Trường Sinh Bất Tử

Chương 41: Diệt tử lộ




Bốn người có vệt sáng bảy màu ở mi tâm đều quay sang nhìn Chung Sơn. Trong mắt đều hiện lên vẻ coi thường. Nhưng cũng không phản kích tiếp, thậm chí bốn người này dường như lạnh nhạt thờ ơ lần đại chiến Tần, Nho này. Chẳng quan tâm, chỉ cần không có người tìm bọn họ gây phiền toái, bọn họ cũng tuyệt đối không phản kích.
Cường giả bốn phía cũng nhìn ra một màn kỳ lạ này, đều tránh đi bốn người này.
Bồ Đề lão tổ đứng ở bên cạnh Doanh không nhúc nhích.
Chung Sơn cũng không tiếp tục loạn động.
Như Lai Phật Tổ xuất thủ!
Lam cũng đạp bước ra, cộng thêm hai tên thuộc hạ.
Trong trung tâm chiến trường, Tổ Tiên tham dự, thiên đạo cũng giao hòa vào nhau.
Thiên đạo của Lam vừa ra, một phương thiên địa lập tức biến thành một mảnh hơi nước màu lam vậy, hơi nước mênh mông đánh úp tới Hồng Nho đại đạo.
Lam, cùng thuộc hạ của Lam, Như Lai, 4 đường thiên đạo.
Tổ Tiên đại hiền Nho đạo đối diện tự nhiên cũng xuất thủ, một lần đi ra 6 tên Tổ Tiên. Trong lúc nhất thời, trên vùng trời Hàm Dương thánh đô, mười đường thiên đạo ầm ầm va chạm vào nhau, cường thế tấn công, khiến cả thiên địa rung lên. Rất nhiều hắc động trong lúc va chạm xuất hiện, Tổ Tiên uy là không thể địch nổi.
Dân chúng Hàm Dương bởi vì có thời không chí bảo bảo hộ, cho nên nhìn thấy một màn có một không hai này.
Như Lai và Lam, mỗi người chiến hai Tổ Tiên. Dù vậy, hai người đều giống như còn chiếm thượng phong vậy.
Đối diện hạo nhiên chính khí kiếm, danh tướng Đại Tần cũng xung phong liều chết, đều là Cổ Tiên, mặc dù đối phương mượn uy lực của Hồng Nho đại đạo, nhưng đám người Bạch Khởi cũng không phải hạng người hời hợt, sát khí ngập trời đều từ trong chiến tranh tích lũy được, người chưa tới, sát khí đã hình thành ảo ảnh sa trường cuốn tơi. Một mình Bạch Khởi giống như thiên quân vạn mã lao xuống.
11 Tổ Tiên đối diện, phiết trừ bốn người mi tâm có vệt sáng thẳng đứng, còn dư bảy người, trong bảy người có sáu người đối chiến Lam và Như Lai và các Tổ Tiên, còn dư lại 1 người cuối cùng là Tử Lộ. Chung Sơn từ đầu tới cuối luôn nhìn chằm chằm Tử Lộ, hàng vạn hàng ngàn Nho Sinh, Chung Sơn chỉ cần giết chết hắn, vởi vì trên Sinh Tử Bộ có sinh tử khế ước. Cho nên, ở trong mắt Chung Sơn, Tử Lộ phải chết!
Mọi người cũng phát hiện Bát Cực Thiên Vĩ trên đầu vai Chung Sơn biến mất, nhưng vô luận mọi người tìm thế nào, cũng tìm không được. Chiến trường phía trước vẫn chưa từng ngưng lại, cho nên ai cũng không quá để ý, mọi người để ý chính là chiến trường phía trước.
Tổ Tiên chiến đấu là cực kỳ hiếm thấy, một đám Tổ Tiên chiến đấu thì lại là vạn năm khó gặp. Gần như mọi người đều mở to hai mắt nhìn, một khắc cũng không dừng lại.
Chỗ Hồng Nho đại đạo, từng đạo hạo nhiên chính khí kiếm khổng lồ không ngừng bổ xuống, chấn động kinh khủng biến nơi đó thành trung tâm chiến trường.
- A!
