Trường Sinh Bất Tử

Chương 23: Ai càng không biết xấu hổ




Người cuối cùng trúng cử là ai đây, ai rốt cuộc sẽ nhận chức thành chủ?
Mạc Bách Lý hay Thủy Thiên Nhai?
Lúc này cơ hồ toàn bộ người trong thành đều trong ngóng kết quả cuối cùng.
Một người ở mặt nam, một người ở mặc bắc, số phiếu hai người có sự chênh lệch.
- Mạc Bách Lý: Bốn trăm ba mươi phiếu.
Thủy Thiên Nhai: Ba trăm bốn mươi vạn phiếu.
Chênh lệch tổng cổng chín mươi vạn phiếu.
Ở trong thành, trên đường phố, mọi người đều xôn xao bàn luận.
Một nghìn vạn người tuyển cử ra thành chủ, đây là một việc vô cùng lớn, tất cả đều chờ mong.
Hôm nay, bốn cửa thành đóng toàn bộ lại, chờ đợi kết quả.
Ở Nam thành.
Giờ phút này ở ngoài phòng làm việc ở Nam thành, có một con mãnh hổ cao đến hơn bốn mươi trượng, còn có những con cao đến ba mươi trượng, có con màu lam, có con màu đen, có con màu tím.
Con mãnh hổ cao bốn mươi trượng có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Đây chính là quốc thú của Đại La thiên triều hổ.
Nam thành và Bắc thành hôm nay đều có năm mươi con mãnh hổ, chờ đợi kết quả cuối cùng trong việc tuyển chọn thành chủ.
Ở trong một gian phòng ốc của Nam thành có thiết kế một trận pháp mà không có âm thanh nào có thể truyền ra được.
Chung Sơn nhìn Thủy Thiên Nhai cười nói:
- Thủy đại nhân, thành bại là dựa vào lúc này, ông phải diễn cho thật tốt.
- Tiên sinh yên tâm, tại hạ minh bạch.
Thủy Thiên Nhai gật đầu nói.
- Những người tuyên truyền thì sao?
Chung Sơn hỏi.
- Hôm nay là ngày cuối cùng, bọn họ tuyên truyền ngày càng mạnh mẽ.
Thủy Thiên Nhai tự tin nói.
- Được, nhớ kỹ, tại hạ và công chúa sẽ không ra mặt, chuyện kế tiếp, có thể giao cho con trai của ông, nhị sư huynh Thủy Vô Ngân được không?
Chung Sơn lại hỏi một lần nữa.
- Chút chuyện này tại hạ đã dạy hắn kỹ, mỗi ngày đều kiểm tra, tuyệt đối sẽ không thất bại, đa tạ tiên sinh cùng với công chúa mấy bữa nay vất vả.
Thủy Thiên Nhai cuối đầu nói.
- Đa tạ ta làm gì, đều là do tiên sinh.
Thiên U công chúa lập tức nói.
- Không, không phải là thành bại mà là phải tất thắng, ông luôn phải có trạng thái cho mình chiến thắng.
Chung Sơn lại một lần nữa nói.
- Tại hạ sẽ tất thắng, nhất định sẽ trở thành thành chủ.
Thủy Thiên Nhai lập tức nói.
- Ừ, đi thôi, Vô Song Thành đang có mây đen, chỉ sợ sắp mưa mất.
- Dạ.
Thủy Thiên Nhai cung kính gật đầu, sau đó quay đi rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài, Thủy Vô Ngân và Thủy Thiên Nhai cũng đều kiên nhẫn chờ đợi.
- Đi thôi.
Thủy Thiên Nhai nói.
- Dạ.
Mọi người đều đáp.
Sau đó mọi người nhanh chóng cưỡi hổ, Thủy Thiên Nhai đứng ở trên đầu hổ cao bốn mươi trượng, còn những quan viên khác thì đều ở trên đầu hổ cao ba mươi trượng.
Ở Nam thành, Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa và A Nhị nói:
- Công chúa, chúng ta ở đây chờ đợi tin tốt của thành chủ.
- Thỉnh tiên sinh.
Công chúa cười nói.
- Mạc đại nhân, lần này đại tuyên truyền phải dựa vào chính đại nhân.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Ừ.
Mạc Bách Lý nói.
- Thủy Kính tiên sinh, chúng ta đi gặp thành chủ thôi, đã lâu không gặp Thiên U.
