Trường Sinh Bất Tử

Chương 18: Xây dựng Lăng Tiêu bảo điện




Lục Kiến Bằng có thể không kích động sao? Có thể lơ lửng trên không trung cũng chỉ có phù đảo, nhưng phù đảo cũng có đủ loại hạn chế, bay không cao lắm, không thể sánh với một tòa tiên thành, ngạo nghễ trên chín tầng trời, thiên địa đệ nhất thành. Nếu quả thực có thể do chính tay mình dựng nên, thiên hạ này còn thành trì nào có thể sánh bằng?
- Lăng Tiêu bảo điện?
Con ngươi Chung Sơn co rụt lại nói.
- Sao? Đúng, bảo điện mạnh nhất ngự trị chín tầng trời.
Lục Kiến Bằng lập tức nói.
Những người khác trong thư phòng nhìn chằm chằm Lục Kiến Bằng, trong mắt đầy ngạc nhiên thán phục.
- Rầm!
Chung Sơn vỗ bàn.
- Xây!
Chung Sơn hưng phấn nói.
- Vâng!
Lục Kiến Bằng lập tức hưng phấn trả lời.
- Nhưng, bệ hạ, phí tổn này...
Lục Kiến Bằng cau mày.
- Xây! Bất kể trả giá bao nhiêu! Cần vật tư gì? Để thái tử chuyển từ Thần Châu đại địa về.
Chung Sơn nói vô cùng chắc chắn.
- Vâng! Chỉ có điều ở Thần Châu đại địa có khả năng cũng khó tìm. Muốn bắt đầu xây dựng, có lẽ còn phải chờ một đoạn thời gian nữa.
Lục Kiến Bằng lắc đầu nói.
- Sao?
Chung Sơn nhìn chăm chú Lục Kiến Bằng hỏi.
- Lăng Tiêu tiên thành, ngự trên chín tầng trời chỉ có mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Do đó muốn xây dựng Lăng Tiêu tiên thành, phải dùng vật liệu đến từ các vì sao, nói cách khác ít nhất trước hết phải có một ít thiên thạch từ trên trời rơi xuống!
Lục Kiến Bằng ngẫm nghĩ một chút nói.
- Thiên thạch?
Chung Sơn hơi hơi bất ngờ cười nói.
Lại nói, ở chỗ Chung Sơn vừa khéo có một chút thiên thạch, chính là ngày xưa khi Hạo Mỹ Lệ nguyền rủa Vũ An của Đại Vũ đế triều, nguyền rủa giáng xuống, trời giáng thiên thạch, đập chết Vũ An, bị Chung Sơn thu lấy.
- Không cần chờ, vừa khéo ta có một chút thiên thạch, hiện tại cho ngươi, lập tức khởi công. Ngươi trù tính xây dựng chung, về phần thiên thạch sau này để thái tử thu thập ở Thần Châu đại địa đi.
Chung Sơn cười nói rồi vươn tay ra.
- Sao? Vâng!
Lục Kiến Bằng hưng phấn tiến lên, áp vòng tay trữ vật vào vòng tay trữ vật của Chung Sơn.
Truyền một chút đã tiến vào vòng tay trữ vật của Lục Kiến Bằng.
- Bệ hạ, có nhiều như vậy?
Sau khi Lục Kiến Bằng xem qua vòng tay trữ vật của mình kích động nói.
- Đi đi!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Lục Kiến Bằng lập tức đi ra ngoài.
Đợi đến khi Lục Kiến Bằng rời khỏi, Dịch Diễn mới bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ!
- Sao?
Chung Sơn nghi hoặc nhìn về phía Dịch Diễn hỏi.
- Bệ hạ, thần phát hiện một sự tình phi thường kỳ lạ.
Dịch Diễn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Sao?
Chung Sơn nhìn về phía Dịch Diễn.
