Trường Sinh Bất Tử

Chương 143: Thái cực thánh đình diệt




Trước Trường Sinh Điện!
Chung Sơn thả ra hai con Chân Long trong người, số mệnh vô tận lại hội tụ.
Thái Cực Thánh đình Tề Minh Vương mí mắt co giật! Ý thức được không ổn.
Quả thật là Chung Sơn, không sai được, chỉ có Chung Sơn mới nắm giữ được số mệnh Đại Tranh, thì ra hắn còn sống!
Đại Tiên, Chung Sơn?
Buồn cười, thực lực Chung Sơn chỉ là Đại Tiên hay sao? Tề Minh Vương không đi Nữ Oa giới, nhưng mà lại biết rất rõ chuyện xảy ra trong Nữ Oa giới.
Thực lực Chung Sơn mạnh cỡ nào?
Lúc cùng chết, điều động thiên đạo phá Mai Hoa Nhãn của Tuyết Mai lão tổ, phá hủy Cửu Cung Thôi Thiên Quy Bối Đồ, phá hủy Tuyết Mai Kiếm, còn chém một tay của Tuyết Mai lão tổ. Mỗi một tin tức thoáng hiện trong đầu Tề Minh Vương, mí mắt Tề Minh Vương nhảy dựng.
Cổ Tiên có ngạo khí, không có nghĩa là Cổ Tiên không sợ chết!
Nhưng, lúc này Tề Minh Vương cũng không quá sợ hãi!
Bởi vì Tề Minh Vương biết một điều, tuy rằng Chung Sơn rất rất mạnh, nhưng hắn vẫn còn là Đại Tiên, tốc độ vĩnh viễn là chướng ngại. Nếu như mình muốn chạy trốn, Chung Sơn không cản được, trừ khi hắn mượn thế của thiên hạ Đại Tranh, Chân Long phụ thể! Đáng tiếc, Chung Sơn không mượn, hơn nữa vừa trở về đã thả ra Chân Long.
- Chung Thánh Vương, nghe danh đã lâu! Tề Minh Vương trầm giọng nói.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn Tề Minh Vương, nhàn nhạt nói: - Vừa rồi là ngươi muốn giết ái khanh của ta?
- Chuyện hôm nay, ngày sau Thái Cực Thánh Vương sẽ giải thích cho ngươi. Chỉ là ngươi vừa về, bổn vương không quấy rầy ngươi đoàn tụ với thần tử, ngày sau gặp trên chiến trường! Tề Minh Vương nói.
Nói xong thân hình khẽ động, muốn mang theo thuộc hạ rời đi.
Nhưng lúc này các thuộc hạ Đại Tiên lại không ai nhúc nhích, hai mắt vô thần như không thấy được Tề Minh Vương.
Tề Minh Vương cau mày, trong lòng kinh hãi, bởi vì Tề Minh Vương thấy rõ, Chung Sơn căn bản ra tay, thuộc hạ của mình liền bị khống chế?
Sao lại thế này?
- Đại Tranh đã không phải Đại Tranh trước kia, không phải là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Chung Sơn trầm giọng nói.
Mí mắt Tề Minh Vương lại nhảy dựng, thuộc hạ của mình thật sự bị khống chế?
Không chỉ Tề Minh Vương, dù là các quan viên trước Trường Sinh Điện, lúc này cũng hết sức sùng bái nhìn Chung Sơn. Bởi vì bọn họ cũng nhìn ra được, các thuộc hạ Đại Tiên xung quanh Tề Minh Vương đều không có ai động đậy.
Thánh Vương lợi hại như vậy?
Trong lòng Tề Minh Vương hoảng hốt, chuyện này thật là quỷ dị, rốt cuộc thuộc hạ của mình bị khống chế như thế nào?
Không dám ở lâu, phất tay một cái, thân hình Tề Minh Vương bay vụt đi xa.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, Tề Minh Vương quay ngược trở lại, thân hình khổng lồ của Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên chặn trước người Tề Minh Vương. Bát Cực Thiên Vĩ hung uy vô cùng mạnh mẽ, bên trong Nữ Oa giới nuốt sống Thánh Vương cùng Nhan Hồi!
