Trường Sinh Bất Tử

Chương 27: Phá đạo tâm




Nhìn bố cục đánh bàn cờ của Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành, càng ngày càng nhiều người chịu không nổi.
1 cổ áp bách kinh khủng trực tiếp ép vào chỗ sâu trong lòng mọi người, đây còn là chơi cờ sao? Đây là một cái chiến trường, một tràng chiến đấu hai quân đối chọi gay gắt.
Hai tổ đại quân đều có thể điều động lực lượng bốn phía của thiên địa, giết chóc khổng lồ, có thể nói là máu chảy thành sông.
Đây là một ván cờ như rơi xuống ảo cảnh quyết đấu, khủng bố chiến đấu khiến cho càng ngày càng nhiều kỳ sĩ không dám nhìn kỳ, nhưng mà ngừng xem, lại luyến tiếc dời ánh mắt trở lại.
Tiếp đó, lại bị hai quân giết chóc bức ra.
Vừa đánh chính là một ngày một đêm, một ngày một đêm này, hai người quyết đấu còn chưa có gì, nhưng mà một đám kỳ sĩ đã sớm tinh thần tiều tụy không chịu nổi, thậm chí giờ phút này có người khoanh chân ngồi ổn định tâm thần, còn có một kỳ sĩ thân thể gầy yếu, bay ra khỏi quảng trường tìm một nơi hẻo lánh nôn mửa.
Tư Mã Thiên Quân toàn thân đều là mồ hôi, giờ khắc này, Tư Mã Thiên Quân rốt cục biết Chung Sơn cường đại rồi, không chỉ là nhục nhã mình, mà kỳ nghệ của hắn so với mình chênh lệch lớn như vậy hay sao?
Thanh Khâu, trong một trang viên. Ly tiên sinh ngồi ở trong đình viện của mình, nhìn tổng thể trước mặt, lúc này tên hạ nhân chạy vội vào.
- Lão gia!
- Ừ, lại hạ xuống xon mới rồi!
- Vâng! Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành mỗi người đều đặt xuống 5 con!
- Sắp xếp cho ta xem!
- Vâng!
........................
Chung Sơn tuy nói trở thành môn khách của Cửu Vĩ Quận chúa, nhưng mà người nhìn chằm chằm thì có rất nhiều. Mà ngoài Tư Mã Túng Hoành ra, ở Thanh Khâu còn có mấy đại nhân vật, nhất cử nhất động, đều có vô số người nhìn vào.
Hai đại nhân vật vô cùng mẫn cảm quyết đấu, sao lại yên lặng như vậy?
Hai người quyết đấu trên bàn cờ, cũng bị vô số người hiểu biết nhanh chóng truyền tới tai các đại nhân vật.
Chung Sơn tuy rằng cùng Tư Mã Túng Hoành quyết đấu một bàn, nhưng mà cũng bị một số nơi nhìn quan sát.
Một ngày, hai ngày, mười ngày.
Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành một lần quyết đầu là mười ngày.
Quảng trường Nhị Kỳ, tin tức đỉnh phong quyết đấu đã sớm lan truyền khắp nơi, càng ngày càng nhiều cường giả kỳ đạo chen chúc đi tới, dần dần nhao nhao vây đến quảng trường Kỳ Hồn Tái Tuyển.
Từng người vô cùng chờ đợi nhìn hai người chơi cờ.
Người vây càng ngày càng nhiều, các quan lại sợ ảnh hưởng tới hai người đánh cờ, liền cố ý treo một bàn cờ thật lớn, chỉ cần bên trong đặt một con, quan lại lập tức đặt lên bàn cờ lớn một con, để cho kỳ sĩ vây xem có thể nhìn rõ toàn cục.
Mọi người im lặng nhìn.
- A.................!
Đám người trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, một tiếng hét thảm này cực kỳ thê thảm, lập tức khiến cho mọi người giật mình.
