Sáu tháng sau, bây giờ chỉ còn cách mười lăm ngày so với ước hẹn của Chung Sơn với Đại Huyền vương.
Lâm Hải thập nhị thành phía xa xa, Chung Sơn lúc này cười nhạt một tiếng.
- Đại soái chúng ta đánh trận cuối cùng.
Thủy Vô Ngân hưng phấn nói.
- Nếu như không có gì bất ngờ thì cửa thành sẽ bị mở ra.
Chung Sơn cười nói.
- Cửa thành sẽ được mở sao?
Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.
Chung Sơn nheo mắt nhìn về phía thành trì xa xa rồi nói:
- Sẽ mở, tòa thành này chính là một trong những tòa thành dễ phá nhất trong Lâm Hải thập nhị thành.
Vậy sao?
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn, nhìn về phía tòa thành đóng chặt xa xa.
Niệm Du Du thì không nhìn cửa thành mà nhìn Chung Sơn, thập nhị thành?
Điều quan trọng chính là thu phục đối phương.
Niệm Du Du nhìn Chung Sơn, trong lòng có chút cảm thán. Sau đó ánh mắt của nàng hiện ra một vẻ tà dị, tựa như đang nghĩ tới một chuyện gì đó vô cùng trọng yếu.
- Nổi trống trận.
Chung Sơn nói.
- Đông.
- Đông, đông đông.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一
Trong phủ thành chủ của Đại Trì thành.
- Thành chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ, Chung Sơn đã thực sự đánh tới rồi.
Một tướng lãnh lo lắng nói.
- Chỉ trong vòng bốn tháng y đã phá được mười một thành, chỉ trong vòng bốn tháng đó, còn khống chế cả binh lính của mười một thành trì đó, Chung Sơn thật sự là quá nhanh.
Thành chủ mờ mịt nói.
- Thành chủ, người mau quyết đoán đi, một khi long tộc mang theo lũ lụt tới thì chúng ta đành chết thôi.
Tướng lãnh này lo lắng nói.
- Viện quân, viện quân đâu?
- Viện quân của Cự Lộc vương, ít nhất phải đợi nửa tháng nữa, nhưng nửa tháng chỉ sợ chúng ta không chịu nổi.
- Đúng thế, nửa tháng nữa thì chúng ta cũng chẳng còn gì, Chung Sơn lúc trước mang theo năm mươi vạn quân mà còn chiếm được mười một tòa thành.
Thành chủ tỏ vẻ buồn khổ nói.
- Chung Sơn chiếm được mười một tòa thành, các tướng lãnh ở trong mười một tòa thành này đều nghe theo hắn.
Tướng lĩnh này tức giận nói.
- Số trời, số trời.
Thành chủ ngửa mặt lên trời bi phẫn nói.
- Thành chủ, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Đông.
- Đông đông đông.
Lúc này ở bên ngoài thành đột nhiên truyền tới âm thanh trống trận.
- Thành chủ, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.
Tướng lãnh này lo lắng nói.
Thành chủ nghiêm mặt nói:
- Thành không thể giữ được, ta thật xin lỗi Đại Vũ đế triều, truyền lệnh cho ta, tất cả các tướng sĩ mau chuẩn bị hành trang, rời khỏi Đại Trì thành.
- Thành chủ, người muốn nói là chúng ta phải chạy trốn sao?
Tướng lãnh này kinh ngạc nói.
- Thủ, thủ không được, đến lúc đó chúng ta cũng giống như các thành trì khác thôi.
Thành chủ thở dài nói.
- Dạ.
Các tướng lãnh mang theo một vẻ ai thán.
Thành chủ ở trong đại điện lại cảm thấy mờ mịt một hồi.
Lâm Hải thập nhị thành, thành trì này chính là một nơi hiểm yếu, có một sơ hở rất lớn.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一
Từng tiếng trống trận lại vang lên.
Chúng tướng kiên nhẫn chờ, chờ đợi chủ soái Chung Sơn, giờ phút này những người không phục trước kia đã ngập tràn sự sùng bái.
Lúc này, tiêu thám ở phái xa xa đột nhiên chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm đại soái, Đại Trì thành chủ đã suất lĩnh đại quân lui về phía cửa Tây.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
- Đại soái, Đại Trì thành chủ cùng với một trăm vạn quân của hắn đã bị chúng ta dọa chạy đi sao?
Triệu truyện không tin hỏi.
Đây là một thành trì ở nơi hiểm yếu, một trăm vạn đại quân khi nhìn thấy Chung Sơn đã bỏ ờ mà quây đầu chạy, điều này thật không thể nào.
Triệu Truyện kinh hãi, còn những người khác thì nghi hoặc.
- Lại đó dò xét.
Chung Sơn nói với tiêu thám.
- Dạ.
Tiêu thám lại lập tức chạy đi.
- Chung Sơn, xem ra Đại Trì thành chủ đã bị ngươi dọa chạy mất rồi.
Niệm Du Du ở bên cạnh cười nói.
Chung Sơn cười cười không đáp, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
- Đại soái, hiện tại binh lính của Đại Trì cùng với thành chủ đã trốn chạy, chúng ta truy kích và đuổi giết thôi.
- Truy kích và tiêu diệt? Không cần.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Nhưng mà đây là một cơ hội tốt đó.
- Ha ha, ngươi có bao nhiêu binh lính?
Chung Sơn cười hỏi.
- Sao?
Thủy Vô Ngân lập tức ngậm miệng lại.
Đúng thế mình có bao nhiêu binh lính. Đại bộ phận binh lính đều là hàng binh. Mình mang theo ba mươi vạn hàng binh mà đuổi giết một trăm vạn binh lính chính quy sao?
