Mây đen đầy trời, lôi quang chớp động, dường như nghiệng chướng kinh thế xuất hiện, hai mắt Chung Sơn tràn ngập ánh sáng xanh, trong bầu trời, đôi mắt đen khổng lồ càng ngày càng ngưng thực. Tà ác, lực lượng vô cùng tà ác.
Lực lượng tà ác khủng bố phóng thích ra, Sát Phá Lang Vương ở một bên ánh mắt căng thẳng, lui về phía sau. Tiếp đó, quay đầu nhìn về phía Hàn Cực Quang.
Sát Phá Lang Vương lật tay chụp ra, trong tay cầm đại đao, một đao chém tới Hàn Cực Quang.
Sát Phá Lang Vương biết, Chung Sơn đang đến thời khắc mấu chốt, tự nhiên không thể để cho Hàn Cực Quang phá hủy.
Hàn Cực Quang có bí pháp nào, Sát Phá Lang Vương cũng không rõ, nhưng mà Sát Phá Lang Vương có thể bức Hàn Cực Quang tới trạng thái chỉ biết chống đỡ, để hắn căn bản không thể thi triển bí pháp ảnh hưởng tới Chung Sơn.
- Oanh...................
Hai người mạnh mẽ va chạm, lập tức một cỗ năng lượng bùng nổ, bắn thẳng lên trời.
Lập tức, đem mây đen đầy trời tách ra!
Trong bầu trời, lệ khí từ trên người Chung Sơn lao ra, đôi mắt màu đen rốt cục ngưng hình, dần dần, hai con ngươi của nó giống như ánh mắt Chung Sơn lóe lên ánh sáng màu xanh.
Hàn Cực Quang với Sát Phá Lang Vương chiến đấu, chỉ có thể nhìn thấy đại khái, cũng không rõ trong ánh sáng xanh kia là gì.
Trong ánh sáng xanh là một cái thông đạo khổng lồ.
Một cái thông đạo phảng phát như tạo thành từ vô số quang luân (ánh sáng luân hồi), nó khiến cho người ta run sợ, cho dù cường giả Đế Cực Cảnh, trong lúc chiến đấu cũng cảm thấy một chút uy hiếp.
1 cỗ cảm giác uy hiếp cường đại.
Hàn Cực Quang, một kiếm đỡ được Sát Phá Lang, nhìn sâu qua Chung Sơn một cái, quay đầu bay đi.
Trong nháy mắt Hàn Cực Quang cảm nhận được một tia uy hiếp, đây là một loại cảm giác không ổn, cảm giác cũng ý nghĩa rằng Chung Sơn có thực lực ngang bằng với mình. Cộng thêm một con Sát Phá Lang Vương, mình nhất định sẽ bị thất bại.
Bởi vậy, quay đầu bỏ chạy, sau đó lại tiếp tục đối phó Chung Sơn.
Sát Phá Lang Vương nhìn bóng Hàn Cực Quang đi xa, tới khi nhìn thấy Hàn Cực Quang thật sự rời đi, mới quay đầu nhìn về phía Chung Sơn sau lưng.
Trên đỉnh đầu Chung Sơn, ánh mắt do cỗ lệ khí kia hình thành đã hoàn toàn biến mất.
Chung Sơn đứng chỗ đó thẳng tắp, nhìn chằm chằm Hàn Cực Quang phía xa, ánh sáng xanh trong mắt đã biến mất, nhưng mà, hai tròng mắt đã biến thành màu xanh biếc, hai đồng tử tỉ mỉ nhìn lại, giờ phút này như hai cái thông đạo vậy.
Bên trong thông đạo màu xanh biếc kia, lại có đủ loại sắc thái, nhìn qua vô cùng kỳ quái.
Luân Hồi Chi Mâu, đây là Luân Hồi Chi Mâu!
Chung Sơn đã luyện được Luân Hồi Chi Mâu, nhưng hắn lại không có chút vui sướng, chỉ có cừu hận, vô cùng vô tận cừu hận.
