâu trước ta cũng tìm hiểu qua, Chung Sơn này, thật sự không tầm thường.
Nữ tử gật gật đầu nói.
- Sư tôn, thật sự không có!
Trên mặt Niệm Du Du lộ vẻ thống khổ nói.
- Hừ!
Nữ tử hừ lạnh một tiếng.
- Sư tôn!
Niệm Du Du sợ hãi nhỏ giọng nói.
- Du Du, ngươi luyện công pháp gi?
Nữ tử hỏi.
- Thái Thượng Vong Tình Quyết!
Niệm Du Du cắn môi nói.
- Ngươi biết là tốt rồi, thái thượng vong tình, vô tình mà vô vong, hữu tình có thể vong tình. Ngươi đã tìm được chân tình ở thế gian, hiện tại trong lòng đã kết sinh tình cảm, nếu không quên được tình thì tu vì vĩnh viễn trì trệ không tiến, chỉ có vong tình (quên tình) mới có thể không ngừng đột phá, trực tiếp đạt tới giống như tổ sư, thái thượng vong tình, trong sáu mạch của Trường Sinh giới, có thể sửa phàm mệnh thành tiên mệnh.
- Nhưng, sư tôn!
Niệm Du Du thống khổ nói.
- Giết đi, tìm một cơ hội giết chết Chung Sơn, ngươi có thể tiếp tục luyện bí pháp vô thượng này.
Nữ tử an ủi nói.
- Không được, sư tôn, người không phải cũng không có sao?
Trong mắt Niệm Du Du chảy ra nước mắt thống khổ.
Tiểu mao cầu trong lòng chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn về phía Niệm Du Du.
- Ta? Ta không giết được hắn, khác với ngươi, một trăm Chung Sơn cũng không phải đổi thủ của ngươi, Thái Thượng Vong Tình Quyết, trong hàng tỉ người mới có một người có thể luyện. Ngươi không được phụ thể chất thân thể này của ngươi, giết chết Chung Sơn, ngươi có thể mượn vong tình này, nhất cử đột phá.
Nữ tử an ủi nói,
- Nhưng, trong lòng con thật sự rất đau!
Niệm Du Du ôm cổ nữ tử thút thít nói.
Tiểu mao cầu trong lòng bị đè ép hai mắt mở trừng, vẻ mặt vô tội thống khổ.
- Giết thì tốt rồi! Nhớ kỹ loại cảm giác này!
Nữ tử dịu dàng an ủi.
- Chung Sơn người này, cũng giống như hắn, một thân tràn đầy truyền kỳ, một trăm mười bốn tuổi có thể đạt tới thành tựu hôm nay, ở Thần Châu đại địa đã ít lại càng ít,.Nếu tùy ý trưởng thành, tương lai cũng có thể thành tiên, chỉ là hắn thành tiên không bằng ngươi thành tiên.
Nữ tử khẽ thở dài nói.
- Sư tôn, người làm sao biết Chung Sơn một trăm mười bốn tuổi? Cho dù trong Đại La thiên triều, những người có quyền thế cũng không biết nha.
Niêm Du Du lau nước mắt nói;
- Chuyện ngươi không biết nhiều lắm, chỉ cẩn chuẩn bị tốt để động thủ là được, sắp tới, ở ngay Trường Sinh giới điều tiết một đoạn thời gian, chờ sau khi điều tiết tốt, liền động thủ.
Nữ tử lắc đầu thở dài nói.
- Sư tôn!
Nước mắt của Niệm Du Du lại chảy xuống.
Đích thật là công pháp tàn khốc nhất, Thái Thượng Vong Tình Quyết, trước tìm tình, thành lập đủ tình cảm, sau giết chết đối phương, chỉ lưu lại phần tình cảm kia làm bạn, thái thượng vong tình!
Thần Châu đại địa, Thủv Vô Ngân suất lĩnh ba mươi vạn đại quân, không ngừng đi tới.
- Báo!
Một thám báo nhanh chóng baỵ tới.
- Nói!
Thủy Vô Ngân nhìn về phía thám báo kia.
- Khơi bẩm tướng quân, phía trước lại lần nữa xuất hiện Ma Yểm quân đoàn, ước chừng có ba vạn người, vừa san bằng một tiểu trấn, người của tiểu trấn cơ bản đã bị giết hết, hiện tại đang vây quanh một đám người.
