Trường Sinh Bất Tử

Chương 3: Vô Song thành




Tử Huân trưởng lão nói:
- Vô ý xông vào doanh, tội quấy nhiễu! Chết!
Thiết huyết tướng quân coi chừng Tử Huân trưởng lão, tịnh chưa bị sắc đẹp của Tử Huân trưởng lão mê hoặc, mà giống như đang phân tích xử lý chuyện này thế nào.
Thiết Huyết suy nghĩ một chút rối nói:
- Thất tinh đường? Tử Huân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nếu hôm nay thuầ túy là hiểu lầm, vậy các người đi thôi.
Nghe thấy lời Thiết Huyết tướng quân, Chung Sơn hơi nhíu mày. Không chỉ Chung Sơn, hai trưởng lão, Thủy Vô Ngân, Nam Phách Thiên, thậm chí cả Tử Huân trưởng lão đều đột nhiên nhíu mày.
Không hợp lý a! Nếu án chiếu theo lời Thủy Vô Ngân trước đây, Đại Vũ đề triều và Đại La thiên triều đã giao chiến với nhau nhiều năm, không có khả năng nhẹ nhàng bâng quơ để chúng ngân rời đi như vậy.
Chung Sơn nghi hoặc, nhưng tịnh không quá để tâm, rốt cuộc hiện tại mình còn chưa rõ ràng mối quan hệ vi diệu giữa hai triều. Chỉ dựa vào lời nói của một bên là Thủy Vô Ngân thì tuyệt đối không nhìn rõ được đại thế giữa hai bên.
Còn về Thủy Vô Ngân lại trợn trừng mắt, thế này…. Không hợp lý, quá không hợp lý.
Tử Huân gật đầu nói:
- Đa tạ!
Thế rồi bước chân đạp lên áng mây, phản hồi theo đường cũ.
Thiết Huyết đứng giữa không trung, híp mắt nhìn Tử Huân trưởng lão mang chúng nhân rời đi,khẽ chau mày.
Một tên đại tướng bay đến hỏi:
- Tướng quân, vì sao thả bọn họ đi?
Thiết Huyết tướng quân nhìn về phương xa nói:
- Phương sơn hội đàm sắp tới, không nên gây thêm xung đột.
Đại tướng kia vâng mệnh nói:
- Vâng.
Từ khi đến Thần Châu, Chung Sơn luôn rắt trầm mặc, không nói nhiều lời. Thần Châu đại địa, ngọa hổ tàng long, cường giả như mây, sau này mình còn phải học tập nhiều hơn.
Lại bay ba ngày thời gian, cuối cùng thì cũng ngừng lại, mà khắc này, cuối cùng chúng nhân cũng đã tới đích.
Mấy trắng chậm rãi từ trên cao hạ xuống, lúc này, Chung Sơn trừng lớn mắt nhìn về phía trước.
Phía trước là một tòa thành trì, một tòa siêu thành trì. Quy mô của tòa thành này, mặc dù lấy người thấy nhiều hiểu rộng như Chung Sơn, thậm chí tiền thế từng xem qua vô số thần thoại trên TV nhưng đều không đem lại chấn động như tòa thành trước mặt này.
Vô Song Thành!
Tên cũng dài như thành, nhìn lại một cái, lấy thị lực Kim Đan kỳ của Cá không ngờ không thể nhìn thấy tường thành này vươn dài đến nơi nào, quá dài, tường thành này thật quá dài.
Tường thành trơn bóng như tuyết trắng, lóng lánh như lưu ly, mặt trên giống như có một loại trận pháp nào đó, ẩn ẩn hơi sáng lên quang trạch. Nhưng đây chưa phải là điều then chốt nhất, then chốt là ở độ cao của thành, một ngàn hai trăm thước. Tuyệt đối phải cao cỡ một ngàn hai trăm thước trở lên, như một bức bình phong của thiên địa, ngăn trở hết thảy ngoại giới.
Đây chính là thành trì của cự nhân (người khổng lồ) sao? Không, cho dù là cự nhân cũng không trương như thế, một ngàn hai trăm thước, tương đương với nhà cao bốn trăm tầng. Đây, đây là tường thành sao?
Đứng phía trước nhìn lên trên thậm chí không thấy đâu là đỉnh tường thành, lưng thành chìm vào trong mây mù mở ảo.
Tường thành xuyên thẳng lên trời cao.
Chung Sơn bước tới, đứng ở dưới cửa nam tòa thành, phía trên hiện ba chữ lớn màu vàng rực rỡ:
Vô Song Thành.
Một thành trì của thiên triều, đây chỉ là một thành trì của thiên triều? Lại nghĩ tới Đại Tình vương triều của bản thân, Chung Sơn hít sâu một hơi, xem ra con đường phía trước còn dài và xa.
Dưới thành Vô Song, người ra kẻ vào nườm nượp, có điều, chỉ cần vào thành thì không có ai bay vào cả, mà đều hạ mây hoặc phi kiếm xuống, từ cửa thành mà đi bộ vào.