- Theo lý thuyết, Đại Tình hoàng triều vừa mới thành lập, chúng ta không thể thừa nhận nhiều khí vận như vậy. Ta cảm giác, thiên địa nghiệp vị của ta chỉ còn cách nhuyễn vị một lằn ranh mỏng manh nữa mà thôi. Nói cách khác, tốc độ tu hành đã nhanh hơn gấp đôi. Thần trước kia từng ở một hoàng triều là Đại Vũ đế triều, địa vị khi đó cũng tương tự như hiện tại, nhưng khí vận lại thua xa hiện tại? Tại sao?
Dịch Diễn nhíu mày hỏi.
Thiên U Công chúa và Thi tiên sinh cũng đồng thời nhìn về phía Chung Sơn. Bởi vì hai người cũng phát hiện điểm đặc biệt của Đại Tình hoàng triều.
Chung Sơn làm sao không biết chứ? Sau khi thăng cấp, tốc độ tu hành của mình so với mọi người còn tăng lên khủng bố hơn. Hoàng triều khí vận ứng vào người, Hoàng đế ứng với nhuyễn vị thân, tốc độ tu hành tăng gấp ba. Nhưng tốc độ tu hành của mình lại tăng tới năm lần, thêm vào đó là khí vận của Đại La Thiên triều ứng vào người, tốc độ tu hành của mình tăng lên mười ba lần so với bình thường.
Chung Sơn mấy ngày nay cũng đang nghiên cứu, nhưng ngay cả trong Chú Thiên Đình cũng không có ghi chép gì, cuối cùng chỉ có thể đổ cho hạt châu màu đỏ trên Phương Thiên ngọc tỷ.
- Như vậy không phải càng tốt sao?
Chung Sơn cười cười, tránh không trả lời.
- Vâng!
Dịch Diễn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
- Mười ngày sau, ta muốn khởi hành quay về Thần Châu đại địa.
Chung Sơn nói.
Chung Sơn vừa nói, mọi người đều lấy làm cổ quái. Dù sao chuyện Chung Sơn có hai thân thể cũng quá khó để người ta có thể chấp nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận.
- Cô gia gia, con đi cùng người!
Anh Lan lập tức kêu lên.
Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Không! Vẫn còn có một ta ở đây. Sau này, Anh Lan con phụ trách việc thống nhất tất cả những thành trì nhỏ độc lập. Đi Thần Châu đại địa cùng ta, ta cũng chưa chắc có thời gian mỗi ngày đều ở cùng con. Ở Thiên Lang đảo, con còn có thể mỗi ngày nhìn thấy ta.
Chung Sơn lập tức khuyên nhủ.
Chu miệng, Anh Lan ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi!
- Lâm Khiếu, Thi tiên sinh, các ngươi theo ta quay về Thần Châu đại địa.
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Hai người lập tức đáp.
- Các ngươi đi trước đi. Anh Lan, con gọi Hạo Mỹ Lệ tới đây!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Anh Lan lập tức trả lời, mọi người cũng đều lui ra.
- Chúng ta cũng phải đi sao?
Bảo Nhi hỏi, rồi cùng Thiên U nhìn về phía Chung Sơn.
- Hạo Mỹ Lệ rất cao ngạo, tính tình cổ quái, lại được nuông chiều từ bé, các nàng ở trong này, ta sợ khi nói chuyện nàng ta xúc phạm tới hai người. Dù sao mồm miệng ả kia cũng rất lợi hại, chi bằng cứ đi trước rồi sau này ta sẽ kể cho các nàng nghe đã xảy ra chuyện gì.
Chung Sơn an ủi.
- Dạ!
Hai nàng bèn gật đầu.
Rất nhanh, bên trong thư phòng chỉ còn lại một mình Chung Sơn. Hạo Mỹ Lệ ôm tiểu kim long đẩy cửa đi vào.
- Chung Sơn, ngươi rốt cục cũng nhớ tới ta?
Hạo Mỹ Lệ nói với vẻ rất bất mãn.
- Xin lỗi, mấy ngày nay bận quá.