Sát Thần Bạch Khởi vung đao mạnh mẽ chém xuống, một tên đại hiền Nho đạo tay cầm hạo nhiên chính khí kiếm bị ầm ầm chém chết tại đương trường. Tất cả đại hiền Nho đạo hơi dừng lại một chút.
Chết người, người đầu tiên chết! Đại chiến thảm thiết bắt đầu hiện ra, từng đại hiền Nho đạo thân như huynh đệ, giờ phút này có người chết, những người khác cũng điên cuồng lên, chém giết trở nên thảm khốc.
- Roẹt!
Bạch Khởi vung đao chém xéo, đại hiền Nho đạo bị chém ngang eo.
Đám đại hiền Nho đạo đều nổi giận, từng người dường như mất đi bình tĩnh lúc trước, hai mắt đỏ lên.
Giết! Giết! Giết!”...
Tử Lộ đứng ở phía sau luôn không nhúc nhích. Bởi vì đại chiến với nhau, sẽ không có người nào giúp hắn khử độc, mình mặc dù là Tổ Tiên, nhưng trúng dâm độc của Chung Sơn, căn bản không thể thân hợp thiên đạo.
Hơn nữa giờ phút này, Tử Lộ cũng rốt cuộc minh bạch ý của Sắc Không nói. Chung Sơn chính là một tên yêu nghiệt, Chung Sơn nhìn chằm chằm vào mình, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào vậy, khiến cho mình có chút không dám vọng động.
Thân hợp thiên đạo, mười Chung Sơn cũng không phải là đối thủ của mình, không có thân hợp thiên đạo, mình chỉ mạnh hơn một chút so với Cổ Tiên mà thôi. Có lực sát thương nhưng mà không hề đảm bảo an toàn.
Tử Lộ luôn luôn cẩn thận đề phòng xung quanh, nơm nớp lo sợ.
Cho tới tận khí tên đại hiền Nho đạo thứ tám bị Bạch Khởi đánh chém, lúc này Tử Lộ mơi không nhịn được nữa.
- Chung Sơn vẫn còn ở phía xa, hắn không có khả năng tính kế đến ta, hơn nữa tên thủ hạ kia của Chung Sơn tiến, cũng không thể nhanh hơn thần trí của ta! Tử Lộ âm thầm nghĩ trong lòng.
- Giết! Đại đao Bạch Khởi chém về phía Đại Tiên Nho đạo thứ 9.
- Ầm!
Hạo nhiên chính khí kiếm của đại hiền Nho đạo bị Bạch Khởi một đao ầm ầm chém tan. Đại đao mang theo một cỗ vạn quân hung uy tiếp tục chém tới tên kia.
- Vô liêm sỉ!
Tử Lộ rống to một tiếng, rốt cục xuất thủ, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây bút lông, bút lông vừa hiện, tản phát ra ánh sáng vàng chói mắt, mũi bút thẳng tắp đâm tới thắt lưng Bạch Khởi.
- Ầm!
Bạch Khởi bất đắc dĩ chỉ có thể buông tha đối thủ, giơ ngang đao ngăn cản. Một tiếng nổ lớn vang lên, Tử Lộ cường thế lập tức chế trụ Bạch Khởi.
Bạch Khởi chỉ là Cổ Tiên, Tử Lộ dù gì cũng là Tổ Tiên, mặc dù không thể thân hợp thiên đạo, thì cũng là Tổ Tiên, bút lông vàng rút ra lực lượng thiên đạo bốn phía áp chế lại Bạch Khởi.
Bạch Khởi bị áp chế!
Một bên bảy tám tên đại hiền Nho đạo lập tức nắm lấy thời cơ này, hạo nhiên chính khí kiếm lại lần nữa chém thẳng về phía Bạch Khởi.
Tử Lộ áp chế Bạch Khởi, đồng thời cũng chú ý phương hướng Chung Sơn.
Mà trong lúc hai người giằng co, Chung Sơn bỗng nhiên nở nụ cười!
Nhìn thấy nụ cười kia của Chung Sơn, Tử Lộ theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng đến từ đâu? Từ người cầm Hiên Viên Cung kia? Hắn vừa mới giương giây cung lên, căn bản không thể uy hiếp được với mình.
