Trường Sinh Bất Tử

Chương 33: Phượng hoàng lão mẫu




Niết Phàm Trần khôi phục tên cũ Cơ Cung Niết! Đại Ly đổi tên Đại Chu! Thu gia thần Thánh nhân, Công Thâu Tử.
Lần nữa thu cựu thần, được tám đại Cương Vực!
Cơ Cung Niết lập tức quản lý thập đại Cương Vực, mặc dù bây giờ vẫn chỉ là Thánh Vương, còn chưa khôi phục thân phận Thiên Đế ngày xưa, nhưng, ai cũng ngăn không được bước chân của Cơ Cung Niết.
Đại Chu kể từ hôm nay chính thức quật khởi Tây Châu.
Tây Châu vốn là thiên hạ của Đại Chu, 36 Cương Vực đã có mười cái rơi vào tay Cơ Cung Niết, có Phượng Hoàng bộ tộc hiệp trợ, Thánh nhân hiệp trợ, cựu thần Đại Chu hiệp trợ. Cơ Cung Niết cường thế trở về là không thể nghịch chuyển.
Chiến dịch này, Cơ Cung Niết mới là người được lợi nhiều nhất.
- Chuẩn!
Cơ Cung Niết chính thức xác định thuộc hạ.
Còn tám đại Cương Vực Vực Chủ lập tức cung kính đứng ở trong quần thần.
- Khương Thượng! Cơ Cung Niết nói.
- Có thần!
- Chiêu cáo thiên hạ, khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, sử quan hạ bút từ hôm nay! Cơ Cung Niết nói.
- Tuân chỉ! Khương Thượng lập tức đáp.
- Quắc Thạch Phụ!
- Có thần!
- Truyền tin cho Phượng Hoàng Lão Mẫu, Đại Chu ta lập lại, mời Phượng Hoàng Lão Mẫu rời núi! Cơ Cung Niết nói.
- Thánh Vương, Phượng Hoàng Lão Mẫu trước đó có giao phó, nói không muốn đi ra, hiện tại đi gọi, vạn nhất...! Quắc Thạch Phụ lộ ra vẻ khó xử.
- Mặc kệ nàng có đi ra hay không, đều phải tận lực thử một lần! Cơ Cung Niết nói.
- Vâng! - Chờ một chút! Một bên Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng nói.
Chung Sơn kêu lên một tiếng này rất đột ngột, khiến mọi người lúc này đều hơi hơi kinh ngạc.
Chung Sơn? Hắn muốn làm gì?
- Chung Thánh Vương? Cơ Cung Niết lộ ra vẻ nghi ngờ nói.
- Cơ Thánh Vương, không phải là đột nhiên, Chung Sơn bất đắc dĩ phải cáo từ! Chung Sơn mở miệng nói.
- Ồ? Cơ Cung Niết hơi hơi kinh ngạc.
Mà quần thần tự nhiên đầy mặt không tốt, thời điểm này là lúc quốc khánh Đại Chu, Chung Sơn làm cái gì?
- Quần hùng Thiên gia đã động, lúc này Chung Sơn không tiện ở lại thêm, đặc biệt đến xin cáo từ, cũng muốn mời Cơ Thánh Vương giới thiệu Phượng Hoàng Lão Mẫu cho ta, ta muốn mang Chu Tước đi! Chung Sơn trịnh trọng nói.
Thiên Linh Nhi nghe nói phải đi, trong mắt lóe lên vẻ không nỡ. Niết Thanh Thanh cũng như vậy, nhìn lại Thiên Linh Nhi, nhìn lại Chung Sơn, tâm tình cực kỳ phức tạp.
- Chu Tước? Cơ Cung Niết vẻ mặt có chút phức tạp nhìn về phía Chung Sơn.
Có lẽ bởi vì thân phận bỗng nhiên chuyển biến, Cơ Cung Niết lại suy tính một chút.
- Cơ Thánh Vương chẳng lẽ đã quên sao? Chung Sơn thản nhiên nói.
Chung Sơn bây giờ rời khỏi Đại Chu, một mặt là đã sắp có rất nhiều cường giả Thiên gia tiến đến, mặt khác là bởi vì Cơ Cung Niết, thân phận Cơ Cung Niết chuyển biến, ở lại càng lâu, cái gì cũng có thể phát sinh. Tốt nhất là sớm rời đi một chút.
- Được, đi theo ta đi! Cơ Cung Niết gật gật đầu.
