Trường Sinh Bất Tử

Chương 40: Chung Sơn đến đây




Hàn Cực Quang cường thế, khủng bố cực điểm, giết cho quân sĩ trong trận chết hầu như không còn, bên cạnh Anh Lan chỉ còn lại mười mấy tên kim giáp chiến sĩ do tiên đậu biến ảo thành.
Anh Lan mặt không còn chút máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không khiếp sợ.
- Bây giờ chỉ còn ngươi!
Hàn Cực Quang kiếm chỉ thẳng Anh Lan.
Dường như muốn nhìn thấy sự sợ hãi và hối hận của Anh Lan, nhưng tuy Anh Lan là nữ nhân nhưng mà một thân ngạo khí sao bị sinh tử khuất phục? Lạnh lùng nhìn Hàn Cực Quang, Anh Lan cũng không biết người lúc trước bị Bát Môn Kim Tỏa trận giết chết là Hàn Trùng. Cho nên không ngờ đến Hàn Cực Quang lại tự mình đuổi giết mình.
Hai triều chiến tranh, trên cơ bản Đế Vương cơ bản sẽ không tham chiến, chỉ có lúc quyết chiến mới ra mặt.
Đây cũng không phải chủ nghĩa anh hùng cá nhân, mà chiến tranh giữa triều với triều, liên quan đến tranh đoạt số mệnh, số mệnh, không phải ngươi đánh bại một người là có thể chiếm được số mệnh của hắn, mà dùng tình thế chiến tránh để cướp đoạt.
- Hàn Cực Quang, uổng cho ngươi từng là Đại đế một triều, tố chết như thế, khó trách không giữ được Đế triều.
Anh Lan sắc mặt hơi đổi nói/
- Ha ha ha! Ngươi rốt cục cũng biết sợ?
Hàn Cực Quang vẻ mặt có chút điên cuồng nói.
Anh Lan không sợ chết, nhưng mà giờ phút này lại thật sự lộ ra một tia khiếp ý, không phải luyến tiếc sinh mạng của mình, mà là Chung Sơn, là tình yêu với Chung Sơn!
Đã bao nhiêu năm, Anh Lan từng cho rằng đó chỉ là kính ngưỡng, đó chỉ là tình cảm trẻ con, nhưng mà theo thời gian trôi đi, Anh Lan dần dần hiểu được bản thân mình, nhưng lại không thể mở nên lời, chỉ có thể ấp ủ tận đáy lòng, chỉ cần thường xuyên nhìn thấy Chung Sơn, Anh Lan đã cảm thấy mỹ mãn, Chung Sơn cao hứng, Anh Lan cao hứng, Chung Sơn giận dữ, Anh Lan cũng giận dữ.
Sau này... không còn cơ hội gặp mặt cô gia nữa sao?
- Ngươi muốn thấy ta sợ hãi sao? Sự sợ hãi của ta làm cho ngươi thỏa mãn sao?
Anh Lan lạnh lùng nói.
- Không, ta không chỉ muốn mạng của ngươi, ta còn muốn mạng của Chung Sơn, ta biết ngươi là người quan trọng nhất của Chung Sơn, ta sẽ không giết ngươi!
Hàn Cực Quang lạnh lùng nói.
Dứt lời, mũi kiếm rung lên vài cái, lập tức toàn bộ kim giáp chiến sĩ hai bên Anh Lan bị hủy diệt.
Ầm ầm nổ tung, toàn bộ huyết ngục sa trường chỉ còn lại 1 mình Anh Lan.
- Ngươi muốn dùng ta uy hiếp cô gia?
Anh Lan hai mắt mở lớn.
Một cỗ lệ khĩ kinh khủng từ trên người Anh Lan phun ra, đây là một loại lệ khí thuần túy, lệ khí khủng bố tới mức độ cho dù Hàn Cực Quang cũng không khỏi kinh ngạc.
- Nguyên Anh Kỳ, với tu vi của ngươi không ngờ lại phát ra lệ khí cỡ này.
