Trường Sinh Bất Tử

Chương 3: Chém ngàn vạn đao




- Đại đao tên 'Trường Sinh', trẫm quả thật là Thiên Tiên nhị trọng thiên! Chỉ xem Đại Tiên Trịnh Phàm ngươi có thể tiếp nhận nổi không!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Nghe lời nói phách lối của Chung Sơn, quan viên cả triều hưng phấn. Thánh Vương tới nơi nào đều hung hãn như thế, Hạo Mỹ Lệ cũng tràn đầy kích động.
Đương nhiên, cũng có những quan viên toát ra vẻ lo ấu, như là như Thủy Kính, lúc này nhíu mày, không biết vì sao Chung Sơn phải ra tay. Bên ngoài hiện còn nhiều thế lực như thế, Đại Tiên này dù mạnh, nhưng cũng chỉ là dò thử, Thánh Vương ra tay, vậy mặt sau còn làm thế nào?
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, Thủy Kính vẫn vẫn là vô cùng tin tưởng Chung Sơn, bởi vì trong lòng Thủy Kính, Chung Sơn làm mỗi chuyển đều có thâm ý!
Không chỉ mấy người Thủy Kính khó hiểu, lúc này vô số thế lực bên ngoài cũng toát ra vẻ quái dị.
Thái Sơ Thánh Đình:
- Thánh Vương, đó chính là chủ Thánh Đình, tu vi quả thật chỉ là Thiên Tiên nhị trọng thiên?
Tư Mã Túng Hoành không tin được hỏi.
Thật là khó tin, Thiên Tiên nhị trọng thiên? Sao lại thế được? Người khác khai thiên tiểu thế giới, tân Thánh Vương đa số đều đạt tới cảnh giới Đại Tiên mà! Thậm chí dù cho căn cốt kém nhất, cũng có thể đạt tới Thiên Tiên thập trọng thiên, Thiên Tiên đại viên mãn!
Còn trước mắt tân chủ Thánh Đình này, chỉ là Thiên Tiên nhị trọng thiên?
Quá, quá, quá yếu!
- Phong Trủng Cương Vực ta, có những chủ Thiên triều tu vi đều đạt tới cảnh giới Đại Tiên, hắn là chủ Thánh Đình, lại chỉ là Thiên Tiên nhị trọng thiên? Còn không bằng cả Thiên triều đại thế giới? Đây, đây còn gì là Thánh đình chứ?
- Từ trước tới nay, thật là Thánh đình yếu nhất trong lịch sử xưa nay, cũng là Thánh Vương yếu nhất!
Lại một người nói.
- Rốt cuộc hắn tạo nghiệt gì? Đại thế giới chỉ cho hắn một chút phúc trạch như thế?
- Thánh đình này quá yếu đuối!
Chúng thần đều không coi trọng Chung Sơn! Lúc này, ở xa xa, Chung Sơn vừa lúc dùng đại đao nhắm thẳng Đại Tiên Trịnh Phàm!
- Hả? Hắn làm gì? Hắn quyết đấu với Trịnh Phàm?
Tư Mã Túng Hoành da mặt co rút.
- Khai thiên khai tới hỏng đầu rồi hả?
- Thiên Tiên nhị trọng thiên, quyết đấu với Đại Tiên? Hắn không phải muốn chết ư?
- Có điều không đúng?
Tư Mã Túng Hoành lập tức nhíu mày, phát hiện ra gì đó.
Hạo Thiên Thông Minh Cung Ngọc Hoàng đại đế:
- Ngọc Đế, tràng diện này có chút quỷ dị?
Nam nhân ba mắt cổ quái nói.
- Tiểu thế giới này xuất hiện rất nhiều người mạnh, hơn nữa hắn ra tay, khẳng định sẽ có chỗ ngoài dự liệu của mọi người!
Ôn Thần bên cạnh nói.
- Ngoài dự liệu của mọi người? Đó chính là Đại Tiên, bên kia là Thiên Tiên, làm sao mà đánh? Chênh lệch quá xa!