Cửa thành, hai phiến cửa lớn như bạch ngọc rộng mở, mỗi phiến cửa đều rộng cả trăm thước, trước cửa đứng một số môn vệ thân mặc khôi giáp, kiểm tra những người vào thành. Mà đa số người vào thành đều cực kỳ phối hợp, chỉ có một ít, có lẽ là quý nhân quen biết, cho nên không bị kiểm tra, trực tiếp đạp bước đi vào trong.
Thủy Vô NGân giải thích với Chung Sơn và Nam Phách Thiên:
- Đến rồi, chính là nơi này, Vô Song Thành.
Tử Huân trưởng lão đạp đạp bước trên con đường lớn được trải ra bằng bạch ngọc, đi về hướng cửa thành, hai nam trưởng lão theo sát phía sau, còn Chung Sơn, Nam Phách Thiên và Thủy Vô Ngân tự nhiên cũng theo sát gót.
Tử Huân cực kỳ cao ngạo bước tới, căn bản không để ý tới đám môn vệ, ngẩn đầu đi vào bên trong,
Hai tên môn vệ giống như cũng nhìn ra sự khác lạ của đám người này liến bước nhanh tới, như muốn ngăn hàng bọn người Chung Sơn lại.
Lúc này, một tên trưởng lão sau người Tử Huân đột nhiên lấy ra thứ gì đó hình dáng như lệnh bài, hai tên môn vệ vừa đi tới lập tức khom lưng, cung kính xá một xá, tiếp đó mau lui lại.
Tử Huân đi đầu dẫn đám người, thành lâu rộng tận hơn tám trăm thước, nhưng mà bên trong vẫn sáng ngời. Đi qua tám trăm thước thành lâu, cuối cùng Chung Sơn bước vào Vô Song Thành.
Một chân giẫm vào trong thành, Chung Sơn liền cảm thụ được lượng lớn linh khí nơi này, linh khí rất nồng, thậm chí còn nhiều hơn cả Khai Dương Tông. Tu luyện ở chỗ này tuyệt đối phải nhanh hơn ở bên ngoài nhiều lắm.
Đứng ở trong thành, Chung Sơn nhìn ra xa, trên trời có một số phù đảo lơ lửng tứ tán bốn phương tám hướng, dưới đất có bình địa, có núi, có sông, có hồ bạc, cao sơn lưu thủy… trong thành đều có hết. Nơi xa sáng lên từng màn quang mạc, nhìn qua vô cùng kỳ ảo, quang mạc có hai loại màu, màu làm, một đỏ hồng. Thậm chí ở bốn phương trên trời cũng có những quang cầu với hai loại màu sắc này.
Nhìn thấy Chung Sơn và Nam Phách Thiên trừng lớn mắt, Thủy Vô Ngân khẽ quơ quạt giấy, cười nói:
- Nơi này chính là Vô Song Thành, Vô Song thành có hai loại. Nơi nào có màu đỏ hồng là biểu thị cho cấm địa, bất cứ người nào cũng không được xông loạn. Một loại khác có màu lam, biểu thị nơi đó là chỗ công cộng, không được phi hành ở những nơi có màu lam, tất cả đều phải đi bộ.
Chung Sơn gật đầu tỏ ý nhớ kỹ:
-Ừ.
Thủy Vô Ngân giải thích thêm:
- Những chỗ khác đều có thể phi hành, nhưng mà không được bay quá độ cao của tường thành.
- Hả?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi. Chung Sơn phát hiện, ở nơi này tuy tứ xứ đều có phù đảo, hoặc giả quang cầu lơ lửng trên trời, nhưng mà không có phù đảo nào vượt ra quá độ cao của thành lâu, một ít quang đoàn phù trên không cao nhất cũng chẳng qua ngang hàng với tường thành mà thôi.
Thủy Vô Ngân cười nói:
- A a, bởi vì trong thành có bố trí ‘Diệt Thế Thiên Lôi đại trận’, có người bay quá lên, lập tức sẽ được hưởng thụ sự đãi ngộ của thiên lôi anh sát.
Thiên lôi oanh sát? Trên trời cao mây mù lượn lờ, dương quang lấp lánh, nhìn không ra chút vết tích a.
Vó điều Chung Sơn vẫn tin tưởng Thủy Vô Ngân, bởi vì vừa nhìn lại liền phát hiện, tuy có thể nhìn thấy một số người phi hành trong thành, nhưng không một ai bay lên quá cao hơn một ngàn hai trăm thước.
Nam Phách Thiên nghi hoặc hỏi:
- Quang đoàn trên trời đó thì sao? Không phải nói trong quang mạc màu lam không thể phi hành à?
Thủy Vô Ngân giải thích nói:
- Ha ha, quang đoàn trên trời đó kỳ thực cũng là một ít phù đảo, phiêu phù trên không trung, bởi vì duyên cớ, cho nên đều có huyễn trận che phủ, bên trong huyễn trận màu đỏ hông là cấm địa, màu lam là nơi công cộng. Phù đảo tự nhiên không cần phải phi hành.
Nam Phách Thiên gật gật đầu:
- Ừ.
