Trường Sinh Bất Tử

Chương 17: Đại trí giả ngốc




Chung Sơn, ngoài vực Thái Cổ đang làm lễ truy điệu cho thánh thượng, ta muốn say….., Thiên U ánh mắt đỏ rực nói.
Lễ truy điệu? Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Mộ chôn quân áo và di vật của Cổ Thần Thông, còn có mảnh vỡ của Nhật thần, chỉ sau hai ngày nữa, những thứ này sẽ được đem đốt để kính trời. Thay Cổ Thần Thông thỉnh tội với trời. Lập cho Cổ Thần Thông một tấm “ tâm bia” đặt ở trong lòng chúng ta, truyền lưu muôn thuở không bái lạy. Thủy Vô Ngần giảng giải nói.
- Lập “tâm bia”? Cổ Thần Thông bị hình thần cầu diệt chỉ có thể mai chôn cất ở trong lòng mọi người. Chung Sơn gật gật đầu.
Chung Sơn! Cổ Thần Thông chờ đợi nhìn về phía Chung Sơn.
- Bệ hạ, Đại La thiên triều đến đây sụp đổ, lúc này tình hình rất phức tạp, lúc này bệ hạ không nên đến đó, thanh danh của người kinh hoàng Thần Châu, sợ rằng có kẻ sẽ gây bất lợi cho bệ hạ. Thủy Vô Ngân lập tức can gián.
- Bệ hạ, thần tán thành lý lẽ của Thủy tướng quân Thi tiên sinh.
- Bệ hạ suy xét kỹ. Chích Hỏa lang tướng nói.
- Xin bệ hạ suy xét kỹ! mọi người xung quanh đều đồng loạt khom lưng cúi lạy.
Chung Sơn nhìn chúng nhân đang cúi lạy, rồi lại nhìn sang vẻ mặt mong đợi của Cổ Thiên U, hít một hơi sâu nói:
- Đi chuẩn bị một chút, đem Chung gia quân tiến đến vực Thái Cổ, tế bái Cổ Thần Thông.
- Dạ! mọi người lập tức đáp, tuy là trong lòng Chung Sơn không muốn, nhưng lệnh đã hạ rồi, nhất thiết phải chấp hành.
Tiếp đó, chúng nhân tới tấp đi chuẩn bị. Chỉ còn lại một mình Cổ Thiên U.
- Đa tạ! Cổ Thiên U hai mắt đẫm lệ nói.
Cổ Thiên U mấy ngày gần đây, tiều tụy đi rất nhiều, tế bái Cổ Thần Thông chính là việc mà mấy ngày hôm nay Cổ Thiên U muốn làm nhất. Nhưng sự an toàn của Chung Sơn càng quan trọng hơn, nếu như Chung Sơn không muốn đi, bản thân cho dù có thương tâm đi chăng nữa, cũng sẽ không gò ép.
Nhẹ nhàng đỡ Cổ Thiên U, Chung Sơn lắc lắc đầu nói:
- Ta đi tế bái Cổ Thân Thông, không chỉ là vì ngươi, cho dù không có ngươi, ta cũng vẫn đi. mấy năm gần đây Đại La thiên triều, Cổ Thần Thông đã giúp đỡ ta rất nhiều, cũng hết sức tin tưởng ta từ đầu đến cuối, bất luận là vì báo ân, hay là vì báo đáp ân tình, ta đều nhất định phải đi!
Dạ! Cổ Thiên U gật gật đầu.
Ngoài vực Thái Cổ, phíag nam đỉnh Cự Sơn bạch ngọc điêu chế, một tòa linh đường cung điện to lớn, trong linh đường, không có bất cứ một tấm hình nào, không có quan tài, cũng chẳng có thi thể, ngay cả đại điện của linh đường cũng luôn luôn đóng.
Không có lấy một người ở gần đó, tất cả mọi người đều đang đứng ở phía dưới Cự Sơn bạch ngọc điêu thế.