Hàn Cực Quang có chút kinh ngạc nói.
- Ngươi muốn giết cô gia ta? Nằm mơ!
Anh Lan giận giữ nói.
Một chút bản năng muốn sống ban đầu lập tức không còn sót lại gì, trong mắt chỉ còn sự hung ác, một cỗ hung ác không phụ thuộc vào tu vi, trong lòng Anh Lan chỉ có 1 ý niệm, đó là không ai được phép tổn thương Chung Sơn. Cho dù nàng dùng sinh mệnh của mình để đổi cũng không muốn Chung Sơn bị tổn thương.
Lật tay một cái, Anh Lan từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một hắc cầu.
Loại hắc cầu này, lúc trước lão thái giám thuộc hạ Hạo Tam Thái tử từng dùng để tự bạo, không để mình bị địch nhân bắt được, một viên Phích Lịch Châu hiệu quả so với thuốc nổ Chung Sơn phái người phối trí ra còn mạnh hơn!
Anh Lan lật tay lấy ra một đống hắc cầu như vậy.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Hàn Cực Quang trở nên căng thẳng.
Hàn Cực Quang biết Anh Lan đang điên cuồng, nàng muốn cùng mình đồng quy vu tận?
Căn bản không cần suy nghĩ, Hàn Cực Quang vung tay đánh ra một đạo lam quang.
Cực Quang Tinh Bích!
Trong U Minh Thiên, Hàn Cực Quang dùng chiêu này đóng băng Chung Sơn và Kiếm Ngạo.
Đế Cực Cảnh nói cho cùng quá mạnh mẽ, cho dù một núi Phích Lịch Châu bị kích nổ, nhưng mà dưới Cực Quang Tinh Bích cũng vẫn bị phong tỏa.
Sự cường thế của Hàn Cực Quang, cộng với tu vi của hắn, căn bản không phải Anh Lan có thể chống lại.
Anh Lan bị đóng băng ở trong Cực Quang Tinh Bích. Hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Hàn Cực Quang.
- Hận ta sao? Ha ha ha! Cừu hận giữa ta và ngươi đã không chết không ngừng, ngươi giết hai đứa con của ta, hủy Hàn Băng Quân của ta, ngươi chắc chắn phải chết, về phần Chung Sơn, ta muốn dùng ngươi dụ Chung Sơn ra, ta cũng không tin Chung Sơn không chịu đi vào khuôn khổ, có lẽ ta không khống chế được hắn, nhưng có ngươi, khẳng định Chung Sơn sẽ tự nguyện bị ta chế trụ, ha ha ha ha!
Mang theo ánh mắt cừu hận, giọng điệu Hàn Cực Quang tràn ngập hàn ý nói.
Anh Lan nhìn chằm chằm Hàn Cực Quang, ánh mắt hiện lên một vẻ bi thương, lại có chút hối hận, hối hận không thể một lần nữa gặp mặt Chung Sơn.
Tiếp đó, ánh mắt Anh Lan hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Nhất định không thể khiến cho cô gia xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể để hắn dùng mình uy hiếp cô gia.
Ánh mắt nhìn thoáng qua Hàn Cực Quang, ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ đã chết.
Cô gia nhất định sẽ báo thù cho ta! Nhất định sẽ giết ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt ác nghiệt của Ngụy Anh Lan, bỗng nhiên Hàn Cực Quang cảm giác một chút không ổn.
Quả nhiên, khuôn mặt Anh Lan ửng hồng, khóe miệng máu tươi tràn ra nhiễm đỏ Cực Quang Tinh Bích.
- Ngươi tự sát?
Hàn Cực Quang cả kinh kêu lên.
Mạnh mẽ vung tay lên, triệt tiêu Cực Quang Tinh Bích, mà Phích Lịch Châu bị bắn mạnh lên trên trời cao, sau đó chìm vào tầng mây đen nổ tung.
- Phốc...................
Anh Lan phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi, ngươi vì Chung Sơn, không ngờ tự bạo Nguyên Anh?
