Trường Sinh Bất Tử

Chương 32: Lật ngược tình thế




Một kiếm Chung Sơn thành công liền xoay người nhảy xuống phi kiếm.
Nhưng Diệu tiên nhân liền phản ứng, hắn xoay tay phải lại nắm lấy cánh tay trái bị tước ra, rồi tung một cước đá vào người Chung Sơn.
Chung Sơn giống như một quả đạn pháo, bắn nhanh xuống phía dưới sơn cốc.
Ầm…..
Một tiếng nổ lớn, thân thể Chung Sơn va vào một tảng đá khiến cho tảng đá vỡ tan, bụi bay mù mịt.
Ngân thi phía sau đã chạy tới, Diệu tiên nhân vất vả cầm lấy cánh tay trái, sắc mặt xanh ròn, hung hăng nhìn sang chỗ Chung Sơn và hắc bào nhân rồi thổ ra một ngụm máu tươi sau đó cấp tốc quay về. Thoáng cái đã tan biến trước mặt hắc bào nhân.
Chung Sơn và Diệu tiên nhân chém giết nhau, hắc bào nhân cũng nhìn thấy, trong mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc. Đám cương thi nhìn thấy Chung Sơn rơi xuống trước mặt nhưng thân ảnh của Chung Sơn thoáng chốc đã lùi ra xa.
Diệu tiên nhân đã đao tẩu nhưng Chung Sơn thì không. Hắc bào nhân thở dài, chỉ huy đám cương thi quay lại trước mặt mình.
Hắc bào nhân vung tay lên, chợt xuất hiện hai mươi tám chiếc quan tài.
Hai mươi bốn đồng quan, ba ngân quan và một kim quan, hắc bào nhân liên tiếp phát ra những âm thanh khó hiểu, đám cương thi dần dần chui vào trong quan tai rồi đóng nắp lại. Nhìn qua cảnh tượng này quả là quỷ dị không gì sánh được.
Hắc bào nhân trở tay lấy ra một nắm đinh rồi ném đi đúng vào những chiếc quan tài đó. Đinh đóng quan tài, toàn bộ đều là đinh đóng quan tài, tiếp theo hắn lấy ra hai mươi tám cái bùa dán vào những chiếc quan tài đó.
Cuối cùng hắc bào nhân vung tay lên, những chiếc quan tài chợt biến mất.
Dọn dẹp xong tất cả, hắc bào nhân lại nhìn xuống mặt đất, nhưng ký hiệu trên mặt đất lúc trước bây giờ đã mờ đi, gần như là biến mất.
- Hô hô hô
Hắc bào nhân thu hồi xong bỗng nhiên trong không trung bay đến một đám gồm tám người. Hơn nữa những người không ai giẫm lên pháp bảo, giường như là đang cưỡi không khí để bay, thực lực của nhóm tám người này ít nhất cũng là Nguyên Anh Kỳ.
Dẫn đầu là một người mặc một chiếc tử sắc hoa bào, dáng dấp là một người trung niên, vẻ mặt quý khí, để lộ ra vẻ oai phong không thể coi thương. Bảy người phía sau đều đi theo hắn, coi hắn là người đứng đầu.
- Thi tiên sinh.
Nam tử áo tím này cung kính quay người nói với hắc bào nhân.
Nhìn lúc hắc bào nhân đánh nhau với Diệu tiên nhân thì thực lực của hắc bào nhân cũng chỉ là Kim Đan Kỳ. Thế nhưng nam tử áo tím này ít nhất cũng phải là Nguyên Anh Kỳ, vậy thì tại sao phải cung kính với hắn như vậy.
- Bệ hạ, núi rừng nơi này ta đã điều tra kỹ lưỡng rồi, Cửu Long Phương Thiên Ngọc không ở chỗ này.
Hắc bào nhân mở miệng nói.
- Không ở chỗ này? Vậy thì chỉ có thể ở Bát Sơn Môn thôi.
