Trường Sinh Bất Tử

Chương 157: Chung sơn chọc tức tử lộ




Chung Sơn xử lý xong Na Tra cũng không thả lỏng, mà nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói: - Xuất hiện đi, muốn trẫm mời các ngươi ra hay sao?
Chung Sơn vừa nói, quần thần Đại Tranh lập tức đề phòng.
Thánh Vương miệng vàng lời ngọc, tuyệt đối sẽ không nói nhảm, nếu đã nói, xem ra đại địch thật sự đã tới.
Chung Sơn đứng giữa quần thần, nhàn nhạt nhìn phía nam.
Một khe núi phía nam.
Sắc Không giật mình.
- Sư thúc tổ, Chung Sơn phát hiện chúng ta? Hắn làm sao phát hiện được chúng ta? Không phải ngài dùng thiên đạo che giấu khí tức của chúng ta hay sao? Sắc Không căng thẳng hỏi.
Tử Lộ cau mày, rõ ràng không hiểu vì sao Chung Sơn lại phát hiện, trong thiên đạo, dưới Tổ Tiên không có khả năng phát hiện ra. Đương nhiên, Tử Lộ không rõ là vì ẩn nấp trong thiên đạo cho nên mới bị Chung Sơn phát hiện.
Tử Lộ cùng Sắc Không ẩn giấu rất bí ẩn, thiên đạo vô hình, dưới Tổ Tiên không phát hiện được, chính là Tổ Tiên, cũng là tu thiên đạo khác nhau, tu vi Tổ Tiên cũng không phát hiện được. Nhưng Chung Sơn thì khác, Hồng Loan Thiên Kinh của Chung Sơn đã đến tầng thứ chín, thiên đạo hiện, liếc qua hướng kia liền nhìn thấy thiên đạo nối liền trời đất.
Làm sao mà Chung Sơn không phát hiện được? Quá rõ ràng! Giống như trăng sáng giữa đêm đen, sáng chói như thế!
Nếu bị phát hiện, Tử Lộ cũng phất tay, bay lên trời. Bay đến bên ngoài Nam Thiên Môn, đứng giữa hư không lạnh lùng nhin Chung Sơn đằng xa.
Cách không đối diện! Chung Sơn lại một lần nữa đối mặt Tổ Tiên.
- Tử Lộ? Đệ tử của Khổng Tử, Tử Lộ? Một thuộc hạ của Na Tra nhìn một cái liền nhận ra.
Ở xa xa, lúc bay lên, Sắc Không có chút oán than nói: - Sư thúc tổ, ngài lựa lúc thích hợp đánh chết Chung Sơn là xong, làm gì còn phải đối mặt cho hắn cơ hội?
Tử Lộ liếc Sắc Không, nghiêm mặt nói: - Tử Lộ ta nào phải hạng tiểu nhân lén lút đột kích? Đối với một Đại Tiên, ta còn cần đánh lén hay sao?
Tử Lộ tâm tính thẳng thắn, khinh thường làm thế, Sắc Không bên này chỉ có thể tặc lưỡi, không cho là đúng với hành vi của Tử Lộ.
- Vâng, đệ tử biết sai, sư thúc tổ là quân tử, quân tử thẳng thắn! Đệ tử nghe theo sư thúc tổ! Sắc Không lập tức nói.
- À, nếu vậy, ngươi có thể báo thù cho Khổng Liệt Thiên phụ thân ngươi? Ở trong gia tộc, ngươi có rất nhiều Pháp bảo, hẳn là có thể đánh một trận với Chung Sơn! Tử Lộ hỏi.
- Đấu một trận với Chung Sơn? Trong lòng Sắc Không bỗng nhiên cả kinh.
Nghiêng đầu, Sắc Không nhìn Chung Sơn ở xa xa, sắc mặt Chung Sơn lạnh nhạt nhìn hai người một thú. Trong nháy mắt nhìn vào Chung Sơn, không biết sao lông tơ sau lưng Sắc Không dựng thẳng, trong lòng toát ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Lại là loại cảm giác này? Trên trán Sắc Không toát hết mồ hôi lạnh.
- Sao hả? Tử Lộ hỏi.
