Trường Sinh Bất Tử

Chương 19: Thu phục đao nhân đồ!




Phía trên Đao Nhân Đồ Phủ.
Mặc dù thời gian Đao Nhân Đồ tới lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền chỉ có năm năm, nhưng thời gian năm năm này, tân khách tới chơi nối liền không dứt, nếu không phải bái sư, thì là lôi kéo quan hệ, khi đó, Đao Nhân Đồ rất phiền chán, vì vậy trừ số ít mấy người, ai cũng không gặp.
Nhưng dù vậy, cách làm đắc tội với người này cũng ngăn không được những người đó leo lên. Tiếng người vẫn ồn ào như cũ, nhưng kể từ sau khi đánh bại Phượng Hoàng Cương Vực trở về, hết thảy cũng thay đổi.
Số mệnh bể tan tành không thể tiếp tục bổ cứu, kết quả tốt nhất, chính là đầu thai chuyển thế. Ừm, cừu gia của Đao Nhân Đồ nhiều như vậy, còn có ai nguyện ý leo lên nữa?
Trước kia kết giao gọi là cùng hưởng giàu sang, hiện tại kết giao gọi là chung hoạn nạn. Nhân tính đều là như thế, chia nhau giàu sang của người khác, chen lấn vượt lên trước, chịu một phần tai nạn của người khác, người nào sẽ nguyện ý.
Đao Nhân Đồ là một người không có thân nhân gì, vì vậy quý phủ càng lộ vẻ vắng lạnh.
Thậm chí hôm qua, Đao Nhân Đồ nhìn thấy một hạ nhân lúc chính mình đang ngủ, len lén đi vào phòng, trộm đi mấy thứ Pháp bảo của chính mình.
Giờ phút này, giếng Đao Nhân Đồ càng tiêu điều.
Nhưng hôm nay, Đao Nhân Đồ Phủ có mấy khách nhân tới, đều là Tổ Tiên, đều có thân phận Tổ Tiên mà Công Thâu Tử mời tới, tất cả mọi người đến thăm Đao Nhân Đồ.
Tổng cộng bốn người, bốn người nhìn thấy tình trạng bi thảm của Đao Nhân Đồ, cảm giác về sự ưu việt nhất thời diệt hết. Ban đầu Đao Nhân Đồ chính là đệ nhất cao thủ trong mọi người a, tại sao lại lưu lạc tới mức này?
- Đao Nhân Đồ, ngươi không cần quá lo lắng, chuyện Công Thâu Tử đã đáp ứng, tự nhiên sẽ làm được, đến lúc đó chuyển thế đầu thai, lấy nội tình kiếp này của ngươi, tu luyện tới Tổ Tiên, hẳn không phải là quá khó khăn! Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ trợ giúp ngươi.
Nếu là không có mở mắt, Đao Nhân Đồ có lẽ còn có thể cảm động, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của bốn người thỉnh thoảng liếc về phía Huyết Đao của mình, trong lòng của Đao Nhân Đồ càng thêm cay đắng.
- "Đa tạ chư vị!
Đao Nhân Đồ nói.
- Là việc nên làm!
Mọi người lập tức nói.
- Lão gia, Lỗ Ngọc cầu kiến!
Một quản gia lập tức đi vào nói.
- Lỗ Ngọc?
Đao Nhân Đồ nhướng mày.
Bốn khách nhân khác cũng nghi hoặc nhìn nhìn Đao Nhân Đồ.
- Để cho hắn đi vào!
Đao Nhân Đồ mở miệng nói.
Rất nhanh, Lỗ Ngọc mang theo một Hắc y nam tử đi đến.
Bốn khách nhân là Tổ Tiên, căn bản khinh thường Lỗ Ngọc, huống chi còn có một người phàm Hợp Thể kỳ. Chẳng qua, dù sao Lỗ Ngọc cũng là một chút tình mọn mà huyết mạch Công Thâu Tử mới cho mà thôi.
- Chư vị tiền bối đều ở đây sao?
Lỗ Ngọc vừa tiến đến vừa cổ quái nói. Đồng thời trong lòng Lỗ Ngọc tò mò, trùng hợp như thế? Đúng dịp, có lẽ chỉ có Lỗ Ngọc mới có thể cảm thấy đúng dịp, nam nhân áo bào đen đi theo Lỗ Ngọc cũng là hài lòng khẽ mỉm cười.
- Lỗ Ngọc, ngươi có chuyện gì?
Đao Nhân Đồ mở miệng nói.
