A Di Đà Phật Chung Sơn trở về, thực lực quân đội Đại Tranh dường như lập tức tăng lên mấy bậc!
Hơn nữa, rất nhanh xảy ra một chuyện cực kỳ quỷ dị, tướng lãnh địch quân đột nhiên bị ám sát chết không minh bạch! Một người hai người thì không coi vào đâu, mười người, trăm người, ngàn người, vạn người thì sao?
Tử trạng mỗi người đều không giống nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, chính là bị đâm chết vô thanh vô tức!
Ám sát khủng bố lập tức khiến tướng lãnh cấp cao lục đại Thiên triều hoảng hốt.
Trong 1 đại doanh Thống soái 1 Thiên triều.
- Đại soái, hôm nay lại chết một trăm lẻ ba tướng lãnh, trong đó có 28
Thành chủ. Tướng lãnh cấp cao bị giết khiến quân doanh lập tức năm bè
bảy mảng, những quân đội Đại Tranh bị bắt bỗng nhiên đều phản loạn! Một
Tướng quân lo lắng nói.
- Ám sát? Ám sát thủ lãnh? Chỗ soái án, Thống soái cau mày.
- Là Đại Tranh, là Chung Sơn! Đại soái, từ miệng dân chúng Đại Tranh
biết, Chung Sơn đã trở lại! Người ám sát là do Chung Sơn phái tới! Lại
một Tướng quân lo lắng nói.
- Nhất định là hắn! Đại soái trầm giọng nói.
- Đại Tranh sao lại có nhiều thích khách như vậy, vô thanh vô tức, đều là Thiên Tiên sao?
- Mỗi ngày chết nhiều tướng lãnh như vậy, triều ta đánh vào quân đội Đại Tranh cũng bị chậm lại.
- Người bị ám sát kế tiếp là ai?
... Đại soái khe khẽ thở dài nói: - Là chúng ta không tuân quy củ
trước, Đại Tranh chỉ là noi theo chúng ta. Chúng quan viên không khỏi
trầm mặc.
Ám sát, lúc trước lục đại Thiên triều phái cao thủ ám sát thủ lãnh,
nhưng đều là quang minh chính đại ám sát, dù sao cao thủ có kiêu ngạo
của cao thủ, mà những cao thủ Đại Tranh toàn bộ hoàn toàn trở thành
thích khách! Bọn họ ngay cả kiêu ngạo cũng không cần?
Cao thủ không biết xấu hổ mới là đáng sợ nhất, mà Đại Tranh cao thủ như vậy nhiều lắm!
- Đại Tranh còn có rất nhiều bí mật chúng ta không biết, thông tri tướng lãnh các lộ, từng người cẩn thận, còn có, chuẩn bị lui binh! Đại soái
nói.
- Lui binh? Chúng ta bây giờ đã đến bước này, lui binh? Một tướng lãnh khó tin nói.
Đại soái nhìn tướng lãnh kia, khe khẽ thở dài nói: - Chiều hướng phát triển, không thể không lui!
- Chiều hướng phát triển? Đại soái, chỉ là chết một ít người, binh lực
Đại Tranh căn bản không thể địch nổi chúng ta a! Tướng lãnh kia không
tin nói.
- Tướng lãnh vừa chết, quân tâm triều ta sẽ dao động, mà quân đội Đại
Tranh cũng không chỉ phản kháng, ngươi không tới trong thành xem sao?
Mỗi một thành trì phản kháng, đều có dân chúng tham dự vào, cộng thêm
thích khách không ngừng xuất hiện, những thành trì đoạt được này, không
bao lâu sẽ mất, cái gì cũng có thể áp, dân tâm là không thể áp, Chung
Sơn này quá lợi hại! Đại soái nhắm mắt lại cảm thán.
Các tướng lĩnh trầm mặc! - - - -
Lăng Tiêu Thiên Đình, Bách Thế Động Thiên!
Một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi ra, sau khi ra ngoài, hai mắt vô
cùng sâu quẫn, trong ánh mắt có thêm cảm giác tang thương. Đúng là ái tử của Thủy Vô Ngân, Thủy Quyền, bởi vì xúi giục Thủy Vô Ngân soán vị cho
nên bị ban cho cái chết, vì có miễn tử kim bài cho nên mới bị đưa tới
Bách Thế Động Thiên ném đau khổ.
