Trường Sinh Bất Tử

Chương 32: Khách nhân tôn quý nhất




Ở Đại Tần, Thánh Vương Doanh chí cao vô thượng!
Dưới Thánh Vương, là tả Thừa tướng cùng hữu Thừa tướng quyền khuynh thiên hạ.
Hai người này ngồi ở trên cao, thậm chí rất nhiều quan viên Đại Tần cũng không có may mắn gặp qua, chỉ là xem được hình ảnh của hai người mà thôi.
Mấy tháng qua, hai vị Thừa tướng chưa từng xuất hiện trước mặt người, cũng không tự mình tiếp đón khách quý nào, bởi vì dù là khách quý, cũng không đủ cho ai trong hai người bọn họ tự mình ra tiếp đón.
Bởi vì quyền thuật đế vương, tuy rằng hai Thừa tướng quyền khuynh triều dã, nhưng cũng không hòa hợp với nhau, cũng không có thâm giao. Một mặt là quyền mưu của Doanh tạo thành, mặt khác là giữa hai người đều biết rõ, triều đình có thể nhất trí đối ngoại, nhưng nội bộ thì thần tử tuyệt đối phải kiềm chết lẫn nhau.
Cho nên, cơ hội hai Thừa tướng đồng thời xuất hiện đã ít lại càng ít, nhưng mà bây giờ?
Quán chủ Quý Nhân Quán biết được chuyện Kim Thiếp đen, như bị sét đánh đương trường, mười mấy ngày không có khách quý nào làm cho mình lười biếng, đi quán khác chơi, nhưng ngay lúc này lại làm bỏ lỡ công tích lớn nhất, thậm chí là tai họa.
Vương quán chủ trong lòng run sợ, dẫn theo tả hữu Phó Xạ chạy tới quảng trường tìm kiếm đoàn người Chung Sơn. Đến bên ngoài lễ quán, vừa vặn thấy được mọi người quỳ bái.
Ba người nhìn thấy hai vị Thừa tướng ở giữa, liền chấn động.
Tả Phó Xạ run run không dám nói lời nào, thiệp mời hắc kim tối cao? Thánh Vương tự tay viết? Hai vị Thừa tướng cùng tới đón tiếp? Bị mình mắng đuổi ra khỏi Quý Nhân Quán?
Vương quán chủ vốn còn muốn cứu vãn, nhưng nhìn hai vị Thừa tướng đã đến, liền biết mọi chuyện đã trễ rồi.
Người trên quảng trường quỳ bái, trong lòng đều tràn đầy tò mò.
Một chữ một thành, vật báu vô giá?
Nếu là người khác nói ra lời này, đúng là nói nhảm, một chữ làm sao xứng đáng với một tòa thành? Nhưng lời này là Thừa tướng Lữ Bất Vi nói ra, hắn nói đáng giá, khẳng định đáng giá!
Bức tranh chữ này đáng giá 42 tòa thành? Nhóm người này có lai lịch gì?
Tứ Hải Long thái tử nhìn thấy Lý Tư và Lữ Bất Vi, trong lòng chấn động, hai vị đầu sỏ Đại Tần này sao lại đến đây? Chẳng lẽ bức tranh chữ này đáng giá như thế?
Lễ quan nhìn hai vị Thừa tướng, không biết tại sao hai vị Thừa tướng lại đi cùng nhau.
Hai vị Thừa tướng đi tới, mang theo mỉm cười.
Lữ Bất Vi đi tới, cầm lên bức tranh chữ kia, nói: - Bút tích của Chung Thánh Vương khó mà cầu được, ngày xưa một bức "Mãn giang hồng", long trời lở đất, trời giáng lôi phạt không để lại trên đời, lúc này một bài "Vọng Tần", điềm lành ngợp trời, một bức hơn cả hàng tỷ tục vật, Thánh Vương thấy được nhất định sẽ vui mừng!