Hàn Cực Quang!
- Chung Sơn? Vừa rồi sao lại như vậy?
Sát Phá Lang Vương lập tức tiến lại nói.
Chung Sơn quay đầu nhìn lại.
Sát Phá Lang Vương không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Rất khủng bố, đây, đây là chuyện gì xảy ra? Ngay khoảnh khắc kia, Sát Phá Lang Vương dường như cảm thấy hồn phách của mình dường như bị tách ra, dường như bị hai tròng mắt Chung Sơn hút ra.
Làm sao có thể? Mình chính là cường giả Đế Cực Cảnh mà, hồn phách cứng cỏi vô cùng, cho dù Chí Tôn, ánh mắt Chí Tôn cũng không đáng sợ như vậy nha. Vì sao lại như vậy?
Trong mắt Sát Phá Lang Vương tràn ngập kinh ngạc.
Đây, đây chính là Chung Sơn trước kia mình khinh thường sao?
Chung Sơn thoáng nhìn Sát Phá Lang Vương một chút.
- Ngươi trở về đi!
Chung Sơn chỉ vẻn vẹn bỏ lại một câu, liền quay đầu bay đi.
Tâm tình Chung Sơn không tốt, tâm tình rất không tốt. Cừu hận đối với Hàn Cực Quang, không phải áp chế mà là không ngừng bành trướng.
Giết Hàn Cực Quang? Như vậy rất tiện nghi cho hắn. Phải cho hắn thân bại danh liệt, phải cho hắn chém ngàn vạn đao, phải diệt hết cửu tộc của hắn.
Tận tới khi Chung Sơn đi xa, Sát Phá Lang Vương mới cảm giác không ngờ quần áo mình ướt sũng.
Thật sâu lại nhìn lại phương hướng Chung Sơn rời đi, Sát Phá Lang Vương quay đầu hướng về phương đông bay đi. Sát Phá Lang Vương phải trở về Thiên Lang Đảo, bẩm báo với Chí Tôn, phải hỏi Chí Tôn.
Hàn Cực Quang hồi triều. Trên đường gặp Hàn Sấm.
Hai người cùng nhau trở về.
- Đại ca, Trùng nhi thật sự đã chết? Ngụy Anh Lan đâu?
Hàn Sấm hỏi.
Bên cạnh chúng thần đều nhìn về phía Hàn Cực Quang, Vong Trần cũng nhìn chằm chằm Hàn Cực Quang.
- Ngụy Anh Lan đã chết!
Hàn Cực Quang nói.
Nghe được lời này của Hàn Cực Quang, thân hình Vong Trần nhoáng lên một cái.
- Đã chết? Người sao lại giết Ngụy Anh Lan?
Vong Trần lập tức cả kinh nói.
- Nàng tự bạo Nguyên Anh!
Hàn Cực Quang nói.
Tự bạo Nguyên Anh? Hàn Sấm vẻ mặt không tin, nữ tử này tự bạo Nguyên Anh? Không thể nào? Vì cái gì?
Mà thân hình Vong Trần cũng hơi chao đảo.
- Đại Quang Hoàng đế, nếu Ngụy Anh Lan đã chết, Vong Trần cũng không tiệp tục ở lại. Vong Trần cáo từ!
Vong Trần gấp tới khó dằn nổi.
- Ách?
Mọi người hơi hơi kinh ngạc.
Vong Trần căn bản không tiếp tục nói gì thêm, ngay cả Hàn Sấm sư huynh cũng không có chào hỏi, quay đầu bay thẳng lên trời.
Vong Trần muốn đi, không, như vậy là muốn chạy trốn.
Hàn Sấm thấy Vong Trần ngay cả mình cũng không chào hỏi đã bỏ đi, khuôn mặt không khỏi xanh mét.
Đợi thấy Vong Trần bay xa chỉ còn 1 điểm nhỏ xíu, Hàn Sấm nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đuổi theo.