Lỗ Ngọc nhìn Huyết Đao mà Đao Nhân Đồ ôm vào trong ngực, đã bị thương thành như vậy lại còn ôm Huyết Đao?
- Công tử là tới yêu cầu tiền bối...
Hắc y nhân tức thời nói.
- Ngươi im miệng!
Lỗ Ngọc quay đầu quát bảo Hắc y nhân ngưng lại.
Nhưng những người khác lại vì vậy mà nghi hoặc, yêu cầu? Đao Nhân Đồ thiếu hắn cái gì sao?
Lỗ Ngọc không chịu nói tiếp, bốn khách nhân Tổ Tiên cũng biết mình ở chỗ này ngăn cản.
- Đã như vậy, qua chút ít thời gian, chúng ta trở lại thăm ngươi!
Bốn khách nhân nói.
- Quản gia, giúp ta hảo hảo tiễn các vị đây!
Đao Nhân Đồ mở miệng nói.
- Vâng!
Quản gia tiễn bốn khách nhân Tổ Tiên ra ngoài.
Nhưng sự hiếu kỳ của bốn người cũng không có vì vậy mà tiêu trừ, rời đi Đao Nhân Đồ Phủ Thượng nhưng lại thời khắc chú ý ở nơi xa.
- Biến, các ngươi cút cho ta! Khụ khụ!
Trong phủ nhất thời vang lên âm thanh rống giận của Đao Nhân Đồ. Âm thanh tê liệt, âm thanh tràn đầy thù hận.
Lỗ Ngọc cùng Hắc y nam tử lảo đảo nghiêng ngã đi ra khỏi Đao Nhân Đồ Phủ Thượng. Đại môn Đao Nhân Đồ Phủ Thượng ầm ầm đóng kín.
Sắc mặt Lỗ Ngọc vô cùng khó coi, mà Hắc y nhân kia sau khi ra khỏi Đao Nhân Đồ Phủ Thượng, không ngờ nhổ nước miếng vào đại môn của Đao Nhân Đồ Phủ, bộ dáng rất khinh thường.
Cứ như vậy, Lỗ Ngọc cùng Hắc y nhân rời đi.
Nhưng một màn này lại bị tứ đại cường giả Tổ Tiên nhìn ở trong mắt, bốn người cũng vô cùng tò mò, Đao Nhân Đồ Phủ Thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đao Nhân Đồ làm sao sinh ra xung đột lớn như vậy cùng Lỗ Ngọc? Lỗ Ngọc tới yêu cầu cái gì?
Lỗ Ngọc cùng Hắc y nhân trở lại quý phủ của Lỗ Ngọc.
- Ngươi cũng thấy đấy, Đao Nhân Đồ không muốn, ta cũng không có cách nào!
Lỗ Ngọc nói, đồng thời trong mắt cũng hiện lên một tia khẩn cầu, khẩn cầu Hắc y nhân nghe chuyện thả người, ngừng lại từ bây giờ.
- Được rồi! Cũng chỉ có thể coi như là đại nhân xui xẻo! Ta sẽ bẩm báo chi tiết cho đại nhân!
Hắc y nhân thở dài nói.
- Tốt!
Lỗ Ngọc hô to khẩu khí. Rốt cục tiễn bước được tên sát tinh này.
Buổi tối hôm đó, Đao Nhân Đồ Phủ Thượng.
Số mệnh Đao Nhân Đồ bể tan tành, không khác người phàm, vô cùng cần nghỉ ngơi, nhưng giờ phút này như thế nào cũng ngủ không được, nhìn Huyết Đao trong ngực, trong mắt chỉ còn lại có vô tận khổ sở.
Huyết Đao theo hắn chinh chiến nhiều năm, đã sớm là đồng bạn thân nhất!
- Hiện tại chính mình còn có thể bảo vệ nó sao? Lỗ Ngọc xuất hiện, có phải ý tứ của Công Thâu Tử hay không? Mình và Huyết Đao có thể làm bạn bao lâu?
- Người nào?
Trong lòng Đao Nhân Đồ cả kinh. Chẳng lẽ có người chuẩn bị giết người diệt khẩu?
Công Thâu Tử chính là đã dặn dò, bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn tới mình a, nhưng Lỗ Ngọc xuất hiện, lời nói của Công Thâu Tử còn có thể tin sao? Giết người đoạt bảo?
- Là ta!
Trong bóng tối bỗng nhiên vang lên một cái thanh âm.
