Trường Sinh Bất Tử

Chương 182:




Địa hình là theo bản đồ Đại Vũ đế triều, tất cả đều dụng hết trăm phần sức mạnh, cùng với chủ tướng.. Binh lực hai bên giống nhau, có ta làm trọng tài công bằng. Bây giờ, trong số hai quân đoàn trưởng của ta, ngươi chọn một đi.
Chung Sơn cười nói.
Chọn một?
Đương nhiên Thiết Huyết tin rằng mình không thua hai người họ. Đường đường là một quân đoàn trưởng thứ nhất của Đại Vũ đế triều sẽ bại dưới tay một quân đoàn trưởng của một vương triều nho nhỏ sao?
Quân đoàn trưởng thứ nhất, Lâm Khiếu!
Quân đoàn trưởng thứ hai, Anh Lan!
Không chút do dự, Thiết Huyết chỉ Lâm Khiếu. Mặc kệ thế nào, Anh Lan cũng là nữ tử, hơn nữa lại còn là quân đoàn trưởng thứ hai. Đã đánh đương nhiên là muốn đánh người mạnh nhất mới có thể khiến cho Chung Sơn tâm phục khẩu phục!
- Ngươi!
Thiết Huyết chỉ vào Lâm Khiếu.
- Lâm Khiếu!
Chung Sơn nhấc ngón tay một chút.
- Dạ, bệ hạ!
Lâm Khiếp lập tức cười cười đi tới trước sa tráng diễn kỳ đài.
Lâm Khiến vốn là thần tử của Đại Côn, trong mắt những người này cũng chỉ có một lần đó là ra tay mà thôi, không có nhiều năng lực.
Nhưng khi còn ở Đại Côn quốc, Chung Sơn và hắn xưng huynh gọi đệ. Có thể khiến cho Chung Sơn yêu thích xưng huynh gọi đệ, thiên hạ không có mấy người.
Thần tử Đại Côn. Khi đó Lâm Khiếu còn giấu tài. Khí đó, trong lòng vẫn còn mâu thuẫn với Đại Côn quốc, căn bản không có dụng tâm đánh giặc, lăn lộn quân thần, nói gì đến bãn lĩnh thật của hắn?
Anh Lan lúc trước, khi còn bé ở chiến khu, một người bình định bốn quốc, thậm chí một danh hào thôi cũng dọa triệu quân lùi bước, thậm chí sau này còn chiếm được Bát Môn Kim Tỏa trận, cao thủ như thế, lại xếp hàng thứ hai.
Thứ hai! Huống chi đây là thứ nhất.
Lấy thực lực mà nhìn người, đó là mãng phu. Đương nhiên, đạt tới trình độ cả Đại Huyền Vương thì không cần nói đến. Bởi một người họ thôi cũng có thể quyết định toàn bộ chiến cuộc!
Thiết Huyết ngoài miệng thì lạnh, nhưng trong bụng lại rất cẩn thận.
Chung Sơn, Dịch Diễn, Anh Lan đứng bên cạnh sa tràng diễn kỳ đài, có thể quan sát toàn bộ chiến trường hai bên.
Còn Thiết Huyết và Lâm Khiếu cũng đang đứng ở hai bên sa trường diễn kỳ đài.
Hai người khoát tay bước lên sa trường diễn kỳ đài, có thể dựa vào thần thức ra lệnh và khống chế.
Đồng thời, trước mặt hai người xuất hiện một vầng hào quang, khiến cho khi người ở trên chiến trường thì chỉ thấy binh lính của mình. Binh của người khác, chỉ có lập trạm canh gác, quay về báo cáo lại mới có thể biết.
- Hai bên có ba triệu quân, sáu tòa thành trì. Cướp được tất cả thành trì của đối phương tính thắng.
Chung Sơn cười nói.
Đây là chiến đấu thuần túy, không có một cái gì ngoài vòng chiến, thể hiện bãn lĩnh hai người.
- Bắt đầu đi!
Dịch Diễn nhẹ nhàng lên tiếng.