Hai người một trước một sau, rất nhanh rời xa Đại Quang Hoàng triều, biến mất trong một tòa núi cao.
- Vong Trần, ngươi làm gì? Chẳng lẽ quên chủ nhân nói gì sao?
Hàn Sấm quát mắng nói.
- Sư huynh, Vong Trần xin khuyên ngươi một câu, mau chạy đi, bây giờ mau chạy đi, nếu không tất cả đều chậm.
Vong Trần lắc đầu nói, trong giọng điệu có chút khẩn trương.
- Rốt cuộc là sao? Cái gì dọa ngươi thành như vậy?
Hàn Sấm nghi hoặc nhìn về phía Vong Trần.
- Chung Sơn, Chung Sơn đã không còn sơ hở. Ngụy Anh Lan vừa chết, hắn sẽ không còn sơ hở.
Vong Trần nói.
- Không có sơ hở thì thế nào?
Hàn Sấm khinh thường nói.
- Không có sơ hở liền đại biểu hắn vô địch, Ngụy Anh Lan, lần này Hàn Cực Quang chọc thủng trời rồi, Chung Sơn để ý nhất là nàng, mà nàng không ngờ bị Hàn Cực Quang bức chết. Chung Sơn sẽ không bỏ qua, báo thù khủng bố sẽ lập tức bắt đầu.
Vong Trần lắc đầu nói.
- Sợ cái gì? Dù có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là Hoàng Cực Cảnh thôi.
Hàn Sấm khinh thường nói.
- Ngươi không biết, ngươi không biết a, lần này thì khác, ta chỉ có thể nói cho ngươi, Đại Quang Hoàng triều xong rồi, thậm chí, chỉ cần liên quan tới Đại Quang Hoàng triều, đều xong hết. Hoàng Cực Cảnh, nếu ngươi chỉ nhìn tu vi của Chung Sơn, vậy sai mười phần rồi. Chung Sơn phẫn nộ, ai cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Vong Trần mang theo một tia sợ hãi nói.
Chung Sơn có bao nhiêu đáng sợ, Vong Trần còn nhớ rõ, cũng là lúc còn bé, lúc ấy mới được Chung Sơn thu dưỡng, được thu dưỡng còn có 1 thiếu niên khác, khi đó Chung Sơn chỉ có tu vi Hậu Thiên, năm tên cường giả Tiên Thiên kết thành một nhóm, một gã trong đó giết chết thiếu niên kia, cũng là nghĩa tử mà Chung Sơn mới vừa thu dưỡng. Phần tình cảm này không quá sâu, nhưng với Chung Sơn tư tưởng bao che, trước ngày thứ bảy thiếu niên nằm xuống, mang đầu năm tên cường giả Tiên Thiên kia tới tế điện.
Anh Lan đã chết, Anh Lan gửi gắm Chung Sơn bao nhiêu cảm tình? Đã chết? Vậy thì coi như rằng buộc đã mất.
Vong Trần có thể khẳng định, Hàn Cực Quang xong đời, bao gồm cả Đại Quang Hoàng triều.
- Sư huynh, ngươi tự cầu phúc đi!
Vong Trần lại lần nữa nói.
Nói xong, Vong Trần quay đầu nhanh chóng bay đi. Vong Trần không dám ở lại địa giới Đại Quang Hoàng dù chỉ 1 lát. Sợ! Rất sợ! Đặc biệt đối mặt với cừu hận của Chung Sơn!
Nhìn Vong Trần quay đầu hoả tốc bay đi, khuôn mặt Hàn Sấm lộ ra một tia khinh thường lạnh lùng nói:
- Rác rưởi!
Tiếp đó Hàn Sấm quay đầu bay trở về.
Thực lực của mình vô hạn tiếp cận Đế Cực Cảnh, Đại Quang Hoàng triều còn có ba gã Hoàng Cực Cảnh đỉnh phong, cộng thêm Hàn Cực Quang, trừ phi Thiên triều phạt binh, không thì làm sao thất bại?
Chung Sơn quay trở về.
