Trường Sinh Bất Tử

Chương 18: Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy)!




Hồng Kiếm Đạo Quân không tin, không thể nào, chỉ có nhìn qua một lần, đã đánh ra chiêu thức với cảnh giới còn cao hơn so với người đã sáng chế ra là hắn, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Kiếm đạo, chỉ có Giới chủ Diệp Khuynh Thành có thể thắng được chính mình, người khác tuyệt đối không thể nào.
Không tin, đồng thời trong lòng Hồng Kiếm Đạo Quân còn có loại e ngại run rẩy, người áo bào trắng trước mắt cho hắn áp lực quá lớn, phá vỡ nhận thức của Hồng Kiếm Đạo Quân, làm sao có thể, tuyệt đối không thể nào.
Mình mới là thiên tài, thiên tài sáng tạo ra tuyệt thế kiếm pháp, làm sao có thể có thiên tài đã gặp qua là không quên được, hơn nữa còn có thể nhìn qua một lần liền làm tốt hơn?
Oanh!
Kiếm cương của hai Đại Hồng Kiếm chạm nhau, một tiếng vang thật lớn, không gian ở mũi kiếm cương bể tan tành, hai bên cường thế va chạm triệt tiêu lẫn nhau.
Nhìn như thế lực ngang nhau, nhưng là, không gian bể tan tành kia, cũng là ở mũi kiếm của Hồng Kiếm Đạo Quân nhiều một chút, nói cách khác, một kiếm mới vừa rồi thật ra là Đế Huyền Sát chiếm cứ ưu thế.
Đồng dạng kiếm pháp, kiếm pháp do Hồng Kiếm Đạo Quân sáng tạo, Hồng Kiếm Đạo Quân không ngờ lại thua một bậc?
Làm sao có thể? Cơ hồ tất cả người nhìn ra kết quả ánh mắt cũng dùng sức nhắm một cái, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ người áo bào trắng trước mắt cũng là một cao thủ Kiếm đạo? Lại là người tuyệt thế cao hơn Hồng Kiếm Đạo Quân vô số lần?
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Hồng Kiếm Đạo Quân bất khả tư nghị, sợ hãi kêu.
Nơi xa, Diệp Khuynh Thành khẽ nhíu mày, Diệp Khuynh Thành nhìn ra Hồng Kiếm Đạo Quân có chút điên cuồng, nhưng là, cũng không gọi trở lại.
- Không có không thể nào, cảnh giới của ngươi không đủ, hơn nữa bộ kiếm pháp kia của ngươi thô phôi không chịu nổi, ta tới dạy ngươi cái gì gọi là Đại Hồng Kiếm Pháp a!
Đế Huyền Sát hài hước cười nói.
Khi nói chuyện, kiếm trong tay Đế Huyền Sát đã đâm về Hồng Kiếm Đạo Quân.
Như cũ là Đại Hồng Kiếm Pháp.
Đương... Đương... Đương... Đương!
Đế Huyền Sát xuất ra một kiếm rồi lại một kiếm, mà một khắc, Hồng Kiếm Đạo Quân căn bản không cách nào phản kích, chỉ có thể toàn lực chống cự, Đế Huyền Sát không có xuất toàn lực, thật giống như vừa mức.
- Một kiếm này, nên nghiêng về phía tây!
- Một kiếm này, nên nhanh hơn!
- Một kiếm này, nên chậm hơn!
- Một kiếm này, nên trước chậm sau nhanh!
...
Đế Huyền Sát xuất ra một kiếm rồi lại một kiếm, không ngừng biểu diễn Đại Hồng Kiếm Pháp, chẳng qua là, mỗi một chiêu đều có cải biến, mà sau khi cải biến, thật giống như phong cách đại biến, thật giống như bút pháp của thần linh, trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Nơi xa, người vây quanh đã sớm nhìn tới ngây người.
- Đây là?
- Người Áo bào trắng biết Đại Hồng Kiếm Pháp của Hồng Kiếm Đạo Quân?
Một tu giả ngơ ngác, bất khả tư nghị nói.
