Trường Sinh Bất Tử

Chương 3:




Cửu Lang Đảo, Đại Tình vương triều, Phú Kinh, hoàng cung thư phòng Chung Sơn.
Dịch Diễn bước vào.
Bên trong, chỗ thư án Chung Sơn đang dùng bút lông viết cái gì đó, Bảo Nhi nên cạnh cẩn thận mài mực.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến Hoàng Hậu.
Dịch Diễn nói.
- Ha ha, Dịch Diễn không cần câu lệ. Ở trong triều ngươi ta là quân thần, ngoài triều ngươi là bằng hữu.
Chung Sơn buông bút lông cười nói.
- Vâng, công việc liên quan tới Âm Nguyệt hoàng triều, muốn cùng bệ hạ nghiên cứu kỹ một chút.
Dịch Diễn nói, đồng thời nhìn Bảo Nhi bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt Dịch Diễn, Chung Sơn lập tức cười nói:
- Bảo Nhi là thê tử của ta, khi ta vắng mặt, có thể thay ta quyết định hết thảy.
Nghe được lời nói của Chung Sơn, Dịch Diễn có chút sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Bảo Nhi, sau đó gật gật đầu nói:
- Hoàng hậu không nên trách móc, chỉ là chuyện ta bẩm báo bệ hạ quá mức bí mật, cho nên mới.
- Không sao, ngươi cũng là vì tốt cho lão gia!
Bảo Nhi lắc đầu cười nói.
- Rốt cuộc có phát hiện gì?
Chung Sơn hỏi.
- Lực lượng mặt ngoài của Âm Nguyệt hoàng triều, đã ở dưới phân tích của chúng ta, cơ bản đã chuẩn bị tốt sách lược ứng địch. Không nghĩ đến Âm Nguyệt hoàng triều nho nhỏ, không ngờ có thực lực mạnh như vậy
Dịch Diễn ngẫm nghỉ một chút cảm thán nói.
- Ừ!
Chung Sơn tiếp tục nghe.
- Thực lực của Âm Nguyệt hoàng triều, hoàn toàn có thể tiến vào Thần Châu đại địa, nhưng hắn vẫn an phận ở một góc. Có thể thấy được hoàng đế “Lục Đạo” này, hùng tại đại lược. Đồng thời trải qua ta cẩn thận phân tích tỉ mỉ, Âm Nguyệt hoàng triều này còn có ba cỗ lực lượng vô cùng bí ẩn.
Dịch Diễn ngẫm nghĩ một chút nói.
- Ba cỗ? Ba cỗ nào?
Chung Sơn hỏi.
- Thần bí nhất, là Thi tiên sinh. Người này vô cùng quỷ dị, lai lịch không rõ, cho dù ta sống ở Thần Châu rất lâu, cũng chưa tứng nghe qua kỳ nhân hoặc truyền thừa nhất mạc này, mà lòng trung thành của hắn ở Âm Nguyệt hoàng triều cũng không sâu. Lục Đạo vẫn không ngừng lôi kéo hắn, có thể thấy được năng lực của hắn. Ta nghĩ, Thi tiên sinh này, đến lúc đó khẳng định sẽ cho chúng ta một kinh hỉ cực lớn.
Dịch Diễn lắc đầu cười khổ nói.
- Thi tiên sinh? Ha ha, ta và hắn đã tiếp xúc qua, yên tâm, người này đến lúc đó ta sẽ tự mình giải quyết. Có lẽ, không được bao lâu, hắn sẽ trở thành triều thần của Đại Tình vương triều ta.
Chung Sơn nói.
- Hả?
Trong mắt Dịch Diễn mang theo một cỗ kinh ngạc.
- Vậy còn hai cỗ nửa?
Bảo Nhi ngắt lời hỏi.
- Cỗ thứ hai, là Đại Hoàng Hậu của Âm Nguyệt hoàng triều. Nữ tử này trước kia vẫn là thê tử sủng ái nhất của Lục Đạo, nhưng, nghe đồn ba trăm năm trước, Lục Đạo đạt được một bản tàn thiên (thiếu sót) của loại công pháp nào đó, nhưng uy lực quá lớn, cho nên không bỏ được, tìm người thân cận nhất luyện tập, cuối cùng đã cho Đại Hoàng Hậu.
Dịch Diễn mày giật giật nói.
- Về sau thì sao?
Bảo Nhi hỏi.
- Về sau? Về sau Đại Hoàng Hậu cả ngày trùm trong một kiện hắc nào, Lục Đạo cũng không dám chạm tới nàng nữa.
Dịch Diễn nói.
- Cũng không dám chạm đến nàng nữa?
Bảo Nhi nhíu mày nói.
- Cũng không dám chạm đến nữa.Tuy nhiên, địa vi của Đại Hoàng Hậu, ở Âm Nguyệt hoàng triều không ai có thể dao động. Từng có một phi tử muốn lấy vị trí của Đại Hoàng Hậu, ở trước mặt Lục Đạo nói xấu Đại Hoàng Hậu một chút, kết quả lập tức đã bị Lục Đạo tống vào lãnh cung, không được đi ra.
Dịch Diễn cảm thán nói.
- Ngươi nói là Đại Hoàng Hậu này nắm giữ một loại lực lượng long trời lở đất nào đó?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Có khả năng này.
Dịch Diễn gật gật đầu nói.
- Vậy đến lúc đó xem đi!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một chút nói.
- Vâng, về phần cỗ thứ ba, lại là Đại Giác Tự của Âm Nguyệt hoàng triều.
Dịch Diễn nói.