Cửa Bách Thế Động Thiên còn có các thiếu niên khác, con của Lâm Khiếu,
Lâm Trung, vì Lâm Khiếu yêu cầu cho nên chuẩn bị tiến hành một lần lịch
lãm Bách Thế!
Trong nháy mắt Thủy Quyền đi ra, liền nhìn thấy Lâm Trung.
Nhìn thấy Lâm Trung, Thủy Quyền lập tức đi tới.
Lâm Trung vì thực lực không bằng, từng bị Thủy Quyền khi dễ, càng từng
bị nhục nhã một trận, nhìn thấy Thủy Quyền đi tới, trong mắt thoáng lên
vẻ nghi ngờ. Hắn muốn làm gì?
Lâm Trung chuẩn bị chiến đấu xong, nhưng Thủy Quyền đi đến cách Lâm Trung một trượng, bỗng nhiên ngừng lại.
Quay sang Lâm Trung, Thủy Quyền cúi đầu bái một cái thật sâu, vô cùng
trần khẩn nói: - Thủy Quyền ngày trước quá lông bông, đắc tội Lâm huynh, hôm nay thỉnh tội với Lâm huynh!
- Ách? Lâm Trung hơi hơi kinh ngạc.
- Ở Bách thế nếm qua đau khổ, khiến ta nhìn thấu nhiều lắm, ngày trước đắc tội Lâm huynh, mong rằng Lâm huynh bao dung!
... Tuy rằng bốn phía không người, nhưng mà ở ngọn núi xa nhất, vẫn bị
Chung Sơn thu vào mắt. - Thủy Quyền, xem ra Vô Ngân có người kế nghiệp! Chung Sơn cảm thán nói.
- Đúng vậy, nhóm người này là vương công quý tử, cuộc sống an nhàn, tuy
nhiên ai cũng không ngu ngốc, cho nếm nhiều đau khổ một chút cũng có chỗ tốt với bọn họ. Thiên lão sau lưng Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
- Thiên Hạ Phong, hiện nay có động tĩnh không? Chung Sơn hỏi.
- Còn không có, các lão tổ tông còn đang bế quan! Thiên lão trầm giọng nói.
- Là ta quá nóng lòng, Thiên Thần Tử từng nói 3000 năm, hiện tại mới mấy trăm năm mà thôi! Chung Sơn gật gật đầu nói.
Thiên lão không dám nhiều lời.
- Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai theo ta đi tới Thanh Khâu một chuyến! Chung Sơn nói.
- Thanh Khâu?
- Thanh Khâu xảy ra nội loạn, Tư Mã gia tộc phản loạn, hơn nữa chiếm ưu
thế cực lớn, có lẽ, hiện tại Thái Sơ Thánh Vương đã binh bại rồi, mới
vừa nhận được tin tức, Tư Mã gia xuất hiện một Phong Thủy Sư cường đại!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Phong Trủng Cương Vực cũng có Phong Thủy Sư cường đại? Thiên lão lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Một mặt là ngoài ý muốn, một mặt khác là tự tin với mình, từ khi chiếm
được phong thuỷ thuật truyền thừa Thiên gia, mấy trăm năm này Thiên lão ở Thiên Hạ Phong không ngừng tìm hiểu, tuy rằng còn chưa tìm hiểu hoàn
toàn, nhưng tự tin Phong Trủng Cương Vực không có người nào có thể địch.
Có lẽ chỉ có Nê Bồ Tát mới có thể làm cho Thiên lão nhìn không thấu!
- Nếu ta đoán không sai, người nọ có lẽ vẫn là người quen cũ của ngươi! Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Ồ?
[CHARGE=3]- Thần Tú! Chung Sơn khẳng định nói.
- Hắn? Hắn không phải đã chết sao? Thiên lão ngoài ý muốn nói.
- Hắn là Chết, nhưng hắn lại còn sống! Lần này đi tới Thanh Khâu, ngươi
chuẩn bị sẵn sàng, Thần Tú này không phải đơn giản như trong tưởng tượng đâu. Chung Sơn thản nhiên nói.