Nam nhân ba mắt lắc đầu nói.
- Nhưng Thiên Tiên này có Đại Tiên khí, còn Đại Tiên chỉ có Thiên Tiên khí.
Ôn Thần lắc đầu.
- Vậy thì tính sao?
- Cứ chờ xem, sẽ có trò hay!
Ngọc Đế thản nhiên nói.
- Rõ!
Mọi người ngừng bàn luận.
Trong lúc các thế lực vòng ngoài xì xào, Lăng Tiêu Thiên Đình xa xôi!
Chung Sơn nhắm thẳng trường đao vào Trịnh Phàm.
- Ha ha ha ha!
Trịnh Phàm cười to một trận.
- Nếu cho các ngươi hình thành 'Thế Giới' một thời gian, ta còn phải cẩn thận ngươi mượn thế của thiên hạ Đại Tranh. Đáng tiếc, các ngươi mới vừa khai thiên, không có 'Thế Giới', sẽ không chống nổi 'Thế Giới' của ta, càng không mượn được thế của thiên hạ Đại Tranh!
Đại Tiên Trịnh Phàm khinh thường.
Vừa nói, ngọn lửa vô tận hình thành vòng tròn bao quanh Lăng Tiêu Thiên Đình, lửa tuôn ngập tràn muốn thiêu cháy cả trời đất.
Nhìn từ bên ngoài, xa xa là một quả cầu lửa lớn, bao bọc mọi thứ bên trong.
Còn bên trong, Chung Sơn nhìn xung quanh.
Lăng Tiêu Thiên Đình có đại trận của Nam Cung Thắng, cho nên trong thời gian ngắn, ngọn lửa không tạo thành ảnh hưởng lớn, nhưng lâu dài thì khó đảm bảo.
Đây là một thế giới lửa, từ xa, ngọn lửa xanh lam không ngừng nhảy lên như có sinh mệnh, cố định thế giới này. Ngọn lửa màu lam rất giống Pháp bảo, tràn ngập linh tính.
- Đó là ngươi căn thần thức của ngươi?
Chung Sơn nhìn ngọn lửa màu lam.
- Có chút kiến thức, căn thần thức Lam Tâm Diễm của ta, Pháp bảo mạnh nhất của ta, nhưng đối với ngươi, ta còn chưa dùng tới nó.
Đại Tiên Trịnh Phàm nhìn chằm chằm 'Trường Sinh' trong tay Chung Sơn, cười lạnh nói.
- Được rồi, vậy ngươi xem cho kỹ!
Chung Sơn nghiêm mặt.
Đạp ra một bước, 'Trường Sinh' trong tay hung hăng chém tới Đại Tiên Trịnh Phàm!
Thiên Điều, Vạn Trọng Lãng!
Trong hư không lập tức xuất hiện một cái đao ảnh khổng lồ, đao ảnh kéo dài từ Trường Sinh Điện đến chỗ Đại Tiên Trịnh Phàm.
Đại Tiên Trịnh Phàm vươn tay trái, rõ ràng là muốn tay không đón đỡ đại đao Chung Sơn "đưa tới".
Một cái Thiên Tiên vung đao trước Đại Tiên? Đúng là trò cười!
Thiên Điều, Vạn Trọng Lãng!
Một đao của Chung Sơn không phải trò cười! 'Trường Sinh' là một tay Chung Sơn luyện chế, dù cho không thể phát huy toàn bộ uy lực, cũng có thể phát huy được tám thành!
Chém ra một đao như tường băng thông thiên tận trời chém xuống, xung quanh đại đao tràn ngập lực lượng pháp tắc không nói ra lời, luồng khí lạnh lẽo khổng lồ phun ra từ hai bên đao, ngọn lửa xung quanh bị làn hơi lạnh đẩy lùi ra. Thậm chí rất nhiều băng tuyết từ thân đao lóe lên.