Lữ Bất Vi nói rất tùy ý, hoặc là bản năng có một loại thân thiện, làm người nghe như tắm trong gió xuân, tựa như là bạn lâu năm với Chung Sơn.
Nhưng lọt vào tai mọi người xung quanh, trong lòng rung động. Ngày xưa một bài từ, long trời lở đất?
Trời giáng lôi phạt không để lại trên đời? Thiệt hay đùa, một bài từ có thể khiến trời cao ghen ghét? Mọi người ban đầu không tin, nhưng lời này là Lữ Bất Vi nói ra, vậy không thể không tin. Ngẫm lại hắn đường đường là Thừa tướng Đại Tần, sẽ nói dối nịnh bợ người ngoài? Tuyệt đối không thể.
Bức tranh chữ này, tuyệt đối giá trị cực cao, không, là bảo vật vô giá!
Đương nhiên, cũng có những người nghe ra giọng diệu của Lữ Bất Vi như gặp bạn cũ, những người vừa rồi cười nhạo Chung Sơn đều không khỏi hoảng hốt. Nhất là người phụ trách gia tộc Bồng Lai Tiền thị, lúc này quỳ xuống vẫn không dám đứng lên.
Lúc này Vương Quán chủ cùng tả hữu Phó Xạ càng thêm đau khổ.
- Chung Sơn Thánh Vương đến Tần, chiêu đãi không chu toàn, xing Chung Thánh Vương thứ lỗi! Lý Tư bên cạnh hành lễ với Chung Sơn.
Nếu vừa rồi Lữ Bất Vi nói chuyện như bạn bè ngang hàng, trong lòng mọi người vẫn còn rung động mạnh, vậy lúc này Lý Tư hành lẽ, quả thật như thế giới đông lại.
Mọi người đều cứng ngắc tại chỗ, toàn trường tĩnh mịch.
Các lễ quan vội hành lễ với Chung Sơn, còn mọi người xung quanh cười nhạo Chung Sơn lúc này đều không dám thở mạnh. Người phụ trách Bồng Lai Tiền thị gia tộc cảm thấy tim mình sắp lạnh tới vỡ tan, tại sao cái miệng của mình đê tiện như vậy!
Vương Quán chủ cùng tả hữu Phó Xạ nhìn cảnh này, lỗ tai ù ù. Quý nhân này, cũng quý quá đi chứ! Mắt của mình thật mù rồi sao? Quý nhân như vậy mà không nhìn ra?
Tứ Hải Long thái tử chỉ là không khỏi kinh ngạc nhìn Chung Sơn, rốt cuộc người này có thân phận gì? Chung Thánh Vương? Chung Thánh Vương?
Chung Sơn đi ra từ Âm phủ, một đường đi hướng đông, đến Thiên Đình, đến Đông Hải, đến Đông Châu, trên đường dù có dừng lại, nhưng thời gian dừng lại không lâu. Hung danh của Chung Sơn ở Địa phủ rõ ràng còn chưa truyền tới đây.
Nhưng Lý Tư gọi Chung Thánh Vương, vậy mọi người đều hiểu, hắn là một đại Thánh Vương? Cùng nghiệp vị thiên địa với Doanh?
Chung Sơn cười nhìn hai người, lắc đầu nói: - Lữ tướng quá khen, chỉ là một bức tranh chữ mà thôi!
Nói xong Chung Sơn nhìn sang Lý Tư, nói: - Lý tướng không cần tự trách, chế độ Đại Tần cực kỳ hoàn thiện, hơn nữa không ai biết hôm nay ta đến!
Đối với Chung Sơn mà nói, những chuyện này không tính là gì, dù sao đến tầng thứ như Chung Sơn, có những thứ đều đã phai nhạt, không thể như còn trẻ cứ nóng đầu lên là chuyện gì cũng tranh cãi tới cùng.
Hơn nữa đối với những kẻ cười nhạo mình, ở trong mắt Chung Sơn càng là một loại vô tri.