Cơ Cung Niết đã đáp ứng, quần thần tự nhiên không thể nhiều lời, chỉ là tò mò nhìn lại Chung Sơn, đặc biệt Công Thâu Tử, bởi vì Công Thâu Tử biết thân phận Chu Tước, Chu Tước chính là do nữ nhi của Phượng Hoàng Lão Mẫu diễn sinh ra! Mang đi? Chung Sơn hắn dựa vào cái gì mà đòi mang đi?
Tay áo vung lên, tường vân chở mọi người bay ra đầu rồng khổng lồ, hướng về khu vực Phượng Hoàng tụ tập bay đi.
Rất nhanh, đi tới phía trước một ngọn núi lớn.
Phía trước có rất nhiều kiến trúc, là nơi cư trú của rất nhiều Phượng Hoàng cường đại.
- Thánh Vương! Các Phượng Hoàng đi tới cung kính nói.
Cơ Cung Niết gật gật đầu, mang theo mọi người đi tới chân núi, nhìn một sơn động to lớn chỗ chân núi. Sơn động cao mười trượng, bên trên có khắc hai chữ.
Phượng Sào!
Linh động hình vuông, bên trong giống như có một vòng xoáy màu đen, nhìn qua vô cùng thần bí, hiển nhiên bên trong là một tiểu thế giới.
Lúc mọi người đi đến gần, miệng Phượng sào bỗng nhiên đi ra một thân ảnh màu đỏ xinh đẹp.
Nhìn thấy thân ảnh này, Linh Nhi hơi hơi vui vẻ, bởi vì người đi ra Linh Nhi cũng biết, chính là Chí Tôn Phượng Hoàng tộc tiểu thế giới ngày xưa, Vũ Cửu Thiên.
Đây cũng là lần đầu tiên Chung Sơn ở Phượng Hoàng Cương Vực gặp được Vũ Cửu Thiên.
- Vũ Chí Tôn! Chung Sơn mỉm cười gật đầu nói.
Vũ Cửu Thiên nhìn lại Chung Sơn, cũng gật gật đầu, tiếp đó Vũ Cửu Thiên nhìn về phía Cơ Cung Niết.
- Đại Chu quật khởi, mẫu thân đã biết rồi, mẫu thân đã mấy chục vạn năm chưa ra khỏi Phượng sào, lần này cũng không muốn đi ra, ta thay mặt mẫu thân chúc mừng Đại Chu sống lại, cầu chúc Đại Chu thống lĩnh thiên hạ! Vũ Cửu Thiên mở miệng nói.
- Vậy đa tạ tâm ý của Phượng Hoàng Lão Mẫu, tuy nhiên, hôm nay đến, không chỉ là sự tình Đại Chu quật khởi, ta còn muốn vì Phượng Hoàng Lão Mẫu giới thiệu một người! Có liên quan với Phượng Hoàng Lão Mẫu! Cơ Cung Niết mở miệng nói.
- Ồ? Vũ Cửu Thiên hơi hơi ngoài ý muốn.
Người giới thiệu, Cơ Cung Niết cho tới bây giờ chưa bao giờ giới thiệu qua ai cho mẫu thân a? - Người, ngươi cũng biết, đúng là Chung Sơn, ngươi dẫn hắn gặp Phượng Hoàng Lão Mẫu đi! Cơ Cung Niết mở miệng nói.
- Chung Sơn? Vũ Cửu Thiên ngoài ý muốn nhìn về phía Chung Sơn.
- Ý đồ đến, Phượng Hoàng Lão Mẫu cũng biết, ngươi chỉ cần dẫn hắn tiến vào Phượng sào là được. Cơ Cung Niết nói.
Vũ Cửu Thiên cổ quái nhìn lại Chung Sơn, lại nhìn lại Cơ Cung Niết, cuối cùng gật gật đầu, bởi vì Vũ Cửu Thiên rõ ràng, Cơ Cung Niết không có khả năng nói dối.
- Làm phiền! Chung Sơn quay sang Vũ Cửu Thiên nói.
- Nếu như thế, vậy ta đi theo, tuy nhiên, chỉ được một mình ngươi tiến vào Phượng sào! Vũ Cửu Thiên nhíu mày nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
Những người khác đều chờ ở ngoài Phượng sào, Chung Sơn theo Vũ Cửu Thiên tiến vào cửa vào Phượng sào.
- Vù! Hai người đạp bước tiến vào, biến mất ở trước mặt mọi người.
Vừa vào bên trong, lập tức nhìn thấy rất nhiều ánh sáng.
Một tiểu thế giới hoàn toàn mới.