- Vâng! Thiên lão trịnh trọng nói.
- Đi chuẩn bị đi, sáng mai giờ mẹo xuất phát!
- Vâng! Thiên lão rút đi!
- Ta cũng phải đi!
Thiên lão vừa rời đi, bên cạnh lại vang lên thanh âm của một cô gái. Là Huyễn Cơ!
- Ngươi lại nghe lén ta nói chuyện? Chung Sơn tức giận nói.
- Vậy sao lại nói là nghe lén, ta quang minh chánh đại nghe! Ngày mai
đến Thanh Khâu, nhất định rất thú vị, ta đã ở lỳ Lăng Tiêu Thiên Đình
lâu như vậy, ngươi để ta đi cùng đi! Huyễn Cơ làm nũng nói.
- Bách Thế Động Thiên ở trong này, ngươi không phải là không thể rời đi sao? Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Không thành vấn đề, những năm này tu luyện, chỉ cần không rời đi quá 1 năm, ta cũng sẽ không có việc gì. Huyễn Cơ lập tức nói.
Nhìn lại Huyễn Cơ, Chung Sơn cuối cùng gật gật đầu nói: - Được rồi, tuy nhiên đến lúc đó phải nghe ta!
- Nhất định! Huyễn Cơ lập tức hưng phấn nói. - - - -
Thanh Khâu, phía trước hoàng cung! Khắp nơi đều là tiếng giết, khắp nơi
đều là thi thể huyết nhục mơ hồ, Thanh Khâu nghênh đón một trận hạo kiếp xưa nay chưa từng có.
Phía đông Hoàng cung, một chỗ thi thể chồng chất như núi.
Tư Mã gia chủ, Tư Mã Nguyên chỉ huy rất nhiều cường giả nhắm thẳng vào một đám tướng sĩ phía trước.
Mà che ở trước mặt bọn họ, là một đám tướng sĩ che kín áo giáp, một
người cầm đầu, không là người khác, chính là Tô A Phật trở về từ Nữ Oa
giới! Phía sau Tô A Phật, là một gã nam nhân áo giáp màu vàng, Hoằng
Tiêu.
- Hoằng Tiêu, Tô lão Nguyên soái đã chết, ngươi còn muốn ngăn cản ta? Tư Mã Nguyên trầm giọng nói.
- Lão Nguyên soái hạ quân lệnh, sau khi hắn chết, tất cả tướng sĩ nghe
lệnh thiếu gia Tô A Phật! Ai cũng không được cãi lời! Hoằng Tiêu lắc
đầu.
Mà giờ khắc này, Tô A Phật đứng ở trước mặt Hoằng Tiêu, vẻ mặt đầy lệ khí, hai mắt trợn trừng nhìn về phía Tư Mã Nguyên.
- Tô A Phật? Tư Mã Nguyên nhìn về phía Tô A Phật.
Tô A Phật mặt đầy máu, trận chiến sinh tử lúc trước đã khiến Tô A Phật
trong nháy mắt thành thục lên. Tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng
vẫn không nhún nhường chút nào!
- Tô A Phật, ngươi cảm thấy có ý tứ sao? Thái Sơ đã toàn diện sụp đổ,
đám bạn tốt kia của ngươi, toàn bộ đã đầu hàng Tư Mã gia ta, ngươi cố
sống cố chết cố thủ, chỉ khiến bọn họ chết theo ngươi, một mình Đại Tiên ngươi, ngươi muốn ngăn cản ta sao? Tư Mã Nguyên nhìn về phía Tô A
Phật.
Tư Mã Nguyên, Cổ Tiên, chỉ là ở trong Nữ Oa giới bị Chung Sơn dùng Hung
Đồng chiếu vào, liên tiếp gặp vận rủi, ở Nữ Oa giới, bị bức nói ra tin
tức Càn Khôn Đỉnh, bị mười mấy Cổ Tiên phá hư, toàn thân đều lưu lại
bệnh kín, thậm chí tóc cũng đã biến mất, cho nên hiện tại đối mặt với
Đại Tiên, còn có một nhóm lớn tướng sĩ Thiên Tiên cũng vô cùng cẩn thận. Bởi vì gần đây thật sự quá xui xẻo.