Thiết Huyết và Lâm Khiếu đều không nói gì, dùng thần thức tao túng binh của mình, phân ra chủ công, phòng thủ, dụng trăm phần sức lực bắt đầu cuộc chiến.Đại chiến bắt đầu, Trường Sinh Điện cũng chìm vào tĩnh lặng.
Thiết Huyết hết sức chăm chú, tập trung tinh thần tổng lĩnh ba triệu quân, Lâm Khiếu nhìn chiến trường, khẽ mỉm cười.
Dốc hết sức mình, ngay từ đầu Thiết Huyết đã phi thường hưng phấn, coi như nắm chắc thắng lợi trong tay! Nhưng sau một ngày, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi! Lâm Khiếu vẫn cứ giữ được bình tĩnh như trước.
Dịch Diễn thở sâu, lắc đầu với Thiết Huyết, lại nhìn sang Lâm Khiếu nhìn thật sâu.
Anh Lan vẫn đang bị vây trong hưng phấn, đôi tay hơ hơ kích động, không tự giác bắt lấy cánh tay Chung Sơn, Chung Sơn sủng nịnh cười cười không ngăn cản.
- Hô ô!!!!
Thiết Huyết hô lên thật dài.
- Đa tạ!
Lâm Khiếu vẫn cười không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Là ngươi gian xảo. Ta không cam lòng. Ta không cam lòng.
Thiết Huyết tức giận kêu lên, hiển nhiên phi thường không hài lòng với kết quả này.
Nhưng Dịch Diễn đứng một bên cũng khe khẽ thở dài, lắc đầu. Không còn ôm hy vọng vào Thiết Huyết nữa.
- Có thể thử lại lần nữa!
Bỗng Lâm Khiếu lên tiếng.
- Hả?
Thiết Huyết hơi sửng sốt, lại nhìn Chung Sơn.
Chung Sơn cũng lại giơ một tay lên ra hiệu các ngươi cứ tiếp tục.
Thiết Huyết không tin vào mưu kế, trận thứ hai tiếp tục.
Trước đó là một ngày, lần thứ hai chỉ trong nửa ngày. Thiết Huyết ôm một bụng phi thường không cam tâm bị đánh bại. Quân đội ba triệu lính chết toàn bộ, chết sạch. Sáu tòa thành bị đoạt toàn bộ! Thất bại hoàn toàn, buồn bực.
Vì sao mà bực bội? Bởi lúc này, trong lần chiến đấu này cuối cùng là xung phong liều chết, đều là những binh lính cuối cùng của Lâm Khiếu và Thiết Huyết. Trên chiến trường đánh đến lúc chỉ còn lai vài người. Binh lính thật sư đã chết toàn bộ, chế sạch, ngay cả vài binh lính cuối cùng này cũng đều là người của Lâm Khiếu.
Vài tiểu binh còn sống sót cắm cờ lên thành trì của Thiết Huyết. Thiết Huyết có thể không buồn bực sao?
Mỗi lần như thế, sau khi lưỡng bại câu thương, chỉ còn lại một hai, ba, năm binh lính của Lâm Khiếu, chỉ vài người cuối cùng này đã quyết định chính cuộc chiến, Thiết Huyết có thể không buồn bực sao?
- Lại đến?
Cơn tức dần lên cỏ, không hiểu sao trào lên miệng Thiết Huyết.
Trận thứ ba, vẫn như trước, nửa ngày công phu, binh của Thiết Huyết bị diệt sạch, binh của Lâm Khiếu chỉ còn lại hai, ba đem cờ xí cắm lên thành trì. Thiết Huyết lại buồn bực!
Thiết Huyết không tin vào mưu mẹo, nhưng lúc này đây thì cũng phải tin.
Ánh mắt của Anh Lan đã sớm không còn đặt trên chiến trường, nhưng bàn tay vẫn giữ lấy tay Chung Sơn, trên mặt tươi cười thỏa mãn.
Dịch Diễn nhìn chiến trường đành cười khổ, muốn khuyên Thiết Huyết không cần cố nữa, nhưng nhìn Chung Sơn cũng không nói gì nữa.
- Một trận nữa, một trận cuối cùng.
Lâm Khiếu nhìn Chung Sơn.
- Quyết chiến!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Dạ!