Cổ Lâm nói.
- Không thế tử, người đi thôi, ta tọa trấn ở thành phía bắc, đề phóng có biến.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Được rồi, vậy tiên sinh nhanh chóng đi, ta đi trước.
Cổ Lâm nói.
- Dạ.
Mạc Bách Lý lập tức đáp.
- Tiên sinh, ta đã phân phó tất cả theo sự điều khiển của ngài, tại hạ xin cáo từ.
- Ừ.
Thủy Kính tiên sinh gật gật đầu.
Sau đó, Mạc Bách Lý cũng đi ra ngoài đại sảnh, ngồi ở trên đầu của một con hổ cao ba mươi trượng rời khỏi Vô Song Thành. Mà Cổ Lâm bọn họ cũng hộ tống phía sau.
Thủy Kính tiên sinh ở trong đại sảnh, ngồi ở phía trên. Ở trước mặt y bày ra một ly trà. Y nhìn lên phía trước, tựa như là suy tư điều gì đó.
Mọi người tiến vào khu vực tập trung buôn bán.
Ở trên đường cái.
Dựa theo yêu cầu của Chung Sơn, ở trên đường nhanh chóng hình thành nên một số lá cờ nhỏ.
- Bảo vệ Thủy đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
- Bảo vệ Thủy đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
Không biết ai là người thứ hai đột nhiên hô lên, sau đó mấy người phía sau hô theo, càng ngày càng có nhiều người kêu lên.
Mặc dù có một số người vẫn chưa biết ủng hộ ai, nhưng thấy nhóm người kia đang tung hô Thủy đại nhân, cũng đi theo, một nghìn người hô cùng lúc, khiến cho Thủy Thiên Nhai thăng thêm phần khí thế.
Thủy Thiên Nhai đi qua chỗ huyên náo ở trên đường, y khẽ gật đầu đối với người ủng hộ mình.
ở phía Bắc thành.
Tiên sinh, không hay rồi, Thủy Thiên Nhai không biết xấu hổ, để cho những người tuyên truyền giúp hắn hô to trên đường, tạo nên một không khí ồn ào vô cùng.
Mạc Ngôn Băng lập tức chạy vào trong đại sảnh, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
- Ha ha, quả nhiên người càng không biết xấu hổ thì càng khó đối phó. Công tử là con của Mạc Bách Lý phải không?
Thủy Kính tiên sinh cười nói.
- Đúng vậy.
Mạc Ngôn Băng lập tức kêu lên.
- Không sao, còn có bảy mươi mốt khu vực mua bán khác, chúng ta cũng học theo bọn họ, hô to lên.
Thủy Kính tiên sinh nói.
Nghe thấy lời nói của Thủy Kính tiên sinh, Mạc Ngôn Băng liền trầm mặc một hồi không nói gì, chỉ có điều, xem ra mặc kệ mọi chuyện, chờ sau khi cha mình trở thành thành chủ, mọi chuyện cũng đáng.
- Ừ.
Mạc Ngôn Băng lập tức rời ra ngoài.
Quả nhiên, sau đó ở khu vực buôn bán thứ nhất Mạc Bách Lý còn không thấy gì, nhưng đến khu buôn bán thứ hai, đột nhiên thấy tiếng người huyên náo, hô to tên gọi của mình.
Nhất định là do Thủy Kính tiên sinh dựng lên chuyện này, trong lòng Mạc Bách Lý phân vân, có nên phối hợp hay không đây?
Quả nhiên, cũng giống như Thủy Thiên Nhai, Mạc Bách Lý cũng được dân chúng trong khu vực buôn bán hoan nghênh.
Hai thành Nam Bắc tranh cửu sóng gió nổi lên, hiện tại, chỉ có hai người là có thân phận tôn quý nhất.
Ở trong trung tâm, trước một cung điện, có hai chữ thành chủ vô cùng lớn treo trên cung điện đó
Trước điện là một cái sân rộng, đã có gần năm trăm quan viên đứng ở đây, tuy nhiên không ai dám nói chuyện, bởi vì cạnh họ lúc này chính là Thiên U công chúa của Đại La thiên triều.
Thiên U công chúa đứng ở phía xa xa, nhìn bức tường ngọc phía trước.
- Thiên U.
Ở cách đó không xa truyền đến thanh âm vui mừng của Cổ Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.