Nam tử áo tím được xưng là bệ hạ lập tức nhíu mày suy tư nói.
- Ừ, những chỗ khác đã điều tra rồi, chỉ còn bát sơn môn thôi.
Thi tiên sinh gật đầu nói.
- Vẫn còn phải dựa vào tiên sinh.
Nam tử áo tím trịnh trọng nói.
- Xin bệ hạ yên tâm, ta đã nói rồi tự nhiên là sẽ không đổi ý. Chỉ cần có Cửu Long Phương Thiên Ngọc, ta sẽ tận lực giành được cho người.
Thi tiên sinh gật đầu nói.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Nam tử áo tím nói.
- Ừ.
Thi tiên sinh gật đầu.
Tiếp đó, Thi tiên sinh trở tay lấy ra một thanh mộc kiếm, nhẹ nhàng ném lên hóa thành phi kiếm lúc đó hắn mới bay lên trời rồi cùng với tám người kia đi về phía đông.
Trước khi tất cả ly khai, Chung Sơn đã rơi xuống đất thành một đống. Bỗng nhiên một bóng đen chậm rãi lộ ra, dần dần lộ ra hình dạng của Chung Sơn.
Chung Sơn, là Chung Sơn.
Chỉ là rơi xuống sườn núi nhưng người cũng đầy máu, Chung Sơn ôm ngực, hiển nhiên là một cước của Diệu tiên nhân thì không nhẹ rồi.
Chung Sơn không hề dưỡng thương trước mà nhìn về phía đám người của Thi tiên sinh.
- Cửu Long Phương Thiên Ngọc? Bát Sơn Môn, quả nhiên là bát sơn môn.
Chung Sơn mở miệng nói.
Đuổi theo, hiển nhiên là không còn kịp rồi, bây giờ mình trở về thì giết Diệu tiên nhân mới là vấn đề then chốt.
Thân hình nhoáng lên, Chung Sơn lại hóa thành một bóng đen quỷ mị, trong nháy mắt đã tan biến mất, cấp tốc lao nhanh trong rừng tối âm u.
Diệu tiên nhân bị trúng thi độc, sắc mặt xanh rờn. Bị kim thi đánh trọng thương, cánh tay phải cử động khó khăn còn cánh tay trái thì bị Chung Sơn đánh lén. Khóe miệng đầy máu tươi, từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ bị thương nặng như lần này.
Nhìn cánh tay trái cầm trong tay, trong lòng Diệu tiên nhân tràn ngập tức giận, lúc đó nếu như không phải không còn kịp nữa thì nhất đinh phải băm vằm Chung Sơn ra thành trăm mảnh thế nhưng bây giờ không biết có thể tiếp tục được nữa không.
Hiện tai Diệu tiên nhân cần một chỗ yên tĩnh để bế quan trừ độc, dưỡng thương bằng không nếu như tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Diệu tiên nhân không phải người ngu ngốc, nếu như là lúc trước nhất định sẽ không quay về chỗ ở của mình mà tìm một chỗ khác để dưỡng thương. Thế nhưng bây giờ tại tiên nhân quan đang có một bảo bối, hắn phải về lấy bảo bối, phải mang bảo bối đi mới được.
Diệu tiên nhân bị trọng thương nên tốc độ chậm đi rất nhiều thế nhưng cũng không mất bao lâu hắn đã trở về tiên nhân quan.
Cầm lấy cánh tay, vẻ mặt hiện lên sự đau đớn, trên trán gân xanh nổi lên. Diệu tiên nhân cắn răng chịu đựng đi tới mở cửa ra, bỗng nhiên Diệu tiên nhân khựng lại, nhớ tai Thiên Linh Nhi và Anh Lan.
Hai mắt nheo lại, Diệu tiên nhân quay đầu nhìn khắp xung quanh.