Lâm Khiếu lập tức đáp.
Trận thứ tư bắt đầu, ngay từ đầu, Thiết Huyết đã cau mày cổ quái, còn vẻ mặt của Lâm Khiếu cho tới giờ vẫn không chút thay đổi.
Bỗng nhiên, Thiết Huyết mở trừng hai mắt.
- Sao lại thế này? Nơi này thế nào lại có lửa? Ở đây có núi lửa, nhưng thế nào lại bắn tên lúc này? Không đúng! Không phải! Thế nào lại hoàn hảo bay đến chỗ binh lính của ta tập trung mới nổ? Thiết Huyết không tin hét lớn.
- Tốt lắm!
Dịch Diễn quát lên một tiếng.
- Vê sau gọi ta là quân đoàn trưởng!
Dịch Diễn trịnh trọng ra lệnh.
- Nhưng….
Thiết Huyết còn muốn kêu lên.
- Lâm tướng quân lĩnh quân thực sự cho tại hạ mở rộng tầm mắt! Dịch Diễn bội phục!
- Dịch tướng quân khách khí rồi!
Lâm Khiếu vẫn cứ nói ít như trước.
- Đại đô…. Quân đoàn trưởng hắn chơi ăn gian!
Thiết huyết không phục tức tối.
- Chơi gian? Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn không phát thiện ra? Từ đầu tới giờ Lâm tướng quân đều là lấy một triệu quân đấu với ba triệu quân của ngươi? Còn nữa, trận đầu tiên Lâm tướng quân và ngươi, ngươi toàn quân tuyệt diệt, Lâm tướng quân chỉ chết ba trăm ngàn quan, chênh lệch gấp bội. Trận thứ hai, ngươi toàn quân bị diệt, Lâm tướng quân chỉ chết có tám vạn! Trận thứ ba, ngươi vẫn toàn quân bị diệt, Lâm tướng quân chỉ chết năm vạn quân. Chệnh lệch tới sáu mươi lần. Mà đó mới chỉ là Lâm tướng quân chơi đùa với ngươi thôi đó. Nếu hắn muốn đoạt thành trì sao còn chờ binh lính của ngươi chết hết toàn bộ? Một trận cuối cùng, núi lửa phát nổ cũng không phải là chuyện trùng hợp, là Lâm tướng quân châm nổ. Lâm tướng quân chết ba ngàn quân đã dẫn toàn bộ đại quân của ngươi vào trung tâm tòa núi lửa, châm nổ. toàn quân của ngươi bị diệt sạch. Chênh lệch một ngàn lần! Còn chơi gian gì ở đây?
Dịch Diễn thở dài.
- Ta không tin!
Thiết Huyết hiển nhiên rất khó có thể chấp nhận đả kích thất bại này.
Rất nhanh, một thái giám bên cạnh đưa tới một quả cầu pha lê ký ức, để cho Thiết Huyết tự mình nhìn.
- Lâm tướng quân đúng là nắm chắc chiến trường không ai có thể so sánh với người. Chiến trường này chỉ vài lân công phu đã bị Lâm tướng quân nhìn thấu. Đối phó với người căn bản có thể không dùng binh. Châm nổ một núi lửa như vậy là đủ rồi.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
Vội nhìn lại tất cả, cuối cùng Thiết Huyết cũng hết hy vọng! Đến thế này còn đánh cái rắm! Đây không phải là hai quân chiến đấu, mà chính mình mất mặt! Lâm Khiếu! Quân đoàn trưởng thứ nhất của Đại Tình vương triều?
Nhìn Lâm Khiếu Kim Đan kỳ, sắc mặt thủy chung chưa một lần thay đổi, cuối cùng Thiết Huyết cũng cúi đầu.
- Thiết Huyết bội phục.
Thiết Huyết trịnh trọng nói.
- Thiết Huyết tướng quân khách khí!
Lâm Khiếu cười nói.
- Nhưng Lâm Khiếu tướng quân cũng không cần chỉnh ta thê thảm đến thế chứ. Như vậy từ sau ta còn không bị ba quân chê cười sao?
Thiết Huyết cười nói.