Rõ ràng, Tử Lộ nhìn một cái đã "nhìn thấu" Chung Sơn, tự nhiên đoán được "thực lực" của Chung Sơn.
- Không cần như vậy chứ! Sắc mặt Sắc Không chua xót.
- Cái gì không cần? Không phải ngươi muốn báo thù cho phụ thân ngươi hay sao? Tử Lộ trừng mắt nói.
- Ôi da, bệnh cũ của ta lại tái phát, sư thúc tổ, bụng ta lại đau, làm sao lại ngay lúc này? Ta vốn định báo thù cho phụ thân, nhưng mà bụng không nghe lời, ta hận mà! Sắc Không gào thét nói.
Tử Lộ: "....."
Nhìn bộ dáng Sắc Không hiện giờ, Tử Lộ không biết nói con cháu Khổng gia thế nào nữa, ngay cả quái thú thiết giáp đằng sau lúc này nhìn Sắc Không cũng toát ra ánh mắt khinh miệt.
Tử Lộ đã sớm nghe nói Sắc Không này rất rất đặc biệt, nhưng thật không ngờ tới hắn lại lấy ra cái cớ sứt sẹo này. Đây không phải là vấn đề nhân phẩm của hắn, càng là vấn đề thể diện của mình.
Chính mình hưng sư động chúng tới báo thù, Sắc Không lại nói là đau bụng.
- Sư thúc tổ, thế này, bằng không ngài đánh trước, ta tìm chỗ điều tức một chút, chờ ngài chém xong Chung Sơn tới tìm ta. Ở trong thành chúng ta nghỉ lần trước, đệ tử chờ ngài ở đó! Sắc Không lập tức nói.
Sắc Không lại nổi lên ý muốn chạy trốn, Chung Sơn này thật là quá tà dị, đối thủ đã là Tổ Tiên, vì sao mình lại có bản năng né tránh này?
Yêu nghiệt! Kẻ này còn yêu nghiệt hơn mình!
Sắc Không nói xong liền muốn bay đí
- Đứng lại! Tử Lộ quát lớn.
Sắc mặt hận rèn sắt không thành thép, con cháu Nho môn sao lại có thứ cực phẩm như thế?
- Sư thúc tổ, ta thật sự... Sắc Không còn muốn cáo từ.
- Chịu đi, còn ra thể thống gì! Tử Lộ có chút nổi giận, sớm biết thế không nên mang theo tên cực phẩm này đến đây.
- Được rồi, sư thúc tổ, ngài phải bảo vệ an toàn của ta, ta là con một trong nhà đó! Sắc Không cuối cùng nói ra lo lắng của mình.
Biết rõ không đi được, Sắc Không cũng rất bất đắc dĩ.
Tử Lộ phát hiện, hàm dưỡng quân tử mình tích góp trong mấy chục vạn năm như sắp bị Sắc Không hao hết, quay đầu không nhìn Sắc Không nữa. Quá mất mặt!
Sắc Không cũng rất phối hợp trốn sau lưng Tử Lộ.
Xa xa, ở Trường Sinh Điện.
[CHARGE=3]
Chung Sơn biết được người này là Tử Lộ, liền ngưng trọng, đồng thời đoán được nguyên nhân.
Từ lực lượng thiên đạo điều động khi nãy, Chung Sơn đã khẳng định, người suy tính mình chính là Tử Lộ.
Kết thù với Nho môn, Chung Sơn biết không cách nào xoay chuyển được, nhưng không ngờ trong thời gian ngắn, Nho môn lại có một Tổ Tiên đến đây?
Còn có nam nhân tướng mạo gần giống Khổng Liệt Thiên kia, vừa nhìn thấy nam nhân này, Chung Sơn liền đoán được hắn là ai, mỗi lần thấy mình liền lộ ra vẻ đáng khinh, làm sao cũng không quên được. Sắc Không!
Sắc Không? Trong mắt Chung Sơn nghiêm nghị! Đáng khinh? Có lẽ người khác cho rằng Sắc Không chỉ là đáng khinh, nhưng Chung Sơn biết, ở đằng sau, Sắc Không cũng là nhân vật mạnh mẽ, có thể nhẫn nhịn đếu tiêu diệt Khổng Liệt Thiên, có năng lực lừa gạt được Thánh nhân Khổng Tử ở Khổng gia, kẻ như thế còn không thể đối đãi nghiêm túc hay sao?