Mọi người nhìn lại, lại phát hiện người kia toàn thân đổ mồ hôi, vẻ mặt tiều tụy, thì ra là ở trong bàn cờ ảo cảnh, cảm thấy mình bị giết chết cho nên mới kêu thảm như vậy.
Không có người chê cười tên kia, mọi người chỉ cảm thấy hai người chơi cờ quá khủng bố mà thôi.
Đại Tranh Thánh Vương? Tư Mã Túng Hoành?
Hai tuyệt thế cao thủ kỳ đạo, rốt cuộc ai sẽ mạnh hơn ai?
Người vây xem đều có thể cảm nhận được áp bách khủng bố ảo cảnh giết chóc này, huống chi là hai người đánh cờ chứ?
Tư Mã Túng Hoành và Chung Sơn, giờ phút này tâm thần đầu nhập vào trong bố cục.
Hai người mặt đều không đổi sắc đặt xuống. Một bên Tư Mã Thiên Quân đã sớm không dám nhìn bàn cờ này, chỉ có thể cùng mọi người cùng nhau xem bàn cờ lớn trên quảng trường, xem bàn cờ kia còn thấy đỡ hơn một chút.
Cửu Vĩ Quận chúa không hiểu gì về kỳ đạo, bởi vậy không hề có cảm giác gì, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt người trong quảng trường, trong lòng vô cùng vui sướng mà thôi.
Chung Sơn nhìn bàn cờ, trong bàn cờ, Chung Sơn đứng trên thiên hạ, bố cục bốn phía, Tư Mã Túng Hoành này kỳ nghệ quả nhiên mạnh tới biến thái, mười ngày mười đêm xuống dưới, mặc dù Chung Sơn cũng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Đương nhiên, Chung Sơn cũng biết Tư Mã Túng Hoành khẳng định cũng như thế, từ lúc Tư Mã Túng Hoành hạ cờ càng ngày càng chậm thì có thể thấy được, Tư Mã Túng Hoành cũng như Chung Sơn, tiến vào một cái tràng giết chóc lớn.
Tư Mã Túng Hoành nghĩ tới Chung Sơn chơi cờ rất mạnh, nhưng mà không nghĩ tới lại mạnh như vậy! Từ lúc năm ngày trước, Tư Mã Túng Hoành đã khí huyết cuồn cuộn, chỉ là vẫn luôn áp chế không cho biểu hiện ra mà thôi.
- Cạch!
Chung Sơn hạ xuống một con, trong ảo cảnh, phảng phất như vô số quân đội đã chết bỗng nhiên sống lại, như vô tận Tang Thi quân đoàn nhằm về phía quân địch vậy, một loại tử vong và hủy diệt bức thẳng tới đại quân của Tư Mã Túng Hoành.
Nhìn một bước cờ này, Tư Mã Túng Hoành nắm một quân cờ trắng, trong mắt hiện ra tơ máu, nhìn vô số Tang Thi quân đoàn trong ảo cảnh vọt tới, đại quân của mình căn bản không thể động đậy, tùy ý bị Tang Thi cào cắn vậy.
Thậm chí những Tang Thi này vọt tới chỗ chủ soái như hắn, cắn xé thân thể của mình. Nhưng lại không thể nhúc nhích, không thể đi bước tiếp theo, hình như lại đi một bước, tất cả thuộc hạ của mình đều sẽ bị Tang Thi quân đoàn bao phủ vậy.
Tư Mã Túng Hoành sắc mặt một mảnh trắng bệch, lần này ngồi xuống chính là một ngày một đêm, tay cầm quân cờ mà làm thế nào cũng không thể hạ xuống.
Tư Mã Thiên Quân đợi một ngày, cũng không thấy Tư Mã Túng Hoành hạ quân cờ, quay đầu nhìn lại Tư Mã Túng Hoành.
Tư Mã Túng Hoành sắc mặt biến thành cực kỳ dọa người, nhìn chằm chằm bàn cờ, cả người đều bị hãm vào trong. Tinh thần cấp tốc hao tổn. Tinh lực rất nhanh khô cạn.