Thiết huyết cũng là người thoáng tính, nếu thấy không bằng Lâm Khiếu tất sẽ không chơi xấu. Người tài chính là người tài, phục người đáng phục chứ không chết vì sĩ diện!
- Ba quân chê cười, Thiết Huyết tướng quân không cần để ý, sẽ không ai chê cười người đâu. Tuy nhiên, cũng coi như vận khí của ngươi tốt nữa.
Lâm Khiếu cười cười.
- Hả?
Thiết Huyết hơi sửng sốt.
- Nếu ngươi chọn Anh Lan tướng quân, ta cam đoan ngươi còn thê thảm hơn nữa. Ta chắc chắn.
Lâm Khiếu cười nói, cũng coi như đã tiếp nhận Thiết Huyết này.
- Lâm gia gia, người lại giễu cợt ta!
Anh Lan cãi lại.
- Ha ha, ta cũng không có ý giễu cợt ngươi. Ta chỉ muốn đề tỉnh Thiết Huyết tướng quân, bằng không sau này bị ngươi bán còn muốn kiếm tiền cho ngươi.
Lâm Khiếu cười đáp.
- Tốt, giờ ta tuyên bố, Dịch Diễn sẽ là quân đoàn trưởng thứ ba của Đại Tình vương triều. Còn về phần Thiết Huyết tướng quân, tiếp tục dưới trướng quân đoàn thứ ba, nghe theo Dịch Diễn điều khiển.
Chung Sơn nhắc lại.
- Thần tuân chỉ!
Thiết Huyết và Dịch Diễn gần như đồng thanh.
Đại Tình vương triều, một vương triều đặc biệt như thế! Một vương triều nho nhỏ, ngọa hổ tàng long, không thể không ngờ!
Thần Châu đại địa!
Một tháng rưỡi sau, Đại Vũ đế triều tất cả ai không phục đều được dọn sạch. Hiện tại, không còn Đại Vũ đế triều! Chỉ có Đại La thiên triều.
Hơn một trăm bốn mươi tòa thành trì, hoàn toàn trở thành thành trì của Đại La thiên triều.
Chung Sơn cũng thuận lợi củng cố Kim Đan kỳ tầng thứ chín!
Thiên Không Chi Thành! Chính là nơi ở của Chung Sơn, một tòa cung điện!
Sau khi Chung Sơn lên ngôi, sắp xếp tướng lĩnh hai bên, đám người Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song, các tướng lĩnh khác cũng không có ở đây.
Thiên U công chúa ngồi sau chiếc bàn bên cạnh nhìn Chung Sơn.
- Nạp Lan Phiêu Huyết thật quá mạnh!
Chung Sơn cảm thán.
- Đúng vậy, Đại Huyền Vương và Dần Sát Thiên thì cũng không ngại hắn. Nhưng Nạp Lan Phiêu Huyết không thể không chết. Cuối cùng, Đại Huyền Vương lấy đại trận Chu Thiên tinh đáu của Đại Huyền Thành ta mới có thể dần dần giết được hắn.
Thiên U công chúa cảm thán.
- Đại trận Chu Thiên tinh đấu?
Chung Sơn chăm chú nhìn Thiên U công chúa.
- Đại trận Chu Thiên tinh đấu?
Chung Sơn nhìn chằm chằm Thiên U công chúa.
- Đại trận Chu Thiên tinh đấu đã được giản lược. Đây là do Thánh Thượng sáng chế ra, trận pháp mạnh nhất cũng chỉ có Thánh Thượng mới có thể bày ra. Tứ đại thái tử cũng chỉ có thể bày ra trận pháp giản lược mà thôi. Truyện
Thiên U công chúa lắc đầu thở dài.
- Trong thành Đại Huyền đã sớm có bố trí?
Chung Sơn nhìn Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy, Đại Huyền thành chính là nhờ bố trí trận này mà đứng vững. Nhưng Nạp Lan Phiêu Huyết cũng thật sự quá mạnh. Tuy người đã chết nhưng cũng đã hủy toàn bộ đại trận Chu Thiên tinh đấu, toàn bộ Đại Huyền thành trở thành bãi đất không. Quá mạnh!
Thiên U công chúa cảm thán.