Chung Sơn nói.
- Đúng vậy, vương triều thăng cấp, không phải nhờ ta cả sao?
Hạo Mỹ Lệ vô cùng không khách khí giành hết công lao về mình.
Chung Sơn khẽ cười cười. Quả thực, nói gì đi nữa, nếu không có Hạo Mỹ Lệ, cũng không có mình hôm nay. Chú Thiên Đình vốn là để dành cho Hạo Mỹ Lệ, cuối cùng lại bị mình đoạt được, cho nên bất kể Hạo Mỹ Lệ kể công như thế nào, Chung Sơn đều không chút tức giận.
- Nói đi, mấy ngày nay, ngươi vẫn đi theo ta, ngươi muốn cái gì? Nói cách khác, muốn ta giúp ngươi cái gì?
Chung Sơn nói.
- Sao? Ngươi chịu giúp ta sao?
Ánh mắt Hạo Mỹ Lệ sáng lên.
- Ít nhất phải nói ta nghe một chút, ngươi bảo ta cắt cổ tự sát, ta tuyệt đối không thể nghe lời ngươi.
Chung Sơn cười khổ nói.
- Ừ, được rồi, ta cũng không vòng vo. Ta để lão đầu tử tìm Bất Hủ Phong Bi, lão đầu tử chỉ tìm được một khối, những khối khác đều là do ngươi đưa tới. Còn có ta tự mình lấy thân làm mồi, từ U Minh thiên lấy được, ta phát hiện ngươi tìm Bất Hủ Phong Bi vô cùng lợi hại, vừa tìm đã tìm được mười khối.
Hạo Mỹ Lệ nói.
- Hả? Đó là Bất Hủ Phong Bi ở Đại La thiên triều, ta đương nhiên có thể lấy được.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Ta mặc kệ, Bất Hủ Phong Bi đối với ta vô cùng trọng yếu. Ngươi từng thấy qua nhiều Bất Hủ Phong Bi như vậy, chứng tỏ ngươi và Bất Hủ Phong Bi có duyên. Long Vương từng nói cho ta biết, chỉ có người hữu duyên mới có thể thấy càng nhiều, cho nên ta muốn ngươi tìm những khối Bất Hủ Phong Bi còn lại về cho ta.
Hạo Mỹ Lệ nói.
Có chút cười khổ, Chung Sơn nói:
- Ta không biết mấy tấm Bất Hủ Phong Bi còn lại ở đâu?
- Ta biết!
Hạo Mỹ Lệ nói.
- Sao?
Chung Sơn nhìn Hạo Mỹ Lệ.
- Còn lại bốn mươi bốn khối Bất Hủ Phong Bi, phân biệt ở Cực Lạc Niết Bàn, Trường Sinh giới, Đại Ly thiên triều, Thái Tuế thiên triều, mỗi nơi mười một khối. Ngươi lấy về cho ta.
Hạo Mỹ Lệ nói.
Mỗi lần Hạo Mỹ Lệ nói một nơi, liền liếc mắt nhìn Chung Sơn một cái. Bởi vì bốn địa phương này đều là thế lực hùng mạnh nhất Thần Châu đại địa, hai thánh địa, hai thiên triều. Ai dám đi vào lãnh địa của bọn họ lấy?
- Ta sẽ cố hết sức mình!
Chung Sơn bất ngờ gật gật đầu.
- Sao?
Hạo Mỹ Lệ nghẹn họng, không hiểu vì sao Chung Sơn thẳng thắn đồng ý như vậy.
Không đúng! Kẻ này khí độ nhỏ nhen như vậy, không có khả năng đồng ý dễ dàng như vậy!
- Đa tạ ngươi cứu Anh Lan. Những nơi ngươi vừa nói, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng ta sẽ cố hết sức, còn được hay không phải xem ý trời.
Chung Sơn thở dài nói.
- Chỉ vì nha đầu kia sao? Ngươi không cần lừa ta!