Nghe được cái thanh âm này, mặt Đao Nhân Đồ liền biến sắc. Chủ nhân của thanh âm này, cả đời Đao Nhân Đồ cũng không thể quên được. Chính là Kim Bằng đã đánh chính mình thành như vậy/
Nhìn Kim Bằng đi ra từ trong bóng tối, Đao Nhân Đồ lạnh lùng nói:
- "Là ngươi!
- Là ta!
Kim Bằng gật đầu.
- Không thể nào, làm sao ngươi lại sẽ không có chuyện gì nhanh như vậy? Mặc dù ta không có thương tổn được mệnh cách của ngươi, nhưng thần hồn của ngươi khẳng định bị sát khí của ta xé, không có năm năm, ngươi không thể nào khôi phục!
Đao Nhân Đồ không tin nói.
- Năm năm? Ta đây không phải là đang rất tốt sao? Chỉ cần ngươi nguyện ý, Thánh vương cũng có thể trị lành mạng của ngươi rất nhanh!
Kim Bằng thản nhiên nói.
- Không thể nào! Không ai có thể trị hết!
Đao Nhân Đồ không tin nói. Trong mắt lóe lên một cổ kích động, một cổ không tin.
- Ngươi bây giờ còn có cái gì đáng để ta lừa gạt sao?
Kim Bằng thản nhiên nói.
Quả nhiên, sau những lời này, trong nháy mắt Đao Nhân Đồ yên tĩnh trở lại, chính mình còn có cái gì đáng để hắn lừa gạt? Hắn muốn giết mình, dễ như trở bàn tay! Đoạt Huyết Đao, dễ như trở bàn tay
Chỉ trong hai ngày, Đao Nhân Đồ biến mất ở quý phủ, nhưng tin tức sau năm ngày mới truyền ra ngoài. Đao Nhân Đồ biến mất. Kèm theo Đao Nhân Đồ biến mất thì lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền bỗng nhiên xuất hiện một trận đánh cuộc, một trận đánh cuộc trước khi khai chiến.
Một đám Tổ Tiên được Công Thâu Tử đưa tới trong tay, toàn bộ nhiều hơn một ký ức thủy tinh, nhìn đánh cuộc bên trong.
Bên trong có ba người, Lỗ Ngọc, Vương Tĩnh Văn, Niết Phàm Trần.
- Tốt, cứ định như vậy, trận chiến đầu tiên, nếu như Đao Nhân Đồ thua, ta làm chủ, tặng Huyết Đao cho các ngươi, nếu là Đao Nhân Đồ thắng, ngươi cần phải đưa cho ta Tổ Tiên khí còn có Đả Thần Tiên!
- Làm chủ? Ta tự nhiên có thể làm chủ cho Đao Nhân Đồ!
Mí mắt của một đám Tổ Tiên cuồng loạn một trận. Đao Nhân Đồ liều chết chiến đấu vì Công Thâu Tử, không ngờ cuối cùng luân lạc tới loại kết cục này? Chẳng lẽ vừa bắt đầu Công Thâu Tử cũng không quản sống chết của bọn họ?
Huyết Đao? Huyết Đao bại bởi nam tử trong ký ức thủy tinh? Là ý tứ của Lỗ Ngọc, hay là ý tứ của Công Thâu Tử?
Như vậy, mình không phải là cũng bị coi làm tiền đánh cuộc giống như Huyết Đao sao?
Trong lúc nhất thời, Tổ Tiên đi tới lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền, tất cả đều cau mày, đồng thời toàn thân cũng là một trận hơi lạnh thấu xương.
Trong lòng nguội lạnh, tâm tư cống hiến cho Công Thâu Tử ban đầu đã yếu đi.
Đao Nhân Đồ đâu? Hắn làm sao bỗng nhiên biến mất? Mọi người không ngừng suy đoán.
Quý phủ của Lỗ Ngọc!
Trên bàn Lỗ Ngọc có ba cái ký ức thủy tinh, đây là hạ nhân có được ở chợ.
- A!
Lỗ Ngọc một chưởng chụp vỡ ký ức thủy tinh.
- Vô liêm sỉ, tên lường gạt, tên lường gạt!
Lỗ Ngọc cuồng rống lên.
Tiếp theo, Lỗ Ngọc lại phát cáu, đại lượng vật phẩm danh quý trong đại điện bị Lỗ Ngọc đạp nát.
- Công... Công tử!
Quản gia nhỏ giọng nói.
- Chuyện gì?
Trong mắt Lỗ Ngọc lóe lên một cổ điên cuồng.