- Thì ra tất cả đều là gạt ta, gan các ngươi cũng thật lớn. Truy hồn chỉ có thời gian hiệu lực trong ba ngày, nếu như các ngươi đã không đi vậy thì sẽ phải ở lại chuộc tội cho Chung Sơn, giúp ta chữa lành vết thương. Hừ, để trả thù Chung Sơn, ta nhất định sẽ không thương tiếc các ngươi.
Diệu tiên nhân trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, quay đầu chạy ra khỏi sơn cốc, cấp tốc hướng về chỗ Thiên Linh Nhi mà phóng đi.
Xem ra Hồng Loan Thiên Kinh của Diệu tiên nhân không đối phó được với cương thi thế nhưng đối phó với hai cô gái này, tuyệt đối là không thành vấn đề.
Hai cô gái đang trong sơn cốc, bông nhiên hiện ra một thân ảnh. Chung Sơn, là Chung Sơn, Chung Sơn đang nhìn hai cô gái hết sức nghiêm túc.
- Những điều lúc trước ta nói đều nhớ kỹ chứ?
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Yên tâm đi.
Thiên Linh Nhi lập tức gật đầu nói.
- Anh Lan, đến lúc đó ngươi là sẽ là người quan trọng nhất. Bát Ngưu Nỗ không thể bắn lệch được.
Chung Sơn nhìn về phía Anh Lan nói.
- Ừ.
Anh Lan chăm chú gật đầu.
Chung Sơn gật đầu khiến cho hai cô gái yên tâm một chút thế nhưng hiện tại tình hình hiện tại đang khẩn trương thế nên không thể lơ là được.
Quả nhiên trong nháy mắt, Chung Sơn thấy trên bầu trời một đạo lưu quang bắn vào trong sơn cốc, Diệu tiên nhân đã trở về.
Chuẩn bị!
Chung Sơn và Anh Lan trốn vào sau một lùm cây, chỉ có Thiên Linh Nhi là đứng bên ngoài.
Xa xa, một tảng đá lớn bị Diệu tiên nhân đập vỡ, Diệu tiên nhân chợt xuất hiện cách Thiên Linh Nhi một khoảng không xa.
Cánh tay bị cụt được Diệu tiên nhân thu lên, chỉ còn cánh tay phải cử động khó khăn. Sắc mặt tái mét Diệu tiên nhân nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Diệu tiên nhân vừa tới nơi này đã thấy Thiên Linh Nhi cầm Hồng Lăng trong tay, trong mắt hắn hiện lên một tia âm hàn, đồng thời căn cứ vào truy hồn thì rõ ràng Anh Lan trốn cách đây không xa.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Anh Lan, hai mắt Diệu tiên nhân nheo lại, quanh thân chợt phun ra một lượng lớn Hồng Loan Mê Vụ, vô số Hồng Loan Mê Vụ hướng về phía hai người.
Lúc này Thiên Linh Nhi bỗng nhiên lấy ra hai Ngọc Phù, Ngọc Phù trong suốt bị Thiên Linh Nhi mở tung ra. Từ đó chợt bắn ra hai đạo ánh sáng, một đạo đỏ bừng nóng như lửa, đạo còn lại băng hàn không ngớt. Nhất định đây là Hỏa Phượng Hoàng và Băng Phượng Hoàng. Hai Phượng Hoàng này đều là năng lượng giống nhau như đúc, Thiên Linh Nhi bóp nát Ngọc Phù, lập tức hai đạo quang này nhanh chóng bay về phía Diệu tiên nhân.
- Phượng Phù?
Diệu tiên nhân chợt mở tỏ mắt, hình như không tin đó là Ngọc Phù.
Hỏa Phượng Hoàng và Băng Phượng Hoàng uy lực cũng không quá mạnh, dựa theo kinh lịch lúc trước, đại khái cũng có thể uy hiếp được kim đan sơ kỳ, Diệu tiên nhân tuy rằng bị thương nhưng cũng không đến mức vất vả lắm.