Đến lúc đó hàng binh bị xúi giục, chỉ sợ mình không chống lại.
- Đại soái, binh lính trên cổng thành cũng đã rút lui.
Liễu Vô Song chỉ về phía binh lính triệt hồi phía xa xa nói. S
Chung Sơn có phải ngươi đã sớm biết là sẽ như vậy rồi không?
Niệm Du Du nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
- Làm sao ta biết được.
Chung Sơn cười nói.
- Tây Độc Hoàng còn chưa tới thì Hạo Mỹ Lệ cũng sẽ không tới đây. Hạo Mỹ Lệ không tới thì quần long cũng không tới, ngươi đã biết trước kết quả này.
Niệm Du Du nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn nói.
- Ha ha, Du Du nói thật không sai, nàng thật là thông minh, Đại Trì thành chủ đúng là người không quả quyết.
- Sai rồi…
Niệm Du Du nhìn về bốn phía, tỏ ra một vẻ không tin.
Tây Độc Hoàng cùng với Hạo Mỹ Lệ đã ở trong phủ thành chủ chờ chúng ta.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Bọn họ tiến vào?
Niệm Du Du kinh ngạc hỏi.
Mà đúng lúc này, ở cửa thành xa xa phía đông.
- Loảng xoảng.
Cửa thành phía đông từ từ được mở ra.
Dân chúng mở cửa thành chính ra, hơn nữa còn nhanh chóng tiến ra ngoài thành, nghênh tiếp quân đội Đại La thiên triều.
- Đây chính là do ngươi sắp xếp, từ khi nào vậy?
Niệm Du Du nhìn về phía xa xa ngạc nhiên hỏi.
- Từ một năm rưỡi trước.
Chung Sơn nói.
Một năm rưỡi trước, thì ra Chung Sơn đã sớm có dự tính từ rất lâu.
Niệm Du Du không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Chung Sơn, mà chúng tướng cũng vô cùng kinh hãi, hóa ra Lâm Hải thập nhị thành một năm rưỡi trước đã được đại soái mưu tính.
Triệu Truyện nuốt nước miếng. Đại Huyền vương nói rằng mình chú ý nhất cửa nhất động của Chung Sơn, chuyện này mà báo cho người, không biết người có tin được không?
- Vào thành.
Chung Sơn vung tay lên nói.
- Hống.
Chung Sơn nhất tề hống lên.
Chúng quân đều đi về phía Đại Trì thành.
Khí phách, hiển nhiên đây chính là khí phách của đại quân.
Nắm được Đại Trì thành quả là không uổng công.
Mãi đến khi đi vào trong thành, chúng quân liền có một cảm giác hưởng thụ.
Thủy Vô Ngân, Triệu Truyện, Liễu Vô Song đều không ngừng đi vào trong thành xem xét.
Sau đó, Chung Sơn thi hành các chính sách an dân. sd
Thành Đại Trì liền trở nên bận rộn.
Mà Chung Sơn mang theo Niệm Du Du, A Đại, Chích Hỏa đi tới phủ thành chủ.
Ở nghiễm tràng phủ thành chủ lúc này là Tây Độc Hoàng và Hạo Mỹ Lệ.
- Chung Sơn, ngươi cuối cùng cũng đã đến lây.
Hạo Mỹ Lệ không cam lòng nói.
- Tiểu tử ngươi mang binh đánh giặc rất oai phong.
Tây Độc Hoàng lắc đầu cảm thán.
- Dã làm phiền tiền bối, còn Hạo Mỹ Lệ cô nương nữa.
Chung Sơn lập tức nói.
- Đưa đây.
Hạo Mỹ Lệ lập tức đưa tay nói.
Chung Sơn lật tay, từ trong vòng tay trữ vật vung ra sáu khối Bất Hủ Phong Bi, hiện sừng sững trên nghiễm tràng.
Nhìn sáu khối Bất Hủ Phong Bi này, Hạo Mỹ lệ khẽ mỉm cười mà lật tay thu vào.
- Hừ, xem ra ngươi thức thời.
Hạo Mỹ Lệ khẽ hừ mũi nói.
- Đồng thời, ta còn có một vật muốn tặng cho cô nương.
Chung Sơn nghiêm túc nói.
- Ngươi hào phóng vậy sao?
Hạo Mỹ Lệ không tin nói.
- Đây là do ta sai người tìm đến, ta nghĩ nó phù hợp với cô nương.
Chung Sơn trầm ngâm nói.
- Ai vậy?
Hạo Mỹ lệ cau mày hỏi.
Chung Sơn vung tay ra, trước mặt mọi người hiện ra một băng quan, mọi người chưa kịp nhìn kỹ thì Hạo Mỹ Lệ đã mở to mắt mà lật tay thu vào, sau đó nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn mà hít vài hơi.
- Làm sao ngươi lấy được?
Hạo Mỹ Lệ lạnh lùng nói.
- Ta không muốn nói, thật thứ lỗi, ta chỉ còn cách là tặng nó lại cho cô nương, coi như cảm ơn thời gian vừa rồi cô nương giúp ta.
- Lão nhân gia, chúng ta đi thôi.
Hạo Mỹ Lệ hướng về phía Tây Độc Hoàng mà nói, hiển nhiên là tâm tình lúc này của nàng vô cùng không tốt.
Tây Độc Hoàng nhìn thoáng qua Chung Sơn, sau đó khẽ vẫy tay, một đóa bạch vân hiện ra đưa Hạo Mỹ Lệ và mình rời đi.
- Chung Sơn cái đó vừa rồi là cái gì?
Niệm Du Du nghi ngờ hỏi.
- Thứ đó thuộc về Hạo Mỹ Lệ.
Chung Sơn nói.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương