Ngọc Đế cùng Thái Thượng Lão Quân nhìn chằm chằm ảnh đại trận thu nhỏ.
Ngay từ đầu hai người chỉ là tò mò tò mò có người dám xông trận. Tiếp
theo lộ ra vẻ bất ngờ, bởi vì người xông trận đã vượt qua ba điểm nút,
thế này là may mắn cỡ nào.
Tiếp theo, hai người không hẹn mà cùng tiếc hận cho người xông trận,
xông vào đại trận liền không thể quay đầu. Có thể bình ổn được trận
pháp, vậy đúng là Trận Pháp Đại sư, càng khó hơn là đi thẳng trên điểm
nút xông qua ba cửa.
Đương nhiên, hai người căn bản không nghĩ tới tu vận, bởi vì người tu
vận thường thì sẽ tránh xui tìm may, nhưng đó chỉ là khái niệm không rõ
ràng. Ví dụ như tiếp theo sẽ gặp tai nạn, tiếp theo lại có vận may, đều
là không rõ ràng, thậm chí có khi không chính xác, nào có quá đáng như
Chung Sơn, cực hạn đến theo ý mình.
Chung Sơn chỉ cần nghĩ tới một ý, Hồng Loan Thiên Kinh có thể phán đoán
may rủi, đúng là năng lực biến thái. Thậm chí dù cho Thánh nhân biết
chuyện này, cũng sẽ làm ra chuyện không còn là Thánh nhân nữa.
Mỗi khi đoàn người Chung Sơn vượt qua một điểm nút, Thái Thượng Lão Quân cùng Ngọc Đế lại đáng tiếc thêm một phần.
Đến khi vượt qua 20 điểm nút, Thái Thượng Lão Quân cùng Ngọc Đế đã không còn đáng tiếc nữa, mà ngưng thần chờ đợi, thậm chí mở cửa Đâu Suất
Cung, Ngọc Đế bay ra đứng bên ngoài nhìn bầu trời.
20 điểm nút, 30 điểm nút.
Bên trong Đâu Suất Cung, ánh mắt Thái Thượng Lão Quân đã toát ra kích động.
30 điểm nút, đây không phải là chuyện may mắn nữa, điều này nói rõ người xông trận thật sự có đủ khả năng phá trận.
Phá trận? Ngay trong hôm nay?
Loại trận không giải được này, cũng có yêu nghiệt phá được?
Trong Thiên Đình.
Hạo Mỹ Lệ không ngừng nguyền rủa Nhị Lang Thần trong tượng băng, bên kia có một đám nữ nhân xinh đẹ, dẫn đầu là một người mặc áo vàng mũ phượng, vô cùng tôn quý!
- Bái kiến Vương mẫu! Quan viên xung quanh lập tức bái chào nữ nhân cao quý đi đầu.
Hạo Mỹ Lệ không để ý đến Vương mẫu, vẫn đang mắng tượng băng.
- Đủ rồi! Hạo Mỹ Lệ! Vương mẫu gọi.
- Cái gì đủ rồi? Lúc này Hạo Mỹ Lệ đang trong nổi giận, làm như không nghe Vương mẫu trách mắng.
- Giải nguyền rủa Dương Tiễn đi. Vương mẫu trầm giọng.
- Ta không làm!
- Nói sao đi nữa, Dương Tiễn cũng là trọng thần Thiên Đình, con nguyền
rủa hắn như vậy, còn ra thể thống gì? Vương mẫu trách mắng.
- Hắn hại bằng hữu ta, hại ân nhân hại người thân của ta, tội đáng chết vạn lần! Hạo Mỹ Lệ cứng đầu cãi lại.
- Dương Tiễn cũng đã biết sai rồi, nói sao đi nữa, hắn cũng coi như là biểu ca của con! Vương mẫu khuyên bảo.
- Ta mặc kệ! Trừ khi bây giờ có thể cứu ra Chung Sơn! Hạo Mỹ Lệ gào lên.
- Không thể liên hệ Thái Thượng Lão Quân, không thể đóng được đại trận, tất cả chỉ có thể xem may mắn. Về phần Dương Tiễn, con thả hắn ra trước đã, dù sao bây giờ Chung Sơn còn chưa bỏ mình! Vương mẫu khuyên nhủ.
- Bảo ta giải nguyền rủa cho tên khốn này? Đừng có mơ, lão già, chúng
ta đi Ly Hận Thiên chờ Chung Sơn. Nếu Chung Sơn bỏ mình, ta muốn tên
khốn này chôn cùng! Hạo Mỹ Lệ giận dữ nói.
Nói rồi quay đầu dẫn Tây Độc Hoàng vào cung điện, lại đi Ly Hận Thiên.
Vương mẫu không khỏi cười khổ, bởi vì đây đã là giới hạn của Hạo Mỹ Lệ,
Hạo Mỹ Lệ bỏ đi không tiếp tục nguyền rủ Nhị Lang Thần là đã nể mặt nàng lắm rồi.
- Người đâu, truyền Ôn Thần! Vương mẫu hạ lệnh.
- Rõ!
Ly Hận Thiên.
Đoàn người Chung Sơn không ngừng xông qua tinh không đại trận.
- Điểm nút 48, Thánh Vương, đại trận này sắp mở ra hoàn toàn rồi! Nam Cung Thắng kích động nói.
Đương nhiên, cũng có căng thẳng.
Có lẽ ở trong mắt người ngoài cuộc, Chung Sơn liên tục phá 48 điểm nút
đã làm Nam Cung Thắng có đủ lòng tin, nhưng lúc này trong lòng Nam Cung
Thắng không phải như vậy.
Chính vì đã trải qua 48 điểm nút, Nam Cung Thắng mới càng thêm căng
thẳng, như là đạp trên lằn ranh tử vong, mỗi một lần đều là một đường
sống chết, mỗi một lần đều là lựa chọn sống chết. Đây không phải càng
chết lặng, mà là càng thêm căng thẳng, bởi vì mỗi một lần đều liên quan
tới sống chết của mình.
- Nghỉ ngơi một chút, ổn định tâm tình rồi tiếp tục! Chung Sơn an ủi.
- Rõ! Nam Cung Thắng lau mồ hôi trán, ngồi xuống khôi phục tâm thần tiêu hao.
Suốt một ngày, Chung Sơn mới cho Nam Cung Thắng tiếp tục phá trận.
- Tiếp tục! Chung Sơn nói.
- Rõ!
Đại trận không ngừng hóa giải, tinh tú xung quanh đều bùng nổ hào quang chói mắt.
Đoàn người Chung Sơn ngày càng gần trung ương.
Cuối cùng, qua một ngày, mọi người dừng lại.
Tinh tú xung quanh bỗng nhiên xoay tròn, vòng quanh trung tâm như hình
thành lốc xoáy tinh không. Trung tâm lốc xoáy này, là một tinh tú màu
lam to lớn.
Trên tinh tú màu lam tỏa ra linh khí nồng nặc vô hạn, từ cách rất xa đã có cảm giác bức người.
- Thánh Vương, đây là điểm nút cuối cùng! Cũng là điểm nút khó khăn nhất! Nam Cung Thắng nói.
- Ồ?
[CHARGE=3]
- Đây là trận cơ của đại trận, nhận lực lượng của tinh tú xung quanh.
Chỉ cần được chuyển tinh tú màu lam này, đại trận sẽ bị phá! Nam Cung
Thắng nói.
- Chỉ cần di chuyển là được rồi? Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần di chuyển là được, nhưng bị tất cả lực tinh tú xung quanh ảnh hưởng, nó như cố định ở đó, dù cho có lỗ đen bên cạnh, nó vẫn sẽ sừng sững tại chỗ! Nam Cung Thắng đầy khẳng định.
- Để cho ta! Lạc Tinh Trần bỗng nói.
Lật tay, Lạc Tinh Trần lấy ra Hiên Viên Cung. Một đường phá trận đi tới, gặp phải những ngôi sao nhỏ cần phá hủy, đều là Lạc Tinh Trần một mũi
tên giải quyết. Lúc này đến cuối cùng, tự nhiên Lạc Tinh Trần lại ra
tay.
Kéo Hiên Viên Cung, bắn ra mũi tên màu máu.
Một mũi tên mạnh mẽ bắn ra, hư không khẽ rung chuyển.
Mũi tên kéo theo uy lực mạnh mẽ vô hạn bắn về phía tinh tú màu lam.
Ầm....
Sau tiếng nổ thật lớn, mọi người im lặng. Bởi vì mũi tên vô cùng mạnh mẽ của Lạc Tinh Trần bắn ra căn bản không phá hủy được tinh tú màu lam,
thậm chí tinh tú màu lam cũng không rung chuyển một cái, cũng không lõm
xuống chút nào.
Lạc Tinh Trần đỏ mặt: - Thánh Vương, thần còn chưa hoàn toàn nắm giữ được Hiên Viên Cung1
- Cái này không trách được Lạc Tinh Trần, tinh tú màu lam kia được tất
cả lực tinh tú xung quanh rèn luyện, lúc này đã sớm thành trọng bảo cấp
bậc Tổ Tiên khí, đủ biết nó cứng cỡ nào." Nam Cung Thắng lắc đầu nói.
- Tổ Tiên khí?" Chung Sơn kinh ngạc.
- Phải, là Tổ Tiên khí, nhưng Tổ Tiên khí này căn bản không thể thúc
đẩy được, bởi vì nó quá lớn, lớn gấp 10 lần Lăng Tiêu Thiên Đình, người
bình thường không động đậy được. Dù cho Tổ Tiên muốn khắc trận pháp ở
bên trong, khẳng định cũng vô cùng khó khăn, thậm chí sẽ bị hao chết.
Nam Cung Thắng lắc đầu.
Nói rồi, mọi người đều nhìn Chung Sơn, bởi vì mọi người chợt nhớ tới.
Quả nhiên, Bát Cực Thiên Vĩ không biết từ đâu chui ra, há mồm xông lên.
Lớn, lớn, lớn, lớn!