Thiên Điều, Vạn Trọng Lãng! Là 1 vạn đao chồng lên! Hiệu quả kinh khủng. Sau khi chém ra một đao, Đại Tiên Trịnh Phàm như cũng phát hiện ra không ổn, sắc mặt thay đổi, xung quanh xuất hiện rất nhiều vòng bảo hộ, tràn ngập pháp tắc bao quanh chắn trước người, muốn chuyển dời căn thần thức Lam Tâm Diễm hộ pháp.
U u!
Trong thế giới lửa truyền ra âm thanh cắn nuốt, các Thiên Tiên Đại Tranh chỉ thấy một con quái vật tám đuôi lóe lên trong Lam Tâm Diễm. Quái vật tám đuôi biến mất, Lam Tâm Diễm cũng biến mất theo!
Thần thú của Thánh Vương kia?
Là Bát Cực Thiên Vĩ, Bát Cực Thiên Vĩ kinh khủng, chỉ há miệng liền nuốt mất căn thần thức của Đại Tiên, đây chính là tồn tại gần bằng Đại Tiên khí đó.
Chuyển mắt là mất tiêu?
Ầm!
Lam Tâm Diễm là căn thần thức của Đại Tiên Trịnh Phàm, ngay khi biến mất liền bị liên lụy, trong cơ thể Đại Tiên Trịnh Phàm vang lên một tiếng nổ trầm thấp, khí huyết tuôn trào, sắc mặt trắng nhợt.
Ý niệm vừa thả lỏng, ngay sau đó 'Trường Sinh' như núi đã chém tới.
Ầm...
Đại Tiên khí kinh khủng, Vạn Trọng Lãng kinh khủng, một đao chém vào toàn bộ vòng bảo hộc Đại Tiên Trịnh Phàcủa, tiếp đó chém lên trường kiếm Thiên Tiên khí của hắn!
Thiên Tiên khí cũng muốn đụng đầu Đại Tiên khí?
Trường kiếm lập tức gãy đoạn, Đại Tiên Trịnh Phàm bị Chung Sơn đánh cho từ trên cao rớt xuống vạn trượng, quần áo vỡ nát quá nửa, trên vai để lại vết máu lớn.
Một đao phân thắng thua?
Trịnh Phàm tràn đầy ủy khuất, mình thật quá coi thường Chung Sơn, quá coi thường Đại Tiên khí, vừa rồi khinh thường liền bị thiệt thòi.
Thiệt thòi này không oan, không oan! Trịnh Phàm phẫn hận, sắc mặt âm lãnh trừng Chung Sơn.
- Ngươi chọc giận ta, ngươi chết chắc rồi!
Trịnh Phàm ném trường kiếm, lại rút ra một thanh trường kiếm khác, kiếm khí đỏ rực vô tận bao phủ Trịnh Phàm.
Lửa giận của Đại Tiên, Chung Sơn làm sao chịu đựng?
Ngay khi Trịnh Phàm muốn ra tay.
- Ba cái Chung Sơn?
Trịnh Phàm biến sắc!
- Không đúng, là Thiên Ma, Thiên Ma cao cấp?
Trịnh Phàm lại biến sắc.
Không một tiếng động, Trịnh Phàm đẩy ra Thiên Ma không biết từ chỗ nào.
- Đế Huyền Sát, chém ngàn vạn đao!
Chung Sơn chậm rãi thu đao.
- Ừm!
Đế Huyền Sát không từ chối, có lẽ là trận chiến cuối cùng, Đế Huyền Sát muốn dốc toàn lực làm chút chuyện cho Đại Tranh Thánh đình.
- Chung Sơn, ta giúp ngươi nguyền rủa chết hắn!
Ánh mắt Hạo Mỹ Lệ tỏa sáng nhìn Đại Tiên Trịnh Phàm.
- Cũng được!
Thiên Ma Huyễn Cơ, Hạo Mỹ Lệ nguyền rủa, Đế Huyền Sát giết chóc mãnh liệt, toàn bộ nhắm vào Đại Tiên Trịnh Phàm không biết sống chết.
Bên ngoài, chỗ ở Thái Sơ Thánh Đình.