- Không đúng, này, thứ tự này, thứ tự người áo bào trắng xuất kiếm chiêu ra, đây chẳng phải là Hồng Kiếm Đạo Quân xuất ra lúc trước đấy sao? Giống nhau như đúc, thứ tự giống nhau như đúc?
Một người bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Rất nhiều người đều nhanh chóng lấy ký ức thủy tinh mới vừa rồi ra, nhanh chóng truyền phát tin về những gì ghi chép lúc trước.
Ti ti...
Toàn trường cũng là âm thanh hút không khí, thật sự có loại tuyệt thế thiên tài này? Đã gặp qua là không quên được? Đây chính là hơn ba ngàn chiêu thức a, hơn ba ngàn thức, nhìn một lần đã nhớ toàn bộ? Thậm chí còn làm cho những kiếm chiêu này tốt hơn?
Này, này... Người áo bào trắng là ai? Tại sao trước kia cũng chưa nghe nói qua? Thiên tài? Cái này há dừng lại là thiên tài có thể hình dung? Yêu nghiệt, đây là yêu nghiệt a!
Người vây quanh, không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, mà rất nhiều người càng là lộ ra vẻ sùng bái đối với Đế Huyền Sát.
Hai mắt Diệp Khuynh Thành nhíu lại, Hồng Kiếm Đạo Quân bị luẩn quẩn đi vào. Diệp Khuynh Thành nhìn lại cẩn thận, Đế Huyền Sát cũng không phải là mỗi một chiêu đều ưu hoá, mà là chỉ ưu hoá một phần nhỏ, chiêu kiếm kia cũng là cải biến sơ qua, uy lực chưa chắc lớn như ban đầu, nhưng là, vào giờ khắc này lại làm cho Hồng Kiếm Đạo Quân cho rằng bị sửa mạnh.
Mỗi một kiếm Đế Huyền Sát xuất ra, mặc dù ở trên nhục thể không có thương hại Hồng Kiếm Đạo Quân, nhưng một lần lại một lần ghim sâu vào tâm hồn, đâm cho Hồng Kiếm Đạo Quân thương tích đầy mình!
Một kiếm lại một kiếm phá hủy ý chí Hồng Kiếm Đạo Quân, phá hủy lòng tin của Hồng Kiếm Đạo Quân.
Rất nhiều người xem không hiểu được, nhưng Thiên Hiểu Tử bên cạnh Hắc Hải trong lòng cũng là run lên, nhìn thấu sự đáng sợ của Đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát mặc dù không có xúc phạm tới Hồng Kiếm Đạo Quân, lại xúc phạm tới tự ái, lòng tin, tâm linh, linh hồn cùng tinh thần của hắn, sau trận chiến này, nếu như Hồng Kiếm Đạo Quân không thể thoát khỏi cục diện này, hắn liền bị phế!
Phế đi một Thiên Cực Cảnh đang sống? Trong lòng Thiên Hiểu Tử đặt Đế Huyền Sát vào cảnh giới mạnh nhất.
Quả nhiên, một ngày qua đi, Hồng Kiếm Đạo Quân bị Đế Huyền Sát tàn phá, đã trở nên cực kỳ điên cuồng, đầu tóc xõa ra, hai mắt hiện đầy tia máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn Đế Huyền Sát.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta!
Đế Huyền Sát lắc lắc đầu nói.
- Không!
Hồng Kiếm Đạo Quân gào thét một tiếng, Hồng Kiếm Đạo Quân tự nhiên cũng rõ ràng sự sợ hãi mà ngày hôm nay mang cho mình, nếu không phải có thể đánh bại Đế Huyền Sát, nếu là không qua cửa ải này, Kiếm đạo của mình sẽ trì trệ không tiến, thậm chí chạy ngược lại, vĩnh viễn đừng mơ sẽ tiến triển. Mình cũng không cách nào đột phá nữa, chỉ có thể chờ chết, đánh bại người áo bào trắng trước mắt, nhất định phải đánh bại hắn.
- Đại Hồng Kiếm Pháp, thức cuối cùng, Thiên Hà Bôn Đằng!
