Trường Sinh Bất Tử

Chương 212: Chung Sơn bức ra hung thủ




Hồn phách của Anh Ninh đã biến mất, tuy nhiên trong lòng của Chung Sơn cũng không hề lo lắng, mà lại vô cùng hài lòng.
Bởi vì Chung Sơn đã xác định được hung thủ chính là Tề Thiên hầu, hơn nữa Anh Ninh vừa rồi xuất hiện đã khiến cho tiết tấu của Tề Thiên hầu bị rối loạn.
Tiết tấu rối loạn, tâm tình rối loạn, tâm loạn thì suy nghĩ cũng bấn loạn.
Tiếp theo chính là sẽ bị cuốn theo tiết tấu của Chung Sơn.
- Thánh thượng, chư vị tông thân cổ thị, chư vị đại nhân, thỉnh xem phong thần cung, phong thần tiễn này.
Chung Sơn nắm chặt phong thần cung màu lục sắc trong tay, cùng với phong thần tiễn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
- Đây chính là hung khí của Anh Ninh, phong thần tiễn, phong thần cung. Vừa rồi Tề Thiên hầu nói rằng Thiên U công chúa giết chết Anh Ninh, như vậy tại sao lại giết ở phủ quận chúa. Lúc đó tân khách đông đúc, có ai thấy Thiên U công chúa mang cung tiễn này theo không?
Chung Sơn nhìn về phía xung quanh nói.
- Không có, không có ai nhìn thấy, vì phong thần tiễn và phong thần cung là pháp bảo cửu phẩm, cho nên không thể nào chứa được trong vòng tay trữ vật. Thiên U công chúa mới đạt tới tu vi là hoàng cực cảnh cho nên rất nhiều người biết rằng trong thời gian ngắn nàng không thể nào đem nó hóa luyện vào cơ thể được, nói cách khác cây cung tiễn này không thể mang theo trong người của Thiên U công chúa.
Chung Sơn khẳng định nói.
Chung Sơn vừa nói, chúng thần đã gật gật đầu, dòng họ Cổ thị cũng nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, mọi chuyện đúng là giống như lời Chung Sơn nói.
- Ha ha, không phải là do Thiên U công chúa mang vào phủ quận chúa thì cái này hẳn là đã được dấu từ trước ở phủ quận chúa, hoặc có người khác mang vào phủ quận chúa giúp Thiên U công chúa.
Tề Thiên hầu lập tức nói, hiển nhiên là nói ra sơ hở của Thiên U công chúa.
- Trong phủ quận chúa tấp nập như vậy, Thiên U công chúa thời gian gần nhất tiến vào phủ quận chúa chính là mấy năm trước, chẳng lẽ trong thời gian đó không có ngươi nào tìm được chỗ giấu cung của Thiên U công chúa hay sao? Người ngoài mang vào, ta đã tra ra trong những đồ tặng lễ hôm đó, chỉ có một túi quà lớn mang vào phủ quận chúa, chính là của Mã Truy Nhật, Mã đại nhân.
Chung Sơn nói.
- Chung Sơn, ngươi không cần phải ngậm máu phun người, ta là người ngậm máu phun người, làm sao có thể là ta được?
Mã Truy Nhật cảm thấy lo lắng, hai mắt mở trừng nhìn Chung Sơn.
- Có thể là do ngươi hợp mưu với Thiên U công chúa?
Tề Thiên hầu lập tức nghiêng đầu nói.
Mã Truy Nhật đã bị phát giác ra chứng cớ này, thì xin lỗi Tề Thiên hầu phải lập tức hi sinh hắn. Chỉ cần Thiên U công chúa bị chịu tội, thì cái gì hắn còn không nỡ? Ngay cả thân muội muội của mình hắn còn cam lòng huống chi là vị cữu cữu này?
- Tề Thiên hầu, ngươi
Mã Truy Nhật lập tức hét lên.
- Không phải, Mã đại nhân, quà tặng của Mã đại nhân cho Thiên U công chúa là mốt sủng vật, cho tới hôm nay vẫn còn chưa mở ra, hơn nữa đường kính của quà tặng còn chưa đủ một cái chuôi của Phông thần cung, phong thần cung thật sự là quá dài.
Chung Sơn lập tức phủ định nói.
- Đa tạ Đông phương hầu.
Mã Truy Nhật lập tức cảm kích nhìn về phía Chung Sơn.
Hiện tại triều đình đang giằng co chờ đợi quyết định của thánh thượng, một khi có ảnh hưởng bất lợi thì mình không xong.