Nhìn thấy Bát Cực Thiên Vĩ, Tề Minh Vương theo bản năng tránh thật xa, không dám là địch.
- Ta đã nói rồi, nếu đã đến, vậy không cần đi nữa! Chung Sơn lại nói.
Giọng của Chung Sơn như toát ra một cỗ rét lạnh.
- Chung Sơn, ngươi muốn làm gì? Tề Minh Vương cố ra vẻ bình tĩnh nói!
- Không có gì, chỉ là muốn "phơi nắng thần hồn ngươi, treo thây khắp thiên hạ". Chung Sơn trầm giọng nói.
Tuy rằng Chung Sơn thưởng thức tài năng của Tề Minh Vương, nhưng không thể bỏ qua hắn. Dùng cái chết của hắn chấn nhiếp cường giả thiên hạ, dùng cái chết của hắn an ủi quần thần Đại Tranh, dùng cái chết của hắn làm chứng minh hình phạt của Đại Tranh!
- Ngươi dám! Tề Minh Vương kinh hãi hét lên.
- Có gì ta không dám? Chung Sơn cười lạnh.
Vụt!
Tề Minh Vương lảo đảo, bỗng nhiên rùng mình.
- Thiên Ma, thì ra là Thiên Ma, vô hình vô tướng? Đây là Vô Tướng Thiên Ma? Làm sao ngươi có thể nắm giữ Vô Tướng Thiên Ma? Tề Minh Vương hoảng sợ hô lên.
- Ngươi không cần biết! Chung Sơn lạnh lùng nói.
Thân hình khổng lồ của Bát Cực Thiên Vĩ vụt một cái, xuất hiện ở xung quanh Tề Minh Vương, nhưng Tề Minh Vương căn bản không dám đối đầu với Bát Cực Thiên Vĩ, nhanh chóng chạy trốn. Nhưng vừa chạy được một nửa, liền sợ đến quay trở lại, càng rùng mình, lại là Vô Tướng Thiên Ma.
Bất kể phương hướng nào, Tề Minh Vương đều như đụng phải Thiên Ma, khắp nơi là Thiên Ma, bốn phương tám hướng như bị Vô Tướng Thiên Ma phủ kín.
- A! Tề Minh Vương nổi điên, sao lại như thế này?
Vô Tướng Thiên Ma, vô hình vô tướng, căn bản không nhìn thấy, thần thức không chạm được, chỉ có bị Vô Tướng Thiên Ma nhập vào người mới cảm thấy. Loại Vô Tướng Thiên Ma này, bình thường chỉ có các tông chủ chuyên tu Thiên Ma mới có thể bắt lấy thuần phục một con Vô Tướng Thiên Ma,vậy đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng còn trước mặt thì sao?
Tề Minh Vương bi ai phát hiện, dường như khắp nơi đều là Thiên Ma chen nhau không chút khe hở, mười ngàn, trăm ngàn, một triệu?
Tề Minh Vương không dám tưởng tượng, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng là Vô Tướng Thiên Ma, vừa bức một Thiên Ma ra khỏi người, lại một con, thậm chí mười mấy con lại ùa vào người.
Quá kinh khủng! Nơi này là "Thiên Ma giới" ư?
Ầm!
Vừa sơ sẩy, Tề Minh Vương cuối cùng bị Bát Cực Thiên Vĩ nắm được cơ hội, một cái đuôi quấn lấy, một cái đuôi Tru Tiên Kiếm màu tím đưa đến trước mặt Tề Minh Vương.
Tề Minh Vương không thể động đậy!
Tề Minh Vương bị chế trụ, bị Bát Cực Thiên Vĩ quấn lấy, hắn lập tức từ bỏ chống cự, bởi vì Tề Minh Vương biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của Thái Ất Thánh Vương. Thái Ất Thánh Vương mạnh mẽ cũng bị Bát Cực Thiên Vĩ ăn mất, huống gì là mình?