Một chiêu cuối cùng của Hồng Kiếm Đạo Quân, cũng là một chiêu Hồng Kiếm Đạo Quân còn chưa hoàn thiện, một chiêu này tiêu hao quá lớn, dưới tình huống chưa hoàn thiện đã đánh ra, nhất định huyết dịch sẽ nghịch lưu, người bị thương nặng, thậm chí bản thân nổ tung mà chết.
Nhưng là Hồng Kiếm Đạo Quân đã chịu không được, nhưng nhất định phải đánh bại hắn, nhất định phải vậy!
Một kiếm xuất ra, thiên địa tứ phương, kiếm khí vô cùng vô tận, nhanh chóng hợp ở Đại Hồng Kiếm, quét về Đế Huyền Sát, chấn động cường đại để cho tất cả mọi người lui nữa, một màn vô cùng hoa mỹ, kiếm khí vô tận không ngờ chém vỡ liễu không gian, hội tụ thành một con sông dài.
Một kiếm là Thiên Hà, từ trên trời sinh sôi, lao nhanh mà đến, hướng thẳng về Đế Huyền Sát, uy lực khổng lồ đến cực điểm, vô cùng mênh mông! Ắt muốn cắt nát Đế Huyền Sát.
Vô số cường giả lòng vẫn còn sợ hãi, một đám mở to mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nơi xa, Đế Huyền Sát cũng không có e ngại, mà khóe miệng cười lạnh. Hơn nữa cơ hồ đồng thời đâm một kiếm tới Hồng Kiếm Đạo Quân.
Thức cuối cùng? Thiên Hà Bôn Đằng?
Cơ hồ tất cả mọi người mở to mắt, làm sao có thể, người áo bào trắng cũng không thấy chiêu này, đây cũng là lần đầu tiên Hồng Kiếm Đạo Quân đánh ra, làm sao có thể? Hắn làm sao có thể đồng thời đánh ra chiêu này? Hơn nữa, khí thế khổng lồ kia, cư nhiên còn lớn hơn Hồng Kiếm Đạo Quân?
Kinh hãi nhất dĩ nhiên là Hồng Kiếm Đạo Quân.
Một kiếm xuất ra, thừa nhận thống khổ khổng lồ khi máu toàn thân nghịch lưu, nhưng thống khổ lớn hơn nữa cũng không bằng đau lòng, nam nhân áo bào trắng đối diện cũng xuất ra kiếm pháp giống nhau, hơn nữa còn sâu hơn chính mình. Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Oanh!
Hai cỗ kiếm như Thiên Hà hung hăng va chạm, một cái hắc động khổng lồ ầm ầm mở rộng.
Phốc!
Hồng Kiếm Đạo Quân phun ra một ngụm nghịch máu, đây không phải là bị Đế Huyền Sát đả thương, mà là bị Đế Huyền Sát làm cho nổi nóng. Nổi nóng
tới hỏa công tâm. Một ngụm nghịch máu phun ra, Hồng Kiếm Đạo Quân nhụt chí tại chỗ.
Hắc động khổng lồ bao phủ Đế Huyền Sát cùng Hồng Kiếm Đạo Quân, tất cả mọi người nhìn không thấy.
Cho đến khi hắc động bị không gian bổ khuyết lần nữa, mọi người mới nhìn đến tất cả bên trong.
Đế Huyền Sát vẫn phong khinh vân đạm như cũ, một thân áo bào trắng, không có chút tổn thương nào.
Đối diện, một Đạo Quân khác phía sau Diệp Khuynh Thành đỡ Hồng Kiếm Đạo Quân.
Hồng Kiếm Đạo Quân hiện tại rất tiều tụy, đầu tóc xõa ra, thật giống như trong nháy mắt đã già hơn rất nhiều, máu tươi trong miệng phun ra rất nhiều, tựa như suy yếu không chịu nổi.
- Tại sao? Tại sao ngươi ngay cả một chiêu này cũng sẽ biết? Ta căn bản không có thi triển qua, tại sao?
Hồng Kiếm Đạo Quân mặc dù trọng thương, vẫn không ngừng hỏi như cũ.
- 3600 thức phía trước đã ra, thôi diễn một chiêu cuối cùng này, khó khăn sao?
Đế Huyền Sát lộ ra một tia khinh thường nói.