- Kim Quang Hòa Thượng của Đại Giác Tự?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy, Đại Giác Tự này lai lịch quá cổ quái, giống như đồng thời sinh ra cùng với Âm Nguyệt hoàng triều, ở ngay trong Kim Lăng Thành của Âm Nguyệt hoàng triều. Nếu đổi lại là hoàng triều khác, trong triều đô, sao có thể tồn tại một tông môn? Nhưng Đại Giác Tự này lại thăm căn cố đế trụ ở triều đô của Âm Nguyệt hoàng triều, Kim Lăng Thành!
Dịch Diễn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Khôn sai, ta cũng phái người tra qua, Đại Giác Tự, được xưng là quốc tực ủa Âm Nguyệt hoàng triều, chủ trì Kim Quang Hòa Thượng chính là kỳ nhân, không thấy lộ diện, lần trước lộ diện khai đàn giảng kinh là trăm năm trước.
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Người không hiểu rõ, mới là đáng nói nhất.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
Đúng lúc này, Ngụy Thái Trung từ bên ngoài đi vào.
- Bệ hạ, Anh Lan tướng quân phái người trở về đưa tin, đang chờ bên ngoài điện.
Ngụy Thái Trung nói.
- Để hắn tiến vao!
Chung Sơn nhướng mày.
Dịch Diễn cũng đứng một bên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Rất nhanh, một vị tướng quân đã đi vào.
- Bái kiến bệ hạ! Bái kiến Hoàng hậu! Bái kiến tướng quân!
Vị tướng quân kia lập tức hành lễ.
- Anh Lan nơi đó, đã xảy ra chuyện gì? Để ngươi hỏa tốc trở về?
Chung Sơn hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ, sau khi chúng ta vây công một sơn cốc môn, bắt được một người, người đó tự xưng là đệ tử Kim Quang La Hán Đại Giác Tự của Cực Lạc Niết Bàn. Nguyên soái ngay tại chỗ thẩm vấn cho ra kết quả, chuyện tình quá nghiêm trọng, cho nên đã lệnh cho thuộc hạ hỏa tốc trở về bẩm báo bệ hạ.
Vị tướng quân kia nói.
- Hả Kim Quang La Hán.
Chung Sơn nghi hoạc nói.
- Vâng theo thẩm vấn ra, Lục Đạo của Âm Nguyệt hoàng triều, vốn là người của Cực Lạc Niết Bàn, sau khi khí tu tích âm đức, cải thành tu công danh, khai sáng Âm Nguyệt hoàng triều. Bởi vì
- Vâng theo thẩm vấn ra, Lục Đạo của Âm Nguyệt hoàng triều, vốn là người của Cực Lạc Niết Bàn, sau khi khí tu tích âm đức, cải thành tu công danh, khai sáng Âm Nguyệt hoàng triều. Bởi vì Lục Đạo vốn là người của Cực Lạc Niết Bàn, cho nên Cực Lạc Niết Bàn phái ra Kim Quang La Hán trợ giúp Lục Đạo. Mà ở bên trong Đại Giác Tự, do Kim Quang La Hán bồi dưỡng ra một trăm linh tám cường giả Kim Đan hậu kỳ, nghe nói có thể tạo thành một tòa “La Hán đại trận”.
- Còn gì không?
Chung Sơn khẽ cau mày.
- Không có.
Tướng quân kia nói.
- Ừ, ngươi quay về chỗ Anh Lan đi, nói cho nàng. Ta đã biết, tin tức này rất hữu dụng đối với ta.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Tướng quân kia lập tức lui ra ngoài.
- Cực Lạc Niết Bàn? Không ngờ lại là Cực Lạc Niết Bàn.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
Hả? Lại? Cái gì lại?
Chung Sơn hỏi.
- Gần ngàn năm nay, tron tứ đại thánh địa, Cực Lạc Niết Bàn vô cùng bá đạo, ở trong tông môn, ảnh hưởng của Cực Lạc Niết Bàn ngày càng mở rộng. Thậm chí còn nhúng tay vào vận triều, mặc dù không phải là một hệ thống, nhưng nếu như có vận triều trợ giúp, bọn họ tích lũy công đức càng thêm thuận lợi. Thần Châu đại địa, đã có rất nhiều hoàng triều, có bóng dáng của Cực Lạc Tịnh Thổ. Về phần đế triều, bọn họ khó nhúng tay, bởi vì mỗi một đại đế, đều vô cùng mạnh mẽ, căn bản không chấp nhận tông môn nhúng tay. Thiên triều thì lại càng không cần nói, cho nên ngươi ở Đại La thiên triều mới không nhìn thấy bóng dáng của Cực Lạc Niết Bàn. Ngày xưa, Cực Lạc Niết Bàn chính là muốn nhúng tay vào Đại Vũ đế triều, mới phái người hạ độc khi ta bế quan.
Dịch Diễn ngẫm nghĩ một chút nói.
- Lục Đạo kia thực sự để cho Kim Quang La Hán nhúng tay?
Chung Sơn ngẫm nghĩ một chút nói.
- Không nhất định. Tuy nhiên bất kể thế nào, nội tình của Kim Quang La Hán này chúng ta cũng phải hiểu rõ một chút. La Hán đại trận, ta đã nghe qua trận pháp này, là một chiến trận, uy lực mạnh, một trăm linh tám La Hán chân chính bày ra, có thể vây khốn Bồ Tát.
Dịch Diễn nói.
- Nhưng đó cuối cùng không phải là La Hán chân chính, chỉ là người Kim Đan hậu kỳ mà thôi.
Chung Sơn khinh thường nói.
- Đúng vậy.
Dịch Diễn cười nói.
Tháng thứ tư của kế hoạch hoàng triều. Bên ngoài Tuyên Kinh.