- Khiếu Kim Thú! Thi tiên sinh ngưng trọng nói.
- Thánh Vương, cẩn thận Khiếu Kim Thú kia, đó là Thần thú mạnh mẽ xếp 20 trong đại thế giới. Tiếng kêu tan vỡ núi đá kim loại, hơn nữa còn là Khiếu Kim Thú trưởng thành, công kích sóng âm có thể điều động một tia lực lượng thiên đạo! Thi tiên sinh ngưng trọng nói.
- Hạng thứ 20? Chung Sơn lập tức trở nên cẩn thận.
Không nói điều động lực lượng thiên đạo, chính là danh tiếng này cũng đủ làm Chung Sơn thận trọng.
Một Tổ Tiên,một Khiếu Kim Thú có thể điều động một tia lực lượng thiên đạo? Đây không chỉ là một trận quyết chiến!
- Người đến là Nho môn Tử Lộ? Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Đúng vậy, là ngươi giết Nhan Hồi cùng Khổng Liệt Thiên? Tử Lộ đứng ở không trung, lạnh lùng nhìn Chung Sơn.
Tử Lộ theo đuổi khí độ quân tử, trước lễ sau binh! Nên dẫn tới cục diện giằng co hiện giờ, nếu Sắc Không có thực lực đó, Sắc Không sẽ không bận tâm khí độ quân tử cái gì, không đánh lén Đại Tranh ngươi đã là nhân từ rồi.
Nhan Hồi, Chung Sơn giết, Khổng Liệt Thiên, Chung Sơn chỉ giết một nửa, một nửa còn lại phải xem Sắc Không.
Ánh mắt Chung Sơn nhìn về phía Sắc Không, trong lòng Sắc Không càng thêm sợ hãi, lại lui ra sau, lần này không để ý tới Tử Lộ nữa.
Còn Tử Lộ đứng đằng trước lại hổ thẹn, cũng lười quay đầu, mình là Tổ Tiên cộng thêm Khiếu Kim Thú, ngươi còn sợ cái gì?
Sắc Không vừa thấy lần này Tử Lộ không quát mình nữa, liền không cố lễ tiết gì, quay đầu liền bay đi. Tử Lộ không phải không muốn cản Sắc Không lại, chẳng qua cảm thấy còn ngăn cản hắn, mình cũng không còn thể diện nữa. Quá mất mặt!
Đảo mắt, Sắc Không vỗ mông chạy mất bóng!
Toàn trường lại rơi vào xấu hổ, quần thần Đại Tranh hết chỗ nói nhìn Sắc Không kia. Tử Lộ càng bị không khí làm cho im lặng, còn Chung Sơn cũng quay lại nhìn Tử Lộ.
- Khổng Tử từng nói qua, dùng cái gì trả ơn? Dùng thẳng báo oán, dùng đức trả ơn! Nhan Hồi phục kích trẫm, còn gì oán giận? Trẫm chỉ có thể lật tay tru diệt, Khổng Liệt Thiên tranh thiên hạ với ta, quyết đấu sinh tử, sống chết do trời, Tử Lộ ngươi nghĩ sao? Chung Sơn hỏi vặn lại.
Nếu Chung Sơn là địch với Khổng Tử, tự nhiên phải nghiên cứu đệ tử Nho môn, Tử Lộ này chính là một trong đó. Một thân được Khổng Tử chân truyền, có phong phạm quân tử.
Nếu đã thế, Chung Sơn tự nhiên dùng phong phạm quân tử phản kích, đứng trên đại nghĩa, trước tiên phá đi khí độ quân tử của Tử Lộ.
Quả nhiên, Tử Lộ ngạc nhiên vì câu trả lời của Chung Sơn, Khổng Tử từng nói? Nếu như mình phản bác, vậy không phải mình bảo sư tôn mình nói nhảm mà thôi?
- Không ngờ ngươi cũng biết đạo nghĩa Nho môn ta! Sắc mặt Tử Lộ hơi khó coi.