So bì với những người nông cạn này, sẽ chỉ kéo bản thân xuống ngang hàng nông cạn với bọn họ, sẽ bị kinh nghiệm nông cạn vô cùng phong phú của bọn họ đánh bại!
Đối với những người này, Chung Sơn cười xòa mặc kệ.
- Chung Thánh Vương, không bằng chúng ta vào Hàm Dương rồi nói tiếp? Lý Tư nói.
- Khách làm theo chủ! Chung Sơn nói.
- Mời! Lữ Bất Vi liền nói.
Lúc này Vương Quán chủ trước sau vẫn không có dũng khí đi lên, trong lòng đau khổ. Còn tả hữu Phó Xạ tuy rằng kinh sợ, nhưng cũng chỉ là cảm giác ngẫm lại rùng mình, dù sao cách làm của hai người cũng không quá đáng.
[CHARGE=3]
Lữ Bất Vi mời một tiếng, một đóa mây trắng chở đoàn người Chung Sơn bay lên, hướng về hoàng cung trung tâm Hàm Dương.
Lần này có hai người mở đường, không ai dám ngăn cản nữa.
Một người áo trắng ở đằng xa vừa lúc thấy cảnh này, có lẽ tự cho rằng thanh danh rất lớn, cũng bay lên theo.
- Người kia dừng lại, Thánh Vương đại thọ, phạm vi Hàm Dương thánh đô cấm bay! Một đội tướng sĩ Đại Tần quát lên.
- Nhưng không phải bọn họ đang bay hay sao? Người áo trắng kia đầy vẻ căm phẫn.
- Liệt quân trận, chuẩn bị nghênh địch! Tướng sĩ Đại Tần hét lớn.
Rầm! Một cỗ sát khí xông thẳng lên người áo trắng trên trời.
Người áo trắng kia run run, lập tức rời khỏi đụn mây, chỉ có thể tràn đầy đố kỵ nhìn đoàn người Chung Sơn bay qua.
Quả thật, đoàn người Chung Sơn bay vào Hàm Dương quá nổi bật, nhưng nổi bật thì sao? Chung Sơn không quan tâm những điều này, vốn không có mấy người Lý Tư tham dự, Chung Sơn cũng tùy tiện đi du ngoạn, lúc này có hai vị Thừa tướng đến, tự nhiên sẽ tăng lên thành ngoại giao. Đây là một phần lễ tiết, Chung Sơn tự nhiên không có gì ngại.
Chung Sơn không ngại, người xung quanh tiến vào Hàm Dương đều ném tới ánh mắt tò mò, nhìn khuôn mặt xa lạ kia, những người khách đến đều tràn đầy tò mò.
Khi thấy hai vị Thừa tướng dẫn đầu, mọi người đều chấn động, rốt cuộc nhóm người kia là ai?
Hàm Dương thánh đô, bên trong một trang viên xinh đẹp, một lão Long có sừng trên đầu đang đối mặt với một đám người khác.
- Ngao Thuận, không ngờ ngươi cũng được Hồng thiếp, đối với Tứ Hải Long Cung, Doanh vẫn còn rất coi trọng! Một người áo đỏ cười nói với lão Long.
- Quốc thú Đại Tần chính là rồng, Tứ Hải Long Cung ta tự nhiên có tư cách đó. Ngao Thuận thoáng tự hào nói.
- Đúng vậy, nếu không bằng thực lực của ngươi, làm sao có được Hồng thiếp? Một người áo xanh khinh thường nói.
- Ngươi có ý gì? Trong mắt Ngao Thuận toát ra giận dữ.
- Mau nhìn kìa, Lý Tư cùng Lữ Bất Vi dẫn người vào quảng trường Trùng Thiên Điện! Bỗng nhiên có người hô lên.
- Quảng trường Trùng Thiên Điện? Nơi đó chỉ có mấy chỗ, là ai tới? Ai? Người áo xanh lúc nãy kêu lên.
- Con ta, đó là con ta! Ngao Thuận run run nói.