Bản thể Chung Sơn dẫn theo Thiên U đang thấp thỏm chậm rãi bay tới. Hạo Mỹ Lệ đứng trên kim long bay ở phía trước, căn bản không để ý vô số phàm nhân kinh ngạc phủ phục quỳ dưới đất.
- Chung Sơn, đây là nhà ngươi? Hay mà một thổ hoàng đế.
Hạo Mỹ Lệ có chút tò mò nhìn hoàng cung phía xa.
Kim Long vờn quanh Tuyên Kinh, đây là dạng dấu hiệu may mắn gì? Nhưng, ở trên đầu rồng kia làm sao còn có một cái giống như người?
Trong lúc nhất thời trong Tuyên Kinh, ngoại trừ người quỳ sát đất, đều tranh nhau nhìn lên trời, một con thần long màu vàng kia, không ngờ đã dừng ở trong hoàng cung.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Không biết ai là người đầu tiên hô lên, sau đó, trong toàn bộ Tuyên Kin vang lên tiếng hô.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Trong Tuyên Kinh tiếng hô to không ngừng, mà mấy người Chung Sơn đã đi tới trước Trường Sinh Điện.
Hôm nay lâm triều chưa kết thcs, hoàng cung trọng binh canh gác bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.
Trước Trường Sinh Điện, Bảo Nhi, Anh Lan Lâm Khiếu, Ngụy Thái Trung, Dịch Diễn đều kiên nhẫn chờ.
Khi nhìn thấy Hạo Mỹ Lệ cưỡi rồng mà đến mọi người có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy Chung Sơn dẫn theo Thiên U công chúa từ trên mấy bước xuống, ngoại trừ Bảo Nhi, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, lộ vẻ cực độ kinh ngạc.
Nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy càng thêm chấn động. Tất cả mọi người rõ ràng, bệ hạ đang ngồi trên ngai vàng của trường Sinh Điện. Phía này lại bay tới một người? Mọi người nhìn lên ngai vàng trong Trường Sinh Điện, ẩn khu Chung Sơn trong Trường Sinh Điện đã biết mất không thấy.
- Cô, cô gia gia.
Anh Lan có chút không xác định kêu lên.
Chung Sơn khẽ mỉm cười nói:
- Như thế nào? Vừa rồi còn đòi dẫn xung phong liều chết chiến trường phương Bắc, hiện tại đã không nhận ra ta rồi?
- A, thật sự là cô gia gia. Vừa rồi không phải người ở trong đại điện sao?
Anh Lan ý nghĩa có chút hỗn loạn nói.
- Ha ha ha ha!
Chung Sơn cười một trận sướng khoái.
Nhìn đến Thiên U công chúa, trong mắt Dịch Diễn liền tràn đầy hồ nghi. Thiên U công chúa? Làm sao lại là Thiên U công chúa? Bệ hạ lam sao lại đưa nàng trở lại?
Thiên U lần lượt nhìn mọi người xung quanh, nhìn đến Dịch Diễn đã trở nên trẻ tuổi, có chút ngạc nhiên. Nàng hung hăng trừng mắt liếc Chung Sơn một cái, không nghĩ đến Chung Sơn đã chiêu nạp Dịch Diễn đến nơi này, không ngờ trước đó lại không nói cho mình một tiếng.
Tuy nhiên, Thiên U không nói chuyện với Dịch Diễn, mà di chuyển ánh mắt đến trên người một nữ tử xinh đẹp không gì sánh được, một thân hào hoa phú quý,
Đi tới phía trước, Thiên U hơi cúi người nói:
- Thiên U ra mắt tỷ tỷ!
Dịch Diễn bên cạnh há to có thể đút vừa quả trứng. Anh Làn nhìn Thiên U, trong mắt có chút ghen tị, chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng không phải rất vui vẻ.
- Thiên U? Muội muội không cần đa lễ, nam nhân bọn họ nói chuyện, ta dẫn muội đến hậu cung đi dạo.
Bảo Nhi liếc mắt Chung Sơn một cái, liền vô cùng thân thiện cầm lấy cổ tay của Thiên U kéo đi.
Thiên U có chút nhăn nhó, nhưng vẫn theo Bảo Nhi rời đi.
- Chung Sơn, không nên nói với ta, nữ nhân kia cũng là thê tử của ngươi?
Hạo Mỹ Lệ nhìn Bảo Nhi rời đi nói.
- Đúng vậy!
Chung Sơn nói.
- Nam nhân quả nhiên không phải là thứ tốt, lại là một tên củ cải hoa tâm!
Hạo Mỹ Lệ lập tức khinh miệt nói.
- Nam nhân quả nhiên đều không phải là thứ tốt, lại là một tên của cải hoa tâm!
Hạo Mỹ Lệ khinh thường nói.
- Ngươi là ai, chuyện của cô gia gia ta, liên quan gì đến ngươi?
Anh Lan thấy Hạo Mỹ Lệ nói đến Chung Sơn, lập tức khó chịu nói.
- Anh Lan, không được vô lễ, đây là Hạo Mỹ Lệ!
Chung Sơn lập tức nói.
- Ách?
Mọi người có chút cứng lại, lập tức cổ quái nhìn Hạo Mỹ Lệ, không nói gì nữa.
- Úc!
Anh Lan nhìn thoáng qua Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.
- Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Hạo Mỹ Lệ cổ quái nói:
- Chung Sơn, sao lại thế này? Bọn họ làm sao biết ta? Còn có, nàng ta vừa mới nói ngươi ở trong đại điện là có ý tứ gì?
Nhìn thấy thái độ bạt quyển kia của Hạo Mỹ Lệ, tất cả mọi người đều nhướng mày lên, nhưng cũng chưa nói gì.