- Báo…
Bên ngoài đại điện bỗng có tiếng thông báo.
Rất nhanh, một tiểu binh vọt vào!
- Bẩm báo đại soái, Đại Huyền Vương có lệnh!
Tiểu binh quỳ xuống đưa lên một phong thư.
Hắn lấy phong thư, Chung Sơn vội vàng xé mở đọc nhanh.
Vừa nhìn thấy, hắn trợn tròn hai mắt.
- Thế nào lại như vậy?
Chung Sơn kinh ngạc, mọi người cũng kinh ngạc khi thấy vẻ mặt này của hắn.
- Đại soái, làm sao vậy?
Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thiên U công chúa nghi hoặc hỏi.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, đưa bức thư cho nàng.
Cầm bức thư, hai mắt công chúa mở tròn, cũng đầy vẻ không tin, đưa cho đám người Thủy Vô Ngân, chúng tướng tuyền tay nhau xem.
- Tiêu Vong đã chết! Làm sao như vậy được? Đại Đô Đốc Đại Quang đế triều, Tiêu Vong đã chết?
Thủy Vô Ngân cả kinh, kêu lên.
Đúng vậy, Tiêu Vong, trong mắt bất kỳ ai cũng đều là một nhân vật phong hoa tuyệt đại, một tài năng thông thiên, đã chết?
Không chỉ Tiêu Vong đã chết, mà hai nghĩa tử của Tiêu Vong, Tiêu NGuyên Phong, Tiêu Nguyên Đăng cũng đã chết?
Tiêu Vong mới trước đó còn là đại địch của Chung Sơn, đã chết?
- Thật sự đã chết, thi thể của ba cha con Tiêu Vong, hiện đang được giữ trong Nguyệt Minh thành. Do quân Hạng Bố coi giữ. Giữ thi thể trong kinh thành, báo cáo thiên hạ!
Thiên U công chúa cũng cảm thán.
- Tề Thiên Hầu, là hắn? Ta nói, trong khoảng thời gian này không có nhìn thấy Tề Thiên Hầu, là ngày ấy khi tổng tiến Đại Vũ đế triều cũng không thấy bóng dáng hắn. Hóa ra khi đó thực sự là hắn đang lập mưu đối phó Tiêu Vong? Công lao thật lớn! Công lao siêu lớn! Chém giết Tiêu Vong, chính là phá hủy một phần ba Đại Quang!
Chung Sơn vô cùng xúc động!
- Nhưng, đại soái, không phải người nói Tiêu Vong là một người thật sự đại trí tuệ, không có khả năng trúng mai phục sao? Như thế nào lại có chuyện hắn tính không tới nữa?
Liễu Vô Song nghi hoặc hỏi.
- Đại trí tuệ? Đại trí tuệ thì không thể chết được sao? Đại trí tuệ thì không thể trúng mai phục sao? Nhưng nếu Tề Thiên Hầu dụng binh, Tiêu Vong cho dù khinh địch cũng không có khả năng bị giết!
- Cái này??
Liễu Vô Song nghẹn lời.
- Tốt lắm, các ngươi đi chỉnh quân đi, dựa theo như lời bức thư của Đại Huyền Vương, giờ ta không phỉa tổng lĩnh mười lăm lộ nữa, mà trở thành một Nguyên Soái đại quân dưới trướng Đại Huyền Vương. Hiện nay chiến trường Đại Vũ đế triều đã hoàn toàn an ổn, sau đó sẽ tấn công Đại Quang đế triều, Đại Quang đế triều Đại Đô Đốc Tiêu Vong đã chết, đã chết, như vậy về sau sẽ toàn lực xung phong liều chết! Các ngươi đi chỉnh quân, chờ lệnh của ta!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Dạ!
Chúng tướng lập tức đáp, sau đó nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Chung Sơn ngồi trong đại điện, nhíu mày đăm chiêu.
- Ngươi nghi ngờ thủ đoạn của Cổ Lâm giết Tiêu Vong sao?
Thiên U công chúa hỏi.
- Ách, nàng biết?
Chung Sơn hiểu ra.
- Không phải, ta chỉ suy đoán!
- Đoán cái gì?