Tề Thiên hầu nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
- Phong thần cung đã ở tại phủ của Anh Ninh quận chúa từ trước. Theo như lời nói của Thiên U công chúa thì lúc Anh Ninh lấy ra, thì Phong thần tiễn đã ở chỗ của hung thủ.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Ha ha, lúc phụ thân của Thiên U công chúa chết, Anh Ninh mới ba tuổi, ngươi không nói rằng Anh Ninh có năng lực cất giấu Phong thần cung chứ?
Tề Thiên hầu nhìn về phía Chung Sơn mà chất vấn.
- Phong thần cung không phải là năm đó Anh Ninh lấy được mà là hung thủ cho nàng.
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu nói.
Nhìn thấy ánh mắt chất vấn của Chung Sơn, trong lòng của Tề Thiên hầu liền cảm thấy hoảng hốt, tuy nhiên sau sự kiện hồn phách của Anh Ninh đã biến mất, hắn há có thể bị Chung Sơn hù dọa?
- Hung thủ, ngươi luôn miệng nói là hung thủ, vậy không phải là ngươi cường điệu Thiên U công chúa hay sao? Vậy trong lòng ngươi ai mới rốt cuộc là hung thủ?
Tề Thiên hầu thở ra một hơi nói.
- Hung thủ, chính là người này.
Thanh âm Chung Sơn kéo vô cùng dài, sau đó nhìn về bốn phía trong triều đình.
Theo thanh âm của Chung Sơn, cơ hồ trong lòng mọi người đều rối loạn, rốt cuộc ai mới là hung thủ?
Tề Thiên hầu nhìn thấy bộ dáng thong thả của Chung Sơn như vậy thì khẽ nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng nôn nóng, là ai đây? Chung Sơn sẽ chỉ vào ai, Tề Thiên hầu muốn bức Chung Sơn nói nhanh một chút, bởi vì chỉ cần Chung Sơn nói ra ai là hung thủ thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chung Sơn nhìn quanh một vòng sau đó ánh mắt đưa về phía Tề Thiên hầu mà gào to:
- Là ngươi, Tề Thiên hầu.
Chung Sơn đột nhiên gào to, trực chỉ về phía Tề Thiên hầu, tựa như là có một khí tức vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Tề Thiên hầu không tự giác được mà lùi về, trên khuôn mặt hơn nữa còn toát ra cả mồ hôi lạnh.
Mà trên triều đình, tông thân của Thị cũng xôn xao, Tề Thiên hầu? Chung Sơn cuối cùng đã chỉ rõ ra là Tề Thiên hầu sao?
- Ha ha ha ha.
Tề Thiên hầu hoảng loạn gượng cười.
- Anh Ninh là thân muội muội của ta, ta làm sao có thể giết muội ấy được? Chung Sơn có phải là ngươi điên rồi không? Ngươi loạn rồi nên cắn càn sao?
Tề Thiên hầu kinh nghi bất định kêu lên.
- Thân muội muội? Anh Ninh chính là vì quá tin tưởng ngươi cho nên mới chết trong tay thân ca ca của mình.
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ta tại sao lại giết Anh Ninh, ngươi nói năng thật là bất hợp lý, ngươi có bằng chứng hay không mà lại vu oan cho ta?
Tề Thiên hầu cố gắng trấn tĩnh nói.
- Hừ, nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm, ta nói cho ngươi biết tại sao, vì ngươi quá tham lam, quá ích kỷ, quá vô tình, chỉ vì hôn ước ngày xưa với Thiên U công chúa, chỉ vì muốn sở hữu Thiên U công chúa mà ngươi có thể làm đủ mọi chuyện. Sau khi hôn ước không thành, Cổ Lâm ngươi trong lòng không cam, vẫn muốn hồi vãn với Thiên U công chúa, tuy nhiên tình cảm không thể miễn cưỡng, bởi vậy ngươi muốn dùng một cách nào đó kéo địa vị của Thiên U công chúa xuống, một khi đại vị của Thiên U công chúa mất đi, thì ngươi, Tề Thiên hầu có thể làm theo điều mình muốn, bắt ép Thiên U công chúa thành thân với mình cho nên đã thiết lập mọi chuyện như vậy.
- Tông thân Cổ thị, Anh Ninh được Thiên lão coi trọng cũng sắp được nhận làm Thiên U công chúa, cùng với Thiên U công chúa có quan hệt ích lợi thích hợp làm nhân tuyển. Mặc dù đó là thân muội muội của ngươi nhưng ngươi cũng nhẫn tâm ra tay. Trước Anh Ninh và Thiên U công chúa nhất định là Thiên lão sẽ chọn một trong hai người làm đệ tử cho nên ngươi mượn Phong thần cung của Anh Ninh, dùng nó mà núp trong bóng tối tùy thời hành động. Quả nhiên tất cả đều đúng theo dự tính của ngươi, sau một tiếng vang lớn, Mã Truy Nhật đã nghi hoặc mà lao ra, trước khi Mã Truy Nhật tới, ngươi đã dùng Phong thần cung mà bắn chết muội muội mình ngay trước hiện trường.
- Không biết giả thiết của ta có đúng không? Tề Thiên hầu?
- Không biết giả thiết của ta có đúng không? Tề Thiên hầu?
Chung Sơn nói xong nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu.
Giống như đúc, giống y như đúc lời nói của Chung Sơn, Trên khuôn mặt của Tề Thiên hầu, mồ hôi lạnh toát ra ngày càng nhiều. nếu như là lúc bình thường, hắn vẫn sẽ cười cười, bởi vì Chung Sơn hoàn toàn không có chứng cứ.
Tuy nhiên, giờ phút này, tiết tấu của Tề Thiên hầu đã trở nên rối loạn, từ lúc hồn phách của Anh Ninh xuất hiện, Tề Thiên hầu đã vô cùng rối loạn, tiết tấu cũng đầu nhập theo Chung Sơn.
Cảm xúc của Tề Thiên hầu nương theo tiết tấu của Chung Sơn mà đi theo.
Bởi vậy cho nên.
Phạm Nhất Phẩm ở phía xa xa đã đoán trước kết quả, y khẽ lắc đầu, tứ đại thái tử đều nhìn về phía Chung Sơn trong mắt mọi người cũng hiện ra một vẻ ngưng trọng, thánh thượng Cổ Thần Thông thì kiên nhẫn chờ đợi.
- Ha ha ha ha.
Tề Thiên hầu không ngừng gượng cười, tựa như là muốn dùng nụ cười để giảm bớt sự sợ hãi ở trong lòng mình vậy.
Chuyện vô cùng bí mật này đã lộ ra trước mặt bao người khiến cho tất cả mọi người biết rằng Tề Thiên hầu không ngừng gượng cười, che giấu sự khủng hoảng trong lòng, đồng thời không ngừng suy nghĩ làm sao để ứng đối. Tuy nhiên trong lòng đã loạn thì làm sao có thể lấy ra một cái cớ tốt nhất.
- Tề Thiên hầu, ngươi cười gì vậy?
Chung Sơn bức bách hỏi.
Ta cười ngươi đưa ra giả thiết ngu ngốc này, rắm chó cũng không kêu.
Tề Thiên hầu lập tức phản bác nói, trong lòng vô cùng loạn cho nên hắn đã mất đi phong phạm và khí độ thường ngày.
- Rắm chó cũng không kêu? Vậy tại sao mồ hôi lạnh của ngươi lại chảy ròng ròng ra như vậy? Cái này thật là kỳ quái!
Chung Sơn cười nói.
Vừa nghe thấy lời nói của Chung Sơn, Tề Thiên hầu đã cảm nhận được mồ hôi lạnh trên người của mình, hắn lập tức lấy khăn ra lau, đồ thời muốn há miệng giải thích.
Tuy nhiên, Chung Sơn làm sao có thể cho hắn có cơ hội giải thích? Hiện tại Chung Sơn cần khiến cho Tề Thiên hầu khủng hoảng hơn nữa.
Tựa như giống như đại não của con người, tư duy chỉ có thể đến một mức giới hạn nào đó.
- Tề Thiên hầu, buổi trưa diễn ra vụ án đó, ngươi đang ở đâu?
Chung Sơn gào to một tiếng.
Triểu đình trở nên vô cùng im ắng, tất cả đều nhìn Chung Sơn trên đó, không ai dám xen vào.
Chung Sơn gào to lên mốt tiếng, Tề Thiên hầu liền giật mình nói:
- Ở Tây Uyển các phủ Anh Ninh.
Cái này trong tờ khai có ghi lại, lúc đó Tề Thiên hầu nói rằng mình không trò chuyện với bất kỳ người nào, chỉ một mình uống rượu ở Tây Uyển các, nghe Mã Truy Nhật hô to liền lập tức lao ra.
- Ngươi ở Tây Uyển các làm gì?