Chung Sơn ngẩng đầu nhìn phía trước, toàn bộ bầu trời thế giới đều là ngọn lửa, một tòa núi cao ở trung tâm toàn bộ thế giới, bên trên loáng thoáng có một ít cung điện.
- Cửu Thiên, ngươi tại sao lại trở lại?
Trong thiên địa bỗng nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm, thanh âm vô cùng xa xưa, dường như đến từ thượng cổ vậy, làm cho người ta nghe xong có loại cảm giác áp bách nặng trịch.
- Cơ Cung Niết bảo con giới thiệu một người cho người, Chung Sơn! Vũ Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao kia nói.
- Chung Sơn? Thanh âm uy nghiêm lại lần nữa vang lên.
Hít sâu một hơi, Chung Sơn tiến lên một bước, cất cao giọng nói: - Vãn bối Chung Sơn, gặp qua Phượng Hoàng Lão Mẫu tiền bối.
- Ngươi có chuyện gì? Thanh âm uy nghiêm truyền đến.
- Đặc biệt đến mời tiền bối cho phép Chu Tước theo ta đi tới Đại Tranh! Chung Sơn trấn định nói.
- Thả Chu Tước đi?
- Đúng vậy, Thiên Linh Nhi cùng Chu Tước tương giao rất dầy, Linh Nhi không rời khỏi Chu Tước, Chu Tước cũng không rời khỏi Linh Nhi, xin tiền bối nể tình hữu hảo của bọn họ mà thành toàn cho!” Chung Sơn trịnh trọng nói.
Một bên Vũ Cửu Thiên cau mày một cái.
- Chu Tước là diễn sinh thể của Cửu Thiên, cũng là con gái của ta, ngươi bảo ta đem con gái đưa cho ngươi mang đi? Dựa vào cái gì? Thanh âm uy nghiêm trở nên hơi hơi lạnh lùng.
Đầy trời hỏa hoạn đã ngừng bốc lên trên không trung.
- Dựa vào Chung Sơn ta có thể bảo hộ nàng! Lại có thể bảo hộ chu toàn nàng! Chung Sơn bước ra một bước nói.
- Chỉ bằng ngươi? Dựa mấy trận chiến đấu vận khí kia của ngươi? Phượng Hoàng Lão Mẫu thản nhiên nói.
Mấy trận chiến đấu vận khí? Chung Sơn lập tức xác định, mấy trận chiến đấu của mình, Phượng Hoàng Lão Mẫu đã chú ý, mang Chu Tước đi, khẳng định Cơ Cung Niết đã sớm nói với nàng, chỉ là Phượng Hoàng Lão Mẫu không muốn, mới giữ Chu Tước ở bên người.
- Vận khí? Tiền bối quá khen, Chung Sơn ta có thể hơn một ngàn năm đi đến một bước ngày hôm nay, chưa bao giờ dựa vào vận khí, ta cũng không tin tưởng vận khí! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi lấy cái gì bảo hộ con gái của ta? Trừ phi ngươi xuất ra lực lượng khiến ta tin tưởng, nếu không ngươi tự mình đi ra ngoài đi! Phượng Hoàng Lão Mẫu thản nhiên nói.
Phượng Hoàng Lão Mẫu nói vậy, cũng không phải quyết tuyệt như vậy, hiển nhiên lúc trước Cơ Cung Niết đã mất một hồi công phu, còn khẳng định có Chu Tước muốn ở bên Thiên Linh Nhi không ngừng tranh cãi ầm ĩ, mới khiến cho Phượng Hoàng Lão Mẫu dễ nói chuyện như vậy.
- Lực lượng? Ngươi gặp qua một Đế Vương ở trước người khác biểu diễn lực lượng của hắn rồi sao? Chung Sơn nhàn nhạt nói.
Chung Sơn cự tuyệt, trước mặt người khác biểu diễn lực lượng? Chung Sơn cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện này, cũng vĩnh viễn không làm loại chuyện này, lực lượng của Chung Sơn đều là dùng để giết người, mà không phải dùng để biểu diễn như diễn kịch.
Mỗi một động tác của Đế Vương đều có dụng ý tương ứng, chỉ vẻn vẹn vì biểu diễn mà bại lộ thực lực? Không có Đế Vương làm được, cho dù làm được, cũng không khỏi bị người khác xem thường.
- Cuồng vọng! Phượng Hoàng Lão Mẫu giọng điệu lạnh lùng.