Từ đâu? Từ đâu?
Tử Lộ chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng đột nhiên dựng thẳng lên, một loại cảm giác uy hiếp tánh mạng tràn ngập toàn thân.
[CHARGE=3]Phản ứng đầu tiên của Tử Lộ chính là trốn chạy.
Nhưng chậm rồi, một cái mồm to phía sau Tử Lộ đã bao phủ Tử Lộ và bút lông vàng của hắn rồi.
- A ô! Một tiếng nổ nặng nề vang lên, đến chết Tử Lộ cũng không hiểu được, hung thú này xuất hiện bằng cách nào?
Không thể nào, nó không có khả năng xuất hiện ở nơi này?
Không chỉ Tử Lộ, gần như mọi người đều không rõ, Bát Cực Thiên Vĩ làm sao lại xuất hiện ở phía sau Tử Lộ? Bởi vì nơi đó, thậm chí có thần thức Tổ Tiên bao phủ, trừ phi Thánh nhân, không, cho dù là Thánh nhân cũng không thể vô thanh vô tức, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng sự thật thắng hùng biện, Bát Cực Thiên Vĩ không biết khi nào đã tới.
Bát Cực Thiên Vĩ làm cách nào đi qua? Bởi vì Bát Cực Thiên Vĩ căn bản không phải hung thú bình thường, mà lại căn thần thức của Chung Sơn, căn thần thức khác vơi hung thú và Pháp bảo, chỉ cần nơi thần niệm bao phủ, căn thần thức có thể trong nháy mắt xuất hiện ở nơi đó.
Đương nhiên, sau khi phát ra thì cũng không thể như thuấn di trong nháy mắt xuất hiện ở nơi đó, nhưng lần đầu tiên xuất thể, thì lại đơn giản như vậy.
Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm nuốt Tử Lộ vào. Chung Sơn cũng coi như hoàn thành tâm nguyện.
- Vô liêm sỉ! - Vô liêm sỉ!
Các đại hiền Nho đạo khác bị giết còn không coi vào đâu, nhưng Tử Lộ bị giết, trong lúc nhất thời vang lên vô số tiếng phẫn nộ.
Rất nhiều hạo nhiên chính khí kiếm chém tới, thậm chí ánh mắt một người mi tâm có vệt sáng bảy màu cũng hiện lên vẻ phẫn nộ, lật tay đánh về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt nuốt vào Tử Lộ, Bát Cực Thiên Vĩ liền cảm thấy không gian bốn phía đọng lại, cho dù là cường giả giờ phút này tuyệt đối trốn cũng không trốn được, nhưng căn thần thức và hung thú khác nhau ở chỗ, có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ thần niệm chủ nhân bao trùm, cũng có thể đột nhiên biến mất tại chỗ, trở lại Nê Hoàn Cung của chủ nhân.
Công kích cường đại đánh sụp không gian xung quanh.
Nhưng mà ngay cả sợi lông của Bát Cực Thiên Vĩ cũng không đụng được tới.
Bát Cực Thiên Vĩ biến mất, mà ánh mắt của mọi người lại lần nữa tập trung về phía Chung Sơn.
Sắc không trốn trong dám Nho Sinh cũng run lên một cái.
- May mà lão tử thông minh, cái gì mà dễ như trở bàn tay. Chung Sơn chưa xuất thủ, ngươi đã bị sủng vật của hắn ăn rồi. Nơi đây không nên ở lâu a! Tròng mắt Sắc Không không ngừng chuyển động.
Về phần Chung Sơn, lại bị tất cả Nho Sinh thù hận.
- Bốn vị trưởng lão, lúc này các ngươi còn không ra tay sao? Tể Ta lo lắng nói.
- Ầm! Xa xa, bởi vì Tử Lộ bị ăn, đám Tổ Tiên Nho môn lập tức phân tâm, hai tên Tổ Tiên đối chiến với Như Lai, một người trong đó bị Như Lai ầm ầm đả thương.
Xa xa, bốn nam nhân mi có vệt sáng bảy màu sắc mặt không ngừng biến hóa.