Hàn Cực Quang cả kinh kêu lên.
Điên rồi, nữ nhân này điên rồi, vì Chung Sơn không ngờ tự bạo Nguyên Anh? Nàng vì sao phải làm như vậy? Hàn Cực Quang không thể lý giải, ở trong thế giới của Hàn Cực Quang, chưa bao giờ sẽ có loại tình cảm không để ý sinh tử, cho dù đối với con trai của mình, cũng chỉ dừng lại ở phẫn nộ.
Ba đứa con trai, thời điểm Hàn Tuyết được sủng ái nhất, khi gặp mình cũng chỉ dừng lại ở không sợ hãi, bây giờ không ngờ hắn lại bị nữ nhân này dọa cho sợ. Nàng điên rồi, vì Chung Sơn không ngờ tự sát?
Anh Lan phun ra một búng máu. Biết Cực Quang Tinh Bích bị triệt hồi.
Nhìn vẻ mặt không tin của Hàn Cực Quang, không ngờ khóe miệng Anh Lan lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.
Hai người giằng co, cuối cùng Anh Lan dùng sự tự sát mà chiến thắng.
- Ngươi sẽ chết rất thảm!
Anh Lan hồi quang phản chiếu nói. Đồng thời trong miệng Anh Lan máu tươi phun ra càng ngày càng nhiều.
Xa xa, Chung Sơn hóa thành 1 đạo bóng đen không chút ngừng lại vọt tới, dự cảm bất an trong lòng Chung Sơn càng ngày càng mãnh liệt, nhanh, nhanh, nhanh nữa!
Bỗng nhiên, Chung Sơn nhìn thấy một đám mây đen khổng lồ trên bầu trời, đúng là vô số Phích Lịch Châu bị Hàn Cực Quang đánh bay lên trời cao nổ tung.
Không chút do dự, Chung Sơn cấp tốc bay về phía đám mây kia.
Đảo mắt, Chung Sơn đã thấy được chiến trường kia.
Tất cả mọi người đều chết sạch, máu tươi đầy đất, vô số tay chân, một phần thân thể rải rác khắp chiến trường.
Trung ương chỉ còn lại 2 người.
Hàn Cực Quang tay cầm kiếm đang phẫn nộ, còn Ngụy Anh Lan chậm rãi ngã xuống. Chung Sơn cảm giác, sinh cơ Anh Lan càng ngày càng yếu.
- Không...................
Chung Sơn ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, thân hình cấp tốc vọt về phía chiến trường.
Anh Lan, Anh Lan sắp chết? Không, không thể!
Chung Sơn cấp tốc phóng đi.
Lúc Chung Sơn hóa thành bóng đen, căn bản không có 1 chút khí tức, cho tới tận khi Chung Sơn thét lên một tiếng, Hàn Cực Quang mới sợ hãi phát hiện, không ngờ bốn phía có người?
Hàn Cực Quang liếc mắt nhìn lại một cái, bóng Chung Sơn trong nháy mắt đã tới trước mặt Anh Lan, hóa thành hình người ôm lấy cổ nàng.
Quá nhanh, Hàn Cực Quang không ngờ không phát hiện được động tác của Chung Sơn, trong nháy mắt, Chung Sơn đã tới trước mặt Anh Lan, làm sao có thể? Hắn làm sao có thể nhanh như vậy?
- Anh Lan!
Chung Sơn cả kinh kêu lên, tay nhanh rót chân nguyên vào trong người Anh Lan.
Anh Lan tự sát mà không chút hối hận, chỉ có một chút tiếc nuối, chính là không thể nhìn thấy Chung Sơn trước khi chết, đây là tiếc nuối duy nhất của Anh Lan. Anh Lan muốn đem điều trong lòng mình nói ra, muốn xem Chung Sơn tỏ thái độ đối với hậu bối như mình thế nào.
Đang cảm thấy tiếc nuối, Anh Lan lại phát hiện mình không nghĩ tới nam nhân mình nghĩ mình như thế nào, mà chỉ muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
- Chung Sơn!