- Ta trước kia có nhắc tới ngươi với bọn họ, về phần nói ta ở trong đại điện, là, là nàng ta quá nhớ ta. Vừa rồi ở trong đại điện nhìn bức hoạ của ta mà sinh ra một tia ảo giác, có phải hay không!
Chung Sơn trên đầu mồ hôi lạnh đánh mắt cho Anh Lan.
- Đúng vậy!
Anh Lan lập tức nói.
Hạo Mỹ Lệ hồ nghi nhìn Chung Sơn, vẻ mặt không tin, sau đó nói:
- Ngươi và ta đồng thời trở về, ngươi làm sao biết nàng nhìn bức họa của ngươi? Nàng có bức họa của ngươi sao? Ngươi bảo nàng lấy ra cho ta xem.
Hạo Mỹ Lệ vô cùng ương ngạnh nói, một bộ dáng phải vạch trần ngươi.
Cái này thật sự khiến cho Chung Sơn có chút đau khổ rồi? Bức họa? Anh Lan làm sao có thể có bức họa của mình? Nàng mỗi ngày đều nhìn thấy mình, cần bức họa làm gì?
Anh Lan cắn cắn môi, nhìn nhìn Chung Sơn, trên mặt có chút đỏ hồng lên, trở tay một cái, thật đúng là lấy ra một bức họa cuộn tròn.
- Ách?
Chung Sơn có chút sửng sốt. Mọi người cũng ngạc nhiên một hồi. Thật sự có?
Nhẹ nhàng mở ra, bên trong bức họa dùng bút lông vẽ lên, nhìn ra được, bức họa này được vẽ vô cùng tinh tế tỉ mỉ, mỗi một chi tiết, Chung Sơn, đúng là Chung Sơn!
Chung Sơn nhíu mày, Ngụy Thái Trung bên cạnh cũng nhướng mày, khe khẽ thở dài.
- Đã nhìn thấy chưa?
Anh Lan nói xong, đỏ mặt thu hồi bức họa cuộn tròn lại, đồng thời liếc mắt nhìn trộm Chung Sơn một cái.
Anh Lan làm sao có bức họa của Chung Sơn? Hơn nữa căn cứ quan sát của mọi người, bức tranh kia tinh tế tỉ mỉ, còn có chút bút tích, rõ ràng là bức họa do chính Anh Lan vẽ,
- Tốt lắm! Một bức tranh thường mà thôi, có cái gì tốt mà đỏ mặt.
Hạo Mỹ Lệ lắc lắc đầu nói.
Mà kim long khổng lồ bên cạnh, thân hình chấn động, không ngờ nhanh chóng co rút lại, trong giây lát chỉ còn dài một thước, đi tới đầu vai của Hạo Mỹ Lệ.
- Long tộc bổn nguyên huyết mạch?
Dịch Diễn nhướng mày kêu lên kinh ngạc nói.
- Ách, lão gia hỏa này thật là có chút nhãn quang!
Hạo Mỹ Lệ vô cùng không khách khí nói.
Nghe được xưng hô của Hạo Mỹ Lệ, Dịch Diễn chỉ có thể lắc đầu cười khổ một trận.
- Hạo Mỹ Lệ, ta và bọn họ đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, để Ngụy Thái Trung dẫn ngươi đi dạo gần đây được không?
Chung Sơn nói.
- Ừ, được rồi, ta mặt kệ những lời vô nghĩa của các ngươi!
Hạo Mỹ Lệ gật gật đầu.
- Thái Trung!
Chung Sơn lập tức kêu lên.
- Dạ!
Ngụy Thái Trung lập tức đáp.
Sau đó Ngụy Thái Trung dẫn Hạo Mỹ Lệ đi dạo. Thấy Hạo Mỹ Lệ rời đi, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
- Đi thôi, vào điện, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?
Chung Sơn vừa đi vừa nói.
Nhìn Chung Sơn, Anh Lan, Lâm Khiếu, và Dịch Diễn đều có một loại cảm giác cổ quái, rõ ràng vừa trở về, giọng điệu kia đến thật sự vô cùng không tự nhiên.
Tiến vào điện, đến một chỗ âm u, ẩn khu Chung Sơn hóa thành một đạo hắc ảnh, lủi vào trong thân thể Chung Sơn, lại lần nữa kết hợp một thể.
- Cô gia gia, vừa nói đến ta và Lâm gia gia đã thanh lý sạch sẽ tất cả tông môn trên Thiên Lang Đảo. Quy hàng đã quy hàng rồi, diệt môn đã diệt môn.
Anh Lan lập tức nói.
- Ừ, chuyện bên trong đã xử lý xong, sắp tới chính là xuất binh tiến vào chiến trường phương Bắc Thiên Lang Đảo.
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Đại Minh vương triều dưới sự khống chế của chúng ta, ở trong chiến tranh với Âm Nguyệt hoàng triều, đã gặp trở ngại.
Dịch Diễn nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Lần này, Âm Nguyệt hoàng triều giống như đã động thật sự, muốn tiêu diệt ba đại vương triều xung quanh, ba đại vương triều hiện tại liên tiếp bại lui.
Dịch Diễn nói.
- Lục Đạo không muốn luyện binh như vậy nữa rồi. Nếu như vậy, chúng ta cũng thay đổi chiến lược ban đầu. Đại Minh vương triều cũng không phải đánh chiếm Âm Nguyệt hoàng triều. Bắt đầu thu liềm binh lực chiến trường, đợi quân đội của Đại Tình vương triều tiến vào, do Dịch Diễn phụ trách liễm binh. Ngày mai khởi hành, đi tiền tuyến trù tính chung.
Chung Sơn ngẫm nghĩ một chút nói.
- Vâng!
Dịch Diễn lập tức nói.