Ngao Thuận là Bắc Hải Long Vương, tự nhiên liếc mắt nhận ra Tứ Hải Long thái tử, nhưng lúc này ai mà tin lời Ngao Thuận nói, mỗi người đều ném ánh mắt khinh bỉ. Ngươi điên rồi hả? Nhìn thấy khách quý liền nói đó là con của ngươi?
.................
Không lâu sau, đoàn người Chung Sơn đáp xuống bình đài cao nhất hoàng cung, là một quảng trường to lớn. Phía bắc quảng trường là cung điện khổng lồ, trung tâm thảo luận chính sự Hàm Dương, đại điện triều hội, Trùng Thiên Điện.
Trùng Thiên Điện đóng chặt cữa, đằng trước quảng trường nổi lên bốn đại điện.
- Thật có lỗi, Thánh Vương tạm thời đang xông phá cảnh giới mới, nhưng có nói ngày đại thọ khẳng định sẽ xuất quan. Còn mấy ngày nữa, Chung Thánh Vương đừng trách! Lý Tư nói.
- Không sao! Chung Sơn gật đầu.
- Chung Thánh Vương, nơi này là Trùng Thiên Điện, năm ngày sau, sẽ cử hành đại thọ Thánh Vương ở nơi này. Bốn đại điện xung quanh là chúng ta chuyên chuẩn bị cho khách nhân tôn quý nhất, những người khác không có tư cách đi lên!
- Bốn khách nhân tôn quý nhất, ngài là người đến cuối cùng! Lữ Bất Vi cười nói.
- Ta cũng không đến trễ! Chung Sơn cười.
- Đương nhiên, dù sao còn năm ngày đến đại thọ, trong thời gian này, chúng ta có thể trao đổi một phen! Lữ Bất Vi cười nói.
- Nhất định!
Trong lúc mọi người nói chuyện, ba đại điện kia liền mở cửa. Có lẽ người trong ba đại điện khác đều hiểu, có thể vào quảng trường Trùng Thiên Điện, vậy sẽ là khách nhân tôn quý nhất của Đại Tần, tổng cộng chỉ có bốn ghế, bốn ghế này cũng đại biểu cho thế lực hoặc cường giả bốn phương.
Ba người trước đã chào hỏi nhau, tự nhiên cũng tràn đầy tò mò với người cuối cùng. Ngay khi Lý Tư cùng Lữ Bất Vi dẫn người vào quảng trường, cường giả trong ba đại điện kia đã biết.
Cửa lớn mở ra, đại điện đầu tiên bên trái, một lão nhân thần quang tỏa sáng bước ra.
Bồ Đề lão tổ?
Chung Sơn liếc qua liền nhận ra, Tôn Thân đi theo đằng sau Bồ Đề lão tổ, vốn tràn đầy tò mò, nhưng nhìn thấy là đoàn người Chung Sơn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi như ăn phải ruồi bọ.
- Chung Thánh Vương, lại gặp mặt! Bồ Đề lão tổ cười nói.
- Lại gặp Bồ Đề lão tổ! Chung Sơn gật đầu.
Đại điện thứ hai bên trái mở ra, bên trong tỏa sáng ánh vàng, chậm rãi bước ra một người rất to lớn, người đi đầu vừa lạ, lại vừa quen. Nhìn thấy người này, khiến Chung Sơn không khỏi nhớ lại lúc còn trẻ, dường như đã gặp trong chùa miều.
- Thích Ca Mâu Ni, chào Chung Thánh Vương! Đại hòa thượng tỏa sáng ánh vàng nói.
- Thích Ca Mâu Ni? Đại Lôi Âm Tự Đại Nhật Như Lai Phật Tổ? Sắc mặt Chung Sơn cực kỳ cổ quái nói.
Như Lai gật đầu, đồng thời khuôn mặt lớn nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt phát ra tia sáng khó phát hiện, dường như đang nghiên cứu vì sao người này được Doanh mời đến.
- Chào Như Lai Phật Tổ! Chung Sơn trịnh trọng nói.
Như Lai gật đầu đáp lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.