Chung Sơn nghi ngờ hỏi lại.
- Ngươi có biết, vì sao Cổ Lâm được phong là Tề Thiên Hầu? Tề Thiên? Và Thiên Tề, Đại La thiên triều là Thánh Thượng, kia không phải là cùng sánh vai với Thánh Thượng sao? Biết vì sao không?
- Vì sao?
Chung Sơn nghi ngờ hỏi.Chuyện này Chung Sơn vẫn chưa hiểu.
- Bởi vì kiếp trước của Cổ Lâm.
Thiên U công chúa đáp.
- Kiếp trước?
- Một ngày kia, Cổ Lâm quay lại Thái Cổ thánh đô, trong bảo khố pháp bảo của Thánh Thượng, một cây bổng hoa văn rống tím, pháp bảo cửu phẩm, bỗng nhiên bay thẳng lên trời lao vào trong tay Cổ Lâm. Một khắc đó, Thánh Thượng và tứ đại thái tử đều đã biết kiếp trước của hắn, Chuyển thế của chủ nhân cây gậy hình rồng tím đó chính là Cổ Lâm!
Sao? Chung Sơn nhíu mày.
- Kiếp trước của Cổ Lâm là chí tôn Hầu Viên tộc, Thân Tề Thiên!
Thiên U công chúa đáp.
- Thân Tề Thiên? Hầu Viên tộc?
Chung Sơn trợn tròn mắt hỏi lại.
- Không sai, đúng là Hầu Viên tộc, chí tôn của tất cả các loại khỉ, vượn, tinh tinh trong thiên hạ. Có điều sau đó đầu thai thành người.
Công chúa đáp lại.
- Khó trách hắn có thể triệu tập đông vượn thế. Thân Tề Thiên.
- Đúng vậy, chỉ có điều trí nhớ kiếp trước còn chưa khôi phục. Cổ Lâm cũng không muốn khôi phục. Nhưng hắn biết chuyện này nên có thể triệu tập rất đông vượn!
- Người nói, Tiêu Vong có thể là Tề Thiên Hầu triệu tập vô số khí triệu tập vô số khỉ và vượn hùng mạnh và giết chết? Chung Sơn nhìn chằm chằm công chúa.
- Rất có khả năng! Tuy nhiên, người ngoài lại không biết, chỉ biết Tiêu Vong đã chết, hiện đang ở lại Nguyệt Minh thành mà thôi. Mà đại soái nơi đó cũng là Hạng Bố, xem ra trước đó Tề Thiên Hầu đã hợp mưu với Hạng Bố!
Thiên U công chúa phán đoán.
- Hạng Bố? Thực lực của Hạng Bố như thế nào?
- Hoàng Cực cảnh!
- Ừ!
Chung Sơn gật đầu.
- Ngươi tính làm sao bây giờ?
Thiên U công chúa hỏi.
- Ta định tới Minh Nguyệt thành xem xét! Tiêu Vong này chết rất oan!
Chung Sơn ngưng trọng.
- Oan? Ha ha, là rất oan!
- Ta không phải là có ý đó, ý của ta là nói, Tiêu Vong trốn nấp, căn bản là không thể hiện ra, sau lưng hắn còn có một lực lượng nữa. Nhưng lại chết dưới tay người có thực lực kém hơn, rất ức!
Chung Sơn thở dài.
- Sau lưng còn có một lực lượng, ngươi đang nói đến Đại Quang đế triều? Thiên U công chúa nhíu mày hỏi.
- Không phải! Hắn lắc đầu.
Không phải?
Nàng cũng hơi khựng lại.
- Còn nhớ lúc trước khi chúng ta bị người ta chôn sống không?
Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa.
Nhắc tới lần chôn sống đó, sắc mặt công chúa hơi ửng lên. Cái lá cây vẫn còn chưa mục.
- Tiêu Thu Thủy, cháu của Tiêu Vong! Thiên U công chúa hỏi.
- Tiêu Thu Thủy, cháu của Tiêu Vong!
Thiên U công chúa hỏi.
- Không sai, đúng là hắn. Người đó lại phân thây thiếu niên ma tộc Tà Diễm làm một trăm mãnh.