- Chung Sơn, tốt nhất ngươi thả ta ra, bằng không, Thái Cực Thánh Vương ta sẽ phái binh tới, nhất định hoàn toàn phá hủy Đại Tranh nhà ngươi! Tề Minh Vương gào lên.
Hiện tại, Tề Minh Vương chỉ có thể dùng Thái Cực Thánh đình làm bài tẩy của mình.
- Ta lại sợ Thái Cực Thánh đình nhà ngươi? Chẳng lẽ trên đời này còn có Thái Cực Thánh đình hay sao? Chung Sơn híp mắt nói.
[CHARGE=3]
- Ngươi... ngươi có ý gì? Tề Minh Vương biến sắc...
Chung Sơn trở về dương gian, Chân Long rời thể, số mệnh vô lượng tụ tập.
Âm phủ, Xương Kinh, trước Bất Tử Điện, Chung Sơn dẫn theo quần thần nhìn trên trời, vô số số mệnh cũng lấp đầy Xương Kinh. Rồng ngâm tận trời, tảng đá đè ở trong lòng quần thần cũng thả xuống.
Bởi vì, số mệnh trên vùng trời Xương Kinh đã phân ra bao phủ trên người tất cả thần tử.
Cảm giác ngày trước, lại trở về trên mình!
Lúc này, Dịch Diễn đi tới, nói với Chung Sơn: - Thánh Vương, đã phát ra tín hiệu!
- Ừm! Chung Sơn gật đầu.
Dương gian, hướng tây bắc Phong Trủng Cương Vực, không xa triều đô Thái Cực Thánh đình.
Lạc Tinh Trần biến mất đã lâu đứng ở trên đỉnh núi cao, trước mặt là một khối lệnh bài, lệnh bài nổ tung! Ánh mắt Lạc Tinh Trần ngưng lại, xuất hiện kiên quyết!
Vươn tay, Lạc Tinh Trần lấy ra một thanh trường cung, lấy ra một cây Tử Kim Thần Tiễn quý giá.
Ánh mắt nhắm thẳng vào triều đô Thái Cực Thánh đình.
- Thánh Vương có thể trọng thương Tổ Tiên mà không chết, Lạc Tinh Trần ta dùng thần thông thời gian đánh lén một Cổ Tiên, nếu không thể làm được, vậy không có mặt mũi về gặp Thánh Vương! Lạc Tinh Trần lẩm bẩm...
Trước Trường Sinh Điện.
- Ngươi... ngươi có ý gì? Tề Minh Vương biến sắc.
Từ lời Chung Sơn nói, Tề Minh Vương cảm thấy có gì không đúng, rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Oong!
Cả người Tề Minh Vương run lên, tiếp đó mắt trợn trừng, không thể tưởng tượng được hô lên: - Ngươi... của ta... số mệnh của ta? Số mệnh của ta? Thánh Vương băng hà?
Sao lại thế này, Thánh Vương sao lại chết?
- Ngươi giết Thánh Vương? Là ngươi? Tề Minh Vương hoảng sợ hét lên với Chung Sơn.
Chung Sơn không để ý tới Tề Minh Vương, bởi vì đã không còn cần thiết. Thái Cực Thánh đình sụp đổ, hơn nữa có Lạc Tinh Trần ở đó, cam đoan ngay cả hậu duệ Thái Cực Thánh đình cũng không còn một người sống.
Còn Tề Minh Vương này, là người chết, không cần phải nói nhiều với hắn.
- Thiên lão! Chung Sơn nhàn nhạt nói.
Xa xa, một bóng người chợt lóe lên.
- Thánh Vương! Thiên lão cung kính.
- Những kẻ này giao cho ngươi xử lý, phơi nắng thần hôn, phơi thây cửa Nam Thiên Môn. Chung Sơn nhàn nhạt nói.
- Tuân chỉ! Thiên lão lập tức nghe lệnh.