- Thánh Vương, Đại Tiên Trịnh Phàm ra tay, hắn vừa mở thế giới, người triều kia không thể nào chống lại 'Thế Giới', không thể mượn thế thiên hạ bọn họ đón địch, nhất định phải thua, có chết nhanh quá không?
- Chết rồi còn không tốt?
Tư Mã Túng Hoành cười lạnh nói.
- Nhưng, nếu đã chết, vậy mục đích chúng ta đến đây là gì?
- Mục đích? Đó là mục đích ban đầu của chúng ta, kéo lâu như vậy mới khai thiên lập địa, hiện tại tụ tập nhiều thế lực như vậy, chúng ta làm sao đạt được mục đích trước kia?
Tư Mã Túng Hoành lắc đầu nói.
- Thánh đình có thể khai thiên ích địa, sẽ không dễ dàng hủy diệt như vậy, hơn nữa Trịnh Phàm chỉ vừa vào cảnh giới Đại Tiên mà thôi!
Thái Sơ Thánh Vương nhàn nhạt nói.
Hạo Thiên Thông Minh Cung Ngọc Hoàng đại đế:
- Ngọc Đế, Bát công chúa có nguy hiểm không?
Nam nhân ba mắt cau mày nói.
- 200 năm trước, còn nhớ 3 cường giả phá vỡ hàng rào, vươn tay đánh vào tiểu thế giới hay không? Lúc đó ta cảm thụ hơi thở chính là chủ Thánh Đình kia!
Ôn Thần bên cạnh nói.
- Ấy?
- Lúc đó, hắn đang chiến đấu, còn khí tức đối phương lại là người quen cũ.
Ôn Thần cười nói.
- Khổng Tuyên!
Ánh mắt nam nhân ba mắt co rụt.
- Đúng vậy, chính là Khổng Tuyên. Mặc kệ Khổng Tuyên thương thế nặng cỡ nào, mặc kệ có bị tiểu thế giới áp chế hay không, hắn vẫn là Khổng Tuyên. Khổng Tuyên cũng không làm gì được hắn, cái tên mới vào cảnh giới Đại Tiên có thể làm được gì?
Ôn Thần nói.
- Ừm!
Ngọc Đế gật đầu.
Thế lực khắp nơi suy nghĩ không giống nhau, cảnh sắc xa xa lại hay đổi.
Ngọn lửa khổng lồ vây quanh Lăng Tiêu Thiên Đình chợt bùng nổ tán loạn, nổ ầm ầm.
Lúc nổ tung, cảnh sắc hiện ra làm các Đại Tiên xung quanh kinh ngạc.
Không phải chủ Thánh Đình kia ra tay, mà là một người áo trắng?
Xung quanh người áo bào trắng kia có Pháp bảo hình sáu trăng lưỡi liềm cực lớn, Pháp bảo xoay quanh một hồi, liền nhập vào thân thể người áo bào trắng. Còn ở trước mặt hắn, Trịnh Phàm đã cả người đẫm máu, bị chém ngàn vạn đao mà chết tươi!
Thi thể Trịnh Phàm rơi xuống, một nam nhân áo bào đen đưa tay đón lấy, đặt vào một chiếc quan tài đen, cất vào trong đại điện, đó là Thi tiên sinh nhặt xác!
Trịnh Phàm cứ như vậy bị xẻ thây chết tươi? Một Đại Tiên đó, vậy mà bị lóc thịt chết tươi?
Rõ ràng là đánh một cái tát vang dội vào mặt đông đảo tán tu Đại Tiên. Người áo bào trắng kia là ai? Hắn là Thiên Tiên ư?
Ở một chỗ thế lực.
Vạn Yêu lão ma ngày trước đi tiểu thế giới cung kính đứng trước mặt một người đàn ông râu tím.
- Trưởng lão, đây chính là Đế Huyền Sát ta đã nhắc trong thư, thiên tài Lang tộc, ngài xem có hài lòng chứ?
Vạn Yêu lão ma cung kính nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.