Phốc!
Hồng Kiếm Đạo Quân phun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt khép lại, ngất đi.
Thiên tài? Chính mình luôn luôn được khen là thiên tài, buồn cười cỡ nào a! Thiên tài? Ta là thiên tài, vậy người áo bào trắng trước mắt coi là cái gì a?
Người vây quanh, trừ bỏ kinh ngạc vì kết quả, cũng là sùng bái Đế Huyền Sát, người kia là ai? Người áo bào trắng này là người nào? Lợi hại như thế? Thiên tài như vậy? Trên đời lại có kỳ tài như thế? Thiên tài Hồng Kiếm Đạo Quân, đang sống bị hắn nghiền nát thành phế vật.
Hắn hết sức sao? Không, khẳng định không có!
- Diệp Khuynh Thành, kết quả trận đầu không cần ta nói a?
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Chung Sơn.
Lúc này, mọi người mới nhìn về Chung Sơn, người thật giống như áo bào trắng còn là thuộc hạ của Chung Sơn? Thuộc hạ? Yêu nghiệt kinh thế như vậy, là thuộc hạ của hắn?
- Trận đầu coi như ngươi thắng!
Diệp Khuynh Thành rất không câu chấp, nói.
Đối với người làm chứng Thiên Hiểu Tử, hai người toàn bộ lựa chọn quên đi, không có cần thiết.
Một gã Đạo Quân khác ôm Hồng Kiếm Đạo Quân trở về, tiếp theo vẻ mặt cừu hận nhìn Đế Huyền Sát.
- Trận thứ hai, ta lên hay là hắn.
Chung Sơn chỉ chỉ Đế Huyền Sát.
Giờ khắc này, tất cả mọi người bên ngoài hiểu được, khó trách Chung Sơn đấu cược ba trận chỉ mang hai người, bởi vì một mình người áo bào trắng trước mắt đủ để ứng phó hai trận.
Diệp Khuynh Thành nhìn thoáng qua một Đạo Quân khác bên cạnh, Đạo Quân kia để Hồng Kiếm Đạo Quân xuống, gật đầu bay ra ngoài.
- Tại hạ Đao Cuồng?
Đạo Quân kia trầm giọng nói. Lật tay, Đạo Quân kia lấy ra một thanh Trường Đao màu đỏ như máu.
- Đao?
Đế Huyền Sát cười nhạt.
Trong tay bỗng nhiên toát ra một đoàn ngọn lửa, Đại Hồng Kiếm lúc trước vừa dùng để đối địch bỗng nhiên ném vào trong lửa, dưới sự khống chế của thần thức của Đế Huyền Sát không ngừng biến hình.
- Hắn, hắn, hắn đang làm gì thế?
Một cường giả bỗng nhiên kinh hãi nói.
- Luyện, luyện đao!
Tên còn lại cũng là vẻ mặt kinh hãi.
- Đao giống nhau như đúc cùng trong tay Đao Cuồng?
Tất cả mọi người bỗng nhiên ý thức được một chuyện, người áo bào trắng này chẳng lẽ không chỉ là cường nhân trên Kiếm đạo, đao đạo, cũng là tuyệt thế cao thủ? Hắn sẽ không còn muốn "chỉ đạo" Đao Cuồng chứ? Dùng đao pháp của Đao Cuồng, chỉ đạo Đao Cuồng?
Nghĩ đến khả năng này, cơ hồ tất cả cường giả cũng kích động, tất cả đều là run rẩy một trận. Rất có phấn khích, quá mức nghiện! Qua trận chiến này, người này nhất định danh dương thiên hạ âm phủ.
Chân mày Diệp Khuynh Thành cau lại, thật giống như dần dần phát hiện ra cái gì, Thiên Hiểu Tử mắt lạnh mà chống đỡ, nơi xa, Chung Sơn cũng là lộ ra một tia cười nhạt. Kiếm pháp? Binh khí của Đế Huyền Sát cũng không phải là kiếm, dĩ nhiên cũng không phải là đao, bất quá, cảnh giới củ Đế Huyền Sát, vĩnh viễn không phải là hai người Đạo Quân không chính hiệu này có thể vượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.