Dưới chân Cự Sơn bạch ngọc điêu thế, bây giờ đã được các tu giả san bằng phẳng, vô số các cường giả đang đứng ở đó.
Chính phía dưới, là một cái lư hương to, có người chuyên trách đưa nhang cho các cường giả thắp nhang cúng tế, cùng những người tế bái thắp nhang tưởng niệm.
Bốn vị hoàng tử đứng ở hai bên, quan viên của Đại La thiên triều trước kia cũng nối tiếp đi đến, một số vị quyền cao chức trọng, thắp một nén nhang, sau đó lùi sang một bên.
Nguyên Thái sư Đại La thiên triều Huyễn Đồ Long là người thắp đầu tiên! sau khi thắp nhang xong, tưởng niệm sâu sắc một hồi, liền lui sang một bên. Hình như vẫn còn có một việc khác quan trọng hơn, chờ cho mọi người tế bái xong mới nói ra.
Đương nhiên, người thắp nhang đều là người có danh tiếng và rất có thân phận.
Lúc Chung Sơn đến, ngoài vực Thái Cổ, người đã đứng đầy, chen chúc nhìn mãi không hết, ước chừng có tới gần tám mươi triệu người, một con số thật là lớn, nhưng so với số người của nguyên Đại La thiên triều, thì con số này có phần chưa đủ.
Tám mươi triệu người, nghiêm trang truy điệu Cổ Thần Thông.
Tất nhiên, tám mươi triệu người này, sẽ phân thành từng đoàn thể nhỏ, thủ lĩnh của mỗi đoàn thể sẽ đại diện lên thắp nhang, Chung gia quân một triệu người, trong tám mươi triệu người này chỉ có thể nhều hơn một phần một trăm một chút. Vì vậy, lúc đầu chưa thấy rõ, nhưng khi nhìn thấy Chung Sơn đứng ở tiền diện nhất, tất cả mọi người đều yên lặng.
Chung Sơn - nguyên nhất đẳng Đại La thiên triều Đông Phương Công, lễ bộ thị lang, thân phận như vậy, nhất định xếp ở tiền nhất. Hơn nữa, Chung Sơn quật khởi cũng tựa như một thần thoại, chứa đầy truyền kỳ vô tận, người như vậy, tiếng tăm thậm chí còn lớn hơn so với cả Thái sư đương triều. Có thể sánh với bốn vị hoàng tử.
Chung Sơn đến rồi, hơn nữa còn đem theo toàn bộ Chung gia quân đến.
Các đại thủ lĩnh mau chóng chỉ huy quân bộ, rẽ một con dường lớn cho Chung gia quân đi qua.
- Chung Sơn mang Cổ Thiên U tiến đến bái tế.
Một vị lễ quan mau chóng thông báo.
Đại La thiên triều sụp đổ, thân phận của tất cả mọi người, hiển nhiên đều thay đổi, Cổ Thiên U không còn được gọi là Thiên U công chúa nữa.
Theo tiếng thông báo, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Chung gia quân.
Ánh mắt của Chính Nhất vương vẫn chứa đầy vẩn đục như trước, Đại Huyền vương và Thái Tông vương ánh mắt đều sáng lên. Trong mắt Chiến Thiên vương hiện lên một chút vị khác thường.
Năng lực Chung Sơn không cần nghi ngờ, Đại La thiên triều diệt vong, kế tiếp bốn vị hoàng tử này cũng sẽ không bận tâm như trước nữa, ngày xưa Cổ Thần Thông muốn dùng Chung Sơn, nên không ai giám tranh giành, bây giờ Cổ Thần Thông vừa chết, Chung Sơn cuối cùng sẽ theo ai?
Đi đến phụ cận, Chung gia quân dưới sự điều phối của Thủy Vô Ngần, mau chóng đứng chỉnh tề, Chung gia quân không đến thì không nhìn ra điều gì, nhưng sau khi Chung gia quân đến thì tất cả mọi người mới phát hiện ra sự lộn xộn của những quân đoàn khác ở xung quanh, nhìn Chung gia quân, hàng dọc, hàng ngang chỉnh tề một đường, tựa như lưỡi đao chĩa thẳng, nếu như đứng ở chính tiền diện nhìn thì chỉ có thể nhìn thấy người đầu tiên, còn những người phía sau không hề lộ ra một chút gì.