- Anh Lan, Lâm Khiếu! Các ngươi bắt đầu chỉnh lý quân đội của mình, mười ngày sau, chính thức xuất binh.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Hai người lập tức đáp.
- Vậy bệ hạ thì sao?
Dịch Diễn nhìn về phía Chung Sơn.
- Ta đang đợi một câu trả lời. Trả lời vừa đến, ta sẽ ra.
Chung Sơn nói.
- Trả lời.
Ba người nghi hoặc một hồi.
- Ta cuối cùng cảm giác, Âm Nguyệt hoàng triều lần này, khả năng còn có chuẩn bị phía sau, ta đã để Tiên Tiên đi mời Đế Huyền Sát rồi. Xem có thể mời đến hay không?
Chung Sơn cau mày nói.
- Đế Huyền Sát? Hắn? Khả năng sẽ không đáp ứng tới đây.
Dịch Diễn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Ta biết, chẳng qua, mặc kệ thế nào, thử một chút luôn tốt nhất. Đế Huyền Sát tới hay không cũng không cần lo, Tiên Tiên vừa đến, ta sẽ ra.
Chung Sơn ngẫm nghĩ nói.
- Vâng!
Ba người gật gật đầu.
Âm Nguyệt hoàng triều. Trong thư phòng của Lục Đạo.
Lục Đạo ngồi phía trước thư án, phía trước có mấy hạ thần đứng.
- Bệ hạ, cuộc chiến vừa bắt đầu, quân ta đại triển thần uy, ba vương triều liên tiếp bại lui. Một thần tử cười nói.
- Bại lui là chuyện rất bình thường, chỉ có điều, gần đây không thích hợp.
Một thần tử khác nói.
- Đỗ Tu, ngươi nói!
Lục Đạo nhìn thần tử kia nói.
- Vâng, thần chỉ có một loại cảm giác, cảm giác thắng lợi của chúng ta không nên dễ dàng như thế.
Đỗ Tu ngẫm nghĩ một chút nói.
- Đó là bởi vì, trong chiến trường, đã gia nhập vương triều thứ bốn.
Lục Đạo ngưng trọng nói.
- Ừ, tình báo mới nhất, ngươi tới nói!
Lục Đạo chỉ một thần tử khác nói.
- Vâng, bệ hạ, vừa mới nhận được tin tức. Thiên Lang Đảo, tất cả tông môn, hiện tại đã bị Đại Tình vương triều thanh lý sạch sẽ. Hơn nữa, tất cả thám tử của chúng ta phái tới Đại Tình vương triều, trong một đêm, toàn bộ gặp phải ám sát.
Thần tử kia nói.
- Thanh lý sạch sẽ? Toàn bộ ám sát.
Đỗ Tu nhíu mày nói.
- Không sai, ngươi xem điều này đại biểu cái gì?
Lục Đạo nhìn về phía Đỗ Tu.
- Đại Tình vương triều sắp tiến vào chiến trường của chúng ta. Về phần ám sát thám tử của chúng ta, hẳn là “Ảnh vệ? của Đại Tình vương triều gây nên.
Đỗ Tu ngẫm nghĩ một chút nói.
- Không sai, thời gian hai mươi mấy năm, Đại Tình vương triều? Trước kia chỉ là một thân thể phàm nhân, không thể tưởng tượng được Đại Tình vương triều phát triển nhanh như vậy. Quá nhanh, quá tà ý. Hơn nữa quân đội của bọn họ tu vi cũng không thấp, đã mau chóng đuổi kịp triều ta, hai mươi mấy năm? Làm sao có khẳ năng? Trừ phi bọn họ dùng vô cùng vô tận linh thạch bày trận, hình thành một nơi linh khí vô cùng bao phủ, mới có khả năng này.
Lục Đạo mặt nhăn mày nhíu nói.
- Làm sao có khả năng, nếu đúng như lời của bệ hạ, vậy bọn họ cần phải có bao nhiêu linh thạch? Bọn họ làm sao có nhiều linh thạch như vậy? Cho dù là kí kết khế ước với Đế Huyền Sát, nhưng Đế Huyền Sát cũng không có khả năng dùng bổn sự của mình để nâng cao những phàm nhân này.
Một đại thần nhíu mày nói.
- Nhưng người của chúng ta tra được, đích xác có khu vực đầy ắp linh thạch như vậy.
- Bệ hạ, Đại Tình vương triều này, tương lại nhất định là đại địch của triều ta, chúng ta phải quyết chiến, cho bọn họ thêm một ngày, thực lực của bọn họ tăng thêm một phần.
Đỗ Tu nói.
- Không sai, cho nên phải nhanh chóng, ngươi thông tri xuống, toàn diện công thành đoạt đất nhanh hơn, bằng tốt độ nhanh nhất, chiếm được quyền khống chế chiến trường mặt Bắc này.
Lục Đạo nói.
- Vâng!
Đỗ Tu lập tức đáp.
Chiến trường phương Bắc.
Tình hình chiến tranh chợt thay đổi, Âm Nguyệt hoàng triều đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn, đại triển thần uy, ba đại vương triều liên tiếp bại lui. Vốn ba đại vương triều cùng chung kẻ địch, cùng cố găng ngăn cản Âm Nguyệt hoàng triều.
Nhưng Đại Minh vương triều trong đó, đột nhiên thay đổi sách lược, không còn chống cự Âm Nguyệt hoàng triều nữa, ngược lại tấn công một nước đồng minh bên cạnh, tấn công một vương triều khác.
Làm sao có thể? Đại Minh vương triều điên rồi sao? Bọn họ làm sao quay giáo lại? không biết môi hở răng lạnh sao? Hay là Đại Minh vương triều đầu hàng Âm Nguyệt hoàng triều?
Chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn, nguyên bản Đại Minh vương triều chiến lực bình thường bỗng nhiên thay đổi, một lần dùng binh cực kỳ tinh chuẩn, trên chiến trường liên tục đại thắng.
Gần một tháng trở lại đây, Đại Minh vương triều từ khi trở giáo, vốn không có bại qua một trượng.
Chiến trường lập tức trở thành sân khấu của Âm Nguyệt hoàng triều và Đại Minh vương triều, hai vận triều, công thành chiếm đất, điên cuồng đánh chiếm ha vương triều khác.
Trong một đại doanh của Đại Minh vương triều, Dịch Diễn ngồi chỗ án soái, hai bên đứng rất nhiều tướng lĩnh do Dịch Diễn dẫn tới. Có tướng lĩnh vốn là Đại Minh vương triều, vô cùng bái phục nhìn Dịch Diễn, thống soái bỗng nhiên xuất hiện này, quá lợi hại rồi.
- Thiết Huyết!
Dịch Diễn kêu lên.
- Có!
Thiết Huyết lập tức đáp.
- Phía trước là hoàng thành của Đại Yến vương triều, hiện tại hoàng thành trống rỗng. Ngươi mang bốn mươi vạn quân, đi chiếm lấy nó!
Dịch Diễn nói.ư
- Nguyên soái, quân địch hai cánh Đông, Tây của chúng ta làm sao bây giờ?
Thiết Huyết vẻ mặt lo lắng nói.
Yên tâm, Lâm Khiếu và Anh Lan hẳn đã tới rồi.
Dịch Diễn vẻ mặt khẳng định nói.
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Thiết Huyết lập tức đáp.
Cùng thời gian đó, quả nhiên như sở liệu của Dịch Diễn. Ở hai phía Đông Nam và Tây Nam của đại quân của Dịch Diễn, trong núi rừng, đều đi ra quân đội điêu luyện, đều dựng thẳng một mặt soái kỳ (cờ soái)!
Trên soái kỳ đều thêu một chữ to màu vàng.
“Lâm” Đại Tình vương triều đệ nhất quân đoàn trưởng, Lâm Khiếu!
“Ngụy” Đại Tình vương triều đệ nhị quân đoàn trưởng, Ngụy Anh Lan!
Đại chiến chính thức mở ra.
- Bệ hạ, Đại Tình vương triều đã xuất hiện chẳng kiêng nể gì, quá nhanh rồi!
Đại thần Đỗ Tu nói.
- Quá nhanh?
Lục Đạo sắc mặt thoáng âm trầm nói.
- Đúng vậy! Ngoại trừ Đại Minh vương triều đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, hai lộ quân của Đại Tình vương triều, có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giống như hồng thủy (thác lũ), ngựa không ngừng vó, bọn họ căn bản không phải đanh đánh giặc, mà giống như đang ….
Đỗ Tu nhíu mày nói.
- Đang làm gì?
Lục Đạo hỏi.
- Đang thi đấu, bọn họ đang so tốc độ chạy, tốc độ công thành, xông lên giống như như quân gấp, không ngừng xông lên, một đường đi qua, quân địch giống như tổ kiến vỡ đê, căn bản không chịu nổi hồng thủy chà xát. Tốc độ đó, quá khó để hình dung, chủ soái của hai lộ đại quân, năng lực dùng binh mạnh mẽ, thế gian hiếm thấy!
Đỗ Tu kinh ngạc thán phục.
- Thế gian hiếm thấy?
Lục Đạo nhướng mày nói.
- Đúng vậy, loại tướng soái này, ngàn năm khó gặp có được một người như vậy, không ngờ cho Đại Tình vương triều một lần tìm được hai người hoàn toàn hàng phục. Đại Tình vương triều này thế tới dào dạt!
Đỗ Tu cảm thán nói.
- Hai lộ đại quân! Ta thấy là ba lộ đại quân đi!
Lục Đạo mặt nhăn mày nhíu nói.
- Báo.
Bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hô to.
Sau đó, một tiểu binh nhanh chóng chạy vào đại điện, quỳ gối xuống nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Đại Minh vương triều tuyên bố bên ngoài, chính thức hướng Đại Tình vương triều xưng thần, từ nay về sau không còn Đại Minh vương triều, chỉ có Đại Tình vương triều!
Tiểu binh báo xong liền lập tức rời khỏi đại điện.
- Đã thấy rồi chứ, lộ thứ ba này đã xuất hiện.!
Lục Đạo lộ ra một tia cười lạnh nói.
- Đại Tình vương triều âm mưu đã lâu, ba lộ đại quân, chủ soái của ba lộ đều là tướng soái tài năng kinh thiên. Bệ hạ, lần này chúng ta thật sự phải đánh một trận ác liệt rồi.
Đỗ Tu lộ ra một tia cười khổ nói.
- Ba lộ đại quân, đều đã tra ra chủ soái rồi sao?
Lục Đạo hỏi.
- Hai lộ ban đầu, phân biệt là Đại Tình vương triều đệ nhất quân đoàn và đệ nhị quân đoàn. Nếu Đại Minh vương triều gia nhập Đại Tình vương triều, như vậy, chủ soái của lộ thứ ba kia cũng đã rõ ràng, Đại Tình vương triều đệ tam quân đoàn trưởng, Dịch Diễn!
Đỗ Tu nói.
- Dịch Diễn? Thần Châu đại địa cũng có một Dịch Diễn mạnh mẽ không gì sánh được, chẳng lẽ là hắn? Không có khả năng, kia chính là Đại đô đốc Đại Vũ đế triều, làm sao lại đến vương triều nho nhỏ? Hơn nữa tên Dịch Diễn kia cũng cách cái chết không xa, có lẽ là trùng tên.