- Nho môn đạo nghĩa sâu xa khó lường, trẫm vô cùng cảm thán, chỉ là không biết ngươi thân là đệ tử Nho môn, có dị nghị gì với trẫm? Chung Sơn hỏi lại.
Đây là hỏi Tử Lộ, mình giết Khổng Liệt Thiên, giết Nhan Hồi là đúng hay không. Ngươi có đồng ý hay không?
Bảo Tử Lộ làm sao trả lời? Một bên là thân thù, một bên là đại nghĩa! Bên nào cũng không bỏ qua được.
Tử Lộ không ngờ Chung Sơn lại biện luận được như thế, mí mắt co giật, bảo trì phong phạm quân tử nói: - Nhan Hồi chết trong tay ngươi, Khổng Liệt Thiên cũng chết trong tay ngươi, ta cũng muốn lĩnh giáo một phen, rốt cuộc Chung Sơn ngươi mạnh cỡ nào!
- Chỉ là lĩnh giáo? Chung Sơn bỗng nhiên mỉm cười.
- Chỉ là lĩnh giáo! Tử Lộ nói, chẳng lẽ còn phải nói là báo thù? Vừa rồi Chung Sơn đã chia ra báo thù và đại nghĩa, vì bảo trì đại nghĩa, bảo trì phong phạm quân tử, tự nhiên không thể nói báo thù.
- Bản thân ngươi là Tổ Tiên, ta là Đại Tiên, chênh lệch hai cảnh giới, dù thua cũng không oan. Trên lực lượng, trẫm nhận thua, ngươi có vừa lòng? Chung Sơn cười nói.
Tử Lộ: "...."
Tử Lộ há mồm kinh ngạc, nhận thua? Sao lại thế này? Nếu như nói chuyện một mình, Chung Sơn có thể chịu thua, nhưng ở trước mặt thiên hạ Đại Tranh, hắn không sợ mất lòng thiên hạ?
Thánh Vương một triều, làm sao cũng không thể nói ra như vậy? Hắn không sợ con dân khinh thường hắn?
Tử Lộ im lặng một trận, không biết phải nói tiếp thế nào. Bởi vì không ngờ tới Chung Sơn mặt dày như thế, trước mặt thiên hạ Đại Tranh mà lại nhận thua.
Tại sao như vậy? Rốt cục Tử Lộ cảm nhận được Sắc Không nói là tà môn.
Chung Sơn lại mất lòng thiên hạ? Tự nhiên là không, Đại Tiên đấu Tổ Tiên vốn là muốn chết, dân chúng tự động cho là đương nhiên. Về phần trong lòng mọi người thất vọng với tu vi của Chung Sơn, vậy thì càng không cần nói, bởi vì Chung Sơn từng cùng chọi cứng với Tuyết Mai lão tổ, mà cuối cùng Tuyết Mai lão tổ tổn thất nặng nề, đây là sự thật không cần cãi.
Chung Sơn nói nhận thua, chỉ có thể nói là không cần thiết phải đánh với Tử Lộ.
- Nếu Tử Lộ đã giành được thắng lợi, vậy từ đâu đến, mời trở về đó! Chung Sơn làm ra tư thế tiễn khách.
Tử Lộ: "...."
Quần thần trên mặt giữa không khí căng thẳng mà sắc mặt vẫn không khỏi co giật, muốn cười lại không dám. Đồng thời không thể không bội phục logic của Thánh Vương, trong mỗi một câu đều là cạm bẫy, từng bước gài Tử Lộ "phong phạm quân tử" hãm trong đó.
Đại nghĩa, đại nghĩa bảo ngươi lập tức đi, đại nghĩa làm ngươi không đi không được, đại nghĩa làm ngươi không được đừng ra nữa, nói mấy câu liền chặn hết đại nghĩa của Tử Lộ.
Ngươi muốn làm quân tử, vậy đi đi, muốn đánh nữa, vậy xé bỏ cái mặt quân tử. Nói cách khác, chỉ cần Tử Lộ ra tay, vậy hắn đã thua, ít nhất thanh danh đã không còn "quân tử" như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.