Nhìn thấy một màn này, Tư Mã Thiên Quân trong lòng cả kinh.
- Nhị bá!
Tư Mã Thiên Quân lo lắng kêu lên.
- Phốc.................!
Tư Mã Túng Hoành bị tiếng gọi đột ngột này, rồi đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết, máu nhiễm đỏ bàn cờ.
Đại Tiên Tư Mã Túng Hoành, không ngờ mạnh mẽ bị bức cho phun tinh huyết, mọi người đều ngây người.
Mọi người đều nhìn một màn Tư Mã Túng Hoành bị hộc máu, ai cũng không nghĩ tới lại khoa trương như vậy.
Tư Mã Túng Hoành a, hắn chính là Đại Tiên a, không ngờ bị Đại Tranh Thánh Vương bức cho hộc máu?
Máu nhiễm đỏ bàn cờ, nước cờ này không cách nào hạ xuống, đồng dạng cũng tuyên cáo Tư Mã Túng Hoành bị đánh bại.
- Cạch!
Quân cờ trên tay Tư Mã Túng Hoành rơi xuống, cả người đều suy yếu rất nhiều. Hình như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
- Nhị bá, Nhị bá ngươi không sao chứ!
Tư Mã Thiên Quân lập tức xông lên, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
Tư Mã Túng Hoành được Tư Mã Thiên Quân đỡ lấy, trong mắt tràn ngập cừu hận nhìn về Chung Sơn phía đối diện.
- Người đâu, người đâu!
Tư Mã Thiên Quân quát.
Trong nháy mắt, đại lượng cường giả Tư Mã gia lại vây quanh.
- Quả nhiên vẫn không chút nhân phẩm, hạ cờ không được, lại muốn làm chuyện không biết xấu hổ này!
Cửu Vĩ Quận chúa cười lạnh nói.
Kỳ thật, trong lòng Cửu Vĩ Quận chúa tràn ngập ngạc nhiên vui mừng, quá mức nghiện đi, Tư Mã Túng Hoành a, cao thủ kỳ đạo hiếm có ở Thanh Khâu, không ngờ bị Chung Sơn một ván đánh hạ khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ, lại còn phun ra máu tươi, Chung Sơn này vẫn còn là người sao? Không, là môn khách của ta.
- Ai dám động?
Cửu Vĩ Quận chúa chống nạnh, quay sang một đám cường giả Tư Mã gia kêu lên.
Tư Mã Túng Hoành vung tay lên, lắc đầu nói:
- Thiên Quân, chúng ta trở về!
- Nhị bá, nhưng...!
Tư Mã Thiên Quân không phục.
- Đi!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
- Vâng!
Tư Mã Thiên Quân không khỏi bất đắc dĩ.
Trước khi rời đi, oán hận nhìn về phía Chung Sơn, đặc biệt Tư Mã Thiên Quân, trong mắt tràn ngập oán độc.
Thắng, chiết bài 'Chín chín' biến thành '1 Trăm'.
Trăm thắng liên tiếp, thời điểm đánh cờ, Chung Sơn cũng đã bị vây trong cảm giác bị đè nén, nhưng mà, sau khi thắng, một cỗ vui sướng ào ào tràn ngập tứ chi bách hài, Chung Sơn đã lâu không có cảm nhận được loại thư sướng này.
Trong lúc nhất thời, Chung Sơn chỉ cảm thấy cả người thăng hoa, tâm cảnh lại lần nữa đề cao.
Đây là một loại cảnh giới kỳ nghệ thăng cấp, Chung Sơn tin tưởng, dùng tâm cảnh hiện tại lại cùng Tư Mã Túng Hoành đánh cờ, nhất định thắng càng dễ hơn.