Lục Đạo ngẫm nghĩ một chút lắc lắc đầu.
- Bệ hạ, chiếu theo việc này xem ra, tam đại vương triều cũng không cần lo lắng, đối thủ chân chính của chúng ta là Đại Tình vương triều này, thậm chí không lâu sau, chúng ta còn có một trận quyết chiến!
Đỗ Tu ngẫm nghĩ một chút nói.
- Không sai, các khanh cảm thấy nên làm như thế nào?
Lục Đạo nhìn về phía chúng thần nói.
- Khởi bẩm bệ hạ, chúng ta hẳn là tạm thời ba đường đại quân của Đại Tình vương triều, trước tiên thu lấy những thành trì mà chúng ta có thể thu, hợp nhất quân đội của ba đại vương triều, cùng chống lại Đại Tình vương triều.
Một đại thần nói,
- Không thể, bệ hạ!
Đỗ Tu lập tức kêu lên.
- Hả?
Lục Đạo nhìn về phía Đỗ Tu.
- Bệ hạ, chúng ta hợp nhất quân đội của ba đại vương triều, Đại Tình vương triều cũng đang thu. Bọn họ hiện tại còn đang ở thế yếu, không thể cho bọn họ thời gian lớn mạnh. Chúng ta hợp nhất quân đội, chỉ là ăn chút nước canh. Mà đối với Đại Tình vương triều, không xa trăm vạn dặm mà đến, bọn họ chính là đang ăn thịt. Hiện tại Đại Tình vương triều thế mặc dù thịnh, nhưng còn không bằng triều ta. Nếu chẳng may cho bọn họ lớn mạnh, khi đó lại đến tiêu diệt, đã quá muộn rồi!
Đỗ Tu lập tức kêu lên.
- Đỗ đại nhân nói quá rồi.
Đại thần kia nói.
- Bệ hạ, ngày xưa Âm Nguyệt hoàng triều ta, cũng là vương triều nho nhỏ, không thể không phòng!
Đỗ Tu nói.
Lục Đạo nhìn mọi người, khẽ cau mày nói:
- Thông tri đệ nhất quân đoàn, đệ nhị quân đoàn, đệ tam quân đoàn, đình chỉ đánh chiếm thành trì, toàn lực bao vây tiểu trừ quân đội của Đại Tình vương triều.
- Vâng!
Chúng thần lập tức đáp.
Đại Tình vương triều, Tuyên Kinh, Trường Sinh Điện!
Chung Sơn mặc một bộ chiến long bào, nhìn tiểu lang màu trắng trước mặt, đầu của tiểu lang đang cọ cọ chân Chung Sơn, một bộ dáng rất không vui.
- Tốt lắm, Tiên Tiên, không cần tự trách, ta biết ông nội ngươi sẽ không tới, không tới thì không tới, không quan hệ, chúng ta chiếu theo kế hoạch thống nhất Thiên Lang Đảo.
Chung Sơn sờ sờ đầu Tiên Tiên cười nói.
- Ô ô ô. Tiên Tiên còn có chút mất hứng kêu lên ô ô.
- Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi.
Chung Sơn nói. Tiểu lang lắc lắc cái đuôi theo phía sau Chung Sơn, cùng nhau đi ra Trường Sinh Điện.
Bên ngoài Trường Sinh Điện, đang đứng có Bảo Nhi, Thiên U, Ngụy Thái Trung, Hạo Mỹ Lệ, còn có rất nhiều quan viên, phía xa lại có vạn tên ngự lâm quân đứng, tất cả đều là người ưu tú nhất của Đại Tình vương triều.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Ngoại trừ Hạo Mỹ Lệ bộ dáng khinh thường, những người khác đều sôi sục hô to.
- Lục Kiến Bằng.
- Có thần.
Lục Kiến Bằng lập tức đáp.
- Chuẩn bị xuất phát.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Vâng.
Lục Kiến Bằng lập tức đáp.
Sau đó, Lục Kiến Bằng vung tay lên, phù đảo cực lớn dùng vạn tên ngự lâm quân điều khiển chậm rãi bay lên, đây là do Lục Kiến Bằng tự thân chỉ huy kiến tạo, hoàn toàn do thanh đồng (đồng đen) chế tạo, bên trong khắc đầy trận pháp. Có thể lơ lửng trên không, đồng thời dưới sự thúc đẩy của trận pháp, còn có thể phi hành, giống như Thần chu trước kia của Đại Huyền Vương.
Chung Sơn mang theo tiểu lang, Bảo Nhi, Thiên U, Hạo Mỹ Lệ, Lục Kiến Bằng, bay lên phù đảo hình tam giác cực lớn kia.
Cùng với Chung Sơn, còn có sáu lang tướng, đều đặc biệt bảo hộ Tiên Tiên.
Trên phù đảo hình tam giác, mỗi một ngự lâm quân đều không ngừng kích động, đứng thẳng thân mình.
Ngụy Thái Trung ở lại, cùng chúng thần đồng thời thi lễ nói:
- Chúc bệ hạ kỳ khai đắc thắng (thắng ngay trận đầu), hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trên Thanh Đồng Chiến Đảo, mặt bằng hình tam giác, có một ít cung điện, ở một chỗ cao trong đó, đặt một chiếc cửu long hoàng y (ngai vàng), đối diện bên ngoài phía trước.
Chung Sơn bay lên chỗ cửu long hoàng y, chậm rãi ngồi xuống. Mọi người đứng ở xung quanh Chung Sơn. Tiên Tiên tò mò chạy tới chạy lui xung quanh.
- Xuất phát.
Chung Sơn hạ lệnh một tiếng.
- Vâng!