Một Chung gia quân khá tốt!
Nhìn một đội quân kỹ luật chặt chẽ như vậy, tất cả mọi người đều không nén nỏi một hồi cảm thán, có thể huấn luyện những tu giả có tố chất nghiêm cẩn như vậy, sự hùng mạnh của Chung gia quân thật sự không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Còn Chung Sơn thủ lĩnh của bọn họ, thì càng không cần phải nói.
Chung Sơn và Cổ Thiên U nhìn Bạch Ngọc Cự Sơn trước mặt và linh dường to lớn đó. Khe khẽ thở dài.
Lúc này, người chuyên trách đưa nhang đến.
Chung Sơn và Cổ Thiên U cầm lấy một bó. Đi đến chỗ lư hương phía trước.
- Thánh thượng, đây là lần cuối cùng Thiên U đến thăm người, Thiên U còn nhỏ mất đi cha mẹ, chính thánh thượng là người đã nuôi nấng chăm sóc Thiên U, Thiên U trong lòng suốt đời không quên, thánh thượng người yên tâm, Thiên U bây giờ đã trưởng thành rồi, biết tự chăm sóc cho chính mình, hơn nữa cũng tìm được người để phó thác suốt đời, tầng tầng khảo nghiệm của người Chung Sơn đều đã làm được rồi, thánh thượng.
Cổ Thiên U xúc động bước lên phía trước, cầm nắm nhang trong tay cắm vào trong lư hương.
Chung Sơn bên cạnh khe khẽ thở dài.
- Cổ Thần Thông, ngài chính là người Chung Sơn đến bây giờ kính nể nhất, Chung Sơn nhiều năm nhận sự chiếu cố của ngài vô cùng cảm kích, Cổ Thiên U đã làm vợ của ta, ta sẽ cố gắng chăm sóc cho cô ây, Chung gia quân cũng nhờ có ngài mà nổi danh thiên hạ, hôm nay, ta mang Thiên U và Chung gia quân đến tế bái ngài, đồng thời cũng là lần cuối cùng xưng ngài là thánh thượng! Chung Sơn mở lời nói. Đồng thời cầm nắm nhang trong tay cắm vào trong lư hương.
- Bái Đại La thiên triều thánh thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Chung Sơn hô to một tiếng.
Theo tiếng Chung Sơn hô to, Cổ Thiên U cùng triệu quân phía sau đồng loạt bái lạy.
- Bái Đại La thiên triều thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tiếng hô của triệu người thanh thấu trời cao. Rung động lòng người, một tiếng bái xong lại là không một tiếng động.
Các vị bề trên bên cạnh, đều nhìn về phía Chung Sơn, mọi lời Chung Sơn nói, hiên nhiên tất cả đều nghe lọt tai. Sự cảm kích của Chung Công với thánh thượng ai cũng đều nhìn ra. Trong lời bái tế này chứa đựng nhiều hơn lại là một sự bái biệt.
Không chỉ là sự bái biệt của Chung Sơn, mà còn là sự bái biệt của Chung gia quân, sự bái biệt quan hệ với Đại La thiên triều, dứt áo ra đi?
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt các vị thái tử căng thẳng.
Chung Sơn bái xong xoay người liền muốn dẫn Chung gia quân rời đi, ngay cả việc chào hỏi các vị thái tử cũng không muốn.
- Chung Sơn xin dừng bước.
Sự việc mà Thủy Vô Ngân đẳng nhân lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, lúc Chung Sơn xoay người, Thái sư Huyễn Đồ Long bỗng nhiên mở lời kêu lên.