- Trăm thắng liên tiếp, Cửu Vĩ Quận chúa phủ ta cũng có thể đi Yên Hải Vân Sơn rồi, Chung Sơn, làm tốt lắm!
Cửu Vĩ Quận chúa vui cầm lấy chiết bài, cả người đều vô cùng phấn khởi.
Chung Sơn quay đầu nhìn 10 vạn kỳ sĩ xem xung quanh, không khỏi không biết nói gì, mang theo Cửu Vĩ Quận chúa rất nhanh chóng rời khỏi quảng trường Nhị Kỳ.
Chung Sơn đi thôi, lại để chúng nhân trầm mê nghị luận.
- Đại Tranh Thánh Vương, quá cường hãn!
- Đó chính là Tư Mã Túng Hoành a, không ngờ bị hắn cho thổ huyết.
- Bằng không thì làm sao có thể trở thành Thánh Vương? Thánh Vương nào mà không phải người mạnh tới biến thái?
- Cái này, thù hận giữa Tư Mã gia và Chung Thánh Vương tích lũy càng ngày càng sâu nha.
.................
- - - - -
Trên Thanh Khâu Sơn, trong hoàng cung.
Trước mặt Thái Sơ Thánh Vương và Ly tiên sinh bày một bàn cờ, đúng là ván cờ mà Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành đánh.
Một gã hoạn quan từ từ hạ cờ hai người xuống (hai người là Chung Sơn và TMTH).
- Bẩm Thánh Vương, Chung Sơn sau khi hạ con cuối cùng, Tư Mã đại nhân suy nghĩ một ngày một đêm, tiếp đó miệng phun máu tươi, cũng chính thức bị đánh bại!
Gã hoạn quan nói.
Thái Sơ Thánh Vương gật gật đầu, gã hoạn quan lập tức lui ra ngoài.
- Ly tiên sinh, ngươi thấy thế nào?
Thái Sơ Thánh Vương mờ nhạt hỏi.
- Chung Sơn trong ngày báo thù, dùng bố cục tổng thể phá đạo tâm của Tư Mã Túng Hoành, Tư Mã Túng Hoành nếu muốn khôi phục, không mất một năm rưỡi thì tuyệt đối không thể được!
Ly tiên sinh nói.
- Chung Sơn? Đại Tranh Thánh Vương, quả nhiên kỳ đạo cường đại!
Kỳ đạo thật cao thâm!
Thái Sơ Thánh Vương cảm thán nói.
- Không, ta thấy Thánh Vương ngài mới là kỳ đạo cao thâm!
Ly tiên sinh cười nói.
- Ồ?
- Thánh Vương dùng Tư Mã Túng Hoành tới giết ngạo khí của Chung Sơn, lại dùng Chung Sơn tới giết dáng vẻ bệ vệ của Tư Mã gia, từng bước tinh diệu, lấy thiên hạ làm cờ, Thánh Vương mới là kỳ đạo cao thâm nhất!
Ly tiên sinh cười nói.
- Ngươi thật sự thấy như vậy sao?
Thái Sơ Thánh Vương thản nhiên nói.
Nhìn lại Thái Sơ Thánh Vương, Ly tiên sinh cau mày, lộ ra nụ cười khổ nói:
- Thánh Vương tư tưởng sâu xa, thần chỉ đoán được nhiêu đó. Lại nữa, thì không rõ ràng lắm.
- Biết nhiều như vậy là đủ rồi! Không cần phải biết thêm cái khác nữa.
Thái Sơ Thánh Vương thản nhiên nói.
Phảng phất nhìn ra lời nói của Thái Sơ Thánh Vương có ám chỉ khác, Ly tiên sinh trịnh trọng gật gật đầu nói:
- Vâng!
- Mấy chục vạn năm, Yên Hải Vân Sơn còn chưa cởi bỏ, lần này lại là một ngàn năm thôi diễn, ngươi tự mình thay mặt trẫm đi tới đi!
Thái Sơ Thánh Vương thản nhiên nói.
- Vâng!
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.