- Ngươi không thể làm vậy, Chung Sơn, ngươi không thể làm vậy! Tề Minh Vương rùng mình gào lên.
Tự nhiên Chung Sơn sẽ không để ý đến hắn, Tề Minh Vương này phải chết, những thuộc hạ Đại Tiên của hắn cũng phải chết, đây là câu trả lời của Chung Sơn cho các quần thần, câu trả lời cho thiên hạ.
Bát Cực Thiên Vĩ tự nhiên phối hợp Thiên lão, Thiên lão tò mò phối hợp với Bát Cực Thiên Vĩ, xử lý các tử tù!
Chung Sơn giao phó xong vận mệnh Tề Minh Vương, quay lại nhìn các quần thần.
- Các vị ái khanh! Chung Sơn hô lên.
- Thánh Vương! Chúng thần lập tức bái lạy.
Lúc này, chúng thần không thể không sùng bái sức mạnh của Chung Sơn. Tề Minh Vương vừa nãy còn không ai bì nổi, đảo mắt là bị Thánh Vương hóa giải vô hình, quả nhiên Thánh Vương là mạnh nhất, vô địch!
- Những gì các ngươi làm, trẫm ghi nhớ trong lòng, hôm nay mọi người đã mệt mỏi, trẫm đặc chuẩn cho mỗi người về nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày sau, lâm triều Trường Sinh Điện! Chung Sơn nói.
- Rõ! Chúng thần kích động một trận.
Có những lời của Thánh Vương, hết thay đều đủ rồi!
Chúng thần rời đi, chỉ còn lại Lâm Khiếu, Thủy Vô Ngân cùng Thủy Kính.
- Thánh Vương, rốt cục ngài đã trở lại! Thủy Vô Ngân kích động nói.
Lâm Khiếu cùng Thủy Kính cũng gật đầu.
- Ừm, mấy năm nay, thật là làm khó các ngươi! Chung Sơn gật đầu.
- Không khó, có thể chờ Thánh Vương quay về, tất cả đều không là gì! Thủy Vô Ngân nói.
- Ừm, ba người các ngươi cũng bạc cả tóc rồi, hôm nay về ngủ ngon một giấc, nghỉ ngơi một ngày, tối mai đến thư phòng của ta! Chung Sơn nói.
- Rõ! Ba người tuân lệnh.
Mấy năm nay ba người bận rộn sự vụ Đại Tranh, thể xác tinh thần đều mỏi mệt, đã lâu không được nghỉ ngơi. Hôm nay, Chung Sơn trở về, cuối cùng có thể thả lỏng.
Đưa tiễn quần thần, một mình Chung Sơn đi đến thư phòng.
Trên bàn sách thư phòng, đặt một cái ngọc giản.
Chung Sơn ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm ngọc giản lên.
- Chung Sơn, cuối cùng ngươi cũng trở lên, gần 100 năm qua, ta đã không có ai nói chuyện, nghẹn chết ta! Trong thư phòng vang lên tiếng nói của một cô gái.
- Không phải ta đã về rồi sao, bây giờ ngươi cũng lợi hai, lúc ta đi chỉ có thể chế tạo Thiên Ma cao cấp, hiện tại đã có thể chế tạo ra Vô Tướng Thiên Ma rồi? Chung Sơn cười nhìn đằng trước.
Trước mặt không có gì, nhưng Chung Sơn lại có thể nhìn thấy một nữ nhân gác chân ngồi trên bàn.
- Đương nhiên! Nữ nhân đắc ý nói.
Chung Sơn xem ngọc giản trên tay nói: - Đây là tư liệu của Ảnh Vệ tập hợp, nhưng ta nghĩ bọn họ nhất định không biết nhiều bằng ngươi. Ngươi nói cho ta nghe xem, mấy năm nay Lăng Tiêu Thiên Đình đã xảy ra những chuyện gì?
- Đương nhiên rồi, Lăng Tiêu Thiên Đình còn có cái gì giấu được mắt ta! Nữ nhân nhăn mũi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.