Bát Cực Thiên Vĩ điên cuồng lớn ra, đặc biệt là cái miệng!
Đám người Nam Cung Thắng dù là nghĩ rằng Bát Cực Thiên Vĩ có thể biến
thành rất lớn, nhưng cũng chỉ tưởng tượng mà thôi, vì tinh tú này thật
là quá lớn!
Nhưng cảnh tượng trước mặt lại làm mọi người giật mình, Bát Cực Thiên Vĩ quả thật có thể biến lớn như thế.
Tuy rằng Bát Cực Thiên Vĩ lớn ra, thân hình trở nên mờ ảo, dường như
vượt quá cực hạn thì thân thể từ thực chất chuyển hóa thành hư ảo, nhưng cuối cùng nó cũng đạt tới mức gần bằng tinh tú màu làm.
Há mồm lớn, một cái nuốt gọn ngôi sao kia.
Mọi người chỉ có thể chết lặng mà nhìn, Thần thú của Thánh Vương quá yêu nghiệt.
Có lẽ ngôi sao này vô cùng chắc chắc, Bát Cực Thiên Vĩ nuốt xuống, miệng phồng ra không động đậy, cũng không di chuyển được.
Ầm ầm...
Ở xa xa nổ lớn, hai ngôi sao đã thoát khỏi đại trận.
- Hả, thật bị Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hóa được? Nam Cung Thắng cổ quái nói.
Quả thật, Bát Cực Thiên Vĩ đang điên cuồng tiêu hóa tinh tú màu lam.
Không hổ là Tổ Tiên khí cứng rắn nhất, Bát Cực Thiên Vĩ nhất thời vẫn không tiêu hóa được.
Ầm ầm...
Xung quanh ngày càng nhiều tinh tú lệch khỏi quỹ dạo, tiếng nổ to lớn,
dù rất khó truyền trong chân không, nhưng chỉ cần dẫn tới không gian
chấn động, liền truyền đi rất rõ ràng.
Ánh sao lấp lánh xung quanh, tinh tú lệch khỏi quỹ dạo, thậm chí có hai
ngôi sao đụng vào nhau, bùng nổ phát ra ánh sáng chói lọi.
Đại trận rung động, trận pháp đứng đầu Thiên Đình liền bị phá.
Ầm...
Lại một tiếng nổ lớn, Bát Cực Thiên Vĩ bị chấn ra khỏi tinh tú màu lam, nhưng Bát Cực Thiên Vĩ vẫn cắn chết không nhả miệng.
Mang theo tinh tú màu lam đã tiêu hóa được phân nửa trở về cạnh Chung Sơn.
Ở vị trí vừa nãy, không gian như sụp đổ, năng lượng màu trắng vô tận
xung quanh tụ tập lại, càng tụ tập càng nhiều, thẳng vào trong tâm, biến thành ánh sáng chói lọi.
Ầm ầm! Ngôi sao xung quanh nổ tung, toàn bộ Ly Hận Thiên cũng hỗn loạn không thôi.
Đâu Suất Cung, hai đồng tử canh cửa nhìn tinh tú xung quanh, hai người
há to miệng không thể tin nổi, bầu trời Ly Hận Thiên yên lặng bỗng nháy
mắt biến thành kho hàng pháo hoa nổ tung, khắp nơi là đốm lửa, bắn ra
tung tóe, càng xa càng nổ lớn, vừa chói mắt lại kích thích! Hai đồng tử
cũng nhìn ngây người.
Ngọc Đế cùng Thái Thượng Lão Quân cũng biến mất khỏi Đâu Suất Cung, đi về phía trung tâm hỗn loạn.
Hạo Mỹ Lệ cùng Tây Độc Hoàng đứng ở cạnh Ly Hận Thiên, nhìn bầu trời bùng nổ, hai người cũng ngây ra.
- Lão già, ngươi nói, ngươi nói bầu trời bùng nổ, có phải là Chung Sơn
làm ra hay không? Hạo Mỹ Lệ ngẩn người, ánh mắt liền phát sáng, tràn đầy hưng phấn.
- Có lẽ vậy! Tây Độc Hoàng không biết trả lời như thế nào.
- Nhất định phải, nhất định là Chung Sơn. Chung Sơn đi chỗ nào cũng làm ra chuyện lớn! Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói.
Trung tâm bùng nổ, Lạc Tinh Trần cùng Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng bảo
vệ, bởi vì lúc này không gian càng bạo động dữ dội. Không ai ngờ lại dữ
dội như thế, sôi trào như nồi nước.
Ở vị trí trận cơ ban đầu, ánh sáng trắng trong lỗ đen kia ngày càng dữ
dội, thậm chí muốn nổ tung lỗ đen. Một cỗ khí tức mênh mông phóng ra từ
trong ánh sáng trắng.
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào trung tâm ánh sáng trắng kia, bởi vì ai cũng cảm thấy được trung tâm đó không bình thường.
- Lão Quân, đó là mệnh cách Thái Thượng của bản thể ngươi, tụ tập mệnh
cách Thái Thượng? Một tiếng nói chợt vang vọng không gian.