Nghe tới đó, Thiên U công chúa cũng đã thầm sâu chuỗi tất cả, hai măt cũng mở tròn to.
Thần Châu đại địa,tại một u tuyền là một cung điện khổng lồ. cả cung điện sáng choang trong suốt. Trên tòa đại điện trung tâm phía trên có một tấm hoành phi di động có ghi ba chữ phi thường kiêu ngạo.
Kiếm Thần Cung!
Bên ngoài Kiếm Thần cung chỉ có một nữ tử áo trắng xinh đẹp phi thường, khuôn mặt nõn nà tràn đầy ngạo khí, hai mắt sáng lấp lánh sắc bén, vô cùng lợi hại, chỉ nhìn một cái cũng như có kiếm ý bắn ra.
Một cổ kiếm ý hùng mạnh như ẩn như hiện trong hai mắt.
Áo choàng dài, nhìn thì phi thường dịu dàng, nhưng nếu nhìn kỹ thì mỗi nếp gấp đều là hình một mũi kiếm.
Nữ tử thong thả đi qua đi lại trong đại điện.
- Sao lại thế này? Vì sao trong lòng ta lại bực bội đến vậy? Là tu luyện đã xảy ra vấn đề gì sao?
Nàng siết siết nắm tay ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống lòng lại bực bội mà đứng dậy.
Lại đi tới đại điện, người bên ngoài căn bản không dám làm phiền. Bởi vì cung chủ Kiểm Thần cung tính tình phi thường không tốt, mà nữ tử đang bực bội đi qua đi lại trong Kiếm Thần Cung chính là cung chủ Kiếm Thần.
Cung chủ Kiếm Thần cung ôm cục tức không tan chậm chậm đi ra ngoài đại điện.
Thong thả đi tới một tòa cung điện cách đó không xa, đi vào trong, cung chủ nhìn chăm chú vào một quan tài bằng băng thật lớn trước mặt.
Trong quan tài băng đó chính là thi thể của Tiêu Thu Thủy.
- Tôn nhi, vì sao lòng nãi nãi lại phi thường bực bội đến vậy?
Cung chủ Kiếm Thần cung nói với thi thể trong quan tài.
Đúng lúc này, từ bên ngoài, một bóng đen vội bay về phía Kiếm Thần cung, rất khó khăn, chật vật mà bay.
Kiếm Thân cung chủ nhướng mày, đi ra khỏi điện quản thi thể Tiêu Thu Thủy.
Bóng đen đó là một nam tử. Sắc mặt hắn đầy kinh hoàng, thậm chí là khủng hoảng mà rơi xuống chỗ Kiếm Thần cung chủ.
- Như thế nào? Cha ngươi còn không thể quên được Như Yên kia sao?
Kiếm Thần cung chủ chau mày.
- Nương nương!
Nam tử vừa hạ xuống liền gào khóc chạy tới ôm chân Kiếm Thần cung chủ, tiếng khóc vô cùng thê lương.
Dường như ý thức được có chuyện gì không tốt, cung chủ lập tức kêu lên:
- Rốt cuộc là làm sao vậy?
- Cha… đã chết!
Nam tử khóc lóc.
Nghe lời hắn nói, thân hình cung chủ thoáng run lên, nhưng lập tức bình lĩnh lại, vẻ mặt tức giận nói với nam tử:
- Không có khả năng, mạng hắn rất lớn!
Kiếm Thần cung chủ nổi giận đùng đùng nhìn nam tử.
- Nương, thật sự đã chết. Cha, còn có đại ca, nhị ca, đều đã chết, đều đã chết. Người hãy báo thù cho cha đi. Cha chết thật thảm lắm, giờ còn đang bị bắt trên thành lâu treo đầu thị chung!
Nam tử khóc lóc kể.
- Không, có khả năng, không có khả năng, ngươi gạt ta!
Kiếm Thần cung chủ thoáng run lên.
Nam tử lập tức lấy ra một quả cầu pha lê trí nhớ.
- Nương, đây là trí nhớ của một người. Thật là cha! Cha! Cha! Cha! Người chết thảm quá.
Hắn vừa không ngừng kêu khóc vừa đưa ra một quả cầu pha lê.