- Hả?
Thủy Vô Ngân có chút nghi hoặc.
Sau đó, Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song, Chích Hỏa và Lâm Khiếu liền bay lên một đỉnh núi cách đó không xa nhìn về phía xa.
Phía xa, ba vạn Ma Yểm quân đoàn, vừa mới san bằng một tiểu trấn, các hung hán (nam tử hung ác) cười ma yểm đang không ngừng đi vòng quanh, ánh mắt vô cùng tà ác nhìn về phía trung tâm.
Trung tâm có chừng ba mươi người, trong mắt mọi người không có khiếp đảm, chỉ có kiên định, chỉ cần có hung hán xông lên, nhất định bị một đám nam tử dùng kiếm ở bên ngoài tàn sát.
Thực lực của đám người này, hẳn là trên dưới Hợp thể kỳ.
- Giống như hai lần trước, chuyện không liên quan chúng ta, không cần quản, chúng ta đi thôi!
Thủy Vô Ngân chỉ nhìn thoáng qua, liền lắc đầu muốn rời đi.
- Chờ một chút!
Lâm Khiếu bỗng nhiên nhíu mày nói.
- Sao?
Thủy Vô Ngân và Liễu Vô Song nghi hoặc.
Lâm Khiếu híp mắt nhìn trung tâm chiến trường phía xa, hơn ba mươi người, trong đó hai mươi mấy người cầm kiếm ở bên ngoài một người tiếp một người chém giết người của Ma Yểm quân đoàn, mà ở trung tâm, lại có mấy người chưa động.
Nhóm người này đã bị Ma Yểm quân đoàn bao vây, Chẳng qua, Lâm Khiếu nhìn thấy một người, một nữ tử.
Không phải Lâm Khiếu nổi sắc tâm, mà một nữ tử trong trí nhớ của Lâm Khiếu bỗng nhiên trùng với nữ tử kia, một nữ tử từng được Anh Lan nhắc qua.
Bạch Y, bạch mi, bạch kiếm (áo trắng, mi trắng, kiếm trắng)! Một nữ tử dường như có quan hệ mờ ám với bệ hạ, Khai Dương tông! Bi Thanh Ti!
Lâm Khiếu chưa thấy qua Bi Thanh Ti, không dám khẳng định đó chính là nàng, nhưng, bộ dáng giống như nàng, trên Thần Châu đại địa cũng rất ít, ít nhất Lâm Khiếu ở Thái cổ Thánh Đô cũng không thấy được một nữ tử bạch mi.
- Làm sao vậy?
Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.
- Cứu người!
Lâm Khiếu lập tức nói.
- Cứu người nào?
Thủy Vô Ngân nhíu mày nói hiển nhiên là không nguyện ý.
- Ngươi không biết bạch nữ tử ở trung tâm kia sao?
Lâm Khiếu nói.
- Bạch?
Thủy Vô Ngân có chút nghi hoặc, sau đó nhìn lại lần nữa.
- Bi Thanh Ti?
Thủy Vô Ngân kinh ngạc nói.
Lại nói Thủy Vô Ngân và Bi Thanh Ti ngày xưa chính là sư huynh muội, chỉ có điều ở trong trí nhớ của Thủv Vô Ngân, Bi Thanh Ti một mực là tóc đen, từ khi nào thì tóc trắng?
- Phù.
Lâm Khiếu thầm thở phào một hơi, không ngờ chạm đúng rồi.
- Vô Song, ngươi trước chinh quân, lập tức chuẩn bị động thủ.
Thủy Vô Ngân nói.
- Vâng!
Liễu Vô Song lập tức đáp.
- Lâm tiên sinh làm sao biết Bi Thanh Ti? Làm sao biết ta nhận thức Bi Thanh Ti?
Thủy Vô Ngân nghi hoặc nhìn về phía Lâm Khiếu.
- Đại soái từng nói qua với ta!
Lâm Khiếu nói.
Đại quân rất nhanh chuẩn bị tốt, đã chiếm cứ vị trí có lợi.
- Cung thủ!
Thủy Vô Ngân ra lệnh một tiếng.
.