Nửa tháng sau, Chung Sơn liền phát ra một hịch văn thảo phạt.
Hàn Cực Quang, giết người thân nhất của ta, từ ngày hôm nay, Đại Tranh với Hàn Cực Quang thế bất lưỡng lập, Chung Sơn với Hàn Cực Quang thù sâu như biển, bất cộng đái thiên, Chung Sơn thay người thân nhất báo thù, diệt cửu tộc Hàn Cực Quang, chém Hàn tặc ngàn đao vạn quả.
Binh vào thành trì Đại Quang, nhất định tàn sát toàn thành! Chém tận giết tuyệt, một người không lưu!
Từ ngày hôm nay, là người nghe lệnh Hàn tặc, giết!
Là bạn với Hàn tặc, giết!
Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát! Sát!
Một bản hịch văn phát ra, thiên hạ khiếp sợ.
Bản hịch văn thảo phạt này, quá nhiều sát khí, chín chữ giết liên tiếp cuối cùng, tràn ngập một loại cảm giác hung ác vô cùng vô tận.
Khí phách, bản hịch văn này cũng tràn ngập một cỗ khí phách ngập trời, khí phách khủng bố tới cực điểm. Là người nghe lệnh Hàn tặc, giết! Là bạn với Hàn tặc, giết! Là người giúp Hàn tặc, giết! Từng câu này tràn ngập hung tính.
Giết? Chỉ cần làm bạn với Hàn Cực Quang, vậy chỉ có một chữ – chết! Đây là hịch văn của Chung Sơn tuyên cáo với Hàn Cực Quang, lại dường như tuyên cáo với thiên hạ. Bây giờ ai dám trợ giúp Hàn Cực Quang, lão tử sẽ giết ngươi! Khí phách thật lớn.
Tàn sát toàn thành! Chém tận giết tuyệt! Một người không lưu!
Không tồi, trên Thần Châu đại địa, rất ít có triều vận tàn bạo như vậy, sau khi chiến tranh lại tàn sát toàn thành, nhưng mà chưa từng khoa trương như Chung Sơn, không chút kiêng nể gì tàn sát toàn thành, Chung Sơn này cũng quá vô pháp vô thiên rồi chứ!
Quân lính Đại Tranh Hoàng triều, dùng một loại tốc độ điên cuồng tàn sát khu vực hỗn loạn. Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm, bọn họ đều biết, một khi bình định khu vực hỗn loạn, mục tiêu kế tiếp, chính là Đại Quang Hoàng triều.
Đương nhiên, không ai biết giờ phút này Chung Sơn đã bắt đầu nhắm vào Đại Quang Hoàng triều.
Hịch văn vừa khí phách vừa hung ác, rất nhanh truyền cáo thiên hạ, truyền tới phần đông thế lực lớn.
Đại Huyền Vương Vĩnh Lạc Hoàng triều nhìn tin tức trong tay truyền tới, tiếp đó đưa lại cho một tên mưu sĩ tên là Phạm Nhất Phẩm.
- Thật là tanh máu!
Phạm Nhất Phẩm cả kinh kêu lên.
Trong triều đình Đại Ly Thiên triều, một gã lễ quan mới vừa bẩm báo tin tức đạt được. Chung Sơn, ở Ly Hỏa Thánh Đô, không ai không biết cái tên Chung Sơn, có Trường Sinh Bất Tử Dược, có dị tượng vạn phượng tề minh, phượng ngâm chín ngày, tiếp đó đoạt Công chúa rời đi, có thể nói, đại danh Chung Sơn ở Đại Ly Thiên triều ngay cả người phàm trần cũng biết.
Nhưng lúc nghe được hịch văn thảo phạt của Chung Sơn, gần như mọi người đều kinh ngạc. Sát tâm thật sâu, sát khí thật nặng. Vẻn vẹn chỉ nghe một mảnh hịch văn như vậy, cũng có thể cảm nhận được cỗ khí thế hung ác kia.
- - - - - oOo- - - - -