Lục Kiến Bằng lập tức đáp, sau đó Thanh Đồng Chiến Đảo lấy chỗ ngồi cua Chung Sơn làm phía trước, hướng về phía Bắc chậm rãi tăng tốc.
Đại Tình vương triều, Chung Sơn ngự giá thân chinh, chính thức tiến vào chiến trường phương Bắc.
Âm Nguyệt hoàng triều, ngự thư phòng.
- Ha ha ha, khí phách thật lớn.
Lục Đạo quá giận ngược lại nói.
- Bệ hạ, Đại Tình vương triều thật không muốn sống chăng, bọn họ không biết đánh giặc sao? Triều ta xuất động ba lộ quân đoàn, bọn họ chỉ có Ngụy Anh Lan nghênh chiến? Chỉ một một lộ này nghênh chiến ba lộ quân đoàn của triều ta? Dịch Diễn và Lâm Khiếu không ngờ tiếp tục đánh chiếm các thành trì khác. Kiêu binh tất bại.
Một đại thần lập tức phụ họa.
- Bệ hạ, tình huống bất lợi hơn so với tưởng tượng.
Đỗ Tu nhíu mày nói.
- Đỗ đại nhân, ngươi có ý tứ gì? Đối phương tự cao tự đại, đây không phải có lợi đối với triều ta sao? Có cái gì bất lợi?
Đại thần lúc trước kia nói.
- Thực lực của triều ta, bọn họ không có khả năng không biết, ba đại quân đoàn thay đổi lộ tuyến, bọn họ sao có thể không biết? Ngụy Anh Lan một đường đi qua, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đây là sự thật không phải tranh cãi. Một thống soái như vậy, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này? Cho dù nàng phạm phải, Lâm Khiếu và Dịch Diễn đồng thời phạm phải sao?
Đỗ Tu nhíu mày nói.
- Truyền lệnh ta!
Lục Đạo bỗng nhiên mở miệng nói.
Chúng thần lập tức ngừng nói chuyện.
- Lệnh cho đệ nhất quân đoàn, đệ nhị quân đoàn, đệ tam quân đoàn, toàn lực xung phong liều chết, không tiếc trả giá, tiêu diệt đại quân của Ngụy Anh Lan.
Lục Đạo hạ lệnh.
- Vâng.
Chúng thần lập tức đáp.
Thiên Lang Đảo, thứ này xuyên qua trong rừng núi, rất nhiều lang tộc điên cuồng chạy theo, trong lúc nhất thời, đàn lang ở khắp nói, hộ tống một tòa Thanh Đồng Chiến Đảo trên không.
Chung Sơn một đường đi qua, vô cùng trót lọt, thỉnh thoảng có mấy trạm canh giác bay lên Thanh Đồng Chiến Đảo, hướng tới Chung Sơn bẩm báo chiến sự tiền phương, tiền tuyến tin thắng trận không ngừng truyền đến, ba đại vương triều, hiện tại đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Dịch Diễn đã chiếm ba mươi tòa thành trì. Lâm Khiếu cũng chiếm mười tám tòa cứ điểm. Anh Lan sau khi chiếm mười hai tòa cứ điểm, bắt đầu chính thức chỉnh quân, đối mặt với quân đội của Âm Nguyệt hoàng triều.
- Bệ hạ, chúng ta đi phía kia?
Lục Kiến Bằng hỏi.
- Chính bắc, tiền tuyến. Chiến trường chỗ Anh Lan.
Chung Sơn nói.
Lục Kiến Bằng lập tức đáp.
- Báo cho Lâm Khiếu, Dịch Diễn hai lộ đại quân, người đủ là được. Mục đích lần này của chúng ta, chính là làm Âm Nguyệt hoàng triều suy sụp với tốc độ nhanh nhất. Những thành trì xa xôi này, tạm thời không cần quản, chỉ cần Âm Nguyệt hoàng triều suy sụp, Thiên Lang Đảo tất cả đều là của Đại Tình vương triều. Hỏa tốc thu liễm binh lực, cùng Anh Lan hình thành hai cánh, tiến binh Kim Lăng Thành.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Vâng!
Lục Kiến Bằng phía trước lập tức đáp
Lúc này, Hạo Mỹ Lệ từ một cung điện phía sau đi ra.
- Khí thế thật lớn nha.
Hạo Mỹ Lệ nói.
- Chiến tranh vốn nên như thế.
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Nếu không thì ta giúp ngươi?
Hạo Mỹ Lệ nhìn chằm chằm Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ. Hắn chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Hạo Mỹ Lệ, mặc dù nàng chỉ là vừa mới bước vào Kim Đan kỳ, nhưng năng lực của Hạo Mỹ Lệ quá biến thái, trên cơ bản có thể nói là vô địch! Chỉ cần đối địch với nàng, nàng thậm chí có thể lấy ngôi sao trên trời đập chết đối thủ.
- Không được, ngươi nhìn là được rồi! Cảm ơn ý tốt của ngươi.
Chung Sơn lập tức lắc đầu từ chối.
- Vì sao? Hạo Mỹ Lệ trừng mắt nói, vô cùng bất mãn, giống như kế sách của mình tỉ mỉ bày ra bị Chung Sơn chặt đứt.
- Mời ngươi hỗ trợ quá quý, ta trả không nổi!
Chung Sơn vô cùng trực tiếp nói.
Chung Sơn biết Hạo Mỹ Lệ đi theo mình nhất định có điều cần nhờ, cần nhờ cái gì? Long cung không làm được, sư tôn nàng Tây Độc Hoàng làm không được, nàng tự mình có vạn tà chi thể cũng làm không được, vậy việc này khó khăn cỡ nào? Chung Sơn vẫn sớm từ chối là tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.