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu hỏi.
- Uống rượu.
Mồ hôi lạnh trên người Tề Thiên hầu chảy ra không ngừng.
- Uống rượu gì?
Chung Sơn không hề cho Tề Thiên hầu nghỉ ngơi mà lập tức hỏi gấp.
- Có phải là bát tiên nhưỡng hay không?
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Tề Thiên hầu mà nói.
Bát tiên nhưỡng là một loại rượu vô cùng quý báu, cũng là một loại rượu mà thường xuyên uống của tông thân Cổ thị.
- Đúng thế chính là Bát tiên nhưỡng.
Tề Thiên hầu tựa như phục hồi lại tinh thần, lập tức đáp Chung Sơn.
- Bát tiên nhưỡng, ngày đó ở trong yến khách ở phủ quận chúa, rượu nào cũng có nhưng không hề có bát tiên nhưỡng.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, Tề Thiên hầu lập tức mỉm cười, trong lòng trở nên vô cùng bối rối.
kỳ thật, nếu như Tề Thiên hầu khôi phục tinh thần thì hắn không dễ bị rơi vào bẫy của Chung Sơn như vậy.
- Có phải là do chính ngươi mang đến hay không?
Chung Sơn lại hỏi.
- Đúng chính là ta mang đến, ta uống rượu của chính ta.
Tề Thiên hầu tựa như là sợ không kịp nói vậy, đồng thời suy nghĩ cũng đi theo lời nói của Chung Sơn.
- Tại sao ngươi lại mang bát tiên nhưỡng đi, ngươi đã sớm biết từ trước là ở trong tiệc rượu không có bát tiên nhưỡng hay sao? Hay đó chỉ là thói quen của ngươi?
Chung Sơn lại hỏi.
- Ta… ta sao lại phải trả lời ngươi.
Tề Thiên hầu vô cùng tức giận phản kích.
- Đúng thế, ta cũng không biết tại sao ngươi lại phải trả lời ta, thật là đáng xấu hổ.
Chung Sơn giễu cợt nói.
- Chung Sơn… ngươi…
Tề Thiên hầu nhìn Chung Sơn, trong lòng tức giận nói.
Ngươi lại chảy nhiều mồ hôi rồi.
Chung Sơn nhìn về phía Tề thiên hầu, hiếu kỳ nói.
Tề Thiên hầu lập tức đưa tay lau, vẻ mặt vô cùng khủng hoảng.
- Có phải những ngày nay, mỗi khi ngươi ở trước linh đường của Anh Ninh, nàng đều hiện hồn vè tìm ngươi, nàng đã nói gì với ngươi vậy?
Chung Sơn lại hỏi.
- Trước đó ngươi đã đem tất cả mọi chuyện nói ra, moi người vẫn chờ xem, ở giữa trưa hôm đó ngươi đã làm gì?
Chung Sơn lại lập tức ngắt lời hỏi.
Vừa nghe Chung Sơn nói Tề Thiên hầu đã quát ầm lên:
- Ta không phải đã nói với ngươi ta ở Tây Uyển các uống rượu hay sao?
Tề Thiên hầu vô cùng khủng hoảng, những lời này vừa nói ra thì đã không kịp thở nữa, nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn mà nôn nóng.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói:
- Ta không phải nói là trưa hôm mà ngươi giết nàng, mà là giữa trưa ngày trước đó.
Tề Thiên hầu hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, hắn nôn nóng hô to:
- Giữa trưa hôm ta giết nàng, ta….
- Xôn xao…
- Xôn xao.
Ở trên triều đình, tất cả mọi người đều xôn xao nghị luận, tranh nhau nghị luận, vô cùng ồn ào, Tề Thiên hầu rõ ràng đã thừa nhận, hiện tại hắn đang trước mặt dòng họ cổ thị mà thừa nhận.
Tề Thiên hầu vừa mở miệng ra xong, biểu lộ của Chung Sơn lại trở nên kỳ lạ, đồng thời Chung Sơn lại nắm lấy phong thần cung ở bên cạnh.
Tề Thiên hầu vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
- Giữa trưa ngày hôm đó ngươi giết nàng là ngày nào?
- Giữa trưa ngày hôm đó ngươi giết nàng là ngày nào?
- Giữa trưa ngày hôm đó ngươi giết nàng là ngày nào?
Taị sao mình lai nói ra lời này, tại sao mình lại thừa nhận?
Sự tình bại lộ! Mọi chuyện đã bại lộ trong miệng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.