Hiện tại Diệu tiên nhân chỉ còn cánh tay phải nhưng đã bị kim thi đánh trúng dẫn đến không thể chiến đấu được mà chỉ có thể dùng tâm để không chế phi kiếm. Phấn hồng chi kiếm của hắn lập tức nhanh chóng bắn về phía Băng Phượng Hoàng.
Tốc độ của Diệu tiên nhân là nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng suy nghĩ, chỉ cần mắt Thiên Linh Nhi nhìn thấy Diệu tiên nhân hành động là cả hai phượng hoàng đều lao nhanh hơn Diệu tiên nhân.
Phi kiếm đâm thẳng vào Băng Phượng Hoàng nhưng bản thân chỉ có thể kháng lại Hỏa Phượng Hoàng. Mang theo một thân trọng thương, Diệu tiên nhân giơ đùi phải lên hung hăng đá vào Hỏa Phượng Hoàng một cước. Cương khi có phần tản ra biến thành sát khí nồng nặc dường như có thể thiêu đốt mọi thứ của Hỏa Phượng.
Bùng….
Diệu tiên nhân đá mạnh một cước, mặc dù trọng thương đến nước này thế nhưng một cước cũng khiến Hỏa Phượng Hoàng bị đá tản ra. Hỏa Phượng Hoàng có khả năng uy hiếp Kim Đan Sơ Kỳ tự nhiên là không phải quá kém như vậy. Tuy rằng đã tản đi thế nhưng nhờ Thiên Linh Nhi toàn lực chỉ huy nên trong nháy mắt đã phá vỡ chân khí của Diệu tiên nhân, toàn bộ chân khí của hắn tản ra, ống tay áo và đầu gối cũng cháy đen.
ở chỗ khác, phi kiếm đang hướng về Băng Phượng Hoàng nhưng Thiên Linh Nhi đã điều khiến khiến cho Băng Phượng Hoàng ngậm lấy phi kiếm không để cho phi kiếm tách ra.
Diệu tiên nhân mở trừng hai mắt, phi kiếm chợt bắn ra hàn quang bỗng nhiên đập nát Băng Phượng Hoàng.
Phi kiếm đã thoát khỏi vòng vây trong nháy mắt, trong lòng Diệu tiên nhân cả kinh, lỗ chân lông toàn thân dựng cả lên.
Vút …….
Một ngọn tiễn giống như trường thương chợt bắn thủng đùi phải của Diệu tiên nhân.
Lực đạo quá lớn khiến cho cả người Diệu tiên nhân bắn ra xa, máu me tung tóe, không, toàn bộ máu thịt đều nổ tung.
Trọng thương, từ trước tới nay chưa bao giờ bị thương nặng như thế này, song chưởng không dùng được, toàn thân coi như bị phế.
Quay đầu nhìn lại hướng mũi tên phóng đi, chính là chỗ Anh Lan. Nhưng vì sao, vì sao chỗ đó lại không có Hồng Loan Mê Vụ?
Cách đó không xa Thiên Linh Nhi thối lui, thối lui Hồng Loan Mê Vụ. Nàng đứng xa xa cầm lấy Hồng Lăng, nhanh chóng đuổi theo, kéo lấy phi kiếm của Diệu tiên nhân.
- A……
Diệu tiên nhân điên cuồng hét lên, mấy thứ đồ chơi này, tại sao mình lại thu mấy thứ đồ chơi này. Tuy rằng biết rõ sự tình thế nhưng trong mắt Diệu tiên nhân vẫn tràn ngập thù hận.
Nhưng sau một khắc có một thân ảnh xuất hiện, khiến cho sự hận thù của Diệu tiên nhân bỗng nhiên biến thành sự sỡ hãi, một sự sợ hãi vô bờ bến.
Hắn nhìn thấy Chung Sơn, tại sao lại có thể như thế được? Chung Sơn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.