Không trách Thái sư Huyễn Đồ Long gọi thẳng tên Chung Sơn, mà bốn vị thái tử vốn cũng gọi được gọi như vậy, không chỉ vì năng lực của hắn, mà còn là vì tu vi của hắn.
Tứ đại thái tử và Huyễn Đồ Long đều là Đế cực cảnh cường giả. Mọi người lúc này đều nhìn về phía Chung Sơn.
Không nhìn ra tu vi của Chung Sơn, đế cực cảnh nhìn không được tu vi, vậy thì là gì? Ít nhất cũn là hoàng cực cảnh.
Hoàng cực cảnh? Chung Sơn đã đạt đến hoàng cực cảnh rồi? Sao có thể? Thời gian còn chưa đến một trăm năm, Chung Sơn tu Kim Đan kỳ đã có thể đạt tới hoàng cực cảnh rồi? Nên biết rằng, Chung Sơn khi vừa mới vào Địa La thiên triều, chỉ vừa mới là Kim Đan Ký đệ nhất trọng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nhanh quá, thật dị thường, cho dù là một người tài cao ngút trời cũng không thể nhanh như thế, đây vẫn chưa phải là mấu chốt, mấu chốt là Chung Chỉ. Căn cốt đó, Chung Sơn căn cốt đó là gì? Mặc dù nói là nhìn không ra, nhưng, ở trong triều đình Đại La thiên triều ngày trước, nhìn Chung Sơn hết sức thấu triệt, loại căn cốt của hắn, nếu như đổi lại là người khác, cho dù cả một đời cũng không thể nào đạt đến nguyên đan kỳ. Nhưng Chung Sơn chưa đến một trăm năm lại có thể đạt đến hoàng cực cảnh.
Thật không thể tin nổi, người nà thật quái dị, người như thế nếu như thả hắn đi, không nói sẽ mất đi một trợ lực lớn, mà còn là một sự uy hiếp lớn mạnh không gì sánh được.
Cho đi? Huyễn Đồ Long lập tức kêu lên.
Huyễn Đồ Long vừa kêu lên, tứ đại thái tử hiển nhiên không nói nhiều, Chung Sơn quay đầu lại, nhìn về phía Huyễn Đồ Long.
-Huyễn Đồ Long? Ngươi có chuyện gì? Chung Sơn hỏi.
- Đợi sau khi tế thánh thượng xong, rồi đi cũng chưa muộn. Huyễn Đồ Long mở lời nói.
- Thôi khỏi, Chung Sơn ta đã bái tế rồi, tâm ý đã thành. Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Sau Tế thánh thượng hoàn thành, có đại sự muốn tuyên bố. Huyễn Đồ Long mở lời nói.
- Đại sự? Đại La thiên triều không còn, đồng nghĩa với việc không còn đại sự dính giáng đến ta. Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Ngày xưa thánh thượng từng lưu lại thủ dụ. Nếu như khai thiên bất thành. Mọi thứ của thánh thượng truyền cho Tiêm Nhất vương. Có thánh chỉ làm chứng. Huyễn Đồ Long nói.
Truyền cho chính nhất vương? Truyền vị cho Chính Nhất vương? Sau khi chỉnh hợp thế lực của mình trong tay, truyền cho Chính nhất vương? Cổ Chính Nhât?
Chung Sơn bất ngờ ning về phía Cổ Chính Nhất, nói ra thì trong bốn vị thái tử thì biểu hiện của Cổ Chính Nhất không rõ nhất, thậm chí cảm thấy rất tầm thường. Nhưng, người tầm thường có thể trở thành thái tử thiên triều ư? Hay nói cách khác là vị thái tử đầu tiên của thiên triều.
Chung Sơn sớm đã nhìn ra Cổ Chính Nhất không tầm thường, nhưng không nghĩ tới sự kỳ vọng của Cổ Thần Thông với Cổ Chính Nhất lại lớn đến vậy, tất cả truyền cho Cổ Chính Nhất? Vị Cổ Chính Nhất nhìn không ra một chút đại tài này? Giấu tài. Đại trí giả ngốc ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.