Trong lúc giận dữ, vô tận ngọn lửa trên bầu trời, lập tức bốc lên, tiếp đó, một cái phượng trảo đường kính vạn trượng khổng lồ xé rách hư không, đánh văng vô tận hỏa diễm xung quanh, từ trên trời giáng xuống.
Phượng trảo khổng lồ chỉ thẳng Chung Sơn phía dưới, một cỗ khí thế như nước cuộn trào trực tiếp áp xuống, cổ khí thế kia mạnh mẽ chấn rung hư không.
Áp bách khổng lồ, thậm chí khiến xương cốt của Chung Sơn phát ra từng đợt giòn vang.
Quá mạnh mẻ, cổ khí thế này quá mạnh mẻ, trừ Thiên Số Nhãn lần trước, đây là Chung Sơn một lần mạnh nhất cảm giác qua, cho dù đối mặt với Thánh nhân cũng không bằng này.
Phượng Hoàng Lão Mẫu cường đại, đây là lực lượng của Phượng Hoàng Lão Mẫu sao?
Mắt thấy phượng trảo to lớn sắp chụp xuống, Chung Sơn trong mắt lạnh lùng, lật tay một trảo, lòng bàn tay nhiều ra một vật, ném một cái lên trời, vật kia đột nhiên bành trướng lên 10 vạn trượng nghênh đón phượng trảo.
- Grào..........!
- Grào..........!......... Vật kia bay ra, kèm theo chín tiếng long ngâm thật lớn, nghênh đón tới phượng trảo.
Mà mặt vật kia ép không gian thành mặt bằng phẳng, đồng thời đè ép ra tám chữ to.
- Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương!
Đúng là Thần khí của Đại Tranh Thánh đình, Phương Thiên Ngọc Tỉ. Mang theo uy lực thiên hạ Đại Tranh đánh về phía phượng trảo.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời lập tức xuất hiện một hắc động khổng lồ, Phương Thiên Ngọc Tỉ dường như có chút không đở được, trong lúc sắp thua thì viên Hồng Châu Tử chín con rồng tranh đoạt đột nhiên thả ra rất nhiều ánh sáng đỏ tràn ngập Phương Thiên Ngọc Tỉ.
Phương Thiên Ngọc Tỉ lập tức phát ra ánh sáng vạn trượng, ầm ầm chặn lại cỗ áp bách cường thế kia.
- Di!
Trong hư không truyền đến một tiếng di nhẹ của Phượng Hoàng Lão Mẫu, tiếp đó phượng trảo biến mất, tự nhiên Chung Sơn cũng rất nhanh thu hồi Phương Thiên Ngọc Tỉ.
Nhưng ngay khi Phương Thiên Ngọc Tỉ thu nhỏ dừng ở lòng bàn tay Chung Sơn.
- Đừng nhúc nhích! Hư không truyền đến một tiếng gào to của Phượng Hoàng Lão Mẫu.
Tiếp đó, hư không sinh ra một cỗ lực trói buộc khổng lồ, cả người Chung Sơn đều bị cầm cố.
Chung Sơn sắc mặt trầm xuống nói: - Phượng Hoàng Lão Mẫu, đây sẽ là đạo đãi khách của ngươi sao?
Toàn thân Chung Sơn không thể động, Chung Sơn đang chuẩn bị giãy thoát khỏi trói buộc, nhưng sau khi cựa quậy, Chung Sơn tự nhận bây giờ còn xa không phải là đối thủ của Phượng Hoàng Lão Mẫu, Phượng Hoàng Lão Mẫu nếu như động thật, nhất định mình lành ít dữ nhiều, hơn nữa, Hồng Loan Phấn Liên ở mi tâm cũng không thay đổi màu, cũng chính là không có nguy hiểm.
Nhưng mà dạng bị giam cầm này, Chung Sơn làm sao thể lạnh nhạt cho qua? Cũng may, cỗ trói buộc này rất nhanh biến mất.
- Vật của hắn, vật của hắn không ngờ ở trong tay ngươi! Phượng Hoàng Lão Mẫu phát ra cảm thán như nhớ lại hồi ức.
Chung Sơn chợt khôi phục tự do, nhưng sắc mặt cực kỳ âm trầm, lật tay thu hồi Phương Thiên Ngọc Tỉ, tâm tình cực độ không xong. Phượng Hoàng Lão Mẫu dùng phượng trảo thử, Chung Sơn có thể chấp nhận, nhưng loại cảm giác giam cầm tự do này, cho dù là chỉ một thời gian ngắn, trong lòng Chung Sơn cũng cực kỳ khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.