Khi Thủy Vô Ngân đang giải thích cặn cẽ với hai nguwoif Chung Sơn thì một tên trưởng lão khẽ quơ tay, một đóa mây trắng xuất hiện dưới chân chúng nhân, đỡ mọi người bay nhanh về nơi xa.
Vô Song thành quá lớn, mặt dù đều là cường giả nhưng cũng phải phi hành nửa canh giờ mới dừng lại bên ngoài một quang mạc màu hồng cực lớn, đây chính là cấm địa. Đồng thời bên ngoài cấm địa cũng có lượng lớn binh sĩ thử vệ.
Chúng nhân bay đến gần liến có hơn mười tên thủ vệ xông tới, sau khi trưởn lão giơ lệnh bài ra, đám thủ vệ lập tức cung kính cúi người xá một xá, rồi dồn dập lui ra.
Một hàng sáu người, trực tiếp cất bước đi vào.
Quang mạc không có gì là muốn ngăn trở, nhìn qua một tầng hồng quang, che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, mà từ bên trong nhìn ra lại không bị cản trở. Bên trong có vài tòa núi, sơn tuyền chảy xuống róc rách, cảnh sắc đẹp mê người. Trên những tòa núi kia đều có một ít phòng ốc đơn giản, chỉ có sơn cốc nơi trung tâm mới có một quần kiến trúc cực kỳ hoa lệ.
Trưởng lão kia mang chúng nhân giá vân bay đến. Hạ xuống quảng trường trước quần kiến trúc.
Đại điện ở giữa treo một tấm biển, trên đó viết hai chữ ‘Nam Đồng’.
Sáu người rơi xuống đụm mây, từ bên trong lập tức đi ra một đám người, trong đó có một tên quan mặc một thân quan bào béo phệ, nhìn qua hơi khó coi, nhưng tinh thần lại cực kỳ tỉnh táo, sau người có một đám quan viên cùng theo.
Thủy Vô Ngân lập tức kêu lên:
- Cha.
Quan viên đi đầu kia hệt như vừa nhìn liến biết thân phận chúng nhân, lúc nhìn thấy Thủy Vô Ngân, ánh mắt hắn sáng lên, tiếp đó nhìn về phía hướng ba tên trưởng lão, cực kỳ cung kính nói:
- Đa tạ ba vị trưởng lão.
Tử Huân trưởng lão đột nhiên mở miệng nói:
- Ừ, Nam Thanh Đồng, ba vị này chính là người chúng ta tuyển chọn, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.
Người đó cười nói:
- Vâng trưởng lão yên tâm. Nếu đã là nhân tuyển của Khai Dương Tông, vậy tự nhiên ta sẽ xử lý thật tốt.
Chung Sơn quan sát người này. Thủy Vô Ngân gọi hắn là cha, có thể thấy, người này cũng mang họ Thủy, mà Tử Huân trưởng lão xưng hô với hắn gọi là Nam Thành Đồng. Vậy Nam Thành Đồng hẳn là chức danh nào đó.
Tử Huân trưởng lão gật đầu:
- Ừ.
Tiếp đó, đột nhiên Tử Huân trưởng lão quay đầu, hai mắt nhìn thẳng về phía Chung Sơn.
Từ sau lần bại thiên sát trước đây, Tử huân trưởng lão không nhìn Chung Sơn bằng ánh mắt kia, cuối cùng ở khắc này, Tử Huân trưởng lạo lại nhìn hắn như thế.
Thấy ánh mắt băng lãnh của Tử Huân trưởng lão, Chung Sơn khé nhíu mày nói:
- Tử Huân trưởng lão.
NGhe được xưng hô của Chung Sơn, nắm tay Tử Huân khẽ xiết chặt, giống như hơi căng thẳng, song thần tình vẫn băng lãnh nói:
- Ngươi là người ta tuyển trúng, cái này cho ngươi làm chứng nhận.
Nói xong đưa cho Chung Sơn một lệnh bài hình tròn, mặt chính diện lệnh bài khắc hai chữ Thất Tinh, mặt phản diện lại khắc hai chữ Tử Huân.
Chung Sơn gật gật đầu tiếp lấy:
- Vâng.
Thủy Vô Ngân và Nam Phách Thiên cũng như vậy, mỗi ngươi đều được nhận một tấm lệnh bài.
Tử Huân trưởng lão giao lệnh bài xong, không nhìn lại Chung Sơn, mà quay đầu nhìn về hướng Nam Thành Đồng nói:
- Giao ba người này cho ngươi.
Nam Thành Đồng lập tức gật đầu nói:
- Vâng.
Tiếp đó Tử Huân trưởng lão giá vân mà đi. Hai trưởng lão khác cũng theo sát phía sau.
Nắm lấy lệnh bài trong tay, nhìn Tử Huân trưởng lão đang đi xa, Chung Sơn hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài. Từ ánh mắt băng lãnh của Tử Huân trưởng lão, Chung Sơn có thể cảm nhận được nội tâm phức tạp của Tử Huân. Chẳng qua, đổi thành bất cứ một nữ tử nào, lúc đối mặt với Chung Sơn nội tâm có thể bình tĩnh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.