- Tiên thánh triệu kiến ngươi, bảo ngươi lập tức đi gặp hắn!
Quản gia e ngại nói.
- Tổ tiên triệu kiến?
Trên mặt Lỗ Ngọc nhất thời xụ xuống. Công Thâu Tử triệu kiến. Thân hình Lỗ Ngọc cứng ở nơi đó.
Lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền, Công Thâu Tử sau khi biết từ đầu đến cuối, tự nhiên hiểu hết thảy.
Nhưng khi nghĩ muốn bổ cứu, hết thảy đều chậm. Lúc này đi ra ngoài giải thích, chỉ biết càng giải thích càng hỏng bét, thậm chí làm cho người ta cảm giác mình vô năng. Tức giận Lỗ Ngọc phạm sai lầm lớn lần này, Công Thâu Tử giam cầm Lỗ Ngọc không để cho hắn ra cửa. Tiếp theo âm thầm phái ra đại lượng tìm kiếm Huyết Đao.
Dĩ nhiên, ở trong mắt Công Thâu Tử, Đao Nhân Đồ khẳng định là dữ nhiều lành ít. Số mệnh bể tan tành, chính mình cũng không có cách nào, còn ai có biện pháp? Chết đó là tất nhiên, hiện tại chủ yếu là phải tìm được chuôi Huyết Đao này, bởi vì Công Thâu Tử có một loại dự cảm xấu.
Đao Nhân Đồ bị dẫn tới Ly Hỏa Thánh Đô.
Chung Sơn còn đang bế quan, vì để trị liệu cho Hạo Mỹ Lệ cùng Kim Bằng, Chung Sơn mở Cát Đồng ra, tiêu hao quá lớn!
Một tháng sau, Chung Sơn mới ra ngoài gặp Đao Nhân Đồ.
Trong đại điện, có Chung Sơn, Kim Bằng, Hạo Mỹ Lệ, còn có Đao Nhân Đồ hư nhược.
- Có thể nói, ta đã nói!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Ngươi có thể bảo đảm trị lành cho ta? Chữa trị số mệnh của ta?
Đao Nhân Đồ vẫn có chút không tin.
- Ta cần gì lừa ngươi? Mà ngươi giao ra tất cả, chỉ là thần phục Đại Tranh ba ngàn năm mà thôi, nếu là ta không thể trị cho ngươi, ba ngàn năm này cũng chỉ là một chuyện cười.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Đao Nhân Đồ một trận trầm mặc, trên mặt giãy dụa một trận. Thật giống như không cam lòng, càng nhiều hơn nữa là không tin!
Đám người Chung Sơn kiên nhẫn chờ chực.
- Tốt, ta đáp ứng ngươi!
Đao Nhân Đồ hạ quyết định, nói.
Chuyển thế đầu thai, Công Thâu Tử nói là chuyển thế đầu thai, đến lúc đó có thể gian lận lại nói khác hay không, cho dù chuyển thế đầu thai, kiếp sau cũng không nhất định có thể đạt tới độ cao hôm nay. Trận đánh cuộc này, vì sao không đánh cuộc? Mình đã đến tình cảnh lúc này, còn có cái gì không buông được?
- Đã như vậy, Hạo Mỹ Lệ!
Chung Sơn nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ.
- Tốt "
Hạo Mỹ Lệ lập tức lấy Sinh Tử Bộ ra.
Nhìn Sinh Tử Bộ kia, Kim Bằng cổ quái một trận, dường như ban đầu chính là mình lên con tàu cướp biển Đại Tranh như vậy a.
- Ta Đao Nhân Đồ thề, nếu như Chung Sơn trị lành số mệnh của ta, ta nguyện thần phục Đại Tranh ba ngàn năm, nếu như có trái lời thề, trời tru đất diệt! Không chết tử tế được!
Đao Nhân Đồ cũng vô cùng dứt khoát, trực tiếp thề.
- Thề thành!
Hạo Mỹ Lệ mang theo một cổ hài lòng nói.
Kim Bằng bên cạnh có chút thương hại nhìn Đao Nhân Đồ, chính mình chẳng qua là chế ước một ngàn năm, ngươi cũng là ba ngàn năm, ngươi không tin? Thánh vương dùng Cát Đồng cứu ngươi, còn không phải là như đang chơi trò chơi sao? Nghe đồn ban đầu thần thông của Lạc Tinh Trần tan biến, cũng được Thánh vương chữa trị, huống chi mạng của ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.