- Bọn họ là bọn họ, ta là ta, gia gia khi còn sống đã nói với ta, ta là
người Thái Sơ, đời này chỉ có thể tận trung với Thái Sơ, nên muốn đi qua đường này, trừ phi bước qua thi thể của ta. Tô A Phật lắc đầu.
Giờ khắc này, Tô A Phật thay đổi cực kỳ bi tráng, một loại tâm tình
không thèm quan tâm tới sinh tử từ trên người Tô A Phật tản ra.
Tư Mã Nguyên xoa xoa đầu trọc của mình, trong lòng tràn đầy vận đen,
thật sự quá tà môn, từ sau khi bị ánh sáng lam kia chiếu xạ, thì không
có gì thuận lợi, tên tiểu thiếu gia quần áo lụa lúc trước này, hiện tại
cũng trở nên cốt khí như vậy? Thật sự là quá tà môn!
Tứ lộ đại quân cùng công hoàng cung, mà phương hướng của hắn, lại gặp phải kẻ điên này! Quá xui đi!
- Giết! Tư Mã Nguyên ra lệnh một tiếng. Cường giả phía sau lập tức xung phong tiến lên.
Tư Mã Nguyên không muốn động thủ, một là vấn đề thân phận, một cái khác
là chính mình gần đây liên tục gặp xui xẻo, tốt nhất đứng nhìn thì hơn.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Lại là một phen mưa máu gió tanh, phương đông hoàng cung, Tô A Phật tử
thủ không lùi! Đây là ranh giới cuối cùng của Thái Sơ, tại sao có thể
nhường?
Tô A Phật cương liệt dường như lây nhiễm tất cả tướng sĩ, cùng nhau ngăn cản đám người phản quốc.
Nhưng phản tặc quá nhiều, mà tướng sĩ sau lưng Tô A Phật càng ngày càng
ít, cuối cùng chỉ còn lại hai người Tô A Phật và Hoằng Tiêu.
- Xịch!
Vang lên đâm vang lên, chiến đấu bỗng nhiên ngừng lại, một thanh trường
kiếm, gắt gao đâm lên Tử Phủ chỗ tim Tô A Phật. - Thiếu gia! Hoằng Tiêu cả kinh kêu lên.
Tư Mã Nguyên ở phía sau rốt cục lộ ra vẻ hưng phấn.
- Tiểu tạp chủng, ta đã nói với ngươi, ngươi ngăn không được ta, ai cũng không ngăn được ta! Tư Mã Nguyên hơi kích động nói.
Từ lúc xui xẻo về sau, tính tình Tư Mã Nguyên cực kỳ dễ dàng dao động,
thấy Tô A Phật phải chết, hô hấp trở nên hưng phấn, giờ khắc này, Tư Mã
Nguyên cảm thấy vận đen bao phủ kia dường như đã tan biến.
Đối diện, Tô A Phật nhìn một kiếm nơi ngực, sắc mặt không có thống khổ,
ngược lại là một biểu tình triệt hiểu ra đại đạo vậy. - Sinh làm sao ai, tử làm sao khổ! Tô A Phật vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Cái gì sinh làm sao ai, tử làm sao khổ? Ngươi điên rồi! Tư Mã Nguyên
cảm xúc không ổn định, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại nhìn thấy vẻ
mặt Tô A Phật bình tĩnh như thế, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bây giờ
Tư Mã Nguyên rất không thích gặp người khác trấn định.
Tô A Phật không để ý đến, ngược lại trước khi chết vô cùng quỷ dị, hai tay tạo thành một hình Phật Đạo hình chữ Thập.
- A Di Đà Phật.................
Trong hư không, Phạn âm mãnh liệt vang lên, trong chớp mắt, trong cơ thể Tô A Phật dường như bắn ra ức vạn phật văn màu vàng, phật văn quay
chung quanh thân thể Tô A Phật, xông thẳng lên trời, nhanh chóng xoay
tròn.
Bốn phương tám hướng đều là tiếng phật niệm phật. Trong đó nhiều nhất chính là A Di Đà Phật!
Tư Mã Nguyên há mồm ngạc nhiên, vận xui của mình còn chưa chấm dứt! Tô A Phật này là ai chuyển thế? Ta lại chọc tới người nào?