Ngay lúc trường kiếm Tư Mã Túng Hoành chém về phía Chung Sơn, bên trên kiếm, bỗng nhiên xuất hiện một vật, một cái ngự tỉ mười trượng.
Là Phương Thiên Ngọc Tỉ, trong nháy mắtPhương Thiên Ngọc Tỉ áp chế, một cỗ Đế Vương khí tức, một loại khí tức trấn áp thiên hạ từ trên Phương Thiên Ngọc Tỉ dâng lên.
Cùng Chung Sơn đối chiến, Tư Mã Túng Hoành trong lòng cả kinh.
Ở trong lòng Tư Mã Túng Hoành, Đại Tiên khí của Chung Sơn, cũng chỉ có chuôi đại đao này a, nhưng ngự tỉ khí tức này? 1 cổ khí tức kinh khủng áp chế, thậm chí bản thân Tư Mã Túng Hoành đều có cảm giác trong lòng rung động.
Đại Tiên khí, tuyệt đối là Đại Tiên khí! Ngự tỉ này cũng là Đại Tiên khí?
- Oanh.................!
Phương Thiên Ngọc Tỉ cùng trường kiếm một lần hung hăng va chạm. Vừa va chạm, 1 cổ lực đạo kinh khủng đến cực điểm chấn lên trường kiếm. Trường kiếm bị cỗ lực lượng khủng bố này ầm ầm cắm vào sâu trong lòng đất, trong giây lát không thấy bóng dáng.
Mà ngay tại giờ phút này, đại đao Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành cũng va chạm, hai đao này đều phát ra một thế giới đối lập, nóng, lạnh. Ầm ầm va chạm với nhau, bốn phía, tất cả ngọn núi đều vỡ vụn.
Tại chỗ xa hơn, không phải bị đóng thành băng sơn, thì là bị hóa thành dung nham. Bốn phía tất cả đều hóa thành phế tích, chỉ có mộ trủng Đắc Kỷ phía sau Chung Sơn, vẫn bình thường như trước.
Lần đầu tiên chạm vào nhau, không ngờ chẳng phân biệt được thắng bại? Không, cộng thêm trường kiếm bị đánh vào trong lòng đất, Tư Mã Túng Hoành kinh hãi phát hiện, mình giống như hơi thua một bậc?
Làm sao có thể? Hắn chỉ là một tên Thiên Tiên mà thôi.
Trường kiếm từ trên mặt đất chui đi ra, lại lần nữa xoay tròn vòng quanh Tư Mã Túng Hoành, Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nhìn Chung Sơn, làm sao cũng không nghĩ tới này Chung Sơn lại mạnh như vậy?
Hắn luôn luôn giả bộ? Từ sau khi khai thiên liền luôn ẩn giấu thực lực? Nhưng mà Thánh Vương sẽ không nhìn lầm a, Thiên Tiên tầng 2, Thiên Tiên tầng 2 sao lại có thể đối chiến được với Đại Tiên?
Trừ phi, trừ phi chính là loại tuyệt thế hung nhân này, bọn họ có một cỗ hung tính bẩm sinh, một cỗ hung tính này trong chiến đấu khiến cho bọn họ vượt xa người thường.
Chung Sơn là loại tuyệt thế hung nhân này sao?
Không phải chứ, sau khi khai thiên, liền lập tức nhận phục thuộc, lựa chọn phụ thuộc, hắn là hung nhân sao?
Tư Mã Túng Hoành đứng ở xa xa, trong mắt hơi hiện lên vẻ nghi ngờ, Chung Sơn tay phải cầm đại đao, tay trái nâng Phương Thiên Ngọc Tỉ.
Đối phó Đại Tiên? Chung Sơn không có một chút áp lực. Chung Sơn con bài chưa lật còn nhiều lắm, một tên Đại Tiên há có thể làm khó được Chung Sơn? Nói một cách khác, hàng rào dương gian tiểu thế giới, chỉ có Cổ Tiên mới có thể phá mở. Đại Tiên căn bản phá không ra. Mà Chung Sơn, tuy rằng mượn thế của thiên hạ, nhưng mà khi đó vẫn là phàm nhân a, với phàm nhân lực, lại có thể xé mở hàng rào tiểu thế giới. Vậy thì hiện tại đã là Thiên Tiên chẳng lẽ còn không đối phó được một tên Đại Tiên sao?
Ở Lăng Tiêu Thiên Đình vì sao không ra tay, hắn cũng chỉ vì muốn ổn định thiên địa nghiệp vị mà thôi.
Tuy rằng có thể đối địch với Đại Tiên, nhưng không thể ngăn cản Đại Tiên phá hư a, cho nên để bảo vệ Đại Tranh, Chung Sơn không thể không lựa chọn phụ thuộc.
Trước mắt Tư Mã Túng Hoành còn bị Chung Sơn phá đạo tâm, một cái Đại Tiên bị phá đạo tâm, Chung Sơn nếu như còn không đối phó được, vậy thì rất có lỗi với cái danh hào một đời Thánh Vương.
Chỉ là bởi vì tình thế, Chung Sơn không quyết liệt hạ sát thủ mà thôi. Hơn nữa, Chung Sơn bại lộ cũng không nhiều. Đối với người như thế mà bại lộ, thì cũng không tất yếu.
- Hừ!
Tư Mã Túng Hoành không tin, mình đường đường là Đại Tiên, hắn chỉ là Thiên Tiên, hai người có một khoảng cách dài, hắn làm sao có thể thắng ta? Là sơ suất?
Tư Mã Túng Hoành nâng tay, thiên địa bốn phía đột biến, dưới bầu trời màu xanh, một cây Vạn Cổ Thanh Tùng thông thiên triệt địa đột nhiên dựng đứng sau lưng Tư Mã Túng Hoành.
- Thế Giới của Tư Mã Túng Hoành.
Nhưng mà, cùng có được Thế Giới, Chung Sơn tự nhiên không sợ, phía sau Chung Sơn, thiên địa biến thành màu tím, Thần Giới tái hiện.
Hai cái thế giới hình như gắn lại với nhau, Chung Sơn đứng ở Thần Giới, điều động Thần Giới lực cho mình dùng, Tư Mã Túng Hoành đứng ở thế giới của mình, điều động lực lượng thế giới của mình cho mình dùng.
- Thế Giới của Thiên Tiên, vì sao củng cố như vậy?
Tư Mã Túng Hoành mày nhướng lên hỏi.
- Là Thế Giới của ngươi quá yếu!
Chung Sơn khinh thường nói.
- Hừ, cuồng vọng!
Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nói.
Nói xong, đại đao trong tay lại lần nữa hướng về Chung Sơn chém đến, trường kiếm phát ra vô tận kiếm khí.
Chung Sơn lạnh lùng cười, bồi tiếp Tư Mã Túng Hoành đánh nhau, một lần này chính là một ngày.
Hai cái thế giới tấn công với nhau, trở nên hỗn loạn không chịu nổi, giang hải nghịch lưu, vạn vật dập nát.
Tư Mã Túng Hoành làm thế nào cũng không chiếm được thượng phong, bởi vì đạo tâm bị phá, lại bị áp chế trong thời gian dài, cả người cũng trở nên buồn bực.
Lại là một đao, ngọn lửa đại đao cuồng bạo, ở trong mộc hệ Thế Giới, dưới năng lượng tăng phúc, ầm ầm hóa thành một mặt trời chém về phía Chung Sơn.
Trường kiếm tự nhiên dùng Phương Thiên Ngọc Tỉ giằng co với hắn.
Đại đao Trường Sinh nghênh đón, hóa thành một ánh trăng thật lớn hai đao lại lần nữa chém vào nhau.
Dưới năng lượng khủng bố tấn công, Tư Mã Túng Hoành không khỏi nảy sinh ác độc, dưới tình huống liều mạng bị ám thương, tay trái hung hăng vỗ tới thân thể Chung Sơn.
Một bàn tay đỏ như lửa, mang theo uy lực diệt thế, phảng phất như muốn một chưởng đánh Chung Sơn thành tro bụi vậy.
Theo Tư Mã Túng Hoành, Chung Sơn hung giận rồi, thân thể hắn không thể so được với Đại Tiên sao?
Một chưởng mang theo uy ấn hủy diệt.
Chung Sơn trong mắt lạnh lùng. Tay trái duỗi ra, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay màu bạc, vô số mây mù lượn lờ, loáng thoáng hiện lên phù văn, một bàn tay màu bạc nghênh đón một chưởng tới Tư Mã Túng Hoành. Khai Thiên Chưởng!
- Oanh.................!
Thế Giới hai người đồng thời triệt tiêu, chẳng qua chỉ là một người chủ động, một người bị động.
Chung Sơn thu hồi Phương Thiên Ngọc Tỉ và đại đao Trường Sinh, quay người lại, vô cùng tiêu sái nhìn về phía xa xa.
Xa xa, thân thể Tư Mã Túng Hoành bay qua một đống lớn phế tích, cuối cùng đập vào một ngọn núi, dưới va chạm, núi lớn ầm ầm sụp đổ.
Vô số bụi mù bao phủ, cho tới tận khi bụi mù tan hết mới chậm rãi lộ ra Tư Mã Túng Hoành một thân suy yếu.
Tay trái Tư Mã Túng Hoành đã bị đánh gãy, toàn thân đẫm máu, trên mặt xám xịt, nhìn về Chung Sơn phía xa xa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Vì sao lại như vậy? Đối chưởng, đối chưởng thông thường nhất.
Đại Tiên đối chưởng với Thiên Tiên, Đại Tiên lại hoàn toàn bại? Tại sao có thể như vậy?
Tư Mã Túng Hoành không tin, nhưng mà toàn thân xương cốt hình như đã rã rời vậy, căn bản không thể động đậy, trong mắt chỉ còn lại vẻ hoảng sợ.
- Tư Mã Túng Hoành? Chẳng qua cũng thế!
Chung Sơn khinh thường nói.
- Phốc!
Xa xa Tư Mã Túng Hoành phun ra một ngụm tinh huyết, vốn đạo tâm đã bị phá, lại bị một Thiên Tiên đánh thành như vậy, lại một câu chẳng qua cũng thế, Tư Mã Túng Hoành hàm dưỡng có tốt mấy đi nữa thì cũng bị tức hộc máu tại đương trường.
- Vù!
- Vù!
Xa xa bỗng nhiên lại bay tới vài thân ảnh. Một người rồi lại một người. Nhìn thấy phế tích trước mắt, gần như mọi người đều có chút ngây người.
Phế tích? Phế tích chiến đấu khổng lồ? Đại Tiên Tư Mã Túng Hoành? Thiên Tiên Chung Sơn?
Chung Sơn đả bại Tư Mã Túng Hoành? Làm sao lại vậy?
Trong đám người bay tới, trong đó còn có Tư Mã Thiên Quân và Tư Mã Thanh.
Tư Mã Thanh nhướng mày lên, mà Tư Mã Thiên Quân lại bay về phía phế tích.
- Nhị bá, ngươi không sao chứ, Nhị bá!
Tư Mã Thiên Quân rất nhanh lấy ra đan dược chữa cho Tư Mã Túng Hoành.
Tư Mã Thanh không nhìn Tư Mã Túng Hoành, mà lại nhìn qua Chung Sơn, nhìn về phía ngọn núi phía sau Chung Sơn, kế tiếp là cửa lớn, bên trên pho tượng Cửu Vĩ Hồ?
Nhìn thấy pho tượng này, Tư Mã Thanh trong mắt sáng ngời.
Tư Mã Thanh không cùng Chung Sơn lắm lời vô nghĩa, chỉ thấy Tư Mã Thanh hai mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh. Nhưng, chỉ vẻn vẹn lóe lên màu xanh, hai mắt Tư Mã Thanh đã khôi phục.
Bởi vì khoảnh khắc này, Ly tiên sinh mang theo một đám người khác tiến đến.
Nhưng mà Chung Sơn lại nhìn rõ ràng, trong phút chốc kia hai mắt biến xanh, một cỗ lực lượng chấn nhiếp tâm hồn truyền đến. Là Đồng Thuật?
Tư Mã Thanh vừa rồi muốn dùng Đồng Thuật đối phó mình? Chỉ là bị Ly tiên sinh đến mà cắt ngang!