Hàn Cực Quang mở lớn mắt nhìn Anh Lan và Chung Sơn phía xa ôm nhau.
Đã muộn, cuối cùng vẫn muộn 1 bước.
Chung Sơn nhìn Anh Lan trong lòng, ánh mắt tràn ngập hối hận, tràn ngập vẻ tự trách, tiếp đó, hai mắt đỏ rực nhìn về phía Hàn Cực Quang xa xa. Trong mắt hiện lên vô cùng vô tận cừu hận.
Một cỗ khí tức hung ác từ hai mắt Chung Sơn bắn ra, xa xa Hàn Cực Quang căng thẳng, nhưng cũng không khiếp sợ.
- Nếu đã đến đây, vậy ngươi và tiểu tình nhân của ngươi cùng chết đi.
Hàn Cực Quang nói.
- Thiên địa càn khôn, Lang Vương đi ra!
Chung Sơn rống to một tiếng.
Bốn phía Chung Sơn lập tức bị lượng lớn khói mù bao phủ.
Chung Sơn vận chuyển chân nguyên tới mức tận cùng, toàn lực triệu hoán Lang Vương, nó cũng không phải là thủ lĩnh của một đám lang vớ vẩn mà là Lang Vương chân chính, là tồn tại đồng dạng với Long Vương, trên Lang tướng, mới là Lang Vương. Đế Cực Cảnh Lang tộc chân chính. Chung Sơn đạt tới Hoàng Cực Cảnh, chỉ cần dùng toàn bộ chân nguyên làm dẫn, có thể triệu tập ra Đế Cực Cảnh của Lang tộc. Cũng là cường giả Lang tộc chân chính.
Khói đặc tán đi, chiến trường bỗng nhiên xuất hiện thêm một nam nhân áo đen, trên mặt nam nhân áo đen có một vết sẹo rất dài, nhìn qua tràn ngập khí khách nam nhân.
- Chung Sơn, ngươi không ngờ có tư cách triệu hoán lão tử?
Nam nhân áo đen tùy tiện nói.
Nam nhân áo đen vốn lúc đầu không rõ, lại thấy Chung Sơn không để ý tới mình, quan sát bốn phía là biết sự tình không có gì tốt đẹp.
- Sát Phá Lang Vương?
Ánh mắt Hàn Cực Quang tràn ngập hàn ý.
Không thể ngờ Chung Sơn lại triệu tập ra đầu Lang Vương này? Sao làm được? Đây chính là bá giả hung danh trong Lang tộc.
Tuy rằng Chung Sơn rất hận Hàn Cực Quang, nhưng lại không có công phu chuyên môn đối phó hắn, Hàn Cực Quang hẳn phải chết, nhưng mà bây giờ có hận hơn nữa thì cũng không so được với mạng của Anh Lan.
Ảnh thân Chung Sơn ôm Anh Lan, Anh Lan tóc dài phiêu tán, biết mình sắp chết, nhưng không ngờ khuôn mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, ôm cổ Chung Sơn, si ngốc nhìn hắn.
Thiên Lang Đảo, chỗ bản thể Chung Sơn.
Trong triều đình, Chung Sơn đang lâm triều, bỗng nhiên, trợn trừng mắt, căn bản không hề để ý tới quần thần, bay khỏi Trường Sinh Điện.
- Nê Bồ Tát...................
Chung Sơn bay ra khỏi đại điện, điên cuồng hét lên.
Anh Lan tự bạo Nguyên Anh, đã sắp chết! Không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được! Lúc này, căn bản người khác không thể cứu được, chỉ có thể xem có phương pháp nào khác hay không.
Chung Sơn lập tức nghĩ đến hai người, Nê Bồ Tát với Thi tiên sinh. Bây giờ khẳng định không tìm được Thi tiên sinh, vậy chỉ còn lại Nê Bồ Tát, phải nhanh tìm được Nê Bồ Tát!
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.