Hạo Mỹ Lệ vẫn có chút không tin.
- Thần Châu đại địa, ai dám lừa ngươi? Ngươi là vạn tà chi thể, lừa trời lừa đất cũng không thể lừa ngươi.
Chung Sơn cười nói. Một phương diện là vì Anh Lan, còn có một phương diện là vì phần nhân tình Chú Thiên Đình kia.
- Ừ, cũng đúng!
Hạo Mỹ Lệ ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói, hiếm khi thuận lợi như thế.
- Ngươi đi ra lâu như vậy, Tây Độc Hoàng tiền bối không lo lắng cho ngươi sao?
Chung Sơn hỏi.
- Ta có gì mà phải lo lắng? Ai dám đối phó ta? Chẳng qua lão đầu tử nói ta sau khi tìm xong mấy thứ đó phải quay về. Ngày mai ta phải đi rồi!
Hạo Mỹ Lệ ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Được! Ta dù sao vẫn ở nơi này. Nếu muốn tìm ta, trực tiếp đến Đại Tình hoàng triều là được!
Chung Sơn nói.
- Ừm!
Mười ngày kế tiếp, Chung Sơn bỏ qua hết thảy chính sự, chuyên môn bồi tiếp Bảo nhi. Thiên U mặc dù có chút ăn dấm chua, nhưng vẫn chưa phát cáu gì, nàng cũng biết thời gian bản thể Chung Sơn ở Thiên Lang đảo càng ngày càng ít.
Tuy có hai thân thể, nhưng đụng chạm vào thân thể của Hoàng hậu cũng chỉ có bản thể. Ẩn khu tuy rằng cũng có suy nghĩ của Chung Sơn, nhưng đối với Hoàng hậu nhiều nhất cũng chỉ là cầm tay truyền đi một chút yêu thương trong lòng mà thôi.
Bốn tháng sau. Bản thể Chung Sơn, Thiên U Công chúa, Lâm Khiếu, Thi tiên sinh trở lại Thần Châu đại địa, trở lại Đại La thiên triều Thái Cổ Thánh Đô.
Nhìn này Thái Cổ Thánh Đô phồn hoa hưng thịnh, Lâm Khiếu cũng giống như Chung Sơn ngày xưa, hai mắt hoa lên, mà Thi tiên sinh nhìn cảnh phồn hoa hưng thịnh của Thái Cổ Thánh Đô vẫn coi như thường.
Một năm rưỡi, Chung Sơn đã mang theo Thiên U rời khỏi Thái Cổ Thánh Đô một năm rưỡi. Cách thời hạn mà Chung Sơn xin phép còn có nửa năm thời gian.
Bốn người vào đến Thái Cổ Thánh Đô thì trực tiếp bay về Đông Phương phủ!
- Đại soái! Công chúa!
Chích Hỏa lang tướng đứng trước Đông Phương phủ hưng phấn chạy đến.
- Công chúa, tiên sinh!
A Đại, A Nhị từ trong Đông Phương phủ nhanh chóng bay ra.
- Đại soái! Công chúa!
Theo gót hai người là Thủy Vô Ngân và Liễu Vô Song cũng lập tức thi lễ. Mọi người không ngừng đánh giá Lâm Khiếu và Thi tiên sinh, Lâm Khiếu cũng đồng thời đánh giá mọi người.
- Vào trong rồi nói chuyện!
Chung Sơn dẫn mọi người vào Đông Phương phủ, trực tiếp bay lên phù đảo Đông Phương điện.
Bên trong đại điện, Chung Sơn nhìn Thủy Vô Ngân nói:
- Vị này chính là Lâm Khiếu do ta mời về. Vô Ngân, sau này ngươi phải học tập hắn nhiều!
Thủy Vô Ngân có chút nghi hoặc, nhìn Lâm Khiếu có chút không phục, nhưng vẫn nói:
- Dạ!
- Đây là Thi tiên sinh! Sau này không có việc gì, không cần làm phiền hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.