Tử Lộ vừa chết, Nho môn sẽ sụt giảm niềm tin, cho dù Hồng Nho đại đạo bây giờ cũng suy yếu rất nhiều, đám đại hiền Nho đạo điều động hạo nhiên chính khí kiếm cũng càng ngày càng yếu, nếu cứ tiếp tục vậy, Nho môn chắc chắn thua.
Ra tay? Bốn người dường như vẫn có chút không muốn vậy.
- Bốn vị trưởng lão, đây là quyền trượng gia chủ trước khi đi, sư tôn cho ta mượn, thấy quyền trượng như gặp gia chủ, bốn vị trưởng lão, còn không xuất thủ cứu Tử Lộ sư huynh sao? Chính là tên Chung Sơn kia, chính là hung thú của Chung Sơn, bắt Chung Sơn, có thể cứu sư huynh! Mau, mau, mau! Tể Ta hét lớn.
Bốn vị trưởng lão liếc nhau, rốt cục một người trong đó xuất thủ, thân hình thoắt một cái, xông lên đại điện trên trời.
Mà Tổ Tiên trong chiến trường dường như cũng luôn chú ý bên này, khi trưởng lão kia ra tay, Như Lai cũng động.
Như Lai bỗng nhiên bỏ qua đối thủ, quay sang chặn lại vị trưởng lão kia.
- Như Lai Thần Chưởng! Như Lai thân hợp thiên đạo, một chưởng Đại Thủ Ấn vạn trượng mang theo uy lực thiên đạo đè xuống.
Mà hai đối thủ lúc trước của Như Lai, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người, Lam. Lam đón tiếp đối thủ của Như Lai.
Một chọi bốn, một mình Lam chiến bốn Tổ Tiên!
Trưởng lão kia cũng lo lắng, nhìn thấy một chưởng của Như Lai đánh tới, trong mắt hung ác, tay áo vung lên một cái.
- Hưu! Một tiếng chói tai bén nhọn truyền khắp thiên địa, người dưới Thiên Tiên, lập tức cảm thấy màng tai giống như bị cương châm đâm vào, đau đớn vô cùng.
Mà thanh âm này chỉ là phụ, một đạo ánh sáng bảy màu từ trong tay áo trưởng lão kia bắn ra, dường như trong nháy mắt bao phủ cả thiên địa vậy, hết sức chói mắt.
Thần quang bảy màu, lập tức quét sạch Như Lai Thần Chưởng.
Công kích kinh khủng khiến thân hình Như Lai lui về sau mười bước mới ổn định lại được.
Thần quang 7 màu kinh khủng, cho dù Như Lai Phật Tổ cũng bị thổi bay.
Tứ đại trưởng lão? Một người trong đó đi ra cũng đã biến thái như vậy rồi, huống chi ba người còn lại kia?
Như Lai ổn định thân hình, vẫn chưa tránh ra, mà lại lần nữa xông tới.
- Như Lai, cút sang một bên! Nếu không Khổng gia ta nhất định diệt Đại Lôi Âm Tự ngươi! Trưởng lão kia nói.
Như Lai lắc lắc đầu nói: - Khổng gia Tứ lão, chuyện này không phải là chuyện các ngươi nên nhúng tay vào.
- Nếu chúng ta nhất định phải nhúng tay thì sao? Phía sau, lại một trưởng lão lạnh lùng nói.
Vốn một trưởng lão tới xử lý là đủ rồi, Như Lai vừa ra, gian ngoan bất linh, một trưởng lão khác không mở miệng không được. Một lời ngoan thoại, xung quanh thiên địa ầm ầm tràn đầy ánh sáng bảy màu, giống hệt thần quang bảy màu lúc trước quét tới Như Lai Thần Chưởng, chấn nhiếp hồn phách.
Ngay lúc khí thế Khổng gia Tứ lão xông lên trời, bốn phía lại lần nữa vang lên một thanh âm.
- Phải không? Tứ lão tẩu, các ngươi quên quy củ của Khổng gia sao? Một tiếng vang lên, tứ trưởng lão sắc mặt khẽ biến.
Mà ở trên đại điện trên trời, Chung Sơn cũng trở nên ngưng trọng. Thanh âm này, chính là Khổng Tuyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.