Kiếm Thần cung chủ duỗi tay, không dám chạm vào, nhưng dường như đang cố nén sợ hãi, cầm lên.
Chân nguyên vừa đưa vào, lập tức bà thấy được cảnh bên trong.
- Choeng.
Quả cầu pha lên rơi trên mặt đất.
Kiếm Thần cung chủ bỗng dại ta. Không tin. Không cam lòng. Bất giác hai hàng lệ nóng trào ra.
Tiếng kêu này dường như đã đề tình Kiếm Thần cung chủ.
Hai mắt cung chủ bỗng đỏ sọc, bà ngửa đầu lên trời, mái tóc dài không gió tự bay, vẻ mặt hung ác như thiên sát.
- Chết!!!!
Một tiếng gào tao như một thanh kiếm vô hình vút bay lên tận trời xanh, đâm phá cả chín tầng trời, kiếm ý vô tình phá tất cả mây trên trời, sau đó hóa thành hàng tỉ chuôi kiếm khí bay múa đầy trời, che mây lắp mặt trời. Kiếm. Tất cả đều là kiếm. Trên không trung, ngoại trừ kiếm chỉ có kiếm khí vô cùng vô tận tỏa ra tứ phía. Kiếm ý hùng mạnh phá nát tất cả những thứ khác. Vô cùng kiếm thế!
Oanh ù ù.
Bốn phía Kiếm Thần cung, trên băng nguyên vô tận bỗng nhiên vô số băng kiếm đâm ngút trời mà lên, từng tảng băng đập nát toàn bộ băng nguyên. Kiếm, vô số binh kiếm. Toàn bộ băng nguyên giờ như một con nhím, một cây kiếm băng thật lớn đột ngột mọc thẳng lên trời.
Một ngọn núi hình thành từ những thanh băng kiếm san sát đột nhiên hiện ra.
Kiếm.
Kiếm.
Kiếm.
Nơi nơi là kiếm.
Khí thế ngút trời, cường thế vô hạn. Kiếm Thần cung chủ đã thực sự nổi điên!
- Aaaaaaa.
Cung chủ đang điên cuồng, hai con mắt đỏ sọc, tất cả chỉ còn là thù hận, hận ý chỉ thiên! Hận thiên hận địa.
Một tiếng kêu bén nhọn, bốn phía Kiếm Thần cung ầm ầm nổ tung, xung quanh bị phá hủy hoàn toàn, một tòa băng nguyên cũng bị Kiếm Thần cung chủ rống giận mà không còn.
U tuyền bên cạnh vẫn nhè nhẹ tản ra âm khí, nhưng lúc này dưới tiếng gầm giận dữ của cung chủ, u tuyền cũng bị kiếm ý đè nén, chìm xuống dưới.
Toàn bộ u tuyền, nhìn qua như vực sâu không đáy.
Kiếm Thần cung chủ cường thế! Sau khi rống hai tiếng thật to, hận ý trong lòng cung chủ chẳng những không vơi đi chút nào, ngược lại còn tràn đầy thêm nhộn nhạo vũ động, không ngừng lóe ra từng trận kiếm ý mạnh mẽ.
- Nương! Nương!
Nam tử quỳ sấp trên mặt đất sợ hãi kêu lên.
Nhưng, căn bản là cung chủ không có nhìn đền hắn, mà quơ tay một cái, từ dưới vực sâu nơi u tuyền bỗng bay lên một thanh trường kiếm đen tuyền. Một thanh trường kiếm có thể đóng băng tất cả, một thanh trường kiếm mà bất cứ ai nhìn thấy đều đông cứng.
- Hắn bị bắt ở đâu?
Kiếm Thần cung chủ cắn chặt răng, run rẩy hỏi.
- Nguyệt Minh Thành! Ở Nguyệt Minh Thành!
Nam tử vôi vàng đáp.
- Aaaaaaa.
Lại một lần nữa cung chủ gầm lên giận dữ, kiếm khí bay khắp không trung. Bà bay vút lên.
Trong không trung vang lên một thứ gì đó bị kiếm xé rách, Kiếm Thần cung chủ đã biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.