Ly tiên sinh đã đến, bỗng nhiên cũng nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành. đang suy yếu. Hơi hơi kinh nghi nhưng mà dù vậy cũng nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả.
- Chung Sơn, ngọn núi phía sau ngươi là gì? Quận chúa đâu?
Ly tiên sinh hỏi.
- Quận chúa ở trong núi?
Tư Mã Thanh cũng hỏi.
- Chư vị chờ một chút, Quận chúa rất nhanh đi ra gặp mọi người!
Chung Sơn gật gật đầu nói.
Trong lúc mọi người tiếp tục nói chuyện, một thanh âm đột ngột cắt ngang.
- Cường nhân à, ngươi cũng quá khoa trương rồi nha? Nghe đồn ngươi mới Thiên Tiên tầng 2? Ngươi đe đánh Tư Mã Túng Hoành thành như vậy? Ngươi có phải người hay không?
Là thanh âm Tô A Phật. Trong nháy mắt Tô A Phật đuổi tới, liền thấy được một màn kinh thế hãi tục này, đường đường Đại Tiên Tư Mã Túng Hoành lại bị Chung Sơn đánh đập toàn thân gãy xương? Rất mạnh. Mình không ngờ bỏ qua trò hay này.
- Tô A Phật, ngươi nói cái gì?
Tư Mã Thiên Quân trong mắt giận dữ nói.
Tô A Phật mờ nhạt nhìn thoáng qua Tư Mã Thiên Quân, tiếp đó vội vàng lại nhìn về phía Chung Sơn, đó là vẻ coi thường, Tư Mã Thiên Quân tức tức tới run cả người.
- Chung Sơn, trong núi rốt cuộc có cái gì? Ngươi nếu như không nói, chúng ta sẽ đi vào.
Ly tiên sinh nói.
Các cường giả vây xem đều nóng lòng muốn thử, đặc biệt Tư Mã Thanh, trong mắt tràn ngập khát vọng.
- Quận chúa ở bên trong tiếp thu thứ thuộc về nàng, chư vị không cần tiến vào. Chung Sơn sẽ không xử khó mọi người!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Tiểu vương gia, bên trong chắc chắn có trọng bảo, ta và Chung Sơn chiến đấu, đã một ngày một đêm, Cửu Vĩ Quận chúa còn chưa đi ra. Phải nhanh phá mở núi này!
Tư Mã Túng Hoành mang theo một cỗ suy yếu nói.
Mọi người vừa nghe vậy, biết không phải là nhỏ, một đám cường giả cùng nhau bay lên trời, một cỗ khí thế khổng lồ ép tới Chung Sơn, phảng phất muốn trấn trụ Chung Sơn, nhảy vào trong núi vậy.
- Oanh.................!
Bầu trời bỗng nhiên đánh xuống một đạo huyết lôi thô to mười trượng, huyết lôi mang theo lực phá hư cường đại dơ bẩn đánh thẳng tới Tư Mã Thanh.
Tư Mã Thanh vẻ mặt biến đổi, một chưởng đối thiên đánh lên.
- Ầm!
Tư Mã Thanh một chưởng đập tan huyết lôi, nhưng chấn động cường đại, chấn Tư Mã Thanh rơi xuống nghìn trượng, mà các cường giả khác cũng bị dư ba này đánh cho ngã trái ngã phải.
Từng người kinh hãi không thôi, không chỉ có kinh hãi cỗ huyết lôi này, mà chính là thực lực của Tư Mã Thanh.
Tư Mã Thanh mạnh như thế nào?
Mà Chung Sơn cũng ngẩng đầu nhìn trời, huyết lôi này không phải Chung Sơn phóng thích, mà là đến từ trong mây máu, Tô Đắc Kỷ? Tô Đắc Kỷ ra tay? Nàng muốn đối phó Tư Mã Thanh?
- Chư vị ở đây làm gì?
Bốn phía bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, là thanh âm Si Mị Kỳ Thánh.
Trung ương đám đông, đột nhiên xuất hiện thân ảnh Si Mị Kỳ Thánh. Đột nhiên tiến đến, chấn nhiếp tứ phương.
- - - - - oOo- - - - -